Chuunibyou Demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 - Cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng tôi kỷ niệm một tháng chúng tôi bên nhau

Chương 2: Cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng tôi kỷ niệm một tháng chúng tôi bên nhau

Lúc đó là 10 giờ sáng chủ nhật. Vào buổi hẹn hò của chúng tôi, chúng tôi hẹn nhau ở trước căn hộ của Rikka. Sau khi thấy tôi, Rikka ngay lập tức chạy lại, nở một nụ cười đáng yêu gấp ba lần bình thường. Tất nhiên, cô ấy phải hét lên một câu bí ấn. “Yuuta! Chào buổi sáng Thủy Long!”

“Câu đó đáng lẽ phải hay đúng không?! Không phải có những loài bò sát dưới nước giống rồng như là kỳ nhông à? Vậy bây giờ tớ lại là một con kỳ nhông… phải không?”

Đó là hoạt động hài kịch thông thường để bắt đầu ngày mới. Tôi không thể nói có điều gì bất thường cả.

“Tớ có để cậu đợi lâu không?”

“Nah, tớ cũng với mới đến thôi.” Điều đó có một chút chém gió. Tôi không muốn nói dối cô ấy, nhưng tôi không thể nào đến muộn trong cuộc hẹn đầu tiên của tôi được.

“Ừm, hôm nay cậu rất đẹp. Ý tớ là quần áo cậu ý!” Tôi không thể nhìn vào mắt cô ấy và nói như thế được. Điều đó quá căng thẳng. Tôi sẽ lạc lối trong đôi mắt đó.

“À phải! Tớ đã cố mặc đẹp nhất có thể!” Có vẻ Rikka đã tiếp nhận lời khen của tôi như dự tính. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy.

Hôm nay Rikka mặc bộ đồ hẹn hò. Nó rất rực rỡ, nhưng bằng cách nào đó lại cũng hơi thô ráp. Có một thứ gây chú ý cho tôi nhiều hơn các thứ khác: chiếc váy ngắn đen tuyền trải xuống đôi chân của cô ấy. Phải, nó trông rất ngầu và lại cũng rất đáng yêu, nhưng có điều gì đó làm tôi suy nghĩ. Tại sao nó không phải là loại váy có thể cho tôi được ngắm nghía nhiều hơn? Chà, không phải là điều đáng quan tâm lắm.

Phía trên chiếc váy, tiếp tục với tông màu đen, là một chiếc áo sơ mi đen và một cái túi xách đen. Tất nhiên, mọi thứ phải phù hợp với nhau. Cô ấy quấn băng trên tay trái như mọi khi, nhưng hôm nay Tà Vương Chân Nhãn đang tỏa sáng rực rỡ. Đối với sự bất thường, cô ấy đeo hai cái nơ ở trên mái tóc. Tôi không thể nói nên lời sự đáng yêu của cô ấy khi đeo đôi nơ đó.

Mặc kệ mọi thứ khác, chỉ có một điều tôi có thể nói: cô ấy là cô gái đáng yêu nhất thế giới!!!

“Yuuta. Hôm nay chúng mình sẽ đi đâu?” Không có “cảm ơn”… Tôi thấy thất vọng, nhưng dù sao thì đó cũng là Rikka mà.

“Chà, tớ sẽ giữ bí mật cho tới khi chúng mình tới đó. Ừm, chúng mình sẽ đi bằng xe đạp của tớ. Như thế có được không?”

Tôi vừa nói kế hoạch hôm nay, vừa chỉ vào xe đạp của tôi. Đó chỉ là một chiếc xe đạp thông thường. À, nhưng tôi đã chỉnh sửa lại một chút cho hôm nay. Tôi thêm một cái gối vào yên sau. Bây giờ bạn có thể biết là xe này dành cho hai người.

Tất nhiên, Rikka buộc phải chỉ vào nó và phóng đại lên. “Đó… có phải là phương tiện rồng của cậu không?! Tên nó là gì thế?”

“Tớ chưa đặt tên cho nó. Tớ vẫn đang nghĩ.”

“Vậy tớ sẽ đặt tên cho nó…”

Trước khi cô ấy có thể kết thúc câu nói, tôi đã chặn lại.

“Khoan đã. Tớ muốn đợi thêm một chút.” Tôi không định nói như thế, nhưng nó cứ tự bật ra. Rikka nhìn tôi nghi ngờ.

“Tại sao?”

“Tớ sẽ nói sau. Chúng mình đang nói gì nhỉ? À phải, mình đi thôi!”

“Cậu cũng đã nhắc tới chuyện đó. Đã hiểu.”

Ngay khi tôi nói chúng tôi sẽ đi, cô ấy ngồi như một con búp bê nhỏ nhắn lên yên sau của xe tôi. Chỉ với một cái liếc mắt, tôi có thể nói là cô ấy đang cố giục tôi.

Tôi ngồi lên xe, để túi lên giỏ ở phía trước, và chuẩn bị đi. “Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta đi thôi!”

“Phương thức Di chuyển Quỷ Vương giải phóng. Bến hành khách đã đỗ. Tất cả đều ổn, Yuuta. ĐI!”

“…” Tôi quá căng thẳng nên không thể đáp trả lại điều đó, mặc dù tôi cũng có thể nghĩ được nhiều câu đáp trả. Tôi cảm thấy tương lại của tôi như có một ánh đèn cảnh báo nhấp nháy phía trước.

Cứ như là cô ấy cũng thấy ánh đèn, Rikka choàng tay qua người tôi và ôm chặt. Đã lâu rồi tôi chưa đèo ai trên xe đạp. Mặc dù trọng lượng thêm vào không đáng để ý, nhưng sự khác biệt về không khí là rất lớn. Tôi thường… à mà thôi. Điều này rất thoải mái.

Chúng tôi như một cặp đôi thực sự, với tất cả sự căng thẳng liên quan.

“Được rồi, đến lúc đi thôi!” Tôi đạp bàn đạp, đứng lên và bắt đầu lái xe. Tôi có thể giữ tốc độ đạp nhanh trong một lúc, nhưng khi tôi bắt đầu chậm lại thì nghe thấy một bài hát ở phía sau.

“Đi! Đi! Đến thiên đường!”

Cô ấy đang tự tỏ vẻ ngốc nghếch. Tôi cố gắng thay đổi giai điệu này sao cho có thêm năng lượng hơn.

“Rất hay, nhưng tớ không nghĩ hôm nay mình sẽ đi đến đấy.”

“Ồ? Đi! Đi! Đến địa ngục!”

“Tại sao cậu lại chọn địa điểm đối lập thế?!” Đáng lẽ tôi phải thấy trước điều đó. Thật lòng, tôi cũng không muốn đến thăm địa ngục hôm nay.

Chà, ít nhất thì Rikka cũng đang có tâm trạng tốt khi cô ấy có thể ngâm nga như thế. Thấy cô ấy hạnh phúc làm cho tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Ồ… Tớ hy vọng cái yên không làm cậu khó chịu.”

“Không vấn đề gì. Cái yên rất ổn, nhưng góc nhìn chưa được thỏa mãn.”

“Hãy chịu đựng điều đó nhé. Chỉ cần tớ đạp xe cẩn thận, chúng mình sẽ ổn thôi.”

“Tớ ổn mà. Nếu Yuuta chết, tớ cũng chết theo.”

… Cái gi thế?

Nó như điều mà Kazari-chan sẽ nói. Vì chịu nhiều căng thẳng hôm nay nên tôi không thể trả lời. Nhưng bạn sẽ trả lời điều đó như thế nào? Tôi hạnh phúc khi nghe thấy cô ấy nói thế, nhưng không phải trong tình cảnh như thế này! Sau một chút lưỡng lự, tôi đáp lại,

“Không, dù chuyện gì xảy ra, tớ sẽ bảo vệ Rikka! Nếu chúng mình gặp phải Quỷ Vương thì chắc chắn tớ sẽ đánh bại hắn!”

Tôi quyết định làm ra vẻ ngầu. Tốt nhất không nên cố gắng làm cô ấy cười lăn ra, nhưng ít nhất điều đó có thể làm cô ấy mỉm cười một chút.

Tôi mong đợi được nghe điều gì đó như, “Hiển nhiên rồi, cậu là người lập giao ước với tớ mà,” nhưng tôi không nghe thấy gì từ Rikka. Thông thương cô ấy sẽ trả lời lại bằng một câu như thế, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy…? Tôi không thấy được phản ứng của cô ấy, vậy nên không nghe thấy gì khiến tôi hơi bị đau lòng.

“Um, Rikka-san?”

“… Phải, hãy bảo vệ tớ nhé.” Sau khi chỉ vừa nói thầm như vậy, Rikka vùi đầu vào lưng tôi.

Uh huh, có vẻ như mọi chuyện đã đảo chiều. Lần này cô ấy mới là người xấu hổ…

Mặc dù tôi hạnh phúc khi nghe được câu trả lời xấu hổ của cô ấy, chúng tôi tiếp tục hành trình trong yên lặng. Nhận thấy không khí nặng nề ấy, tôi bắt đầu đạp nhanh hơn. Nhưng không quan trọng tôi đạp nhanh thế nào, bởi vì có một ánh đèn đỏ ở trước mặt tôi.

Đã xui lại còn đen.

Người phá vỡ bầu không khí ấy là Rikka.

“Nhưng Yuuta là Quỷ Vương, nên đối thủ của cậu sẽ là ai đó như một cô gái phép thuật. Cậu đối đầu với một cô gái phép thuật anh hùng.”

Đến khi tôi có thể nói được điều gì thì đèn đã chuyển sang màu xanh. Tôi đạp xuống mặt đất và bắt đầu đạp khi tôi trả lời.

“Đoạn cuối có vẻ không ổn nhưng… đối đầu với một anh hùng sẽ là điều mới mẻ đấy. Chà, miễn sao mình không đang ở trong một trò chơi nào đó. Nếu mình đang trong trò chơi thì anh hùng luôn luôn thắng.”

“Không như thế được. Tớ sẽ ở bên cạnh cậu. Sức mạnh của chúng mình là mạnh nhất, nên không có khả năng thua được đâu.”

“Hahaha, tất nhiên. Cậu rất ghét thua, nên chắc chắn chúng mình sẽ thắng.”

Rikka nói quyết đoán, “Hiển nhiên. Tất nhiên là bản thân tớ cũng khá là mạnh chứ.”

Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, nhưng tôi chắc rằng cô ấy đang ngây ngất ở phía sau.

“Điều đó làm tớ nhớ ra. Tớ không thấy cậu dùng Tà Vương Chân Nhãn gần đây. Chà, công nhận rằng hôm nay nó đang tỏa sáng, nhưng có lý do gì đằng sau điều đó không?”

“Điều đó không đúng. Tà Vương Chân Nhãn luôn được kích hoạt. Ngay lúc này nó cho phép tớ được đọc được trái tim của cậu.”

“Đây là lần đầu tiên tớ được nghe một năng lực như thế đấy! Tớ không nghĩ tớ sẽ quan tâm lắm đâu!”

“Tớ thấy trái tim cậu đang nói ‘Oaaaaa, mình đang vượt qua vận tốc âm thanh! Đây là ‘Tốc độ siêu thanh phong cách Yuuta!!!’”

“Nói điều đó như thế không hay lắm đâu. Không đặt tên nó giống như là ‘Thiên Đường Cuối cùng Phong cách Yuuta’ (tên gần với cách đặt tên của tôi hơn) thì khá là khó chịu, nhưng tớ sẽ không nói điều gì đó như thế. Tớ còn không muốn nghĩ như thế!”

“Sao, sao mà nó biết?! Tà Vương Chân Nhãn đã vượt qua được sự mong đợi của tớ sao?!”

“Thiệt tình, cậu không đọc được trái tim của tớ đâu.”

Khi nhắc đến độ bướng bỉnh thì cậu là siêu nhất. Nhưng cô ấy không bỏ lỡ điều gì cả.

“Hừm. Cậu bình tĩnh đi. Năng lực này là cấm kỵ, nên tớ không sử dụng nó thường xuyên. Từ bây giờ, tớ sẽ chỉ sử dụng nó khi tớ nói với cậu.”

“Ý cậu là cậu không thể chỉ hỏi…”

“Ồ không! Nó thực sự là năng lực mạnh nhất!”

“Chà, tớ không thể phủ nhận điều đó…”

“Với lại, chúng mình cũng đã đi được một lúc rồi. Hôm nay chúng mình đi đâu thế?”

Và như thế, Rikka thay đổi chủ đề lại về phía tôi. Tôi hối hận vì đã dừng cuộc trò chuyện thú vị của chúng tôi lại, nhưng có lẽ cô ấy đang thấy không thoải mái vì không biết kế hoạch của chúng tôi hôm nay. Chúng tôi sẽ đến đó sớm thôi, nên tôi nghĩ tôi có thể làm cô ấy bất ngờ.

“Vậy Rikka, cậu có thích cá heo không?”

“Tớ yêu Kairu-kun!”

“Kairu-kun? À, vậy cậu là một trong số những người không ấn vào nút ‘giấu linh vật’ trong Office à? Tớ không nói về cậu ấy; ý tớ là một con cá heo thật cơ! Nếu được ngồi ở trên bờ và nhìn thấy một con trực tiếp thì chẳng phải hay lắm sao? Cậu còn có thể được thấy cá mập nữa.”

“Ừm, tớ thích vị của chúng.”

“…Chà, mỗi người một ý kiến… Vậy nên chúng mình đang đi đến thủy cung đấy.”

“Ồ, thủy cung! Tớ chưa bao giờ đến đấy cả.”

Một câu trả lời khá bất ngờ. Tôi cứ nghĩ ai cũng đã từng đi một lần vào chuyến dã ngoại hồi tiểu học, nhưng chắc không phải thế. Nhưng về mặt tích cực thì hôm nay có vẻ sẽ vui hơn đấy.

“Vậy thì cậu muốn đến đấy chứ? Chúng mình chỉ có ngày này trong tuần này để đi, nên tớ nghĩ đấy sẽ là một ý tưởng hay.”

“Đến thủy cung ~ !”

Đằng sau, tôi nghe thấy Rikka bắt đầu hát tiếp trong vui mừng. Nỗi lo lắng của tôi ngay lập tức biến mất. Tôi bắt đầu đạp xe đạp – hay phương tiện rồng của tôi theo định nghĩa của Rikka – nhanh hết mức có thể.

Tôi bắt đầu duyệt lại kế hoạch hẹn hò trong đầu khi đang đạp xe. Sau chuyến đi dài, chúng tôi cuối cùng cũng đã đến thủy cung.

Thủy cung nằm gần bờ biển, vậy nên có những cơn gió mát giải nhiệt hôm nay. Tôi thấy rất thoải mái. Vì hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều bố mẹ đi cùng con cái và cũng nhiều cặp đôi ở đây.

Chúng tôi bằng đầu tìm chỗ gửi xe. Tất nhiên, sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào việc tìm kiếm chỗ phù hợp để khóa xe. Tôi không thể đỗ xe trái phép được; nỗi ám ảnh từ biệt thự xe trong đầu tôi vẫn còn mới lắm.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi bộ đến bờ biển. Chúng tôi đến nơi muộn hơn dự tính, nhưng đó vẫn là giờ ăn trưa. Ơn trời, điều này cũng đã được lên kế hoạch trước.

Tôi ngồi xuống một cái ghế và hỏi Rikka, “Vậy thì, sao chúng mình không ăn trước khi vào trong nhỉ?”

Rikka ngồi xuống bên cạnh tôi. “Cậu có mang theo đồ ăn à Yuuta?”

“Tất nhiên! Tớ dành rất nhiều thời gian cho kiệt tác ngày hôm nay đấy! Hãy nhìn cái bánh táo này đi!” Tôi với ra đằng sau để lấy cái bánh táo đó, nhưng không có cái túi nào ở đấy cả.

… Khỉ thật! Có lẽ tôi đã để cái túi ở lại giỏ xe rồi… Tôi đã hơi căng thẳng, nên có lẽ tôi đã quên mất rằng mình để cái túi ở đấy.

“Xin lỗi, tớ để quên túi trên xe đạp. Cậu đợi ở đây một chút có được không?”

“Không ngạc nhiên là bây giờ nó đang ở đó. Hiểu rồi. Tớ sẽ đợi ở đây.”

“Cậu biết là tớ để quên nó à?! Cậu đã có thể nói với tớ sớm hơn… Thôi thì, tớ sẽ quay lại ngay!”

Tôi chạy hết tốc lực đến khu vực để xe đạp. Ví của tôi cũng để ở trong túi, nên nếu nó bị mất… Tôi không muốn nghĩ về chuyện đó. Cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi sẽ kết thúc trong thảm họa và đó toàn là lỗi của tôi. Tôi chắc sẽ muốn chết ngay tại chỗ quá.

Tôi nhanh chóng đến khu để xe và tìm được xe của tôi. May mắn thay, túi của tôi vẫn còn ở trong giỏ. Đến lúc này, cuộc hẹn sẽ chưa kết thúc như một câu chuyện kinh dị.

Khi tôi cầm túi lên và quay lại chỗ Rikka, tôi nghe thấy điện thoại của tôi rung lên. Khi tôi lấy nó ra, tôi thấy có ai đó gửi tin nhắn cho tôi. Chắc là Rikka.

Tôi đã tưởng thế. Ngạc nhiên thay, người gửi lại là Kazari-chan.

“Cuộc hẹn đầu tiên… là bài kiểm tra của Chúa. Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Hãy sử dụng mối liên kết vĩnh cửu của cậu với Rikka-chan để dẫn đường cho cậu Togashi-kun. Đừng lo lắng và cậu sẽ làm tốt.”

Đây quả là một tin nhắn thú vị. Hay Kazari-chan chỉ muốn gửi một cái gì đó có “mối liên kết vĩnh cửu”?

Tôi không thể nhịn cười trước câu nói của Kazari-chan, à không, của Nibutani. Nhờ cô ấy, tôi đã có thể bình tĩnh lại. Tôi nhắn một tin ngắn gọn cảm ơn Kazari-chan và nhanh chóng quay lại chỗ Rikka.

Tôi chạy suốt quãng đường về nơi cô ấy đang đợi. Lúc đó, sự căng thẳng của tôi đã biến mất. Hành động của Kazari-chan đã có kết quả.

Tôi bình tĩnh ngắm nhìn khung cảnh trước mặt mình.

“Cái…“

Trước mặt tôi là Rikka và... một thằng con trai tôi chưa thấy bao giờ. Tôi đảm bảo hắn ta nhiều tuổi hơn tôi. Gã cao, mảnh khảnh này đang ngồi cạnh không ai khác chính là Rikka.

Tôi có cảm giác hắn khá lòe loẹt. Hắn trông như những người bạn sẽ thấy trong các bộ phim. Gã này chắc phải là… một nghệ sĩ nghiệp dư. Tôi lại chạy đến nhanh nhất có thể một lần nữa.

“Heh, em có rảnh không Rikka-chan? Em muốn lên cái đu quay khổng lồ chứ?”

Làm sao hắn dám nói một điều như thế với cô ấy! Tôi không thể tin nổi!

“Này!” Tôi lao vào giữa cuộc trò chuyện đó.

“Gì thế? Muốn xen ngang à?” Lòe loẹt xấc xược đáp trả. Hắn ta đang nhìn lên tôi, nhưng tôi sẽ không để hắn áp đảo tôi được. Tôi mắng lại hắn.

“Chà, tôi là bạn trai cô ấy nên…”

“Ha ha, anh bạn trai đã đến hả? Hay cậu có thật sự là bạn trai cô ấy? Tôi chỉ muốn hẹn hò với Rikka-chan đây thôi. Nên cậu hãy tránh ra chỗ khác đi.”

Lần này hắn còn xấc xược hơn nữa, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi trả lời với ánh mắt hình viên đạn, “Chúng tôi là một cặp. Bây giờ tôi đang hẹn hò với cô ấy, vậy nên tôi sẽ không tránh ra. Trả cô ấy lại cho tôi!”

Tôi hy vọng việc hét lên sẽ kết thúc chuyện này, nhưng có vẻ nó có hiệu ứng ngược lại với Lòe loẹt.

“Không không không anh bạn. Cậu hãy đi đi.”

Khoảng cách giữa chúng tôi ngắn lại. Rikka đang… Tôi có thể lờ mờ thấy cô ấy run rẩy đằng sau gã này. Dễ hiểu thôi. Nếu một tên cô ấy không quen biết tiến gần lại và bắt đầu tán chuyện cô ấy, cô ấy rõ ràng sẽ như thế này.

Khỉ thật, tôi làm hỏng việc rồi. Nếu tôi không để quên túi, chuyện này đã không xảy ra…

Thật nguy hiểm. Tôi đã nói rằng tôi từng sở hữu Hắc hỏa trước đây, nhưng tôi chưa bao giờ đánh nhau cả. Nếu đén lúc, tôi đã nghĩ tôi có thể làm được. Nhưng, như bạn đoán được, tôi đã quá tự phụ. Tôi không có khả năng đó. Bây giờ tôi đã biết điều đó, nhưng tôi nên làm gì?

Tôi nên làm gì trong tình huống này…

Chà, tôi chỉ có một sự lựa chọn duy nhất!

Tôi hét to nhất có thể.

“AHHHHHHHHHHHHHHHH! Có một tên dê xồm ở đây! Ai cứu với!”

Tôi hét lên với giọng nữ tính nhất có thể. Đây là ý tưởng tốt nhất mà tôi nghĩ ra, nhưng trời ơi, nó làm cho tôi cảm thấy thật đáng thương. Ơn trời, nó có tác dụng ngay lập tức với Lòe loẹt.

“Hừm. Khỉ thật!” Hắn vừa nói điều đó vừa chuồn mất trong sự hỗn loạn.

Tôi nhìn xung quanh và có rất nhiều người ở cạnh chúng tôi. Ồ, vậy là hắn đã chuồn mất rồi. Đó là thứ duy nhất mà tôi nghĩ ra, nhưng ít nhất nó đã cho kết quả tốt.

Khi mọi người đã đi khỏi, tôi ngồi xuống cạnh Rikka. “Xin lỗi… Cậu không sao chứ?”

“Ừ, tớ không sao. Tớ chỉ bị giật mình thôi. Hắn bỗng nhiên nói chuyện với tớ.” Với những gì đã diễn ra, tôi tin là cô ấy đã giật mình. Ơn trời…

“Có điều gì tệ xảy ra không?”

“Tớ ổn mà. Không có gì xảy ra cả.”

“Tớ hiểu. Thế là tốt. Có lẽ đó là điều sẽ xảy ra khi mà cậu là cô gái xinh nhất thế giới…” Tất nhiên, tôi phải đỏ mặt khi tôi nói điều đó. Khỉ thật, đừng lại thế nữa chứ…

Sau khi nói thế, Rikka cũng bắt đầu đỏ mặt và trả lời. “… Cảm ơn cậu. Nhưng cậu cũng rất ngầu khi hành xử như một đứa con gái! Cậu đã có thể kích hoạt một năng lực mới!”

Ặc, tôi không muốn nói “Cảm ơn cậu nhiều”, nhưng tôi đoán tôi sẽ nói “Cảm ơn!”

Hoặc không! Sao tôi có thể cảm ơn một lời khen kì cục như thế chứ?!

“À, ừm… Cảm ơn, chắc thế… Nhưng không phải gã đó đã gọi cậu là Rikka-chan sao? Cậu đã nói tên cậu cho hắn nghe sao?”

“… Tớ rất xin lỗi. Hắn đã hỏi tên tớ và sau đó là tớ học trường nào. Tớ đã trả lời hắn.” Rikka có vẻ buồn. Cô ấy có vẻ như đang suy nghĩ về những gì đã làm.

Chà, nếu chúng ta nhìn kỹ nguyên nhân của vấn đề thì đó là do tôi đã để quên túi. Không thể đổ lỗi cho Rikka về chuyện này.

“Tớ hiểu tớ hiểu. Chà, mọi thứ đã ổn rồi. Chúng mình sẽ không bao giờ phải thấy hắn nữa miễn sao cậu chưa cho hắn biết những điều như số điện thoại hay nơi ở của cậu. Nói đủ về hắn rồi, tớ quên mất về bữa trưa. Cậu đã sẵn sàng ăn chưa?”

“Có, tớ đói rồi.”

Tôi đặt túi xuống và lấy ra một cái hộp nhựa cho cô ấy thấy. Vì đây là cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi, tôi đã được khai sáng tôi qua, vậy nên tôi đã dậy sớm và làm cái bánh táo này. Tôi đặt tất cả tinh thần của tôi vào trong cái bánh và để lại một nửa cho em gái tôi ở nhà.

Rikka nói với vẻ ngạc nghiên khi nhìn thấy nó. “Ồ! Cậu thực sự tự mình làm nó đấy à?”

“Chà, tớ đã cố hết sức. Tớ làm theo công thức, nên tớ không thể nói tớ hoàn toàn tự làm nó. Nhưng phải công nhận là nó rất ngon đấy.”

“Tớ biết cậu có thể làm được mà! Tớ ăn được không?” Cô ấy còn không thèm kết thúc câu hỏi mà đã lấy một miếng bánh. Sau khi cảm ơn, cô ấy cho nó vào cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy. Tôi có thể thấy biểu hiện của cô ấy diễn tả nó ngon như thế nào khi cô ấy đang nhai nó. Cô ấy không còn có dấu hiện bị ảnh hưởng bởi trò tán tỉnh lúc nãy nữa. Tôi bắt đầu bình tĩnh lại.

“À, tớ quên mang khăn tay rồi. Nhưng không sao hết. Vậy, nó thế nào? Ngon chứ?”

“Có! Nó ngon… ặc ặc” Rikka ăn nhanh quá đến nỗi cô ấy mắc nghẹn tờ giấy gói dưới cái bánh.

Chà. Tôi nhún vai và lấy cái bình ra khỏi túi. Tất nhiên, trà hôm nay phù hợp với mùa hè. Đó là trà lúa mạch. Tôi đổ một ít vào cốc và đưa cho Rikka, người đã nuốt nó rất nhanh.

“Tớ nghĩ tớ đã sắp chết… Nó ngon lắm.”

“Hả…” Tôi rất hạnh phúc khi nghe thấy điều đó, nhưng không phải sau vế đầu như thế.

“Cái bánh rất ngọt, nên rất là ngon. Trà cũng rất ngon miệng.”

“Ồ, tớ hiểu. Đừng ăn quá nhanh như thế nữa nhé.”

Vì tâm trạng đã trở lại bình thường, tôi cũng lấy một miếng bánh. Như công thức đã nói, nó rất ngon. Rồi chắc gia đình tôi cũng sẽ không vấn đề gì khi ăn vài miếng. Trước khi tôi kịp biết, cái bánh đã hết sạch. Chúng tôi đã ăn hết nó chỉ trong vài phút.

“Cảm ơn vì bữa ăn Yuuta. Hãy làm thêm nữa nhé!”

“Được rồi, lần sau tớ sẽ làm nữa. Vì bài kiểm tra của chúng mình sẽ bắt đầu vào ngày mai, tớ sẽ làm một cái để chúc mừng cậu đạt điểm tốt.”

“Ồ… kiểm tra… Tớ không nghĩ tớ có thể qua được môn nào ngoài tiếng Nhật.”

“Chà, cậu đã ôn tập toán với tớ hàng ngày, nên tớ nghĩ chúng mình có thể xử lý việc đó. Các thứ còn lại… Chà, tiếng Anh thực sự làm tớ sợ.”

“Chúng mình có phải học nhóm nữa không nếu tớ phải làm bài kiểm tra lại…”

“Tất nhiên là có chứ, vậy nên cậu đừng lo lắng! Chúng mình sẽ lại học cùng nhau hàng ngày nếu cần thiết.”

“Ừ…” Mặc dù cô ấy gật đầu nhưng câu trả lời của cô ấy có vẻ không được hào hứng. Chúng tôi có thể so sánh đáp án sau khi kiểm tra, nên hi vọng cô ấy sẽ không viết điều gì kỳ cục. Thực ra, tôi khá bình tĩnh. Không bởi vì tôi biết điểm cô ấy sẽ như thế nào, mà vì tôi sẽ không phải thấy số điểm tưởng tượng đó nữa. Chà, miễn sao cô ấy nhớ viết tên mình.

“Chà, chúng mình sẽ lo về chuyện đó khi phải làm bài kiểm tra. Bây giờ thì, chúng mình vào trong chứ?”

“Ừ!” Lần này câu trả lời của cô ấy không hững hờ như vừa rồi nữa. Cô ấy háo hức được vào trong. Cộng với một nụ cười tươi, điều đó làm tôi tràn đầy sự sung sướng.

Chúng tôi đứng lên và bắt đầu bước đến lối vào thủy cung. Từ bên ngoài, nó trông như là một trong những thủy cung lớn nhất thế giới. Chỉ với chiều cao của cổng vào, nó đã đạt đẳng cấp quốc tế.

Chúng tôi đi vào không chậm trễ. Giá vé không hề rẻ, nhưng tôi đoán đi xem phim cũng tốn tầm như thế. Vì tôi đã mời cô ấy, tôi nói tôi sẽ trả tiền, nhưng Rikka nhẹ nhàng từ chối và trả tiền. “Ổn thôi mà. Tớ muốn gặp Kairu-kun số 2, nên cậu không phải trả tiền.”

Sự khác biệt giữa bên ngoài và bên trong thật khó tin. Có rất ít người ở bên trong. Gió mát từ điều hòa giúp chúng tôi giải tỏa cái nóng bên ngoài. Chúng tôi không nói gì mà tiếp tục đi. Rikka đi khắp nơi và xem mọi thứ ở xung quanh cô ấy.

Vì chúng tôi đi cùng nhau mà lại ở những chỗ khác nhau, sự lo lắng của tôi bắt đầu trở lại. Rikka cũng có biểu hiện lo lắng khi cô ấy nhìn ngó xung quanh. Tất nhiên cô ấy và tôi đều không muốn nói về chuyện đó.

“Nhìn mấy con cá kìa! Cứ như cậu đang ở giữa đại dương vậy.”

“Cậu có thích cá không Yuuta?”

“Tớ sẽ không nói tớ thích cá, mà thực ra tớ thích biển. Tớ đã muốn khám phá đại dương từ khi tớ còn là một đứa trẻ. Chắc tớ đã xem bộ phim hay chương trình gì về nó và bị lôi cuốn.”

“Yuuta dùng hắc hỏa, nhưng lại thích nước… Cậu ấy đã có nhiều tiềm năng như thế này kể từ khi còn bé ư?”

“Chà, chuyện là như thế. Tớ sẽ không muốn gọi mình là người phi thường. Hơn nữa, biển mới là cái tớ thích, chứ không phải là nước. Tớ thích cách nó làm cơ thể tớ như nhẹ hơn.”

“Tớ hiểu ý cậu nói. Tớ cũng vô cùng thích biển. À, hôm nay chúng mình hãy đi ra biển đi!”

“Hả? Cậu nghiêm túc chứ?” Bỗng nhiên khả năng được ngắm cô ấy trong bộ đồ bơi tăng lên rõ rệt. Bên trong, tôi đang làm động tác chiến thắng, nhưng bên ngoài, chúng tôi vừa mới đi vào một đường hầm được bao bọc bởi bể cá.

“… Tuyệt vời. Đây có phải là đường đến thế giới quỷ?” Đó chắc chắn là một suy nghĩ phong cách Rikka. Tôi không thể nhịn cười khi trả lời.

“Chà, cậu có thể nghĩ như thế. Có lẽ đám cá trông giống như những con ma. Tớ không thể kiểm tra, nhưng có lẽ một số con cá có sức mạnh phép thuật.”

Có lẽ chúng có, nhưng điều đó không lạ lắm. Gần đây, có lẽ nhờ Rikka, mà những suy nghĩ kiểu ấy dần xuất hiện trong đầu tôi thường xuyên hơn. Chà, chúng đã ở đó sẵn trước đây nếu tôi nhớ lại cách tôi đã hành xử trong quá khứ, nhưng tôi sẽ nói Rikka đã có ảnh hướng lớn đến sự trở lại của chúng.

Hiển nhiên, tôi cũng không phiền khi chúng trở lại. Nhờ có cô ấy ở bên mà tôi đã vui vẻ hơn. Đó là lý do vì sao tôi không nghĩ bị mắc chuunibyou nhất định là một điều xấu. Những người có nó chỉ nhìn mọi thứ dưới một góc độ khác. Không chỉ những đồ vật; họ còn có khả năng nhìn thấy những thứ khác một cách khác biệt. Mặc dù tôi không chắc nếu bạn có thể thực sự gọi nó là tài năng hay không.

“Đường hầm đó khá thú vị phải không?”

“Không hay bằng Kairu-kun số 2! Đi nào Yuuta!”

Khi Rikka lao đến tôi, đầu ngón tay của chúng tôi bất chợt chạm vào nhau. Tay chúng tôi và tâm hồn chúng tôi cùng tiếp xúc với nhau. Chà, điều này có thể hơi bất thường, nhưng chúng tôi đang hẹn hò mà…

Vậy nên, tôi nắm lấy tay của Rikka. Đó chỉ là kiểu nắm bình thường, như thể tôi đang dẫn cô ấy đi đâu đó.

“Ừm… tay của cậu, có được không?” Tôi quá lo lắng nên khả năng nói của tôi bị rơi rớt đi. Chúng tôi cũng không thể nhìn nhau.

Rikka chỉ có thể trả lời với một giọng nói vừa đủ nghe, “Ừ”. Cô ấy thả tay tôi ra rồi lại siết chặt lấy tay tôi. Lần này, trông có vẻ như chúng tôi đã là một đôi.

“Trách nhiệm cơ bản của người lập giao ước là nắm tay với đối tác. Lạ thay, chúng mình chưa từng nắm tay lần nào.”

“Vậy sao? Chà, tớ đã muốn nắm tay cậu một lúc rồi.”

“Phải. Tớ cũng muốn kết nối chúng mình.”

“Điều đó làm tớ nhớ, đây là lần đầu tiên tớ nắm tay một ai đó phải không? Điều đó hơi căng thẳng.”

“Chúng mình sẽ nắm tay nhiều hơn từ bây giờ. Tớ hứa sẽ không truyền chút năng lượng nào sang cậu qua năm tay. Những khả năng của Tà Vương Chân Nhãn sẽ không được thể hiện.”

“Cậu không đang đánh cắp sinh lực của tớ… phải không?” Chỉ là tôi tưởng tượng, hay tôi đang cảm thấy bỗng nhiên mệt mỏi? Không, chắc là do sự lo lắng từ việc nắm tay cô ấy.

Phải can đảm mới có thể bắt đầu nắm tay Rikka, và cô ấy cũng phải can đảm mới đáp trả lại điều đó. Cô ấy nói là một người giao ước, sức mạnh của cô ấy phụ thuộc vào tôi. Tất nhiên, cô ấy khẳng định điều đó với nụ cười thường trực, nhưng cô ấy không cần nói gì cả. Chúng tôi đã gắn kết lại với nhau rồi! Sẽ không có gì đáng để lo lắng cả!

“Chà, hãy đến phần của thủy cung mà cậu gọi là ‘khu vực quỷ’!”

“Yeah! Đến Khu vực Quỷ!”

Khi chúng tôi đi thang máy lên, tôi ơn trời vì không có ai xung quanh để lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Họ sẽ nghĩ chúng tôi là một cặp đôi chuunibyou kỳ lạ.

Sau đó, chúng tôi dành khoảng ba giờ đồng hồ nói chuyện như bọn dở hơi. Nếu bạn của chúng tôi có thể thấy chúng tôi, tôi chắc họ sẽ giả vờ là không biết chúng tôi là ai, nhưng chắc chắn là ở thủy cung rất vui.

Bằng cách nào đó đám cá có vẻ như bị lôi cuốn bởi Rikka. Trong khi tôi đang ngắm đàn cá bơi xung quanh, bỗng nhiên có một đám trẻ con tụ tập xung quanh cô ấy. Vì bọn trẻ đều thích thu khi được đến thủy cung nên Rikka có thể chơi với bọn chúng.

Rikka rất thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy một con Kairu thực sự. Cô ấy hỏi tôi “Có cách nào để con Kairu này biến mất không?” Ở khu nuôi chim cánh cụt, cô ấy luôn biết khi nào một con sẽ nhảy khỏi bể để chụp ảnh. Khi được hỏi, cô ấy chỉ mỉm cười một cách bí ẩn và bình luận, “Có lẽ đó là do ESP[1] đang thức giấc trong tớ?”

Tôi ngạc nhiên khi được thấy một con rồng nước thực sự ở đây. Cá mặt trăng[2] không có tác dụng gì, nhưng cô ấy rất thích thú ở khu triển lãm cá mập. Số lượng sứa ở đây cũng rất lớn.

Tôi đã hơi lo lắng về việc đưa cô ấy đến đây, nhưng tôi mừng rằng chúng tôi đã vui vẻ như tôi mong đợi. Tôi thực sự mừng vì cô ấy đã đi cùng tôi hôm nay.

Không lâu cho đến khi chúng tôi ở cổng ra. Hôm nay đã rất vui, nhưng đã đến lúc chúng tôi phải về.

Bỗng nhiên, Rikka hỏi một điều. “Tại sao cậu lại chọn thủy củng hả Yuuta?”

“Hừm, nó chỉ chợt đến với tớ, nhưng bây giờ tớ nghĩ lại chuyện đó, tớ nghĩ tớ đã bị ảnh hưởng bởi một thứ. Nó hơi xấu hổ, nên tớ không muốn nói nó là gì… Về cơ bản, một thứ đã cho tớ ý tưởng đi hẹn hò ở thủy cung, và tớ muốn thực hiện điều đó.”

Một thứ đó chắc là vài cuốn manga. Có lẽ vì nó rất vui nên tôi đã có ấn tượng tốt về nó và muốn chúng tôi làm điều gì đó như thế?

“Ồ.” Rikka trả lời ngắn gọn, nhưng gật đầu tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời. “Tớ rất vui. Tớ muốn đến lần nữa. Nhưng ngày mai…”

“Ngày mai?!”

“Chà, chỉ cần tớ đi với cậu, lúc nào cũng được hết.” Cùng lúc những lời đó đến tai tôi, chúng tôi vừa đi từ trong bóng tôi ra ánh sáng. Của khu nhà, ý tôi là thế.

“Vậy chúng mình sẽ đến đây mỗi năm một lần nhé? Chúng mình có thể xem Kairu-kun số 2 có khỏe không. Chúng mình sẽ không biết cậu ấy như thế nào nếu không đến.”

“Yeah!”

Và với điều đó, cuộc hẹn của chúng tôi tại thủy cung kết thúc. Không cần phải nói, đó là một cuộc hẹn tôi sẽ ghi nhớ mãi.

◆◆

“Chà, chúng mình chưa xong đâu!”

Ngay sau khi chúng tôi rời thủy cung, tôi đang đi bên cạnh Rikka. Điều đó đúng đấy. Sau khi phần một của kế hoạch hẹn hò của tôi hoàn thành, vẫn còn có phần hai. Trong trường hợp Rikka không vui vẻ khi ở trong thủy cung, tôi muốn có sự bảo đảm nếu chúng tôi còn thời gian.

“Chúng mình sẽ làm gì? Lên đu quay khổng lồ đó ư?” Cô ấy đang nói đến chiếc đu quay khổng lồ ở đối diện thủy cung.

“Trời ơi, chúng mình sẽ không lên cái đu quay đó. Xin lỗi.”

“Cái gì?” Không cần biết cậu tỏ vẻ thất vọng như thế nào, chúng mình sẽ không lên cái đó. Chà, nói chính xác ra, tôi sẽ không lên trên đó. Độ cao thật đáng sợ…

“Chà, có lẽ để lúc khác.” Tôi không muốn lừa dối cô ấy, nhưng chúng tôi phải đi về. Để có thể đưa cô ấy về, tôi kéo tay cô ấy và Rikka thất vọng theo sau tôi. Tôi muốn từ từ để không phải giục cô ấy, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian dư thừa.

Chúng tôi nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe và tôi kéo chiếc xe đạp ra và chuẩn bị đi.

“Chà, chúng mình sẽ ra khỏi đây. Cậu có thể ngồi ngay ngắn đằng sau tớ không?”

“Hiện tại không có sự lựa chọn nào khác, nhưng lần tới chúng mình sẽ lên cái đu quay khổng lồ đó.”

“… Hiểu rồi.” Liệu chứng sợ độ cao của tôi sẽ được chữa lúc đó không?

Nhưng có vẻ như tiên đoán xui xẻo tôi có trước đó về cuộc hẹn đầu tiên ở công viên giải trí đã lầm. Có có lẽ là lý do tại sao tôi vô thức chọn thủy cung. Rikka cũng thích tàu lượn siêu tốc… Tôi sẽ tiếp tục nghĩ về chuyện đó.

Chúng tôi đi đến địa điểm tiếp theo… đó là một công viên lớn ở khá gần thủy cung.

“Được rồi, chỗ này sẽ đủ tốt.” Tôi dừng xe đạp cạnh đó sau khi nghiên cứu xong mặt đất. Lúc đó là 16:00, nên không có nhiều người ở công viên.

“Chúng ta làm gì tiếp thế?”

“Ừm… Ồ, phải rồi. Tìm kiếm năng lực mới… phải không?”

Rikka có vẻ hơi bối rối, nhưng cô ấy ngay lập tức hiểu ý tôi và bắt đầu chắp tay lại. “Tớ hiểu rồi. Thuần hóa con rồng đó, phải không?”

“Để làm được điều đó, cậu phải sử dụng một tuyệt chiêu kết thúc cấm kỵ!” Chà, tôi đã mặc như thế này để không ai biết chúng tôi đang làm gì hoặc chúng tôi đến từ đâu. Nếu điều này lọt ra ngoài, nó sẽ không buồn cười đâu, và cô ấy có thể sẽ cực kỳ xấu hổ.

Tôi đã hứa sẽ làm điều này trước đó, nhưng tôi không thể hoàn thành nó trong ngày đi dã ngoại. Vậy nên, tôi nghĩ đây sẽ là vị trí và thời điểm thuận lợi để hoàn thành điều đó. Khi cô ấy nói chúng tôi sẽ đi tìm năng lực mới, tôi nghĩ điều này sẽ được.

“Nhớ khi cậu không thể thuần hóa phương tiện rồng đó không? Tớ nghĩ chúng mình có thể làm điều đó cùng nhau trong buổi hẹn hò của chúng mình.”

“… Tớ rất hạnh phúc vì cậu đã không quên điều đó. Đúng! Tớ cũng sẽ thuần hóa con rồng đó! Sau đó, chúng mình sẽ cùng chinh phục Trái Đất!”

… Cuộc hành trình nào tôi phải thực hiện để chúng tôi có thể chinh phục Trái Đất bằng xe đạp đây? Chà, có lẽ có một cái ngoài đó. Cuối cùng thì tôi cũng không tìm một nơi như thế này.

“Hãy bắt đầu bằng việc leo lên phương tiện!”

“À, khoan đã.” Rikka đưa yên xe xuống điểm thấp nhất có thể. Sau khi kiểm tra sự chắc chắn, cô ấy ngồi lên yên. Với chiếc váy ngắn đó, tôi lo lắng về nơi mà mắt tôi có thể lưu lạc đến…

“Tà Vương Chân Nhãn! Điệu nhảy của Rồng!”

“Chà, cậu phải gạt chân chống nếu không nó sẽ không đi được…”

“Làm thế nào đế tớ làm thế hả Yuuta?”

“Đừng sợ hãi thế khi leo lên nó… Tớ không thể nói rõ, nhưng cậu cứ gạt nó sau khi cậu lên xe. Cậu không thể đi nếu nó đang chống xuống. Chân chống rất tốt khi muốn đỡ chiếc xe.”

“Hiểu rồi.” Cô ấy nhẹ nhàng gạt chân chống đang giữ cái xe thẳng đứng. Từ đây, chúng tôi sẽ tập luyện giữ thăng bằng cho cô ấy ở trên xe đạp.

“Bây giờ cậu giữ chân ở trên bàn đạp và quay chúng trong khi giữ thăng bằng. Đừng lo, tớ sẽ giữ để cậu không bị ngã.”

“Hiểu rồi. Tớ tin cậu.” Cô ấy bắt đầu đạp. Lúc đầu cô ấy hơi lung lay, nhưng sau đó cô ấy đã có thể đạp rất tốt.

“Ồ, cậu đang làm tốt đấy! Giỏi lắm!”

“Cứ như Tà Vương Chân Nhãn của tớ đã bắt đầu thuần hóa được con rồng này! Heh heh, không lâu nữa, con rồng của cậu sẽ thành của tớ.”

“Chà, bây giờ cậu nói thế. Cậu đã sẵn sàng đi một mình chưa? Có sao không nên tớ dừng lại?”

“Tớ! Tin! Cậu!” Cậu tin tớ nhiều đến mức không muốn tách ra hả? Nhưng nếu cô ấy muốn đi được xe đạp, sẽ có lúc tôi phải phản bội lại cô ấy.

“Được rồi, tớ tin cậu. Tớ sẽ không thả ra. Nhớ quay tay lái khi đi đến chỗ rẽ đó nhé!”

“Tớ phải cưỡi con rồng này bay lên sao?!”

“Không có gì mà phải sốc cả! Cậu có thể cưỡi nó.” Chắc rằng chúng tôi trông như đang trong một vở kịch. Tất nhiên, chúng tôi không thực sự diễn.

Tôi là một người đáng tin. Tôi cảm thấy tồi tệ mỗi khi tôi phải thất hứa nhưng, để Rikka có thể học đi xe đạp nhanh chóng, tôi phải nói dối. Đó là một lời nói dối có ích, nhưng tôi hy vọng cô ấy sẽ không giận dỗi tôi về chuyện đó.

Nhanh chóng sau đó, Rikka đã có thể tự thuần hóa được con rồng.

“Hả?”

“Chà, tớ buộc phải thả ra.”

“Gì, gì cơ? Whawha?” Ngay khi cô ấy nhận ra cô ấy đang tự đi, Rikka trở nên bối rối (và khá đáng yêu) khi hét lên. Cô ấy lại bắt đầu lung lay.

Đáng yêu không phải là thứ duy nhất tôi chú ý đến. Phải, có vẻ như tôi đã thả cô ấy ra hơi sớm. Với tình hình này, tôi sẽ phải giữ Rikka bối rối lại.

“Rikka! Bĩnh tĩnh nào! Cậu có thể làm được! Phaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaanh!” Tôi cố gắng giữ cô ấy bình tĩnh.

Sau khi nghe tôi nói, tôi nghe thấy tiếng két do Rikka đạp phanh. Và cô ấy dừng lại.

“Whoa, sợ quá!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tớ phải nói dối. Chà, cậu không thấy cậu có thể lái xe được rồi sao?”

“Thật á?”

“Thật đấy! Cậu không nghĩ là cậu có thể à?” Sau khi nghe lời khen của tôi, Rikka lộ rõ vẻ chiến thắng trên mặt. Rikka là kiểu con gái thích được khen ngợi. Bí mật nhé, tôi nghĩ bố mẹ cô ấy cũng biết về điều đó.

“Hãy luyện tập thêm nữa!”

“Ok. Tớ sẽ đi bên cạnh cậu để cậu không thấy nguy hiểm. Điều đó sẽ làm cậu thoải mái, phải không?”

Sau một giờ tập luyện, Rikka đã trở thành một nhà luyện rồng hoàn thiện. Theo nghĩa thông thường, cô ấy có thể đi xe đạp được rồi.

“Đúng, tớ nghĩ cậu đã lĩnh hội được rồi đấy.”

“Tất cả là nhờ cậu đấy Yuuta. Cảm ơn cậu.”

“Chà, cậu là người có thể lái xe mà.”

“Không, nếu cậu không ở đây, tớ không nghĩ tớ có thể khiến con rồng ấy thành thuộc hạ của tớ. Đó là lý do mà tất cả là nhờ cậu. Một lần nữa cảm ơn cậu.”

“Vậy sao? Chà, nếu cậu nói như thế, tớ rất vui. Chà, vi cậu là người có thể thuần hóa được nó, tại sao cậu không đặt tên cho nó để chúc mừng?”

“À, đó là lý do cậu nói thế lúc trước.”

“Phải rồi.”

Tôi có linh cảm Rikka sẽ trở nên gắn bó một khi cô ấy lái nó. Không hẳn là một món quà, nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ thích nó. Rikka lên xe và bắt đầu nghĩ.

“Hừm, đợi chút.”

“Lạ thật. Thông thường, cậu luôn có một tên đã được chọn trước.”

“Nhưng đây là con rồng đầu tiên tớ được đặt tên.” Thật giống cô ấy khi trân trọng điều đó như thế. Cô ấy nói thêm. “Cậu bé này sẽ tên là Anteros đệ Nhị.”

“Vậy đệ Nhất là… nó à?” Đệ nhất là chiếc xe đạp hai người chúng tôi lái trong ngày đi dã ngoại. Những ký ức đó quay trở lại đầu tôi. Tôi dành rất nhiều thời gian chạy qua chạy lại hôm ấy.

“Tớ rất hài lòng khi đặt tên nó là đệ Nhất, vậy cậu bé này sẽ là đệ Nhị.”

“Nó rất tuyệt. Hay lắm, tớ thích đấy!”

“Vậy sao? Thế thì tốt.” Nụ cười của Rikka không có chút lo lắng nào. Nó thật say đắm.

“Được rồi, bây giờ khi nó đã được đặt tên, chúng mình phải về thôi. Đi thôi, Anteros đệ Nhị!”

◆◆

Sau đó, chúng tôi có thêm nhiều cuộc trò chuyện linh tinh trên đường về. Tôi không chắc liệu Anteros đệ Nhị lên cấp hay sao, nhưng mặc dù chúng tôi đã mệt mỏi nhưng chúng tôi vẫn đi về với tốc độ gần như khi chúng tôi bắt đầu đến thủy cung. Không lâu sau chúng tôi đến căn hộ của Rikka.

“Chúng mình đến rồi.” Ngay khi tôi nghe cô ấy nói thế đằng sau, tôi đạp phanh và dừng lại chính xác ngay trước căn hộ của cô ấy.

“Cảm ơn vì sự cố gắng của cậu.” Sau khi xuống khỏi Anteros đệ Nhị, Rikka cúi đầu và tử tế cảm ơn tôi. Tôi cũng cúi đầu lại. Chúng tôi ở cúng nhau cả ngày hôm nay, và vì thế nên chúng tôi đã rất vui.

“Cậu cũng vậy.” Hơi kỳ cục, nhưng tôi không muốn về. Sau khi chúng tôi ngừng cảm ơn nhau, điều đó đánh dấu cái kết của một ngày hạnh phúc của chúng tôi. Tôi cảm thấy như thế giới đã kết thúc.

Tôi có thể ở với Rikka và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Wow, nghe rất chuunibyou. Sự khó xử tăng dần. Không phải sự khó xử là xấu, nhưng hôm nay nó không biến mất.

“Hôm nay thật là vui! Tớ thấy lạ nếu mà cảm ơn cậu, nhưng tớ cảm thấy tớ nên thế.”

“Tớ cũng đã rất vui! Tớ thực sự hạnh phúc!”

Thực sự hạnh phúc.

Cụm từ đó khiến linh hồn tôi tràn đầy sự vui sướng. Tôi cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc khi ở bên Rikka hôm nay. Tôi muốn nói với cô ấy. Tôi muốn nói điều đó từ tận đáy lòng.

“…”

“…”

Dường như Rikka cũng cảm thấy khó nói tạm biệt như tôi vậy. Mắt chúng tôi tiếp tục dán vào người nhau. Sự im lặng đáp xuống xung quanh chúng tôi. Ánh trăng bán nguyệt từ bầu trời đêm chiếu xuống chúng tôi.

Rikka phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi bằng một giọng nói nhỏ. “Yuuta, đây có thể là dấu hiệu của quỷ lùn.” Cô ấy nắm tay tôi và kéo tôi vào một con ngõ. Cô ấy hít sâu mà thở ra từ từ. Cô ấy nhìn tôi và nhắm mắt lại.

“Yuuta, cho tớ thấy bằng chứng của giao ước của chúng mình.”

“Hả?” Tôi không hiểu ý của cô ấy. Nhưng sẽ không ổn nếu phải hỏi lại cô ấy.

Sau một lúc, Rikka mở mắt một chút, hơi khinh miệt.

“Vào hôm đó, chúng mình khẳng định chúng mình đã lập một giao ước cùng nhau. Sẽ rất tuyệt nếu cậu chứng minh nó lần nữa tối nay, Yuuta.” Cô ấy bắt đầu dỗi. Thật là đáng yêu, nhưng lại xấu hổ cùng lúc đó.

Cuối cùng, tôi cũng có thể hiểu được ý cô ấy muốn nói gì. Tôi là một thằng ngốc. Cứ nói ra đi: Tôi không có một tý thông minh nào khi nói đến tình yêu. Tôi thực sự là một thằng ngốc…

“Xin lỗi, tớ ngốc quá.”

“Phải, cậu quả thực là một tên ngốc.”

“Phải, phải, xin lỗi. Nhưng không phải người nói thế cũng là tên ngốc sao. Cậu cũng như vậy đấy.”

“… Đồ ngốc.”

“Rikka.”

“Hả?”

“Tớ yêu cậu.” Môi chúng tôi chạm nhau.

Nụ hôn thứ hai của đời tôi kéo dài khoảng mười giây, nhưng có cảm giác như cả giờ đã đi qua khi chúng tôi rời nhau. Cảm giác duy nhất tôi cảm thấy là sự hiện diện của Rikka trên môi tôi. Cứ như thể chỉ còn lại mình chúng tôi trên thế giới này. Tôi ước chúng tôi có thể cứ như thế mãi mãi.

Đó là hanh phúc thuần khiết. Không ai trong chúng tôi di chuyển. Đó là cảm giác tuyệt nhất thế giới.

Sau khi đôi môi chúng tôi rời nhau, Rikka mở mắt ra. “Tớ cũng yêu cậu.” Lần nữa, cô ấy có một nụ cười thật quyến rũ.

Và như thế, cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi, cuộc hẹn hò kỷ niệm một tháng ở bên nhau, kết thúc. Đấy là ngày tuyệt với nhất.

↑ Không rõ Rikka đang nhắc đến cái gì. Có thể là ExtraSensory Perception: giác quan siêu nhiên.

↑ Cá mặt trăng: tìm hiểu thêm tại Wikipedia