Lần đầu cô gặp người đó, chuyện không thể tệ hơn được nữa. Ngày hôm ấy, Mia đã triệu tập anh ta, một công chức trẻ, để chính thức công nhận sự phục vụ của anh. Ấn tượng đầu tiên của cô đối với chàng trai trẻ không hề xấu. Thực tế, cô khá là thích anh ta. Người đó có một mái tóc mượt mà chỉ đủ dài để che tai, đeo một cặp kính được làm ở nước ngoài. Đằng sau hai tấm kính nhỏ là đôi mắt sáng đầy trí tuệ. Mặc dù từ anh tỏa ra một cảm giác xa cách, nhưng những đường nét thanh tú kia vẫn thừa sức thu hút ánh nhìn của Mia. Cũng bởi lý do đó nên Mia đã trưng ra một nụ cười, thứ mà hiếm khi cô để lộ trước thường dân, và chào anh ta bằng giọng nói dịu dàng chẳng giống cô tẹo nào.
Tuy nhiên, đáp lại cô là một câu trả lời lạnh lùng đanh thép.
“Cô có biết phải tốn bao tiền để nuôi ăn đám hoàng gia các người không?”
“G-Gì chứ, sao ngươi lại thô lỗ như vậy.”
Sự xúc phạm đột ngột đã khiến Mia bối rối. Chàng trai đeo kính trước mặt cô hẳn nhiên là đang rất tức giận, nhưng cô thì không hề biết tại sao dù chỉ một chút. Cực kỳ hiếm khi có ai nổi giận với Mia, chứ đừng nói là còn bị quở trách bởi một người vừa mới gặp lần đầu. Chuyện này thật là vô lý hết sức.
“Nói cho ngươi biết là ta ở đây để công nhận những cố gắng của ngươi! Tại sao ta lại phải chịu sự trách móc như vậy hả?” Mia phẫn nộ nói. Dù gì đi nữa, cô cũng vừa ban tặng chàng trai trẻ kia những lời khen ngợi mà.
Khủng hoảng tài chính và dịch bệnh bùng phát, kết hợp với cuộc nổi dậy của một bộ tộc thiểu số đã đẩy đế quốc đến bờ sụp đổ. Sĩ quan, công chức, và thậm chí cả những quan chức cấp cao cũng đều chực chờ bỏ trốn. Đó là khi Mia nghe tin rằng vẫn có một người không bỏ mặc nghĩa vụ và vẫn tiếp tục làm việc không biết mệt mỏi chỉ một mình.
“Thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Ta nghĩ rằng mình nên trực tiếp đến thăm anh ta mới được.”
Cô đã làm như thế, và sự thành ra thế này đây.
Cô đã cất công mò đến tận đây! Chỉ vì hắn thôi! Thế quái nào mà cô lại là người phải chịu đựng cái ánh mắt xem thường, ngón tay nâng kính của hắn, cộng thêm cả cái mớ “có biết tốn bao nhiêu tiền” hắn lảm nhảm, trong khi đáng lẽ ra hắn phải là một chàng viên chức trẻ trung thành chứ? Mà không chỉ có thế, hắn vẫn còn nói tiếp!
“Tôi sẽ rất mừng nếu người thôi đứng đờ ra như phỗng ở đó. Ít nhất thì hãy dẹp sang một bên đi. À còn nữa, có rất nhiều việc mà chỉ có người làm được thôi, thế nên nếu rảnh quá thì làm ơn khiến mình hữu dụng một tí đi, Công chúa.”
Thật là hỗn xược! Quá sức hỗn xược! Tuyệt đối không thể tha thứ cho thái độ của tên này!
Mia đã vô cùng tức giận bởi cuộc gặp gỡ đó đến nỗi mất ngủ cả một đêm. Lên giường rồi, cô vẫn nghiến răng trong phẫn nộ, hết lăn bên nọ sang bên kia. Đến lúc cô thôi cựa quậy thì trời đã sáng mất rồi.
Tóm lại, cuộc gặp đầu tiên của họ cực kỳ tồi tệ.
Tuy nhiên, đúng là khi Mia bị tống vào ngục, anh ta vẫn kiên quyết làm việc, chạy đôn chạy đáo không biết mệt mỏi trong một nỗ lực lẻ loi tìm cách phục hồi đế quốc. Cô cũng nghe rằng anh ta đã kêu gọi thả tự do cho cô, và trong vô số những bề tôi, chỉ có anh ta và Anne là hai người duy nhất đến thăm ngày cô bị hành quyết. Bởi vậy, Mia có một lòng tin tưởng sâu sắc với chàng trai này.
Nếu như hắn chỉ cần nói năng tử tế hơn thôi, mình sẽ không còn gì để phàn nàn nữa.
“...Hừm. Được thôi. Nếu như ngươi đã nhiệt tình đến thế, Viên chức Thuế vụ Ludwig ạ, thì ta sẽ cho ngươi làm việc thỏa thích luôn. Ngươi chính thức được thuyên chuyển đến Xích Nguyệt Tỉnh.”
Tình hình nhanh chóng đổi chiều, và sự kiên nhẫn của vị quan chức lớn tuổi hơn đã cạn.
A-ha! Ludwig! Thì ra đó là tên của... K-Khoan đã. Xích Nguyệt Tỉnh ư?
“Ngài chuyển tôi về vùng nông thôn ư?”
“Chính xác. Sao ngươi không đi mà thu thêm thuế của bọn nhà quê ấy nhỉ? Như thế sẽ giải quyết được cái khủng hoảng toàn quốc của ngươi, phải vậy không?”
“Nhưng…”
Ôi trời, không ổn chút nào hết!! Tên bốn mắt ngu ngốc đó bị đuổi việc mất rồi!
Mia hoảng sợ. Lần cuối cùng bị tống về nông thôn, anh ta đã không trở lại cho đến khi mọi thứ đã quá muộn màng. Khi đó, Đế quốc Tearmoon đã không thể cứu vớt được nữa. Nói cách khác, nếu anh ta rời khỏi đây…
M-Mình sẽ đi thẳng đến máy chém.
Mia nhảy ra khỏi góc khuất và chạy đến chỗ hai người đàn ông.
“C-Chờ một chút đã!”
“Hử, lại còn ai nữa… Cái quái g - C-Công chúa!”
“Ta cho là mình đã nghe đủ để biết chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi.”
Vị quan chức cấp trên khẽ lau vầng trán đột nhiên lấm tấm đầy mồ hôi. “À, vâng, tôi thành thật xin lỗi vì đã để người phải nghe cuộc nói chuyện tẻ nhạt đó…”
“Không hề gì. Quan trọng hơn, ta phải nói rằng ta thấy cực kỳ thiếu khôn ngoan nếu cứ trừng phạt những viên chức trẻ bằng cách gạt họ sang bên như vậy. Ta thích để họ nói lên suy nghĩ và bảo vệ quan điểm của mình hơn, rồi từ đó chúng ta có thể hành động theo cách nào có lợi cho đế quốc.”
“À, tôi hiểu ạ, nhưng mà…”
Trước khi người đàn ông lớn tuổi hơn có thể nói hết, Mia lườm ông ta một cái.
“Ngươi phản đối ư?”
“Gì cơ - Không! T-T-Tất nhiên là không ạ!”
“Tuyệt, thế thì ta mừng rồi. Mà nhân tiện, ngươi, chàng trai trẻ kia. Ta tin rằng tên của ngươi là, hmm, Ludwig, phải không nhỉ?”
“Huh? Uh, vâng ạ…” Ludwig trả lời, có chút bối rối khi đột nhiên được gọi tên.
“Ta có đôi lời muốn nói với ngươi. Hy vọng không vấn đề gì chứ,” Mia nói và cầm tay Ludwig kéo anh ta sang một phòng khác.
“Khoan - Ừm, ý tôi là, xin thứ lỗi, thưa Công chúa, nhưng tôi có thể biết người cần gì không ạ? Có rất nhiều việc đang chờ tôi xử lý…”
Ban đầu, Ludwig có vẻ bất ngờ bởi sự thay đổi tình huống đột ngột này. Tuy nhiên, sau khi đã lấy lại bình tĩnh, anh ta giờ đây mang một vẻ khó chịu trước cách cư xử có vẻ thiếu đứng đắn của cô công chúa nhỏ.
“Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một lúc thôi.”
“Ừ, và tôi khá chắc là tôi vừa nói rằng rất bận…”
“Có một chuyện ta muốn hỏi ngươi.”
“...Không thèm nghe luôn hả. Đúng là công chúa ích kỷ có khác. Tôi thấy người quả là không hổ danh nhỉ,” Ludwig nói, nhún vai vẻ chịu thua trước khi thở dài một cái. “Được rồi. Vậy thì chuyện gì nào.”
“Rất tốt. Ta cho rằng nói một cách đơn giản nhất thì sẽ là… Làm thế nào để hồi phục lại tình hình tài chính của đế quốc?”
Vừa nghe thấy câu hỏi đó, Ludwig cau mày.
“Hừm. Nếu là vậy, thưa công chúa, tôi xin hỏi lại một câu. Người có biết phải tốn bao nhiêu tiền cho những bữa ăn của người không?” anh ta nói, liếc nhìn cô vẻ xem thường.
Đáp lại, Mia trả lời, “À, ta cho rằng chi phí của một bữa tương đương một tháng tiền lương của ngươi, tức là giá trị khoảng một đồng vàng bán nguyệt. Ta nói có đúng không?”
Nói xong, cô khoanh tay lại nhìn anh ta trong khi nở một nụ cười tự mãn nhất từng thấy.