Vòng lặp 5
●Ngày 1●
Hôm nay lại là ngày 1 tháng 4.
Tôi còn phải sống lại ngày hôm nay bao nhiêu lần nữa đây?
Tôi thở dài, cảm giác phẫn nộ bắt đầu dâng lên trong lòng.
Mà, cũng chẳng làm gì được.
Post tiếp thôi nào.
À quên, trước tiên phải xem thành tựu đã.
「10,000 điểm: Mở khóa Phần mềm bảng tính」
「Thứ nhất hạng ngày: Mở khóa Trình xử lý phác thảo」
「Thứ nhất hạng tuần: Mở khóa Bộ xử lý ý tưởng」
「100 bình luận: Mở khóa nâng cấp bàn phím」
Bốn mục mới đã được mở khóa.
Trước khi kiểm tra phần mềm, dòng chữ “nâng cấp bàn phím” đập thẳng vào mắt tôi. Tôi nhìn xuống bàn phím. Ở đó, trên đầu bàn phím, có gắn thêm vài phím nhỏ.
Mỗi phím lại được khắc mấy ký tự be bé nữa: 「Copy」, 「Paste」, 「New Save」, 「Overwrite Save」.
Quào, giờ thì không cần phải bấm chuột phải, tôi vẫn có thể copy paste dễ dàng bằng mấy cái phím này rồi! Quá đã!
À, không phải dùng phím tắt trên bàn phím nữa chứ.
Nói thật thì vô dụng vãi lúa.
Thế nhưng đây có lẽ không phải lần nâng cấp cuối.
Giờ hãy cứ chờ xem lần nâng tiếp theo có tốt hơn không.
Được rồi, giờ thử sang phần mềm.
Đầu tiên là phần mềm bảng tính. Đó là phần mềm để tạo bảng.
Ta có thể dễ dàng tạo một cái bảng bằng cách nhập số và công thức vào các ô.
Lúc làm việc tôi có dùng đến nó, nhưng không biết trong viết truyện thì nó có tác dụng gì.
Trình xử lý phác thảo.
Khi tạo một thư mục, công cụ này sẽ giúp ta trình bày từng mục riêng rẽ theo dạng nhánh.
Thế này sẽ dễ sắp xếp các mục một cách rạch ròi và vừa mắt hơn khi viết lách.
Bộ xử lý ý tưởng.
Một công cụ giúp ta sắp xếp suy nghĩ và ý tưởng.
Hơi khó để giải thích bằng câu chữ. Như trong mấy bộ phim nước ngoài chẳng hạn, bạn sẽ hay thấy nhân vật dán ảnh, bài báo, giấy nhớ,... trên một tấm bảng và liên kết chúng lại với nhau.
Bằng phần mềm này, bạn có thể làm y hệt trên máy tính.
Bất kể là trình xử lý phác thảo hay ý tưởng, tôi cũng có thể viết mà không cần đến chúng.
Coi bộ những công cụ được mở khóa đều là những công cụ hữu ích trong việc viết lách.
Nếu vậy thì dù cho có được nhất hạng năm, tôi cũng chẳng thể mong chờ một tính năng hay ho gì đó xuất hiện rồi.
Nhưng mục tiêu nhắm đến nhất hạng năm thì vẫn không đổi.
Nếu chỉ cần nhất năm là được ra khỏi phòng thì quá tuyệt.
Nếu phải nhất toàn thời gian mới được ra khỏi phòng, tôi vẫn phải giật giải nhất năm, nên đằng nào cũng phải leo từng bước.
“Giờ thì, vấn đề là mình nên đăng vào khoảng thời gian nào.”
Lý tưởng nhất là đăng vào giờ cao điểm.
Giờ nào thì tốt? Giờ nào có nhiều người đọc tiểu thuyết nhất?
Nếu họ đọc trên đường tới chỗ làm việc, sẽ vào khoảng 8:00 đến 9:00.
Nếu họ đọc sau giờ nghỉ trưa, sẽ là 12:00 đến 13:00.
Nếu họ về nhà sau giờ tan làm hoặc tan học và đọc trong lúc rảnh rỗi, 19:00 đến 22:00 có vẻ hợp lý.
“À, mình hiểu rồi.”
Đâu cần phải lấn cấn gì chuyện này.
Tôi chỉ việc tìm thời điểm mình nhận được nhiều điểm nhất thôi.
Trước tiên là khung giờ gần nhất, tôi thử đăng lúc 8:01.
○
Vòng lặp 20
●Ngày 1●
Tôi thử lần lượt từ 8:00 đến 23:00.
Tôi đăng và kiểm tra số điểm ngày tiếp theo, sau đó reset và lặp lại.
Dữ liệu được lưu trong viewer dữ liệu vòng lặp, với một bản tóm tắt được viết thành bảng.
Phần mềm mà tôi nghĩ không có đất sử dụng lại cho thấy công dụng ngay lập tức.
Nói tóm lại, 18:00 là khoảng thời gian tôi được nhiều điểm nhất.
Thực ra tôi đăng lúc 18:01, nhưng kệ đi, vẫn khoảng 18:00.
Hai khoảng ngon nhất sau đó là 20:00 và 22:00.
Sau nữa là 9:00.
Nếu thế, riêng lần này, tôi sẽ thử xem sẽ nhận được bao nhiêu điểm nếu đăng 2 chương liền, một lần lúc 9:00 và một lần lúc 18:00.
●Ngày 7●
Trái tim tôi đang nhảy múa trước thành công của kế hoạch.
Thành công thôi chưa đủ, phải là cực kỳ thành công.
Tôi đã đoạt thứ hạng nhất ngày trong 6 ngày liền rồi.
Đầu bảng tuần nhất định sẽ thuộc về tôi. Nếu cứ thế này, tôi sẽ có thể lên đầu bảng tháng.
Tôi không cần phải làm gì thêm nữa.
Tôi chỉ cần đăng 2 lần mỗi ngày theo khung giờ đã định thôi.
Không, không, nếu kiếm điểm dễ thế, ngay từ đầu tôi đã không cần phải làm thế này.
●Ngày 20●
Chưa đầy một tháng tôi đã bắn lên vị trí đầu bảng tháng.
Cho đến giờ tốc độ tăng điểm vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả tác giả chính chủ.
Cứ đà này tôi sẽ có thể giành giải nhất năm.
Nhất toàn thời gian thì chưa thể, nhưng bằng phương pháp này, ngày nào đó nó sẽ thành thật thôi.
Cuối cùng tôi đã thấy hy vọng rời khỏi căn phòng này.
●Ngày 52●
Số điểm của tôi vượt ngưỡng 80.000.
Tôi được hạng nhất quý này.
Xét theo tốc độ tăng, có khả năng tôi sẽ được hạng nhất năm.
Phải nói thêm, bây giờ tôi đang ở hạng 14 năm rồi.
●Ngày 100●
Số điểm của tôi lên quá 130.000.
Hiện tôi đang chiếm giữ vị trí số 2 bảng năm.
Quả nhiên tốc độ gia tăng đã giảm đi đáng kể, nhưng chưa đến mức số điểm bị trì trệ.
Hẳn là tôi sẽ ăn giải nhất năm nay thôi.
●Ngày 121●
Tôi đã đoạt được vị trí đầu bảng năm.
150.000 điểm.
Tốc độ tăng đã tụt xuống nhiều rồi, nhưng mỗi ngày tôi vẫn nhận được khoảng 1000 điểm.
Bằng một phép tính đơn giản, nếu cứ tiếp tục thế này, sau 200 ngày nữa là được thêm 200.000 điểm.
Tổng cộng là 350.000 điểm.
Hạng nhất toàn thời gian đã nằm trong tầm mắt rồi.
●Ngày 136●
Tôi hết sạch số chương truyện đã copy để đăng.
Thế này là dở. Tôi quên khuấy đi mất.
Má nó.
Nếu tôi ngừng đăng thì số điểm có tăng tiếp không nhỉ?
●Ngày 137●
Không xong.
Tốc độ giảm rồi.
Tuy nhiên không có nghĩa là nó ngừng hẳn.
Giờ thì cứ để xem nó còn tăng đến đâu.
●Ngày 240●
Một tin nhắn được gửi tới.
Đó không phải bài nhận xét hay bình luận về tác phẩm của tôi, mà là một tin nhắn riêng.
À, tôi cũng thường nhận được tin nhắn chứ, nhưng riêng cái này vì lý do nào đó lại làm tôi đặc biệt chú ý.
Nội dung không có gì đặc sắc lắm.
Không khác những tin nhắn khác là bao.
Đọc tác phẩm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi; nó chính xác là tác phẩm lý tưởng của tôi.
Tác phẩm này đã thay đổi cảm quan của tôi về việc viết lách.
Vậy nên tôi rất lo lắng về tình trạng ngưng cập nhật này.
Xin hãy cố gắng lên và viết tiếp.
Tôi cũng đang viết một tác phẩm, thực lòng cảm kích nếu anh có thể đọc qua.
Kiểu kiểu vậy.
Một cảm nhận khá thường thấy.
Thế nhưng đây là tin nhắn duy nhất đập vào mắt tôi.
Chính tên của người gửi đã khiến tôi có một cảm giác mãnh liệt.
Cảm giác tôi đã từng thấy cái tên này ở đâu đó.
Ở đâu nhỉ?... Tôi chẳng thể nhớ nổi.
Mà tôi đâu có quen biết ai trên trang web này.
Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi.
Tôi xem thử profile của người đó; có vẻ người đó đang viết một bộ truyện.
Đến giờ người đó đã nhận được rất nhiều điểm.
Tác phẩm này có tồn tại hả?
Có khi tôi chỉ quên mất thôi, nhưng tôi chẳng có chút ký ức nào về cái tựa truyện đó cả.
●Ngày 364●
Đến cuối, số điểm của tôi là 180.000 điểm.
Tôi được hạng 16 ở bảng toàn thời gian.
Dù sao cũng không phải một con số tệ.
Phải nói là khá tốt ấy chứ.
Tôi đăng hai lần mỗi ngày.
Làm liên tiếp như vậy trong 4 tháng là đủ đoạt giải nhất năm.
Tuy nhiên, tình hình thế này thì không ổn.
Tôi cần phải có gấp đôi số điểm này mới mong được hạng nhất toàn thời gian.
4 tháng.
Tức là còn đến hơn nửa năm.
Theo lý thuyết, như vậy là thừa đủ thời gian để kiếm được số điểm cần thiết.
Nhưng vấn đề là tôi có còn đủ tiểu thuyết dự trữ hay không.
Miễn là truyện vẫn còn đăng thì số điểm vẫn tiếp tục tăng, mặc dù tốc độ sẽ giảm dần dần.
8 tháng là đủ để lấy 180.000 điểm.
Nhưng một khi tôi ngừng đăng, thì xu hướng đã rõ mười mươi rồi.
Những chương truyện có thể kiếm 800 đến 900 một ngày tụt xuống còn 100 hay 200.
Không có nghĩa là tôi không nhận thêm được gì.
Kể cả như vậy thì cũng không phải vô dụng.
Tăng 100 hay 200 một ngày đã là ngang ngửa với bộ truyện hạng nhất toàn thời gian hiện tại rồi.
Là tác phẩm đã hoàn thành nên nó không tăng nhiều lắm.
Thế nhưng để vượt qua nó mà không đăng gì vẫn là điều bất khả thi.
Không may, kho dự trữ số truyện copy của tôi đã cạn kiệt rồi, không có cách nào thay thế được.
Tôi copy truyện đến tận cuối năm.
Nếu không thể cầm cự cho đến ngày thứ 366, tôi sẽ không thể tiếp tục được.
Bảo tôi viết tiếp thì… chậc, nói thẳng, tôi có cảm giác dù có viết tiếp cũng chẳng kiếm được tí điểm nào đâu.
Lần này, mục tiêu là hạng nhất năm.
Vậy là đã hoàn thành rồi.
Tuy vậy, tôi có cảm giác mình còn vướng mắc hơn trước.
Có sáng kiến nào không ta?
Trước khi vòng lặp tiếp theo bắt đầu, tôi phải chuẩn bị sẵn kế hoạch mới.
“Hửm?”
Nhìn lướt qua bảng xếp hạng tiểu thuyết trên “Let’s Write a Novel”, tôi chợt nhận ra một thứ.
Bộ truyện ở vị trí đầu bảng ngày mới chỉ lên đó lần thứ hai, nhưng nó đã có rất nhiều điểm.
Có vẻ đây là tác phẩm mới nhất của tay tác giả đã viết bộ truyện hạng 20 toàn thời gian.
Tác phẩm mới này có vẻ không hợp không khí của trang web lắm.
Quả thật số điểm của nó tăng khá lèo tèo so với bộ truyện hạng 20 kia.
Thế nhưng nó vẫn được hạng nhất ngày.
“Sao thế này?”
Tôi tự hỏi liệu hắn có làm gì mờ ám không.
Không, không thể như thế được.
Tôi có cảm giác đã nhìn thấy mấy thứ này vài lần trước đây rồi.
Suy nghĩ như vậy, tôi nhìn sang những tác phẩm khác.
Nhìn sang những tác phẩm khác trên danh sách xếp hạng toàn thời gian, có vài cái trong số đó là tác phẩm thứ hai hay thứ ba của tác giả.
Tôi không biết sao, nhưng…
Về cơ bản thì đây là thông tin tôi có thể tận dụng được.
May mắn là tôi có vài bộ truyện đã copy khác để dùng.
Bằng những bộ truyện này, biết đâu có thể làm điều tương tự?
Nghĩ thế, ngày cuối cùng của vòng lặp đã tới.
Mind-mapping processor hay Idea processor