Chương 5: Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ đã được nghe đồn
“Ha ha ha ha! Trời ơi, cậu có nghe chuyện gì đã xảy ra hôm qua chưa? Chúng ta cuối cùng cũng đã có một cô gái phép thuật xuất hiện trên thế giới này!”
Người này, đang trong trạng thái sung sướng như thể Chúa hạ phàm, và đang cười vì một lý do kỳ lạ gì đó trong khi đang cọ phòng vệ sinh, là Isshiki.
Chính tôi, Isshiki, và lớp phó Sakada-kun đang dọn dẹp phòng vệ sinh tầng bốn sau giờ học. Trường chúng tôi, hay có những thiết kế kỳ quái nhất, đã đặt phòng vệ sinh nam ngay trước cửa lớp tôi. Khá thuận tiện khi đến giờ nghỉ giữa các tiết.
“Đó chỉ là tin đồn thôi, nhưng anh bạn à, tớ nghe nói cô gái này cũng rất lộng lẫy đấy. Cậu đã nghe chuyện ấy chưa?”
“…” Tôi không thể trả lời vấn đề đó. Cứ giữ im lặng và tiếp tục cọ đi.
“À, tớ cũng nghe về chuyện đó. Đàn anh của tớ nhìn thấy cô gái phép thuật cực kỳ đen tối này đi ra khỏi phòng phát thanh.” Đó là câu trả lời của Sakada-kun.
“Hừm, nghĩ lại thì, cậu đang trong câu lạc bộ phát thanh đúng không Saki-chan? Cho tớ biết đi! Nói cho tớ những gì đã xảy ra!”
“Tớ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu có nghe bài phát thanh đấy không Isshiki-kun?”
“Tất nhiên! Chúng tớ đang bận bịu ở trong hội đồng kỷ luật như mọi khi, nhưng không thể nào mà chúng tớ không nghe thấy bài phát thanh ấy được. Và tại sao cô ấy lại nói về thiên thần và chiến đấu thế?”
“Ai biết? Có lẽ là một thiên thần đang trà trộn trong chúng ta? Hahaha, cứ như là thật ý.” Sakada-kun đùa khi đang lau sàn. Ước gì cậu ta lau luôn cuộc trò chuyện này đi.
“Hừm, cậu có gặp cô ấy không Togashi? Cậu có ở đấy và gặp được cô ấy không?”
“Tớ không biết gì cả. Được rồi! Tớ đã xong phần của tớ. Chúng ta rời khỏi đây được chưa?” Tôi tắt vòi nước và bước nhanh về phía cửa khi tôi nghe thấy một điều ở sau lưng.
“Anh bạn, cậu đang nói dối. Chúng tớ liếc qua là thấy được cậu đang chém gió.” Ặc… bọn họ nhận ra sao? Khỉ thật, lờ tớ đi!
“Tha cho tớ, tớ đã nói dối. Tớ đã gặp cô ấy hôm qua.”
“Sao? Cô ấy như thế nào? Tớ rất muốn được nghe thêm về cô ấy.”
Sakada-kun đang chờ tôi tiếp tục. Isshiki rất hứng thú và đã lấy quyển ghi nhớ ra, đặt chổi sang bên cạnh và nhắc tôi “Tiếp tục đi! Hãy nói chi tiết cho tớ!”
“Để xem nào, cô ấy khá đáng yêu, phải không? Tớ không biết chi tiết, nhưng để xem nào. Đã có nhiều tiếng ồn phát ra từ câu lạc bộ phát thanh đang đuổi theo cô ấy, nên tớ nhìn ra ngoài hành lang và thấy cô ấy đúng lúc.”
“Thế thôi à? Chà, cho bọn tớ biết cô ấy làm cậu liên tưởng đến ai? Có phải mẫu người của cậu không?”
“Chà, tớ không thể nói được gì…”
“Togashi. Tớ đã nghe cậu cứ nói liên hồi về Takanashi-san. ‘Cô ấy đáng yêu quá tớ nghĩ tớ chết mất. Cô ấy đáng yêu nhất thế giới!’ Vậy mà cậu tiếp tục nói chuyện với những cô gái khác. Trời, tớ cảm thấy bị bỏ rơi. Hãy nhớ rằng tình bạn của chúng ta rất quan trong với tớ…”
“Cái quái gì vậy! Tớ chưa bao giờ nói như thế cả! Chà, tớ cũng nghĩ tình bạn của chúng ta quan trọng, nhưng tớ không nghĩ tớ đang để cậu ra rìa, phải không?”
“Vì tớ là bạn cậu nên sao cậu không nói cho tớ biết về cô gái mà cậu đã nói chuyện cùng?”
“Cậu đã chuyển ngay sang chế độ biến thái rồi đấy!” Nhưng khi tôi nghĩ về chuyện đó, lần duy nhất tôi nói chuyện với cậu ấy gần đây là về mối quan hệ của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi hối lỗi.
“Đừng lo về chuyện đó! Tớ là quân sư tình yêu của cậu cơ mà.”
“Cái gì? Cậu lại đọc được suy nghĩ của tớ đấy à?” Khỉ thật, tôi không giữ được khuôn mặt tỉnh bơ gì cả. Tôi chẳng thể giữ được bất kỳ bí mật gì suốt cuộc nói chuyện này.
“Đừng lo về chuyện đó anh bạn. Cứ nói cho chúng tớ biết về cô gái xinh đẹp bí ẩn ngày hôm qua đi! Cậu là người duy nhất có thể nói cho bọn tớ biết về cô ấy! Chúng tớ không bao giờ chán nghe chuyện về các cô gái!”
“Đúng đấy! Tớ cũng muốn nghe hết về cô ấy nữa! Tớ không bao giờ từ chối nghe chuyện về một cô gái đẹp đâu!”
Hai đứa này tâm đầu ý hợp thật. Vừa cười, bọn họ vừa bắt tay đồng ý. Một tình bạn mới vừa mới nảy sinh. Thật lòng, tôi cũng không phiền khi nói về con gái. Nếu phải nói, tôi sẽ nói là tôi rất thích nói về con gái, nhưng riêng cô gái đặc biệt này…
“Vậy anh bạn, nói cho chúng tớ những gì chúng tớ muốn biết đi!”
“Tớ hiểu rồi… Ừm, cô ấy đeo một chiếc khăn quàng kỳ lạ khiến cô ấy trông giống như một cô gái pháp thuật bóng tối, giống như Sakada đã nói lúc nãy. Tớ không biết cô ấy mặc đồng phục trường nào. Còn về cô ấy trông thế nào… Tớ không thể nói chắc được.” Rất khó để nghĩ được cô ấy trông ai. Không có nhiều người có vẻ ngoài như cô ấy.
“Hừm, vậy cậu không biết nhiều chi tiết hả? Còn thông tin gì nữa không?”
“Chà, cô ấy còn…” Ngay khi tôi đang do dự, chúng tôi nghe thấy một giọng lớn. “Ở đây!” “Ở đâu?” Ngay lúc đó, tôi có một linh cảm xấu. Tôi chợt nhận ra.
Ngay khi tôi thò đầu ra ngoài hành lang, tôi lập tức biết tại sao. Rõ ràng, điều này không phải ngẫu nhiên; định mệnh đã làm tôi nhìn ra ngoài hành lang. Bởi vì có một cô gái đang chạy trong hành lang với vận tốc tối đa. Và hiển nhiên, số mệnh là tôi phải gặp chính cô gái này.
“Ồ! Tìm thấy Anh hùng rồi!” Ngay khi nói xong, Satone Shichimiya phanh lại và lao vào trong phòng vệ sinh. Ma Vương Thiếu Nữ trong lời đồn đã trốn vào trường hai ngày liên tiếp. Chuyện này hẳn là phải xảy ra.
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện. Chà, câu này có thể đúng đấy. Có lẽ nếu chúng tôi cứ im miệng thì cô ấy đã không xuất hiện.
“Yo, có gì mà ngoài đấy ầm ĩ thế?” Isshiki, đã đang nghi ngờ tôi hôm nay, đang đi về phía lối ra. Sakada-kun cũng đang lầm bầm “Chuyện gì thế?”
Tôi phải làm gì bây giờ… Mọi người đang căng thẳng vì sự cố đột nhập của cô ấy hôm qua. Tôi rất muốn giấu cô ấy trong này, nhưng đây là phòng vệ sinh nam. Hơn nữa, hai người đó đang ở đây…
“Anh hùng, tận thế sắp đến rồi! Chúng ta hay cùng nhau chạy trốn thôi!”
“Gì cơ?! Cậu muốn chúng mình chạy đi à?! Ở đó ư?!” Vâng. Shichimiya phớt lờ lời phản đối của tôi, nắm tay tôi và chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
“Này. NÀY! Togashi! Cô nàng đó là ai thế?” “Gì cơ?! Cô ấy là ai?!” Ngay khi vừa rời khỏi nhà vệ sinh, Isshiki và Sakada-kun bắt đầu tra hỏi chúng tôi. Tôi không thể nói gì với bọn họ cả.
Vì Shichimiya đã chạy đi với phong thái không được nữ tính lắm khi đang nắm tay tôi, tôi không thể ngăn cô ấy kéo tôi đi cùng.
“Này! Không được chạy trong hành lang! À, là cô gái đó!” Tôi có thể nghe Isshiki hét khi chúng tôi đi xa dần.
“Cô ấy kia kìa!” cũng vọng theo sau chúng tôi. Các giáo viên đã đuổi theo cô ấy hôm nay. Tôi tự hỏi liệu họ coi tôi là đồng phạm và bắt tôi chép phạt không. Lo lắng của tôi ngày càng nhiều lên khi Shichimiya kéo tôi đi khắp trường.
◆◆
“Nyahaha. Ta không tin bọn tay chân của Tổ chức sẽ tìm thấy chúc ta ở đây. Ta sẽ sử dụng phép thuật của ta để đảm bảo bọn chúng không thiết lập kết giới để bẫy chúng ta trong này.” Shichimiya mỉm cười, không hẳn là năng động mà cũng không phải mệt mỏi. Sau đó, cô ấy ngồi xuống và bắt đầu lẩm bẩm “Njou njou”.
Trời. Tôi sẽ thở dài nếu không đang phải nghỉ lấy hơi. Tôi là một người hướng nội; tôi không quen chạy nhiều như thế này. Cần thêm oxy.
Tôi cũng ngồi xuống và ngả đầu ra sau. Chúng tôi đã phải chạy trốn khỏi bọn tay chân của Tổ chức (các giáo viên) và đến một phòng gần sân khấu trong nhà thể chất. Có rất nhiều thiết bị âm thanh ở trên đầu chúng tôi. Vì chúng tôi đến nhà thể chất trước khi các hoạt động câu lạc bộ bắt đầu nên chắc cô ấy nghĩ chúng tôi có thể trốn khỏi các giáo viên ở đây và không ai sẽ nghĩ đến việc kiểm tra. Căn phòng này không được sử dụng thường xuyên lắm nên đây cũng là nơi khá tốt để trốn khỏi ai đó đang đuổi theo.
“Whew. Cuối cùng cũng lấy được hơi…”
“Không đủ sức chạy trốn à, Anh hùng? Tớ không biết liệu cậu có sẵn sàng cho ngày chúng ta phải chiến đấu bảo vệ thế giới không nếu cậu không luyện tập hàng ngày.”
“Không có lý do gì mà tớ phải chiến đấu bảo vệ thế giới cả…” Chà, tôi sẽ chiến đấu để cứu Rikka. Hơn tất cả mọi người trên thế giới, cô ấy là người tôi muốn bảo vệ. Bằng cách nào đó tôi đã tự nhiên chuyển sang những suy nghĩ chuuni xấu hổ này. Chắc hẳn là do cô Ma Vương Thiếu Nữ đây.
“Tsk tsk tsk. Làm sau cậu có thể là Anh hùng chiến đấu bảo vệ thế giới nếu cậu không có lý do để chiến đấu? Cậu phải có lý do nào đó khiến cậu không đứng dậy chiến đấu.”
“… Nghe hay thật! Lý do tớ không thể chiến đấu là… không có!” Đúng vậy. Không có lý do nào làm tôi không thể chiến đấu bảo vệ thế giới. Nhưng mà, đây là thế giới của chúng tôi. Trời, nói chuyện về lý do chiến đấu thật khó khăn.
“Vậy… đấy sẽ là lý do để tớ phá hủy thế giới!”
“Đấy không phải điều tớ muốn! Cái đó không có gì hay cả!”
“Nyahahaha, bị lừa rồi nhé. Tớ là Ma Vương Thiếu Nữ, vậy nên không có lý do gì để tớ phá hủy thế giới cả!”
“Ma vương và thiếu nữ không liên quan gì đấy chuyện đấy!” Đừng có cố gắng làm choáng tớ bằng cách tỏ vẻ đáng yêu! Cô ấy vẫn thoải mái như mọi khi. “Vậy, cậu cũng đã đến đây hôm qua. Tại sao hôm nay cậu đến đây?”
“Đấy là một câu hỏi ngốc nghếch Anh hùng à! Tớ không thể giành chiến thắng hôm qua, nên tớ quay lại để thắng! Nói cách khác, tớ đến để chiến đấu với Thiên thần!”
“À, vậy đó là lý do cậu ở đây…” Cô ấy đến để đấu lại với Thiên thần, à, Rikka.
Điều đó nhắc tôi nhớ, tôi định gặp Rikka sau giờ học hôm nay (chúng tôi tạm nghỉ việc học). Tôi nghi ngờ cô ấy sẽ thích nghe chuyện tôi đến cùng với một cô gái khác. Có lẽ tôi nên nhắn tin cho cô ấy… Có nên nhắc đến tên Shichimiya không? Tôi sẽ viết “Hôm nay có việc bận. Xin lỗi,” và gửi. Tôi không muốn có trận đấu lại, nên tôi thêm vào, “Đừng đợi tớ.”
Shichimiya bất ngờ đưa khuôn mặt đến gần tôi và nói, “Hơn nữa… Tớ còn được gặp lại Anh hùng!”
“Gì cơ?” Cô ấy đang ở đối diện tôi. Tôi như đang bơi trong đôi mắt của cô ấy. Vì nhìn rất gần, tôi có thể thấy khuôn mặt cô ấy ấm như thế nào. Hai má của cô ấy đã đỏ lên. Chắc là do chạy nhanh.
Cô ấy lùi đầu lại và nói, “Chúng ta chưa kết thúc cuộc nói chuyện hôm qua.”
“Cậu nói đúng. Khi tớ nghĩ lại thì đã lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau. Tớ nhớ những ngày ấy. Thật tuyệt vời phải không?”
“Phải. Tớ cũng nhớ những ngày ấy. Chúng ta đã lên kế hoạch thay đổi thế giới như thế nào!”
“Chúng ta từng nói về chuyện ấy sao?!” Trí nhớ của tôi đang kém đi ư? Hồi đó, chúng tôi sẽ chiến đấu như anh hùng và Ma Vương Thiếu Nữ. Hành động của chúng tôi có thể thay đổi thế giới. Ít nhất là tôi nghĩ thế.
“Chà, có lẽ chúng ta không thay đổi thế giới, nhưng ai đó sẽ làm thế! ☆”
“Ừm… Cho dù chúng ta không phải là những người có thể thay đổi thế giới, tớ chắc những báo cáo thiệt hại sẽ khá lớn đấy.” Có lẽ mọi người sẽ bị nhiễm chuunibyou. Nếu điều đó xảy ra thì tôi đã là nguồn lây bệnh, có nghĩa là lỗi là ở tôi. Chà, bạn có dùng thuật ngữ tương tự nếu bạn cố tình lây bệnh không? Ít nhất nó sẽ mang một nghĩa khác.
“… Tớ cũng nhớ chuyến đột nhập của chúng ta. Chúng ta sẽ trốn khỏi những tên tay chân của Tổ chức như bây giờ.”
“À, đúng thế phải không? Chúng ra đã trốn thoát cùng nhau bao nhiêu lần rồi?”
Và còn cái ngày khi cậu đột nhiên biến mất nữa. Đây là những gì đã xảy ra: một lần các giáo viên đã tịch thu áo choàng và kiếm của cô ấy, việc rõ ràng đã vi phạm nội quy. Shichimiya nổi giận và đột nhiên biến mất. Họ không thể tìm thấy dấu vết cho thấy cô ấy đã rời khỏi trường. Các học sinh đã lan tin đồn rằng cô ấy biến mất vào chiều không gian khác. Cuối cùng, mọi người tìm kiếm cả ngày và không tìm được cô ấy. Tuyệt vọng, tôi đi đến phòng thiết bị âm thanh trong phòng thể chất sau giờ học và thấy cô ấy đang trốn ở đó.
Nghĩ về lần đó làm tôi hiểu ra tại sao cô ấy đến hôm nay. “Bỏ qua chuyện đó, cậu không tìm được cách nào hòa bình hơn để vào trong này à?”
Không chắc liệu tôi là người có lỗi trong chuyện này. Tôi không hay nổi giận, nhưng đáng lẽ tôi nên giận hơn. Cậu không thể xâm phạm và tài sản của trường được! Tớ không thể phủ nhận là tớ rất vui khi cậu quay lại để gặp tớ, nhưng cậu có thể chọn một cách hòa bình hơn.
“Nyahaha! Anh hùng, nếu tớ chọn một phương pháp yên ả hơn thì bây giờ mọi thứ đã xong xuôi rồi. Điều đó không vui chút nào, phải không? Phải thật hoành tráng chứ! ☆ “ Cô ấy vừa nói “hoành tráng” vừa nhanh tay chỉ vào tôi. Tất nhiên khi cô ấy nói thì nghe rất hay, nhưng bây giờ khi tôi nghĩ lại thì… Chà, đấy là Shichimiya cho các bạn.
“Vậy cậu nói là cậu muốn nổi bật như thế này… Chà, tất nhiên cậu không muốn trà trộn rồi, biết cậu mà… Vậy ừm… điều này đã làm tớ băn khoăn một chút. Đồng phục của cậu đâu? Và tại sao cậu lại không đeo khăn choàng hôm nay?”
“Hả? Đây là đồng phục thường ngày của Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ. Nếu tớ không mặc nó, tớ sẽ không phải là Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ. Cái khăn tạm thời đang được thiết kế lại. Và trời quá nóng để đeo khăn ngoài đường.”
Quả là bây giờ trời khá nóng. Ít nhất việc không đeo khăn choàng không có nghĩa là cô ấy mất đi nhân dạng của mình.
“Đây có phải là Shichimiya thật sự không…? Hoặc ừm… cậu có đang học trung học phổ thông không thế?”
Cô ấy trả lời nhanh như Rikka, “Học ở thế giới quỷ.” Giống nhau như thế, tôi có lẽ nên từ bỏ tìm hiểu.
“Phải rồi. Cậu đang bịa chuyện như trước đây.”
Cô ấy vẫn giữ nụ cười và trả lời, “Nyahaha! Đúng vậy! Tớ chỉ đang bịa chuyện thôi. ☆ “ Đó là sự khác biệt giữa cô ấy và Rikka. Shichimiya có ảnh hưởng hơn nhiều.
Cô ấy tự biết mình là một bệnh nhân chuunibyou. Một loại bệnh nhân hoàn toàn khác, một người coi mình hơn những người khác. Cô ấy có thể là dạng hoàn hảo – không, dạng tối thượng của căn bệnh. Chắc chắn là thế.
Khi thời gian trôi đi, triệu chứng của bạn phải mờ dần đi và quá khứ của bạn biến thành quá khứ đen tối như Nibutani và tôi. Bạn sẽ học từ sai lầm của mình và đi tiếp. Đó là cách mà mọi chuyện diễn ra. Chính xác hơn, đó là hướng đi mà tôi nghĩ mọi người sẽ theo.
Nhưng một lần nữa, Shichimiya thì khác. Tôi chắc kể cả khi các triệu chứng của cô ấy giảm dần, cô ấy vẫn tiếp tục bịa thêm chuyện, tiếp tục tìm thêm những ý nghĩa của thế giới. Đó là những gì cô ấy làm. Tôi hiểu rồi. Toàn bộ cách nói chuyện của cô ấy mang phong cách chuunibyou. Đó là con người cô ấy.
Nhưng thực tế… chà, nó như thế này. Tôi không có sức mạnh để thay đổi thế giới. Tôi không thể triệu hồi lửa với sức mạnh bóng tôi. Tôi không thể bay cho dù có luyện tập bao lâu. Và tôi sẽ không bao giờ có thể gửi tin nhắn về quá khứ. Nói cách khác, Shichimiya… thực sự có sức mạnh để thay đổi thế giới. Tôi nghĩ sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ có thể điều khiển được lửa. Cô ấy có thể bay lên trời một ngày nào đó hoặc gửi tin nhắn về quá khứ với một chút luyện tập. Đó là lý do tại sao cô ấy là bệnh nhân tối thượng.
Bạn có thể hiểu tại sao tôi ngưỡng mộ cô ấy. Tôi rất ghen tị với khả năng của cô ấy. Nó bắt đầu rất lâu trước khi tôi hẹn hò với Rikka. Cứ như thể cô ấy là bệnh nhân chuunibyou lớn nhất thế giới vậy.
“Cậu luôn có thể bịa chuyện một cách hoàn hảo bất cứ lúc nào. Cậu tuyệt thật đấy. Ngầu lắm.”
“Hả? Không phải như thế Anh hùng. Phong cách của tớ không hoàn hảo. Đó là sự không hoàn hảo hoàn hảo. Một câu chuyện hoàn hảo sẽ không có lỗi, phải không? Tớ muốn chiến đấu, vùng vẫy, và chống đối. Hiểu không?”
… Ngầu thật! Thấy chưa, cô ấy là bệnh nhân tối thượng.
“Tớ hiểu rồi. Tớ đã sai, phải không? Trời, đó là một cuộc nói chuyện vui vẻ, nhưng chúng ta nên rời đi thế nào đây? Mọi chuyện chắc đã lắng xuống ngoài kia rồi.”
“Phải, chắc là thế. Vậy thì hãy dẫn tôi đi thăm nơi này đi Anh hùng!”
Khi tôi đứng lên, yêu cầu của cô ấy làm tôi choáng váng. Tôi trả lời hơi miễn cưỡng, “Hả?”
“Chà, không phải tớ sẽ gặp bất lợi khi chiến đấu với Thiên thần trong địa điểm không quen thuộc sao? Tại sao không tìm hiểu về nơi này chứ?”
“Cậu quên mọi người đã đuổi theo cậu như thế nào rồi à?”
“À. Cậu quên tớ là Ma Vương Ma Pháp Thiếu Nữ rồi à Anh hùng? Tớ có thể sử dụng sức mạnh của mình để cải trang trong khi chúng ta đi ở ngoài.”
“Vậy tại sao cậu không làm thế khi đột nhập vào đây?!”
“Việc đấy tốn khá nhiều ma thuật. Thiên thần rất mạnh, vậy nên tớ không muốn lãng phí trước trận chiến. Cô ta cũng lạnh lùng nữa.”
Và với một vài hiệu ứng âm thanh, Shichimiya cho tôi thấy áo phông của cô ấy. Đừng hiểu nhầm; cô ấy nhanh chóng đứng dậy và cởi phần trên của bộ đồng phục ra, cho tôi thấy áo phông của cô ấy. Đó là một cái áo phông Siêu ☆ Thanh.
“Whoa!”Cô ấy có cái áo này à? Quá ngầu! Khỉ thật, tôi cũng muốn có một cái!
“Hả? Sao cậu lại có vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn thế?”
“Ờ, cái này à? Chà, tớ không biết cậu đang nghĩ gì. Không phải là tớ đã bị sốc – phải, cậu cởi áo nhanh quá nên tớ hơi bất ngờ.” … Tôi có cảm giác đó không phải là điều tốt nhất nên nói… Tôi đã quá ngưỡng mộ cái áo của cô ấy nên tôi đã không suy nghĩ thấu đáo.
“Tớ không nghĩ cậu sẽ mong tớ cởi đồ như thế, Anh hùng. Thôi thì. Cậu có một một vài “dịch vụ đặc biệt” không?” Shichimiya có vẻ hơi xấu hổ trong khi kéo váy xuống.
Tôi choáng váng, chỉ có hai thứ rõ ràng trong đầu tôi: tôi có thể nghe tiếng xột xoạt của quần áo, và tôi có thể nghe thấy chúng rơi xuống đất.
…
“Không! Không! Không! Không!” Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại. Tôi không nên chứng kiến điều này. Tôi là bạn trai của Rikka. Tôi không nên nhìn cô ấy.
“Nyahahaha, tớ thất vọng một cách bất ngờ khi thấy phản ứng thông thường ấy. Tớ đoán tớ cũng hơi biến thái một chút. Tớ không nên làm những điều vô duyên như thế, phải không?”
“Hả?” Tôi bỏ một ngón tay ra một chút để xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi thấy cô ấy đang mặc một cái quần bó ngắn màu đen.
Thở phào (không thể nói là tôi không thất vọng), tôi hạ tay xuống. Shichimiya có vẻ như thuộc về một câu lạc bộ thể thao nào đó. Cô ấy không hề giống cô gái nổi bật chỉ một lúc trước. Quả là một sự thay đổi nhanh chóng.
“Như thế này thì khả năng họ nhận ra tớ đã giảm đi đáng kể. Bây giờ dẫn tớ đi thăm quan đi Anh hùng!”
“À, được rồi. Tớ hiểu.” Mệt mỏi, tôi chỉ nói cho xong. Chà, tôi nên chuẩn bị một chuyến thăm quan tốt, nên tôi bắt đầu thay đổi tâm trạng. Khi tôi như thế, Shichimiya gấp đồng phục của cô ấy gọn gàng. Thông thường bạn sẽ để đồng phục lại.
“Cậu sẽ để nó ở đây à?”
“Phải, rất phiền nếu phải mang nó theo. Cậu muốn mang nó cho tớ không, Anh hùng?”
“Tớ không muốn đem theo một bộ đồng phục con gái và trông như một đứa biến thái đâu!”
“Chà, tớ sẽ quay lại lấy nó sau. Được rồi, hãy nhanh chóng ra khỏi đây! TĂNG TỐC!”
“Rồi rồi…” Vừa trao đổi qua lại, chúng tôi vừa đi xuống cầu thang. Chào mừng chúng tôi là âm thanh của những quả bóng bay qua bay lại trong nhà thể chất. Nhìn ra ngoài đó, chúng tôi có thể thấy một đống vận đông viên bóng rổ và bóng chuyền ướt đẫm mồ hôi. Chúng tôi nhanh chóng đi đến lối ra phụ và trời khỏi nhà thể chất.
“Vậy thì, cậu muốn thăm quan chỗ nào?”
“Hừm, chỗ nào cũng được.”
“Chỗ nào cũng được hả? Tớ không thể nghĩ được chỗ nào khác lạ ở tròng trường tớ…” Tôi không biết liệu một ngôi trường trung học của quỷ sẽ trông như thế nào. Chà, tôi chắc nó cũng không khác gì lắm so với ngôi trường của tôi đâu.
Thôi, chúng tôi sẽ chỉ đi dạo xung quanh. Dù sao thì các câu lạc bộ sau giờ học cũng đang hoạt động.
“Này, Anh hùng. Cậu có thấy quần lót của tớ không?”
“Tại sao cậu lại gợi chuyện bằng câu hỏi đó?”
“Chà, lúc ý cậu trông có vẻ thất vọng.”
“Tớ không hề! Không thấy vọng chút nào! Tớ chỉ thích thú khi thấy cậu mặc quần bó!” Lại nữa, tôi lại nói trước khi suy nghĩ kỹ rồi. Nhìn nụ cười ma mãnh của cô ấy tôi có thể đoán đây mới thực sự là ý định của cô ấy.
… Nhưng tại sao lại đi tất cao cổ với quần bó? Đấy là một câu hỏi thật ngu ngốc. Tất cả là vì sự quyến rũ của Zettai Ryouiki[1].
“Vậy ư? Chà, vậy hôm nay cậu may mắn rồi. Cái này không phải là để dành cho cậu, nhưng tớ mừng là cậu thích, Anh hùng.”
“Tớ không chắc là điều đó có biến thái hay không, nhưng cậu nghe cứ như một kẻ thích lộ hàng vậy!”
“Anh hùng, cậu biết tớ là Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ phải không? Mỗi khi tớ ở trong cảnh biến hình thì cậu có thể thấy đồ lót của tớ. Nếu điều đó không xấu hổ thì điều này cũng không.”
“Gì cơ?! Vậy biến hình ngay bây giờ đi!” Bây giờ tôi lại giống như một kẻ biến thái. Tôi đoán các bạn có thể nói đó là lượt của tôi trong chuỗi hội thoại này.
“Tình cờ thay, cảnh kết hợp là nude.”
“Cậu kết hợp với cái gì thế?” Ai đó khác à? Một cỗ máy? Một trong những bộ giáp hình người?! Cô ấy đã vượt qua giới hạn của một cô gái pháp thuật bình thường rồi… Đây là phép thuật ư… Vậy thì chắc chắn phải là nude rồi… nhưng nó vẫn không ổn!
Tôi định nói thêm nhưng Shichimiya bỗng nhiên nhẹ nhàng ngắt lời tôi. “Chà… cảnh biến hình gần đây hơn thì quần áo phát sáng một lúc. Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng. Tớ đoán lúc này tớ phải biến hình cấp tốc, cậu có nghĩ thế không Anh hùng?”
… Tôi không cần phải nhắc lại trông cô ấy nhu mì như thế nào. Không phải là tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì. Chà, nghĩ thêm thì, tôi thực sự hiểu ý cô ấy muốn nói. Bạn phải tập trung vào những cảnh chiến đấu, nên bạn không muốn có quá trình biến hóa kéo dài. Ban đầu thì trông nó rất hay, nhưng khi đang ở trong những giờ phút căng thẳng, chỉ cần một giây là đủ.
“Chà, không phải đối thủ của cậu sẽ tấn công kể cả khi cậu chỉ biến hình trong một nửa khoảng thời gian sao?”
“Vậy thì tớ sẽ tấn công trong lúc đang biến hình. Tớ sẽ hét lên “BIẾN HÌNH” và rồi bắn các mũi tên phép thuật ra mọi hướng!”
“Không phải điều đó đã áp đảo đối thủ của cậu rồi sao?” Tôi nghĩ tấn công theo mọi hướng sẽ đảm bảo bắn trúng đối phương, phải không? Hạ gục đối phương trước khi bạn biến hình xong thì có vẻ không được vui cho lắm.
“Cậu nói đúng! Vậy tớ sẽ sử dụng chiến thuật đó với Thiên thần! Tớ có thể kết hợp nó với một pha biến hình siêu tốc và một công đôi việc! ☆ “
“… Nếu cậu đang nói về Rikka, tớ không nghĩ điều đó sẽ có tác dụng với cô ấy.”
“Vậy sao? Vậy Thiên thần… Rikka-chan cũng khá mạnh đấy. Điều đó nhắc tớ, Anh hùng, quan hệ của cậu với cô ấy là gì? Cô ấy nói điều gì đó nhưng là một giao ước.”
“Hả? À…” Tôi do dự. Lần nữa, tôi mở miệng và nói một điều gì đó kỳ cục. Có lẽ đó là bởi vì tôi đang nói chuyện với Shichimiya. Đây không phải là điều tôi nên giấu cô ấy.
“Cô ấy là người lập giao ước với tớ và còn là bạn gái tớ.” Nghe thấy điều đó, Shichimiya đã bị sốc. Công bằng mà nói, ý nghĩ tôi có bạn gái chắc chẳng bao giờ xuất hiện trong đầu cô ấy.
“… Tớ hiểu rồi. Vậy bạn gái của Anh hùng là Thiên thần. Điều đó có nghĩa là… Anh hùng cũng là đối thủ của tớ.”
“Chà, tớ sẽ không đi xa như thế… Bây giờ chúng mình cũng có thể chơi với nhau mà.”
“Nhưng, không phải cậu nói cậu là người hỗ trợ Rikka-chan à, Anh hùng?”
“Chà, tớ là người lập giao ước với cô ấy.”
“Tớ hiểu rồi. Chà, có vẻ như tớ phải lên kế hoạch để chiến đấu với hai người một lúc rồi. Có lẽ tớ có thể tìm thấy Tứ Kỵ Sĩ.”
“…” Tứ Kỵ Sĩ… Chà, tôi chắc Isshiki sẽ thực hiện kế hoạch của cô ấy ngay lập tức. Rikka là người đặt cậu ta là người đầu tiên trong bộ tứ, nhưng cậu ta sẽ không thể nào từ chối việc giúp một cô gái.
Chúng tôi chỉ đang đi dạo lung tung xung quanh trường, khi chúng tôi đi đến tầng hai thì tôi chợt nhớ một điều. Tôi đưa Shichimiya đến hội trường đa dụng. Shichimiya có thể không thích cô ấy nữa, nhưng có một người bạn quanh đây mà cô ấy có lẽ sẽ muốn gặp.
“Shichimiya, nhìn vào đây.” Cô ấy cúi người xuống để thấy cái mà tôi đang chỉ cho cô ấy ở trong hành lang. Tôi mở cửa nhẹ nhàng để không bị phát hiện bởi người ở bên trong. Trong hội trường, câu lạc bộ khiêu vũ đang luyện tập.
Chúng tôi cùng nhau do thám câu lạc bộ khiêu vũ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bọn họ luyện tập, nhưng họ đang thực hiện những bước nhảy khá đẹp với bài nhạc hay. Mọi thứ trông thật tuyệt vời. Nhưng có một cô gái mà chúng tôi đang tìm. Gần như là chúng tôi đang theo dõi cô ấy vậy…
Tôi chọc Shichimiya đang như bị thôi miên. “À, nhìn cô gái cao mặc đồ xanh kìa. Cậu có biết đấy là ai không?” Hơi bất ngờ vì tôi chọc, cô ấy nhìn về hướng tôi chỉ.
“Hả? Cô ấy? Không lẽ là… Mori-sama?!” Cô ấy nhìn lên tôi. Nụ cười đó không thể là gì khác ngoài nụ cười khi được gặp lại bạn cũ.
“Phải. Đó là Nibutani.”
“Thật ư?! Mori-sama!” Shichimiya hét tên cô ấy và chạy vào trong hội trường.
Tôi có thể ngăn cô ấy lại. Nhưng khi cô ấy chạy vào trong hội trường, tôi chỉ có thể nhìn theo và nghĩ lại về ý tưởng này. Hãy nhân từ với tớ.
Tất nhiên, Nibutani bị sốc khi thấy Shichimiya chạy đến mình. “C-cậu đang làm gì ở đây?!” Bạn có thể nghe hết mọi thứ từ bên ngoài.
“Đã lâu quá rồi Mori-sama!” Cô ấy tự gọi mình là Ma Vương Thiếu Nữ, nhưng bây giờ Shichimiya trông như một thiên thần đáng yêu. Nhưng điều đó không kéo dài, vì Nibutani đã ngay lập tức véo má cô ấy vì sử dụng cái tên cấm kỵ ấy. Khuôn mặt công chúa đã biến mất.
“Đừng gọi tớ như thế! Lại đây!”
“Rại rao rậu rại réo rá rớ?”
Vừa véo má Shichimiya, Nibutani vừa cúi đầu xin lỗi các thành viên và đàn chị khác trong câu lạc bộ. “Em xin lỗi. Em xin ra ngoài một chút.”
Cô ấy đi đến đây. Mắt chúng tôi gặp nhau. Khỉ thật! Cô ấy cũng sẽ giận tôi nữa phải không? Được rồi, đã đến lúc tẩu thoát!
Nibutani nói với một giọng rất nhỏ, “Lại đây Gerzoni. Cậu không thể chạy trốn khỏi tớ đâu.” Chúa ơi…
Mắt cô ấy còn sắc hơn cả Shichimiya nữa. Cô ấy đợi đến khi ra bên ngoài rồi mới thả má của Shichimiya ra. “Cậu đến đây để làm gì thế?”
“Tớ đến để chiến đấu với Thiên thần!”
Mắt và miệng của Nibutani mở to. Cô ấy hoàn toàn kinh ngạc. “Là… là cậu đã phát thanh bài đó hôm qua ư?!”
“Heh heh heh, NYAHAHAHA! PHẢI! Chính là ta! Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ Sofia Ring đã tái sinh để đối mặt với thiên thần sa ngã! Ta đã lại đến hôm nay!”
Nibutani không thể nói được lời nào. Tôi đang khá thích thú với sự thay đổi sắc mặt của Nibutani, nhưng tôi sợ có chuyện sẽ xảy ra nếu chúng tôi để cô ấy lại một mình…
“… Tớ nên hỏi cậu đang làm gì với cậu ta.” Nibutani nhanh chóng lấy lại sự tâp trung và chỉ thẳng vào tôi. Tôi biết điều này sẽ đến, nhưng khỉ thật, điều đó vẫn thật đáng sợ.
“Ừm… chuyện là sao nhỉ…? Chà, tớ đang dẫn Shichimiya đi thăm quan quanh trường và tớ quyết định nhân cơ hội này sẽ đi gặp cậu và…”
“… Hừm.” Nibutani tiếp tục trao cho tôi những cái nhìn lạnh lẽo trước khi quay lại với Shichimiya. “Vậy, tại sao bạn ấy là trông như thế này?”
“À, cái đó à? Tớ mặc trang phục của Ma Pháp Ma Vương Thiếu Nữ lúc trước, nhưng tớ đã cải trang để kẻ thù không tìm ra tớ.”
“OK. Cậu không thay đổi tí nào phải không?”
“Đúng vậy ☆ tớ sẽ như thế này mãi mãi!” Cô ấy nói điều này cũng giống như đã nói với tôi. Tôi đoán bạn có thể nói đây là Shichimiya bình thường. Nibutani cũng có vẻ mệt mỏi khi cô ấy nhún vai. “Tớ cũng chưa hết gọi cậu là Mori-sama nữa!”
“Im đi! Không, đừng gọi tớ là Mori-sama! Các đàn chị trong câu lạc bộ chưa biết đến cái tên đó!”
“Hả? Nhưng Mori-sama là Mori-sama!”
“Đừng nói Mori-sama nữa! Tên tớ là Shinka!”
“Gì cơ? Cậu đã từng tự gọi mình bằng biệt danh đó trước đây mà!”
“Agh, đấy là quá khứ đen tối rồi!” Có vẻ kể cả Nibutani cũng bị áp đảo bởi Shichimiya. Cũng như sau khi Kazari-chan chỉ ra, tôi có cảm giác hạnh phúc mỗi khi ai đó hé lộ điểm yếu của Nibutani. À, vậy đây là cảm giác của một kẻ bạo hành ư?
Lại một lần nữa Nibutani nhún vai. Nhưng lần này cô ấy thở dài và bất ngờ thay đổi thái độ từ vẻ mặt mệt mỏi lúc nãy. “Ôi chà, thôi cũng được. Tớ cũng đã từng gọi cậu là Shichimiya trước đây.”
“Hả? Chuyện gì thế?” Gần giống như một chú chó, Shichimiya chạy đến và ôm Nibutani vì lý do gì đó tôi không biết. Cô ấy có vẻ cực kỳ hạnh phúc.
“AHHHHHH! Tớ nhớ cậu!”
“Ồ, bây giờ tớ cảm thấy như đã được hội ngộ với Mori-sama đã lâu rồi tớ không gặp!”
“Cậu không xúc động từ đầu hả đồ ngốc?” Ồ, một pha phản công của Nibutani. Chà, có vẻ vai của tôi đã bị lấy mất, nên tôi sẽ chỉ quan sát thôi.
“Mori-sama, cậu có ghét tớ không?”
“Tớ ghét cậu! Ghét cậu! Tớ đã bỏ cậu lại rồi mà!”
“Tớ rất yêu cậu!” Không, đây không phải là mối quan hệ yuri[2]. Cho dù nó là gì, đó cũng là một cảnh tượng rất cảm động.
Ồ, Nibutani đã đẩy cô ấy sang một bên.
“Aww, sức mạnh của cậu đã tăng lên rồi Mori-sama. Cậu luôn mạnh hơn tớ khi chúng mình biến hình trong những ngày chuuni của chúng mình. Ồ,tớ đã gọi nó là gì nhỉ?”
“Phải phải. Tớ đã thay đổi rồi. Tớ không phải là con người như trước nữa. Tớ đã thoát khỏi căn bệnh chuunibyou rồi.”
Nibutani dừng lại, và rồi nói lên cảm xúc thật của mình. “Chính cậu đã khiến tớ tạo ra cái quá khứ đen tối ấy! Tớ không thể nói tớ sẽ đưa cậu trở lại con người trước khi học cấp hai năm hai của cậu, nhưng tớ sẽ chỉnh đốn lại bệnh chuunibyou của cậu!”
“Nyahaha! Cậu đang nói gì thế?! Tớ tuyên bố rằng tớ sẽ nhiễm chuunibyou mãi mãi! Có vẻ như kế hoạch chỉnh đốn của cậu đang gặp vấn đề rồi phải không? ☆ “
“Ồ… Tớ nhất định sẽ chấn chỉnh lại cậu!”
Shichimiya đáp trả. “Mori-sama. Cậu nói rằng sẽ đưa tớ lại với con đường mà người bình thường đi, nhưng tớ chưa bao giờ chệch khỏi con đường của tớ. Tớ đã luôn như thế này. Tớ đã luôn thật lòng với bản thân.”
Ồ, cô ấy không có quá khứ đen tối. Cô ấy không có gì phải thay đổi cả. Nếu cô ấy không có gì để lo lắng, vậy cô ấy sẽ không thay đổi. Ngay từ đầu, cô ấy đã luôn tin rằng mình đúng.
“Nyahaha, đó là lý do mà cậu không thể chấn chỉnh tớ được Mori-sama. Cậu đã từng đúng đắn, vậy tại sao cậu lại gọi đó là quá khứ đen tối? Tớ đã không ở với cậu vào năm hai cấp hai, nhưng chuyện này xảy ra khi tớ dành thời gian với cậu. Cậu gọi nó như thế để làm cho tớ khóc ư?”
“…” Nibutani im lặng. Có lẽ cô ấy không thể tìm đúng từ để nói. “Là… là do chính tớ mà tớ bị nhiễm chuunibyou. Tớ nghĩ mọi người, kể cả Shichimiya, cũng biết điều đó! Tớ… cũng đã rất vui khi hành động như thế… như những người khác… Phần ấy, tớ không gọi là quá khứ đen tối. Nhưng không những người nhiễm bệnh sẽ gây nhiều rắc rối cho người khác sao?!” Bằng cách nào đó mà Nibutani vẫn có thể chống đối lại chuunibyou.
Tôi cũng biết điều mà Nibutani đang nói. Đến trước một tháng trước, tôi cũng nghĩ quá khứ của tôi là quá khứ đen tối. Làm sao tôi lại không hiểu điều cô ấy muốn nói? Nhưng có vẻ như chúng tôi đều thích thú với thời gian chúng tôi bị nhiễm bệnh. Kể cả Nibutani cũng không thể phủ nhận điều đó. Mặc dù bây giờ không có vẻ gì như thế, nhưng có thể sẽ có lúc tôi gặp lại Shichimiya và cô ấy cũng sẽ cảm thấy như thế.
“Không phải cậu đang gây cho Thiên thần – dù đấy là ai một đống rắc rối sao, như cậu đã làm với các giáo viên đó?!”
“Nyahahaha… Tớ cũng đã làm phiền học nhiều đúng không. Phải… tớ xin lỗi.” Shichimiya có vẻ hơi buồn và yếu ớt. “Mặc dù tớ biết tớ chắc đã làm phiền nhiều người, nhưng tớ không muốn sống cuộc sống mà không làm phiền người khác. Tớ không nghĩ tớ có thể sống như cách cậu nói tớ nên sống. Tớ chắc tớ sẽ làm tổn thương hoặc gây phiền phức cho ai. Không ai có thể sống mà không gây phiền toái cho một ai đó khác cả; không quan trọng nó sẽ trở nên lớn hay nhỏ. Đó là lý do tại sao tớ không thể sống như mong muốn của cậu. Mặc dù có vẻ tớ hơi ích kỷ, nhưng tớ nghĩ đó là cách đúng đắn để tớ tiếp tục.”
- Anh hùng, tớ sẽ làm phiền cậu nhiều.
- Tớ cũng sẽ làm phiền chính tớ nữa.
- Nhưng tớ không thể sống mà không làm phiền một ai đó.
Khi cô ấy nói, tôi bắt đầu nhớ lại một số điều. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở năm nhất cấp hai, cô ấy đã nói những điều như thế.Không có gì thay đổi cả. Tôi cũng không hề thay đổi.
Làm phiền ai đó và ở bên cạnh họ có chung ý nghĩa. Nhưng bạn không thể có mười nghìn người đồng ý điều đó. Những người khác chắc sẽ thích nói rằng họ muốn ở bên ai đó tử tế. Họ sẽ không nghĩ đó là cách sống đúng đắn.
Nibutani lẩm bẩm “… Cậu thực sự bị nhiễm…” khi đang nhìn xuống.
“Phải. Ừm, xin lỗi… tớ cũng đã gây nhiều phiền toái cho cậu Mori-sama. Nghĩ lại, kể cả việc gặp mặt cậu trực tiếp cũng đã là làm phiền cậu rồi. Tớ thực sự xin lỗi vì điều đó. Tớ sẽ cố gắng không làm phiền cậu trong tương lai. Chà, xin lỗi vì điều đó. Đi thôi Anh hùng.”
“À, OK…” Sau câu trả lời mơ hồ đó, tôi đi về phía Shichimiya. Có lẽ tôi đã sai lầm khi quyết định để Nibutani gặp Shichimiya. Có lẽ bọn họ không nên gặp lại nhau. Điều này tôi đã không nghĩ đến.
Sau lưng tôi, Nibutani bắt đầu lẩm bẩm. “… Khoan đã… Đừng hiểu nhầm tớ, nhưng tớ không nói cậu sẽ không làm phiền chính cậu! Điều đó… tớ không muốn làm phiền ai cả, nhưng tớ… tớ là bạn cậu, nên không sao cả. Cứ nghĩ là như thế! Đó là lý do tớ muôn nói điều này với cậu!”
Đó là điều mà bạn sẽ mong đợi được nghe từ Nibutani. Cô ấy sẽ quan tâm đến phòng tuyến đầu tiên trong một cuộc chiến. Cô ấy là Vua Lớp học và quan tâm đến tất cả mọi người. Kể cả nếu cô ấy không thực sự phải là loại hay lo lắng, cô ấy có thể mắc bệnh lo lắng. Nibutani nhấn mạnh đoạn cuối này:
“Tớ sẽ không nghĩ đến việc khi nào thì bệnh chuunibyou của cậu sẽ được chữa khỏi hoàn toàn!”
Sau đó, cô ấy quay đi và về lại câu lạc bộ. Tôi bắt đầu suy nghĩ về cái mà Nibutani cho là lẽ phải. Mọi người đều có cách nghĩ của riêng họ và những thứ họ cho là “phải”. Tôi bắt đầu cảm thấy tiếc nuối vì cuộc hội ngộ của hai người ấy lại diễn ra như thế này. Việc cho hai người họ gặp nhau có phải là điều tốt không?
“Nyahahaha, ôi, tớ yêu Mori-sama làm sao. Cô ấy rất ngầu, có phải không?”
“Phải, Nibutani là lớp trưởng siêu ngầu luôn.”
“Cô ấy không ghét tớ chứ?”
“Tớ không nghĩ cô ấy là loại người có thể ghét ai đó.” Shichimiya rất hạnh phúc khi nghe thấy điều đó. Cô ấy mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười đáp trả.
Và rồi… “A” chúng tôi nghe một giọng nói. Chúng tôi đang ở cuối cầu thang và có người đã phát hiện ra chúng tôi khi họ đi xuống. Chúng tôi nhìn lên về phía giọng nói đã phát ra. Cùng với Shichimiya và tôi, cả ba chúng tôi đều chỉ có thể nói lên chữ đầu tiên trong bảng chữ cái hiragana, “A”.
Ngay sau đó, Rikka bắt đầu nói. “Yuuta! Sao cậu lại đi với kình địch của tớ?!”
Bất ngờ? Giận giữ? Tôi không thể biết Rikka đang nghĩ gì khi cô ấy đi xuống cầu thang. Đến khi xuống đến nơi, cô ấy chen vào giữa Shichimiya và tôi.
Rikka quay lưng về phía tôi và đối mặt với Shichimiya. “Yuuta, sao cậu có thể làm như vậy?!” Đây là điều không bình thường với cô ấy.
“Ừm, xin lỗi. Tớ có việc phải làm với Shichimiya. Đó là… “ Với cách mà tôi đang nói, có cảm giác gần như là chúng tôi đang ngoại tình. Tôi xong đời rồi, đúng không…?
“Ooh! Bắt Yuuta làm con tin là không công bằng!”
“… Hả? Cậu ấy là bạn cũ của ta, đúng không? Ôi chà, điều đó không quan trọng! Thời khắc của ngươi đã điểm! Ngươi sẽ bốc cháy như một thiên thần giữa mùa hè khi ngươi cảm nhận được Phi hỏa của ta Thiên thần sa ngã Rikka-chan! Ta cũng cảm thấy khá tốt đấy! Hãy tái đấu đi!”
“Vậy hãy đấu thôi, Tử thù của Yuuta!” Tớ chưa có chết đâu! Nhưng mà, với tình hình hai người như thế này, tôi cũng chẳng thể trả lời như thế được. Tất cả đã xuống địa ngục rồi…
“Được rồi, vậy ta sẽ biến hình!”
“Luôn đi. Biến hình nhanh đi!”
“Tự tin quá nhỉ!... Khỉ thật! Ta không thể biến hình khi chưa có được thiết bị biến hình Meraviglia của ta! Agh! Khỉ thật!”
“Tà Vương Chân Nhãn là mạnh nhất.”
“Ta đã mắc sai lầm chiến thuật rồi. Bây giờ ta đã thua hai trận liên tiếp… Lần tới ta chắc chắn sẽ thắng! Rồi ngươi xem!” Sau khi nói những lời đó, Shichimiya chạy xuống cầu thang.
Đã kết thúc rồi sao? Khoan đã, lần này bọn họ không thực sự chiến đấu… Tuy nhiên, Rikka đã chuẩn bị sẵn sàng với khẩu hiệu của mình.
“Yuuta… Cậu đã nói dối ư…?” Rikka quay lại tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Khuôn mặt tôi cũng cứng lại.
Trong khoảnh khắc, tôi đã lo lắng rằng tôi đã nói dối, nhưng tôi có thể thật lòng nói rằng tôi không nói dối cô ấy. “Hừm… đấy không phải là lời nói dối đâu. Tớ thực sự có việc phải làm. Tớ đã dẫn Shichimiya trốn khỏi những giáo viên đang đuổi theo cô ấy…”
“… Vậy à… Không có gì khác xảy ra à?”
“Hửm? Đúng, bọn tớ không làm gì khác cả.” Ngoài việc những giáo viên đuổi theo chúng tôi, tôi không thể nói có chuyện gì khác xảy ra với chúng tôi ngoại trừ một việc. Chúng tôi đã trò chuyện với Nibutani về quá khứ.
“Ồ… Thế thì được. Nhưng lần tới Sofia đến, tớ cũng muốn được biết. Tớ nên biết khi mà kình địch của tớ làm điều gì đó.”
“Sofia? À, Shichimiya?” Tôi nhớ rồi. Cô ấy đã từng tự giới thiệu bằng cái tên ấy, nên tất nhiên cô ấy sẽ dùng cái tên ấy.
“Đúng. Nếu cô ta lại tới trường lần nữa, hãy liên lạc với tớ.”
“Tớ hiểu. Tớ hứa sẽ cho cậu biết nếu cô ấy quay lại.”
“Xác nhận và đã hứa. Bây giờ, mình quay lại lớp học thôi.” Rikka bắt đầu đi về lớp.
“Ồ, điều đó làm tớ nhớ ra. Tại sao cậu vẫn còn ở trường?”
“… Bởi vì Yuuta chưa về.” Miệng Rikka lộ vẻ chua xót. Cô ấy trông như một đứa trẻ vậy. Điều ấy rất đáng yêu, nhưng nó khiến tôi cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
“Là do lỗi của tớ. Tớ xin lỗi.”
“Không hẳn…”
“Vậy hôm nay để tớ đi với cậu về căn hộ của cậu nhé, Rikka?”
“… Okay.”
Sau khi chúng tôi quay lại lớp học, chúng tôi lại chơi bài nữa. Hôm nay tâm trạng Rikka không được tốt. Tôi không biết liệu đó là do cô ấy cứ thua liên tục hay lý do gì khác.
Tình cờ thay, giao ước trừng phạt hôm nay là viết những chữ cái đối lập. Hôm nay kết thúc với kết quả một thắng một thua, nên giao ước đó được dành lại cho hôm sau. Không hiểu sao các chữ cái cuối cùng lại ghép thành “kẻ xâm phạm”. Cộng với những gì đã xảy ra với tôi, nó không hé lộ những gì tôi đã làm, nên không có lý do gì để viết chúng cả.
Thời điểm sử dụng ký ức đã sắp tới. Thật sự, điều này sẽ nguy hiểm đấy.
↑ Zettai Ryouiki: “lãnh thổ tuyệt đối”, ám chỉ phần da trần giữa váy và tất của con gái (một trong những vị trí cuốn hút nhất của các bé moe). Xem thêm thông tin tại và để được khai sáng.
↑ Yuri = girl x girl.