Chuyến du lịch một mình cùng cô em gái bằng tuổi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19505

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Oneshot - Chương mở đầu

"Nhắc đến Noboribetsu! Công viên gấu~♪"

Một cô bé nhỏ nhắn như học sinh tiểu học cất giọng líu lo, mặc cho cơn gió thu se lạnh thổi qua.

Cô bé nắm tay tôi và bước đi bên cạnh tôi với nụ cười trên môi.

"Mới vừa rồi còn khóc vì bị lạc, giờ đã vui vẻ thế này rồi à."

"Em không có khóc."

Cô bé phủ nhận, nhưng xem ra em ấy đã lạc mất bố mẹ ở đâu đó trong chuyến du lịch gia đình và đứng khóc một mình giữa khu suối nước nóng.

Tình cờ đi ngang qua, tôi không thể làm ngơ được, và cuối cùng chúng tôi cùng nhau đi khắp thị trấn để tìm gia đình của em ấy.

Lúc đầu cô bé khóc nức nở, nhưng tôi đã mua cho một cái bánh Onsen manju, và tâm trạng em ấy tốt lên ngay lập tức. Đúng là trẻ con thật.

"Công viên gấu~♪ Công viên gấu~♪"

"Này, em cứ hát cái gì thế?"

"Bài hát của Công viên gấu. Anh không biết à?"

"Anh biết về Công viên gấu Noboribetsu, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe bài hát này."

"Vậy ạ! Nhưng mẹ, bố và tất cả bạn bè của em đều biết bài này."

Cô bé ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn.

"Vậy à... Thế em đến từ Hokkaido sao?"

"Vâng! Em sống ở Sapporo! Em thông minh lắm, có thể phát âm đúng luôn đó!"

Cô bé tự tin nói, và tôi khẽ bật cười.

"Tức là đây là một bài hát địa phương nào đó của công viên gấu ở Hokkaido. Anh không phải người Hokkaido nên không biết là phải.”

"Ra là vậy. Này, này, anh ơi, anh sống ở đâu?"

"Anh á? Ở Tokyo..."

"Tokyo! Có phải là nơi có ‘Tháp Tokyo’ và ‘Skytree’ không ạ?"

"Ừ, chính là Tokyo đó."

"Tuyệt vời!" Đôi mắt cô bé sáng lên.

Có vẻ như đối với trẻ con, Tokyo là Tháp Tokyo và Skytree nhỉ.

"Nghe này, cô bé. Ở Tokyo ngoài Tháp Tokyo và Skytree ra còn có những địa điểm nổi tiếng khác nữa--"

"A, mẹ kìa!"

Khi tôi đang nói giữa chừng, cô bé hét lên và lao về phía trước.

Xem ra cô bé đã nhìn thấy mẹ mình. Tốt quá rồi, nhưng tôi đang định kể về những điểm tham quan của Tokyo cơ mà...

"Mai-chan!"

"Mẹ ơi~”

Người mẹ, sau khi tìm thấy con mình, đã vội vàng chạy đến và ôm chầm lấy cô bé.

Tôi đã lo lắng nãy giờ. Ơn trời.

Tôi quan sát cảnh đoàn tụ của họ, và sau khi họ nói chuyện xong, người mẹ tiến lại gần tôi.

"Cảm ơn cháu đã giúp đỡ con gái cô khi con bé bị lạc. Xin lỗi vì đã làm phiền cháu."

"Không có gì đâu ạ, cô bé đã dạy cháu bài hát về Công viên gấu, vui lắm ạ."

"Con đã dạy anh ấy bài hát của Công viên gấu đó! Thấy con giỏi không!" Cô bé vui vẻ nói, trong khi người phụ nữ áy náy cúi đầu.

Thật tốt khi họ có một mối quan hệ tốt đẹp.

"Vậy cháu xin phép đi trước. Dù sao thì cháu cũng đang đi du lịch."

"Một lần nữa cảm ơn cháu đã giúp con gái cô! Xin lỗi vì đã để bạn bè hoặc người thân của cháu phải chờ đợi."

"Không sao đâu ạ. Cháu đi du lịch một mình."

"... Hả?"

Trên khuôn mặt người phụ nữ lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân.

"Cháu là sinh viên hay đã đi làm ở đâu rồi?"

"Trông cháu già đến vậy sao ạ? Cháu vẫn còn là học sinh cấp 3 thôi ạ..."

"V-Vậy à..."

Không hiểu sao cô ấy lại mỉm cười một cách bối rối... Mặc dù tôi nghĩ là tôi có thể hiểu được.

Chắc cô ấy thấy lạ khi một học sinh cấp 3 lại đi du lịch một mình.

"Thôi, cháu đi đây ạ."

"À, vâng. Chuyện đó... Một lần nữa cảm ơn cháu đã giúp con gái cô!"

"Anh ơi! Tạm biệt~"

"Ừ, tạm biệt."

Tôi vẫy tay chào cô bé rồi rời khỏi đó.

Dù chỉ mất một chút thời gian, toàn bộ kế hoạch du lịch của tôi đã đổ sông đổ bể.

Thôi thì, cứ đến nơi nổi tiếng nhất của Noboribetsu trước đã.

Năm nay, tôi, Tsukishima Kaito, đã trở thành học sinh cấp 3 năm nhất và vào cuối tuần này, tôi đã bắt đầu chuyến du lịch đến Noboribetsu ở Hokkaido.

Và nơi nổi tiếng nhất ở đây...

"Tuyệt thật..."

Tôi rời khỏi khu vực suối nước nóng và đến được địa điểm của mình, Thung lũng Địa ngục Noboribetsu, và một khung cảnh tráng lệ trải ra trước mắt tôi.

Ngọn núi cao chót vót được tô điểm bằng những chiếc lá đỏ tuyệt đẹp.

Dưới chân núi, hơi nước trắng xóa bốc lên, cảnh vật đúng như tên gọi của nó.

Mùi lưu huỳnh xộc vào mũi, một minh chứng cho sự đặc biệt của các suối nước nóng nơi đây.

Đến đây quả là không uổng công!

Thứ tôi đang chiêm ngưỡng chính là Thung lũng Địa ngục Noboribetsu, nguồn của suối nước nóng nổi tiếng nhất Hokkaido và cũng là điểm tham quan chính.

Sách hướng dẫn trên mạng nói rằng khách du lịch đến đây quanh năm, nhưng thời điểm tuyệt nhất là nửa cuối tháng Mười, khi có thể ngắm nhìn những tán lá đỏ, tức là giống như tôi bây giờ.

Và quả thật bây giờ ở đây đầy ắp các gia đình, các cặp đôi và cả người nước ngoài đang tận hưởng cảnh sắc địa phương.

"Mùi lưu huỳnh nồng quá!"

"Này! Cảnh đẹp thật!"

"Mọi người ơi, chúng ta chụp ảnh chung đi."

"Ồ, được đó."

"Đồng ý, đồng ý!"

Một nhóm sinh viên nào đó đang trò chuyện vui vẻ.

Trông họ thật sự rất vui, nhưng tôi không phải là người thích du lịch theo nhóm.

Khi đi theo nhóm, mỗi người lại muốn đến một nơi khác nhau và phải tìm cách chia thời gian. Phải chiều theo ý mọi người.

Một chuyến đi như vậy chẳng ai có thể tận hưởng trọn vẹn một trăm phần trăm cả.

Du lịch một mình vẫn tốt hơn nhiều.

Tôi có thể dành bao nhiêu thời gian tùy thích ở nơi mình muốn, thưởng thức những cảnh đẹp mà mình khao khát.

Đó là một chuyến du lịch hoàn hảo.

Tôi yêu việc du lịch một mình, vì vậy tôi luôn đi một mình.

Và đến Noboribetsu lần này, tôi cũng đi một mình.

Nghĩ vậy, tôi mở mặt dây chuyền trên cổ. Bên trong là một bức ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp trạc ba mươi... Không, đối với một số người có thể trông như mới hai mươi.

"Hôm nay con đã đến Thung lũng Địa ngục Noboribetsu. Mùi suối nước nóng ở đây khá đặc biệt, và núi non thì rất đẹp."

Tôi lại nhìn lên những ngọn núi, nói với người phụ nữ trong ảnh.

Tôi cho người phụ nữ trong ảnh xem cảnh vật nơi đây một lúc, rồi đóng mặt dây chuyền lại.

... Có lẽ mình cũng nên chụp gì đó.

Tôi lấy máy ảnh kỹ thuật số ra và chụp lại cảnh Thung lũng Địa ngục.

"Không tệ! Cả góc này nữa! Một bức ảnh tuyệt vời!"

Tôi hào hứng chụp ảnh, và những ánh mắt dò xét bắt đầu đổ dồn về phía tôi. Nhóm sinh viên đang chụp ảnh gần đó nhìn tôi với ánh mắt đặc biệt thương hại. Thô lỗ thật, tôi thực sự đang rất vui mà.

Tôi tiếp tục chụp ảnh Thung lũng Địa ngục... Thôi, chụp thế đủ rồi!

Tôi bắt đầu kiểm tra lại những gì mình đã chụp được.

Trên vài chục bức ảnh là sự tương phản giữa những ngọn núi đỏ rực và dòng suối bốc hơi nghi ngút.

Một bức ảnh đơn giản là tuyệt đẹp.

Thật tuyệt vời! Mình giỏi quá!

Khi đi du lịch, việc chụp ảnh là hoàn toàn cần thiết.

Lần sau, mình sẽ tiết kiệm tiền và mua một chiếc máy ảnh DSLR.

Vừa nghĩ, tôi vừa cất máy ảnh kỹ thuật số vào ba lô.

Theo kế hoạch, tiếp theo sẽ đến Oyunuma!

Tôi sẽ ngâm chân trong bồn tắm chân ở hồ Oyunuma, sau đó quay lại khu suối nước nóng, mua quà lưu niệm và tận hưởng các bồn tắm địa phương.

Suối nước nóng Noboribetsu — mục tiêu chính của chuyến đi này!

Tôi muốn vào tắm ba hoặc bốn lần! Chắc chắn sẽ rất tuyệt!

Lướt qua kế hoạch tiếp theo trong đầu, tôi lại một lần nữa suy ngẫm.

... Rốt cuộc thì, du lịch một mình là tuyệt nhất!

***

"Phù, mệt thật."

Tôi đã đến Thung lũng Địa ngục Noboribetsu, tham quan các địa danh và đến nhà trọ. Đã đến lúc tận hưởng suối nước nóng.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, và bây giờ chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng.

"Chào mừng quý khách."

Trong khi đang nghĩ đến việc ngâm mình thì một nữ nhân viên nhà trọ lên tiếng.

Mái tóc đen ngang vai và đôi mắt trong veo.

Làn da trắng như tuyết.

Gương mặt xinh đẹp và bộ kimono hoa văn rất hợp với cô ấy.

Đúng là một Yamato Nadeshiko của xứ sở phương Bắc.

... Khoan đã. Trông cô ấy cũng trạc tuổi học sinh cấp 3 như mình.

Nhưng đã làm việc trong nhà trọ rồi.

"Xin cho hỏi tên của quý khách ạ?"

"À... V-vâng. Tôi là Tsukishima, tôi đã đặt phòng."

"Tsukishima-sama. Mời ngài điền thông tin vào sổ đăng ký."

Theo lời cô gái, tôi ngồi vào bàn và viết tên cùng địa chỉ vào sổ đăng ký.

Sau đó, cô ấy kiểm tra lại tất cả.

"Tsukishima-sama, thông tin đã chính xác, tôi sẽ dẫn ngài đến phòng. Để tôi xách hành lý giúp ngài."

"C-cảm ơn nhé. Làm phiền cậu rồi."

Thật kỳ lạ khi một người bằng tuổi mình lại đối xử với mình như một khách hàng.

Tôi cùng cô ấy đi dọc nhà trọ.

Nhà trọ này tên là "Nagisoya", một trong những nhà trọ có lịch sử trăm năm ở Noboribetsu.

Giá phòng khá đắt, nhưng tôi đã làm việc chăm chỉ cho ngày này, nên không thành vấn đề. Dù sao tôi cũng đang ở suối nước nóng Noboribetsu. Vì vậy, tôi muốn ở trong một nhà trọ sang trọng.

"Mà tòa nhà trông mới quá."

Trên đường đến phòng, tôi nhìn xung quanh: gỗ còn mới, không có cảm giác cũ kỹ. Tôi nghe nói nhà trọ đã mở cửa cả trăm năm, nên tôi nghĩ nó sẽ trông cũ, nhưng tôi đã nhầm.

"Nơi này đã được tu sửa hai năm trước. Vì vậy nhà trọ không có cảm giác cũ kỹ như vậy."

"À, ra thế."

Tôi đang tự nói với mình, nhưng cô gái cũng nghe thấy.

Tuy nhiên, cô ấy trả lời mà không tỏ vẻ khó chịu.

Bằng tuổi mình mà cư xử như một nhân viên nhà trọ thực thụ.

"Tsukishima-sama, ngài đến từ đâu ạ?"

"Từ Tokyo. Sáng nay tôi đến sân bay New Chitose, rồi từ đó đi xe buýt tốc hành."

"Vậy ạ... Chắc hẳn ngài đã mệt lắm."

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện.

Trong lúc đi đến phòng của tôi, cô ấy đã hỏi tôi không ít câu hỏi.

Và quan trọng là rất tự tin. Cứ như một bà chủ nhà trọ dày dạn kinh nghiệm.

"Tsukishima-sama, ngài là học sinh ạ?" trong lúc nói chuyện, cô ấy đột nhiên hỏi câu này.

"À thì... Tôi học năm nhất cấp 3."

"Năm nhất cấp 3! Tôi cũng vậy!"

Cô ấy vui vẻ nhìn tôi.

Thật sao?.. Một người chuyên nghiệp như vậy mà lại bằng tuổi mình?

"Nhưng không thường gặp một học sinh cấp 3 đi du lịch một mình đâu."

"Ừm, chắc vậy... Nhưng đi du lịch một mình với tôi khá vui."

"Đây không phải lần đầu tiên ngài đi du lịch như thế này sao?"

"Từ khi lên cấp 3, cũng không nhiều lắm, nhưng đã hơn hai mươi lần rồi."

"Hơn hai mươi lần?!"

Cô ấy đột ngột dừng lại và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.

"Nếu vậy, chắc ngài đã đến nhiều nơi khác nhau rồi nhỉ?"

"Ừ-ừm thì..."

Cô ấy tiến lại gần, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.

S-sao cô ấy lại đột ngột làm vậy? Tôi đâu có nói gì lạ đâu.

"Tôi hiểu rồi... Tôi đã nghe được một điều thú vị."

"Thú vị?"

"A, xin lỗi. Tôi chỉ tự nói với mình thôi, xin ngài đừng bận tâm," cô ấy che miệng cười. Như vậy chỉ càng làm tôi tò mò hơn...

Nhưng rồi cô ấy lại tiếp tục cuộc trò chuyện như bình thường, và cuối cùng tôi đã đến được căn phòng mình sẽ ở đêm nay.

"Đây là phòng của ngài, Tsukishima-sama."

"Cảm ơn."

Trước cửa, tôi nhận chìa khóa từ cô ấy.

"Khi đến giờ ăn tối, bữa ăn sẽ được mang đến phòng, cho đến lúc đó ngài có thể nghỉ ngơi."

Cô gái cúi đầu chào rồi rời đi.

Nếu không kể đến khoảnh khắc cô ấy đột ngột tiến lại gần, cô ấy là một nhân viên xuất sắc, không có gì để chê.

Nhưng tôi vẫn tự hỏi, chuyện đó là sao nhỉ?

"Thôi được rồi, đi suối nước nóng thôi!"

Đã đến lúc tận hưởng suối nước nóng Noboribetsu!

Hôm nay mình sẽ đi ba lần và sáng mai thêm hai lần nữa! Tổng cộng phải đến suối nước nóng năm lần!

Tổng cộng ở đây có sáu loại bồn tắm, và mình dự định sẽ vào mỗi loại năm lần!

Chuyến du lịch một mình của tôi vẫn chưa kết thúc!

***

Sau khi chia tay cô gái, tôi thay bộ samue và đi tận hưởng suối nước nóng. Ở đây có nhiều loại suối khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau, và tôi đã thử hết.

Tôi có hơi nóng một chút, nhưng bù lại đã xua tan hết mệt mỏi.

Sau khi đi tắm xong, đã đến giờ ăn tối. Như đã hứa, cô ấy mang bữa tối đến phòng tôi. Ăn no nê, tôi nằm dài ra sàn.

"Phù, ngon quá."

Đúng là nhà trọ đã hoạt động cả trăm năm. Đồ ăn cũng tuyệt hảo. Một căn phòng theo phong cách Nhật Bản, và cả mùi cỏ dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi nữa.

Được rồi, có lẽ nên đi suối nước nóng thêm lần nữa.

Tôi đứng dậy và cảm thấy có gì đó khác lạ ở cổ.

Hình như có hơi nhẹ đi...

Nghĩ vậy, tôi đưa tay mình lên sờ.

"... Không có."

Mặt dây chuyền mà tôi không bao giờ tháo ra trong suốt chuyến đi.

... N-này, này, thật à? Chuyện này chẳng buồn cười tí nào cả.

B-bình tĩnh nào! Trước hết phải tìm trong phòng đã!

Tôi tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng, lục cả trong ba lô và ví.

... Nhưng không tìm thấy mặt dây chuyền.

"...Không thể nào."

Tôi quỳ xuống sàn và ôm đầu.

Mình đã làm rơi nó ở đâu đó, không lẽ là trong nhà tắm?

Để tránh điều đó xảy ra, tôi đã không tháo nó ra, và cuối cùng điều tôi cố gắng tránh lại xảy ra.

Tôi chẳng còn tâm trạng nào để tận hưởng suối nước nóng nữa.

Mặt dây chuyền đối với tôi quan trọng hơn nhiều.

... Và đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

"Tsukishima-sama, ngài có trong phòng không ạ?"

Giọng nói thuộc về nữ nhân viên trẻ lúc nãy.

Tôi trả lời, và hóa ra cô ấy muốn vào dọn bát đĩa nếu tôi đã ăn xong.

Thực ra tôi chẳng có tâm trí nào cho cô ấy, nhưng tôi đã ăn xong rồi và đuổi cô ấy đi thì cũng không đúng, nên cô gái đã dùng chìa khóa riêng mở cửa và bước vào.

"Xin thất lễ ạ."

Cô ấy cúi chào rồi bắt đầu thu dọn những chiếc đĩa trống.

Lúc nãy cô ấy có hành động hơi lạ, nhưng vẫn làm việc rất tốt.

...Mà mình đang nghĩ gì vậy. Khi nào cô ấy đi, mình sẽ vào nhà tắm tìm mặt dây chuyền.

"À, Tsukishima-sama. Cái này có phải của ngài không ạ?"

Dọn dẹp xong, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì và lấy ra một thứ.

Và thứ cô ấy cho tôi xem chính là mặt dây chuyền của tôi!

"Là của tôi! Cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nó nằm ở hành lang trên đường đến đây, và tôi nghĩ có lẽ ngài đã làm rơi."

"V-vậy sao... Nhưng cô đã nghĩ nó là của tôi."

"Thì chúng tôi cũng hiểu rằng những thứ như vậy thường là do khách trọ làm mất mà," cô gái mỉm cười. M-một nhân viên tuyệt vời làm sao!

Tôi mở mặt dây chuyền và kiểm tra bên trong.

Vẫn là bức ảnh người phụ nữ trạc hai mươi tuổi. Chắc chắn là mặt dây chuyền của tôi.

"Ơn trời..." tôi thở phào nhẹ nhõm và nhận ra cô gái cũng đang nhìn vào trong mặt dây chuyền.

"Có chuyện gì sao?"

"Ơ! X-xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ cô ấy thật xinh đẹp... Chị của ngài ạ?"

"Đây... thực ra là mẹ tôi."

"Mẹ của ngài? Trông bà ấy trẻ quá," mắt cô ấy mở to. Phản ứng này cũng không có gì lạ.

Tôi cũng tự hỏi liệu bà ấy có uống thuốc chống lão hóa không nữa.

"Dù sao đi nữa, giữ ảnh thành viên gia đình trong mặt dây chuyền, chắc hẳn ngài rất yêu quý mẹ mình."

"...Cảm ơn," tôi đáp.

Sau đó, cô gái lau bàn.

"Tsukishima-sama, hôm nay ngài đã đi đâu chưa ạ?"

Cô ấy hỏi về chuyến đi của tôi.

Chắc cô ấy đang cố lấp đầy khoảng thời gian chờ đợi.

"Hôm nay tôi đã đến Thung lũng Địa ngục và Oyunuma."

"A, vậy ạ. Thung lũng Địa ngục vào thời điểm này trong năm rất đẹp."

"Đúng vậy. Tôi còn chụp được rất nhiều ảnh nữa. Và ngâm chân ở Oyunuma cũng rất tuyệt."

"Tuyệt thật đó. Hồi nhỏ tôi cũng thường đến đó."

"Hồi nhỏ... Vậy bây giờ cô không đến đó nữa à?"

"Vâng, tôi bận việc quá..."

Cô ấy mỉm cười buồn bã.

"Tôi có nghĩ là công việc ở nhà trọ không dễ dàng, nhưng nhân viên không có ngày nghỉ sao?"

"Ừm... Thực ra tôi là chủ của nhà trọ này."

"Chủ?!" tôi thậm chí còn cao giọng khi biết được sự thật bất ngờ này.

Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Chẳng trách cô ấy lại chuyên nghiệp với khách hàng đến vậy.

"Nhân tiện, ngài đã đi du lịch nhiều lần rồi phải không?"

"À, ừm, đúng vậy..."

Sao cô ấy đột ngột đổi chủ đề thế?

"Ngài còn đi đâu nữa không?"

"Đi đâu nữa ư? Trong những nơi nổi tiếng thì có Lâu đài Himeji ở tỉnh Hyogo. Tòa tháp trắng đẹp lắm luôn đó!"

"Tuyệt quá! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng... Ngài còn đi đâu nữa không?"

"Những nơi khác à? Chuyện đó..."

Tôi muốn đi suối nước nóng càng sớm càng tốt...

Nhưng cô gái này đang nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt lấp lánh.

Có vẻ cô ấy muốn tôi kể về những chuyến đi của mình.

Thực ra tôi muốn đi suối nước nóng ngay lập tức.

... Nhưng cô ấy đã trả lại cho tôi mặt dây chuyền của mẹ.

Thôi thì kể về vài chuyến đi của mình cũng được.

"Còn nữa..."

Và tôi lại bắt đầu nói chuyện với cô gái này.

Chúng tôi đã trò chuyện cả tiếng đồng hồ.

Tôi kể cho cô ấy nghe về việc kế hoạch của mình đã đổ bể như thế nào trong chuyến đi đầu tiên đến Karuizawa, về việc tôi đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của vườn hoa nemophila ở công viên Hitachi Seaside tại Ibaraki, về việc ở Osaka tôi đã gọi tanuki-udon mà lại nhận được kitsune-soba, và đủ thứ chuyện như vậy.

"Tôi đã thấy núi Kanpuzan ở Akita, được bao phủ bởi cỏ xanh, và cảnh nhìn từ đài quan sát thật sự choáng ngợp! Khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng ở đó rất đẹp!"

"Tôi hiểu rồi! Nhưng chỉ qua lời nói thôi tôi cũng hiểu được! Phải nói sao nhỉ... Thật là phấn khích! Tôi chắc chắn ở đó rất đẹp!"

"Vậy à! Thế thì tốt rồi!"

Mắt chúng tôi giao nhau... và cả hai nhận ra.

"X-xin lỗi. Hơi thất lễ rồi..."

"Không sao, tôi cũng xin lỗi, tôi đã nói hơi nhiều..."

Cả hai chúng tôi đều bối rối và quay mặt đi.

Nhưng rồi chúng tôi lại nhìn nhau và mỉm cười.

"C-chuyện đó... Tớ muốn nói chuyện với cậu một cách bình thường..."

"Thật trùng hợp. Tớ cũng đang nghĩ thế."

Khi tôi nói vậy, cô ấy vui vẻ mỉm cười.

Hoàn toàn không phải nụ cười dành cho khách, mà là nụ cười của một cô gái vui vẻ, đơn thuần.

"Nhân tiện, còn công việc thì sao? Chúng ta đã nói chuyện khá lâu rồi."

"Không sao! Tớ đã giải quyết xong hầu hết công việc rồi... nên tớ có một chút thời gian đó!" cô ấy tự tin gật đầu.

Có ổn thật không đấy?

"... Tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"

"Câu hỏi? Vâng, tất nhiên rồi!"

"Ừm... Tại sao cậu lại hỏi tớ về các chuyến du lịch của tớ vậy?"

Tôi đã tò mò suốt từ nãy đến giờ.

Cô ấy nói rằng mình bận rộn với công việc, nhưng có vẻ như cô ấy rất hứng thú khi nghe về những chuyến đi của tôi.

"Thật ra tớ cũng hỏi những vị khách khác nữa."

"Cả những người khác nữa? Tại sao vậy?"

"Bố tớ là một nhiếp ảnh gia. Ông ấy thích du lịch, đã đi khắp Nhật Bản và cả thế giới. Mỗi khi trở về, ông luôn kể cho tớ nghe về những chuyến đi của mình."

Có vẻ như khi nghe những câu chuyện của người cha, bản thân cô ấy cũng muốn một ngày nào đó được đi du lịch.

Nhưng giờ đây cô ấy đã trở thành bà chủ trọ trẻ tuổi, và vì công việc nên không có thời gian để đi đâu cả.

Cũng vì lý do đó mà cô ấy không đi du lịch hồi tiểu học hay trung học cơ sở. Và có vẻ như lên cấp 3 cũng sẽ không đi đâu.

Và vì bản thân không đi đâu được, nên cô ấy hỏi khách trọ về những chuyến đi, với mong muốn một ngày nào đó chính mình cũng sẽ lên đường.

"Vậy là tất cả đều do ảnh hưởng từ người cha nhiếp ảnh gia à? Có vẻ cậu rất yêu quý ông ấy nhỉ."

"Ừm!… Nhưng ông ấy không còn nữa," cô buồn bã trả lời. "Không còn nữa" rõ ràng không phải là ông ấy đã bỏ gia đình đi... Có lẽ là một chuyện hoàn toàn khác.

"X-xin lỗi. Thật ngại quá," cô ấy lập tức cúi đầu xin lỗi.

"Không sao đâu. Mẹ tớ cũng không còn nữa... nên chúng ta giống nhau."

"Hả?" Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi.

...Nhưng cô ấy không hỏi thêm.

"Cho tớ hỏi lại lần nữa, cậu ở đây không sao chứ?"

Tôi hỏi cho chắc, và cô ấy nhìn lên đồng hồ treo tường.

"Chết rồi! Phải quay lại làm việc thôi!" cô ấy cuống quýt, cầm khay bát đĩa lên và đứng dậy.

Cũng phải. Tôi chắc rằng ngay từ đầu cô ấy đã không có thời gian này.

"Vậy cuộc trò chuyện kết thúc ở đây nhé."

"Vâng, xin lỗi. Cuối cùng còn làm hỏng tâm trạng của cậu..."

"Đừng lo. Dù sao việc nói chuyện về chuyến đi của mình cũng khá vui."

"T-tớ cũng vậy! Tớ rất vui khi được nghe về những chuyến đi của cậu, Tsukishima-kun!" cô ấy vội vàng nói.

Chà, có thể thấy là cô ấy rất hứng thú. Cứ xáp lại mãi.

"Này... Tsukishima-kun, cậu có quay lại Noboribetsu nữa không?" cô ấy hỏi, nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

Hành động đó của cô ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn.

"Ư-ừm... Tớ vẫn chưa đến công viên gấu, nên có lẽ sẽ quay lại."

"Cậu sẽ ở lại chỗ chúng tớ một lần nữa chứ? Tớ muốn nghe thêm về những chuyến đi của cậu!" cô ấy vui vẻ nói. Vậy là, để nghe về những chuyến đi của tôi sao?

"Tớ cũng rất vui khi được ở lại đây lần nữa, nhưng xin lỗi, tớ không muốn nói chuyện về các chuyến đi."

"Hả?! Tại sao?!" cô ấy kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.

"Trong các chuyến đi, tớ không muốn lãng phí thời gian cho người khác. Mặc dù lần này là một trường hợp đặc biệt."

"S-sao lại thế..." Vai cô ấy chùng xuống.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình đã làm gì đó sai, nhưng rồi cô ấy chợt nảy ra một ý và lại nhìn tôi.

"Tớ biết rồi! Lần sau khi cậu ở lại đây, nếu cậu kể về những chuyến đi của mình, tớ sẽ giảm giá cho cậu!"

"Giảm giá? Cậu làm được sao?"

"Được chứ! Vì tớ là cô chủ trẻ ở đây mà!"

"...Đúng là vậy thật."

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện thân mật, nên tôi đã quên mất rằng cô ấy là cô chủ trẻ ở đây.

"Vậy thì sao? Cậu sẽ kể về những chuyến đi của mình chứ?"

Đôi mắt cô ấy hướng thẳng vào tôi. Được giảm giá ở đây hấp dẫn quá...

"Tớ hiểu rồi. Vì được giảm giá, tớ sẽ kể cho cậu nghe về những chuyến đi của mình."

"Thật không?! Hoan hô!" Cô ấy làm một tư thế ngầu như trẻ con.

Hành động hoàn toàn không giống như khi tiếp khách.

"Cậu đã hứa rồi nhé, Tsukishima-kun, nhưng tớ vẫn còn việc phải làm, nên tớ đi đây."

"Ừ. Tạm biệt."

Cô ấy chuẩn bị rời đi, và tôi ra cửa để tiễn cô ấy.

...Tuy nhiên, vào giây phút cuối cùng, cô ấy không hiểu sao lại đứng sững lại.

Còn chuyện gì nữa à? Tôi nghĩ, và cô gái quay lại.

"Đúng rồi, tớ vẫn chưa tự giới thiệu."

"Hử? À, đúng rồi"

Khi tôi trả lời, cô ấy đặt tay lên ngực và mỉm cười duyên dáng.

"Tên tớ là Fuyunagi Shiori! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, Tsukishima-kun!"

"Ừ, Fuyunagi. Nhất định sẽ gặp lại."

Sau khi trao đổi những lời đó, Fuyunagi mở cửa và rời khỏi phòng.

...Tôi đã chệch kế hoạch, nhưng ngày mai trước khi trả phòng, mình vẫn sẽ đi suối nước nóng thêm bốn lần nữa. Mình nhất định phải đi đủ năm lần.

Để chuyến đi này cũng thật hoàn hảo!

Có rất nhiều nơi tôi muốn đến, và tôi không biết khi nào sẽ quay lại Noboribetsu. Nhưng tôi sẽ giữ lời hứa.

Bởi vì tôi không phải là kẻ thất hứa.

Và những lời hứa như vậy rất quan trọng đối với tôi.

...Nhưng lúc đó tôi không thể nào ngờ được.

Rằng mình sẽ gặp lại Fuyunagi Shiori như thế nào.

Hình mẫu lý tưởng về vẻ đẹp của phụ nữ Nhật Bản truyền thống. Trang phục truyền thống của Nhật, thường được mặc trong các nhà trọ hoặc chùa. Tenshu