Chưa Ăn Top Đầu Syosetu Thì Đừng Mơ Thoát Khỏi Căn Phòng Này

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Vòng lặp 3

Vòng lặp 3

●Ngày 1●

Tôi trở về ngày 1 tháng 4.

Bây giờ thì, cách hay nhất để viết tiểu thuyết là gì nhỉ?

Lần trước tôi chỉ viết theo cảm hứng, nhưng có vẻ thành quả tốt đẹp không tự nhiên sinh ra như thế.

Chà, nếu tôi viết hẳn 1000 đến 2000 truyện, có thể tôi sẽ ăn may một phát, nhưng việc đó chẳng khác gì chơi lô tô cả.

Tiểu thuyết được viết bởi bàn tay con người. Chứ không phải trò đỏ đen.

Giống như chơi bóng chày, bạn phải nhìn thấu đường bóng bay về phía bạn và đánh nó một cách chuẩn xác. Cần phải rất nhiều cú mới được một quả home run.

Và, luôn có cách để nhìn thấu đường bóng và cách vung gậy. Chỉ cần có kỹ thuật, tôi cũng có thể làm được nếu chăm chỉ luyện tập.

Để làm nổi danh một bộ tiểu thuyết chắc cũng tương tự.

Tôi khá tự tin vào tài viết lách của mình, nhưng đành phải tạm gác cái tôi sang một bên vậy.

Thật ra, đã lâu rồi tôi chưa viết tiểu thuyết bình thường.

Giờ tôi sẽ cố quên hết mọi thứ cho đến hiện tại, tự thuyết phục bản thân tôi là một tên tân binh thôi nào.

Tôi sẽ học hỏi mọi thứ; thế là ổn.

Tôi là một thằng tân binh.

Tôi chưa từng viết cái thứ gì gọi là tiểu thuyết cả, một con gà, một thằng nghiệp dư.

Tất cả mọi người đều giỏi hơn tôi, nên tôi buộc phải lấy đó mà học tập vì họ là đàn anh.

Nghĩ kĩ thì, tôi nên học nhiều thứ khác nhau thì tốt hơn.

Dù sao cũng có vô số cách để viết một cuốn truyện.

Đều là trò chơi liên quan đến bóng, nhưng bóng chày có kỹ năng của bóng chày, bóng đá có kỹ năng của bóng đá.

Tôi phải viết tiểu thuyết, nhưng là loại tiểu thuyết gì?

Tất nhiên, một cuốn tiểu thuyết phong cách “Let’s Write a Novel”.

Tóm lại, tôi cần phải tìm hiểu kỹ càng về “Let’s Write a Novel”.

Cái loại kỹ năng đó, tôi không muốn lắm…

Tôi đã kẹt ở đây hơn 60 ngày rồi. Trong căn phòng bí bách toàn một màu trắng này, tôi phát điên lên mất.

Tôi muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.

Vì thế, tôi buộc phải làm.

Vấn đề là nên học những gì...

Rất may, có cả đống tài liệu học tập đang ở ngay trước mắt tôi.

Học thôi nào.

●Ngày 30●

Tôi dành cả tháng để đọc mấy truyện đứng top bảng xếp hạng.

Cuối cùng tôi đã hiểu ra vài điều.

Đầu tiên, trên trang “Let’s Write a Novel”, có một thể loại cực phổ biến.

Đó là “isekai fantasy”.

Trước đây bạn tôi đã giới thiệu cả đống tiểu thuyết isekai, đến cả bảng xếp hạng cũng có chỗ dành riêng cho truyện isekai.

Nói là isekai (dị giới), nhưng nó không phải về thế giới kinh dị hay khoa học viễn tưởng gì.

Mà đó là thế giới huyền ảo phương tây.

Dễ hiểu hơn, nó như kiểu thế giới trong Dragon Q*est hay L○rd of the Rings ấy.

Isekai fantasy là cốt truyện nói về một người sống trong thời hiện đại bằng cách nào đó bị dịch chuyển sang thế giới khác. Thường là vào một trò chơi điện tử đâu khoảng 30 năm trước.

“Isekai fantasy”.

Trước khi đọc, tôi nghĩ tất cả chúng đều giống nhau, nhưng sau khi đọc thử, tôi lại chẳng thể dứt ra nổi; chúng rất đa dạng.

Có truyện về nhân vật chính nghiêm túc làm lại cuộc đời mình, có truyện nhân vật chính sống một cuộc đời thư thái và nhàn hạ, có truyện nhân vật chính luân hồi thành kẻ phản diện trong một trò chơi, có truyện nhân vật chính bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian để rồi tiến tới gần sự thật đằng sau, có truyện nhân vật chính bị bạn đồng hành phản bội và thề sẽ báo thù, và có truyện nhân vật chính bị chuyển sinh vào vai phản diện và phải tìm mọi cách để thoát khỏi bad end.

Trước khi đọc, tôi đã coi thường chúng, và vẫn có vài bộ tôi đánh giá thấp, nhưng vài bộ thì khá hợp khẩu vị tôi.

Không hiểu sao mấy bộ thằng bạn tôi giới thiệu đều nhạt toẹt?

Chắc khẩu vị của nó dị lắm.

Nó lúc nào cũng thế.

Tôi mừng vì có khiếu thẩm mỹ hơn hẳn thằng chả.

Chẳng sao cả.

Mỗi người có một khẩu vị riêng; tôi không ghét nó.

Để chuyện đó sau đi.

Có thêm một điểm chung nữa giữa các truyện trong top.

Chúng rất dài.

Có hơn 1000000 từ mỗi truyện.

Hơn nữa, gần như chưa có truyện nào hoàn thành.

Tức là chúng vẫn đang tiếp tục.

Khi tôi thử kiểm tra lại truyện của mình thì nó chỉ có 90000 từ.

Vậy mà tôi dám lên mặt tự tin vào tài viết nhanh của mình.

Sau khi đọc, tôi hiểu thêm được một điều.

Có nhiều loại bảng xếp hạng ở trang này.

Xếp Hạng Ngày.

Xếp Hạng Tuần.

Xếp Hạng Tháng.

Xếp Hạng Quý.

Xếp Hạng Năm.

Và cuối cùng là xếp hạng toàn thời gian.

Nói đơn giản, 1 ngày, 1 tuần, 1 tháng, 3 tháng, 1 năm và thứ hạng là thang đo số điểm tăng trong mỗi một khoảng thời gian.

Xếp hạng toàn thời gian là thang đo toàn bộ số điểm tính từ lúc một người mới đăng truyện cho đến nay.

Có vẻ trang web này cho nhiều loại xếp hạng để khiến người dùng hoạt động tích cực hơn.

Nhưng chỉ có một vấn đề.

Tôi cần phải đứng nhất trong bảng xếp hạng nào?

“Mình đoán là bảng toàn thời gian.”

Tôi không thực sự hiểu ý nghĩa của căn phòng nơi mình đang mắc kẹt, nhưng mục tiêu rõ là rất cao.

Dù tôi của hiện tại còn chẳng lên nổi top ngày.

Đứng đầu trong bảng xếp hạng ngày bây giờ là 5225đ.

Có vẻ đôi khi mức điểm sẽ hạ thấp xuống, song tôi vẫn phải được khoảng 3000đ.

Dù tôi có kéo lên tối đa 12 điểm mỗi người, đó vẫn là một con số không tưởng.

Nhận ra mình phải đạt được số điểm đó trong vẻn vẹn một ngày, tôi chỉ muốn chui vào trong chăn đánh một giấc.

Nhưng tôi buộc phải làm.

●Ngày 31●

Tôi bắt đầu viết một tác phẩm mới.

Lối viết giống những tác phẩm đứng top trên trang.

Văn phong phải đơn giản dễ hiểu hết mức có thể. Nó không được lan man như văn chương chính thống.

Nội dung chính sẽ là về một học sinh cao trung bình thường chết vì một lý do không bình thường, gặp chúa ở thế giới khác, nhận được “sức mạnh” và lên đường phiêu lưu nơi dị giới, nó mang hơi hướng “giải cứu thế giới”.

Hmmm.

Xem ra chẳng có plot twist gì cả.

Vị chúa thật ra không trao sức mạnh cho nhân vật chính, cậu học sinh đã ngay từ ban đầu đã có sức mạnh, sau đó cùng với trí thông minh và lòng dũng cảm, cậu trở thành chìa khóa giải cứu thế giới. Tôi đang nghĩ về một thứ na ná như vậy, cơ mà…

Hơn nữa, nó cũng có chút gì gọi là độc đáo hết.

Đó là một câu chuyện rất thường thấy.

Mà cái truyện sẽ nổi tiếng thật chứ?

Đạo văn là sai trái đúng không?

Tôi nghĩ ngợi rất nhiều.

Nhưng tôi muốn thử xem mình sẽ kiếm được bao nhiêu điểm nếu bắt chước một bộ tiểu thuyết trên bảng xếp hạng.

Nếu tôi không được điểm nào thì ổn thôi.

Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn muốn làm.

●Ngày 35●

Chỉ cần nghĩ rằng đây là một cuộc thử nghiệm, ngòi bút của tôi di chuyển trơn tru hơn nhiều.

Đến giờ tôi đã viết xong 4 chương truyện. Mỗi chương có 3000 chữ.

Văn phong rất cẩu thả, khác hẳn những thứ tôi đã từng viết, nhưng trái lại, nó dễ viết hơn nhiều.

Vì lý do nào đó, lần này tôi rất tự tin.

●Ngày 36●

Khi viết xong chương 5, một mong muốn nảy ra trong tôi.

“Mình muốn thử đăng bộ này.”

Phải, tôi muốn đăng nó lên.

Tôi muốn ai đó đọc truyện của tôi, và nhận được ý kiến về truyện của tôi. Cảm giác đó như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực tôi.

Bối rối quá.

Đăng hay không đăng?

Cho đến giờ, tôi toàn đăng sau khi đã hoàn thành cả bộ truyện.

Tôi nghĩ như vậy là tự nhiên, nhưng mà…

Nhìn vào mấy truyện khác, có vẻ quyết định đó không hợp lý cho lắm.

Có vài truyện còn drop ngang dù chưa hoàn thành cơ.

Nên đăng không nhỉ?

Nhưng bắt đầu một thứ chưa có kết thúc liệu ổn không ta?

Giống như khi tôi lỡ gọi một món mình không ăn được, nhưng dù làm gì thì tôi vẫn không thể thích nổi món đó vậy.

●Ngày 37●

Tôi quyết định sẽ đăng.

Thì tôi bị kẹt cứng trong căn phòng này rồi mà.

Ném hết danh dự và lòng tự trọng nực cười của tôi đi.

Những tác phẩm đang thăng hạng đều như thế cả.

Có lẽ dân nghiệp dư như tôi không hiểu nguyên nhân đâu.

Tôi đọc lại chương đầu tiên để kiểm tra và sửa lỗi chính tả các thứ trước khi đăng.

TIêu đề là “Sử Thi Của Vị Anh Hùng Tầm Thường”.

Thể loại là fantasy.

Đến phần gắn tag, tôi thêm vào đủ thể loại mà tôi định thêm vào ở những chương sau.

Một cảm xúc pha lẫn hy vọng và lo lắng dâng lên trong lòng tôi.

Hôm nay tôi không ngủ được nhiều lắm.

●Ngày 38●

Tôi có điểm rồi.

16 điểm.

Đó là số điểm cao nhất tôi có cho đến giờ, nhưng tôi vẫn hơi bất mãn, “chỉ có thế thôi ư?”.

Thực lòng tôi đã hi vọng cao hơn.

Có lẽ bộ truyện này thì biết đâu… Tôi nghĩ.

Tuy nhiên, chuyện đó không xảy ra.

Giờ thì tôi sẽ viết tiếp và đăng chương 2.

●Ngày 40●

Số điểm đang tăng dần.

Nó không được lên bảng xếp hạng, nhưng số điểm vẫn tăng khoảng 5-20đ mỗi ngày.

Số bookmark cũng tăng tương tự.

Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng nếu tiến triển thuận lợi thế thì cứ để vậy đi.

●Ngày 42●

Thức dậy sớm, tôi bật máy tính lên, và không tin vào mắt mình.

Đột nhiên số điểm tăng vọt lên.

Ngày hôm qua, lẽ ra tôi chỉ có hơn 100 điểm, vậy mà khi ngủ dậy, số điểm đã qua mức 700.

Chỉ trong một ngày, tôi được 600 điểm.

Khi tôi lướt nhanh vào bảng xếp hạng, nó đã đứng thứ 20 ở bảng ngày.

“Chuyện gì thế này…?”

Nếu không nhầm thì hôm qua tôi đăng chương 5.

Chương đó về nhân vật chính sử dụng sức mạnh mới được chúa ban cho để cứu một cô gái nữ tư tế đang bị đám lưu manh tấn công.

Cô nữ tư tế nói cô ấy sẽ đền ơn vị cứu tinh, rồi trở thành bạn đồng hành của nhân vật chính…

Cả chương chỉ có vậy.

Đặc biệt, chẳng có cảnh nào xúc động hay quan trọng cả.

Dù tôi nói vậy… mà tôi nói gì ý nhỉ?

“A, có bình luận này.”

Khi tôi nhìn vào, có 3 bình luận.

Trong một ngày, 3 bình luận xuất hiện.

Tim đập thình thịch, tôi mở phần bình luận, và tôi tròn mắt nhìn những dòng chữ viết trên đó.

『Người dùng:UNI-END [11 Tháng 5, 2017 19:36]

▼Ưu Điểm

Cảnh nhân vật chính đá tung đít tụi cướp làm tôi sướng quá.

Nữ tư tế-chan ngoan hiền dễ thương vl.

▼Cảm Nhận

Trên suốt cuộc hành trình, anh main chẳng làm gì cả khiến tôi hơi lo, nhưng mọi chuyện dần dần thú vị hơn rồi.

Tôi rất mong chờ diễn biến tiếp theo.』

『Người dùng:Beta Cutter (ベータカッター) [11 Tháng 5, 2017 20:05]

▼Ưu Điểm

Cuối cùng có một nhân vật chính ngay thẳng.

▼Cảm Nhận

Gần đây đã có rất nhiều bộ truyện kỳ cục, nên là tôi rất mong đợi vào bộ này.』

『Người dùng:Half-Cook [13 Tháng 5, 2017 1:05]

▼Nhược Điểm

Khởi đầu bình thường quá, chẳng thể xác định nổi chuyện gì sẽ xảy ra.

Diễn biến có vẻ không đi đến đâu cả.

▼Cảm Nhận

Hi vọng vào diễn biến sau này.』

Đọc bình luận cuối, tôi hơi thất vọng một tí…

Nhưng người đó vẫn có hy vọng.

Chắc chắn người đó sẽ thích diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

“...Ra vậy, là hành động của nhân vật chính!”

Điều đó đã được chỉ ra ở hai bình luận đầu.

Từ những gì viết ở đó, tôi đã có hướng giải quyết cho vấn đề của mình.

Nghĩ lại, 4 chương đầu mới chỉ là giới thiệu; nhân vật chính chưa làm gì hết.

Bị chuyển sinh sang thế giới khác, xuất hiện chẳng biết vì sao, và chỉ biết đi lại loanh quanh.

Nhân vật chính không có cơ hội sử dụng sức mạnh của mình, nên câu chuyện chán là phải.

Tuy nhiên, có cảnh hành động ở chương 5: cứu người.

Khi đó, nhân vật chính đã dùng năng lực mà cậu ta có..

“Là vậy sao? Đúng là trong phim cũng chẳng hấp dẫn mấy nếu nhân vật chính chỉ biết lượn lờ lung tung.”

Mạch truyện của 4 chương đầu thường được coi là “xây dựng tình huống”.

Nhưng chương 5 không như vậy.

Đó là lý do người đọc nghĩ nó rất thú vị.

Bên ngoài, tôi ra vẻ đã hiểu được nguyên do vấn đề.

Đồng thời bên trong, một sự ấm áp nhô lên trong tim tôi.

Cho đến giờ, tôi vẫn nghĩ độc giả ở trang web này có sở thích khác hẳn mình.

Nhưng giờ cả tôi và họ đều đã tâm đầu ý hợp với nhau ở một điểm.

Ý nghĩ đó làm tôi có chút vui.

“Ok, mình sẽ viết tiếp.”

Cứ đà này, có khi tôi được hạng nhất bảng ngày cũng nên.

Nghĩ đoạn, tôi liền mở trình soạn thảo.

●Ngày 43●

Hôm nay tôi được khoảng 700 điểm.

Hạng ngày 18.

Thực sự, nếu với tốc độ này, vị trí hạng nhất không còn quá xa vời nữa.

Không thể nào, cái bộ truyện thử nghiệm này…

Tuyệt quá, vui quá.

Tôi phải chăm chỉ viết thêm mới được.

●Ngày 48●

… Vào thẳng vấn đề luôn nhé, tôi vẫn không được hạng nhất.

Lúc trước nó vẫn tăng đều đặn 1000 điểm, nhưng thứ hạng cao nhất chỉ là hạng 9.

Từ đó trở đi, điểm số không còn tăng nữa, mà còn giảm dần.

Dù vậy hôm nay tôi đã vượt mức 5000 điểm.

5000.

Tính từ khi tôi bắt đầu đăng đến nay là được 10 ngày rồi, nhưng tác phẩm đứng nhất bảng ngày cũng chỉ nhận được số điểm tương tự.

Tôi đã đăng truyện và số điểm tuy chẳng bõ bèn gì, truyện của tôi…

Tôi khá hạnh phúc.

Và tôi cũng hiểu ra.

Phải, là isekai.

Ở trang web này, isekai fantasy rất phổ biến.

Tôi không biết lý do nhưng chắc chắn là nó rất nổi.

Phải thừa nhận lần này quả là bội thu.

Một bước tiến lớn.

Nhưng đồng thời đó tôi cũng thắc mắc.

Tác phẩm của tôi, nó dở ở chỗ nào?

Nói thật thì, ngay cả khi so sánh với những truyện khác trên bảng ngày hiện tại, tôi không nghĩ nó thua kém gì nhiều.

Diễn biến đâu quá tệ.

Không có cơn bão comment khen ngợi tới tấp hay gì, nhưng cũng có nhiều cái tỏ ra yêu thích đấy chứ.

Hmmmm…

Một cách mượt mà, tôi lần lượt để các nhân vật xuất hiện, và làm cho nhân vật chính đóng vai trò quan trọng hơn sau khi tham khảo từ comment.

Bởi vậy, câu chuyện trở nên dài hơn so với dự tính ban đầu, nhưng cứ việc chém gió là ra.

Qua việc múa phím, tôi viết ra được nhiều thứ thú vị.

Không thể có chuyện nó dở tệ được.

Kể cả tôi, ngay bây giờ, tôi cũng có thể viết truyện hay.

Dù sao đi chăng nữa, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục viết.

Nếu tôi viết truyện hay, người đọc sẽ nhận ra thôi.

Biết là vậy, nên tôi phải viết thật hay mới được.

●Ngày 72●

Hỏng rồi.

Điểm chẳng tăng lên tẹo nào cả.

Đáng lẽ nó phải truyện hay chứ, thế éo nào?

Chi tiết cao trào sắp đến rồi.

Nếu truyện này mà không hay thì tôi tiêu luôn.

●Ngày 75●

Tiêu rồi.

Ban đầu, đây là câu chuyện tôi viết chỉ để thử nghiệm thôi, nhưng tôi thực sự rất thất vọng khi biết những đoạn truyện mà tôi viết đầy nhiệt huyết đều chỉ là công dã tràng.

Nếu viết truyện hay, người đọc sẽ nhận ra thôi.

Khoảng 1 tháng trước, tôi đã nghĩ thế, nhưng… có lẽ tôi đã nhầm.

Đối với bọn này, truyện hay với truyện dở đều quy chung là nuốt được.

●Ngày 77●

Những thứ như kiểu tinh thần sáng tác bay biến hết rồi.

Dù có viết tiếp đi chăng nữa, tôi không nghĩ điểm số sẽ tăng lên đâu.

Sao tôi không dừng đăng bộ này và bắt đầu viết tiếp bộ khác nhỉ?

Tôi không thích bỏ dở giữa chừng, nhưng mục tiêu của tôi là rời khỏi căn phòng này, và tôi viết bộ này chỉ để làm quen với tiểu thuyết isekai.

Dù có viết nữa tôi cũng không thể lọt top, vả lại tôi đã làm quen với tiểu thuyết isekai rồi.

Nhưng tôi không có tinh thần viết bộ tiếp theo cho lắm.

Có lẽ tôi không nên viết bộ khác, và có lẽ nhấn nút reset là tốt nhất.

Lần này là lần tôi nhận được nhiều điểm nhất cho tới giờ.

Có khi tôi được cho chức năng mới cũng nên.

Nếu tôi sử dụng những chức năng đó, tôi có thể sẽ đạt được số điểm cao hơn.

Không, vẫn quá sớm.

Thăm dò tình hình thêm chút nữa nào.

●Ngày 78●

Đứng top bảng ngày hôm nay có số điểm khá cao.

7000 điểm.

Trên bảng ngày, các bộ truyện có số điểm cực lớn sẽ thường xuyên xuất hiện. Trong hầu hết trường hợp, chúng sẽ giữ vị trí đầu bảng khoảng 2~3 ngày, rồi lên bảng tuần, rồi lấn sang bảng tháng và bảng quý.

Tiểu thuyết đứng nhất bảng ngày lần này có tình huống chuyển sinh với một chút bất ngờ.

Ngay trước khi nhân vật chính bị chuyển sinh sang isekai, thần linh ban cho cậu ta một năng lực. Đó là cốt truyện bình thường.

Tuy nhiên, năng lực được vị thần ban tặng lại là một con bọ cánh cứng mà nhân vật chính đã cứu từ rất lâu trước đây.

Vị thần này, thực chất chính là một con bọ. Đầu truyện, nhân vật chính khởi đầu rất yếu ớt.

Nhưng rồi cậu nhận thêm sức mạnh không chút trở ngại nào, và dần dần trở nên bá hơn.

Đồng đội cũng theo đó mà tăng lên.

Tôi không thấy phần hấp dẫn hay độc đáo ở chỗ nào cả, nhưng dù sao cốt truyện cũng được phát triển rất trơn tru.

Tôi thấy không có quá nhiều thăng trầm, nhưng cá nhân tôi lại nghĩ nó khá thú vị.

“...A.”

Khi vừa đọc và nghĩ miên man, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi.

“... Mình có thể lặp lại mà, vậy tại sao mình không copy truyện này rồi đăng lại nó để chiếm vị trí đầu bảng ngày nhỉ?”

Dù gì thì nó cũng là tác phẩm đứng vị trí đầu bảng ngày.

Nếu câu chữ không thay đổi, dù là khác người đăng đi chăng nữa, thì nó vẫn có thể để leo lên đứng đầu.

Không, không nhất thiết phải là truyện này.

Nếu tôi copy tiểu thuyết đứng nhất bảng toàn thời gian ra mắt sau nó rồi đăng lại…

“Làm được… Mình có thể làm được!”

Hào hứng. Một tia điện chạy dọc sống lưng. Máu tôi sôi sục.

Nghĩ vậy, tôi rớt cả hàm.

Nhưng sâu trong đầu tôi, có một khoảng lạnh lẽo.

Đây là đạo văn.

Tôi đang ăn cắp tác phẩm của người khác, và tôi sẽ được lợi từ việc đó.

Làm vậy thật không phải. Thật sự không phải. Đây là chuyện nghiêm cấm.

Nhưng tôi đâu có muốn thành dân chuyên.

Tôi muốn viết truyện tốt hơn, nhưng không có nghĩa là tôi muốn đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Tôi chỉ muốn rời khỏi căn phòng này.

●Ngày 360●

Sau ngày đó, mắt tôi căng ra như cái đĩa lục soát khắp các bảng xếp hạng, và copy những tác phẩm có số điểm cao nhất.

Dù trong năm nay không có truyện nào được nhất bảng toàn thời gian cả.

Tiểu thuyết đứng vị trí cao nhất ở bảng năm hiện đang có 160000 điểm.

Trên bảng toàn thời gian nó xếp thứ 24.

Đúng rồi, cái tác phẩm mà lên một phát 7000 điểm, nhảy lên vị trí thứ nhất bảng ngày ở ngày 78, chính nó đấy.

So với đứng đầu toàn thời gian là 350000 điểm.

Tóm lại, để tác phẩm đứng thứ nhất bảng năm hiện tại nhảy lên đứng đầu toàn thời gian, cần phải gấp đôi số điểm kể từ bây giờ.

Nên dù tôi có đăng truyện copy, chưa chắc tôi đã được đứng nhất toàn thời gian.

Nhưng đến giờ như thế là đủ rồi.

Khi tôi lên đầu bảng năm, tôi có thể sẽ được thành tựu gì đó.

Giống trong game vậy, có rất nhiều phần thưởng hữu dụng cho những nhiệm vụ khó.

Giờ tôi sẽ xem số điểm tối đa tác phẩm này có thể đạt được trước khi bắt đầu vòng lặp tiếp theo.

●Ngày 365: 6 giờ sáng●

Vì lý do nào đó, một cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến tấn công tôi.

Có lẽ tôi hơi thiếu ngủ, nhưng có gì đó không ổn.

Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn mất rồi; tôi gục xuống bàn và mất ý thức.