Chronicle Legion

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

64 25

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

47 87

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

262 544

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

447 2928

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

366 1956

Quyển 4 - Hội tụ anh hùng - Chương 6.4

Sau khi cuộc trò chuyện giữa những người được hồi sinh tại suối nước nóng Yugawara kết thúc.

Khi đêm đã về khuya, có thể nói là nửa đêm, Masatsugu quay về Hakone. Đổi lại việc điều khiển phi long bay lượn trên bầu trời đêm tháng Ba lạnh giá, cơ thể vốn đã ấm áp nhờ suối nước nóng giờ lại lạnh cóng. Anh độc hành vì đã tách khỏi tướng quân Vệ Thanh trên đường về.

Hay là ghé qua cổng Bạch Hổ nhìn một chút trước khi đi ngủ nhỉ──?

Hoàn toàn nghe theo ý nghĩ chợt nảy ra, anh vượt qua cổng Chu Tước ở phía nam, nơi vốn là căn cứ của mình, thúc giục phi long bay về phía căn cứ Thần đạo địa phương thứ ba, cổng Bạch Hổ, nằm ở bờ tây hồ Ashinoko.

Chính trên đường đi, anh đã bắt gặp một bóng hình lọt vào mắt mình.

– Hừm?

Masatsugu không chỉ có thị lực tốt mà còn rất nhạy bén trong đêm. Đêm nay trăng sao sáng tỏ, nên anh dễ dàng nhận ra một bóng người đang đi bộ dọc bờ hồ Ashinoko.

Kimono và hakama dành cho nữ giới thật tinh tế. Không ai khác, đó chính là Hatsune.

Cô bé lại một mình đi trên con đường đêm thế này. Có chuyện gì không ổn sao? Masatsugu vừa nghi hoặc vừa điều khiển phi long hạ độ cao, tiến lại gần cô bé mà anh coi như em gái mình.

– A-anh hai!?

Hatsune giật mình khi thấy con rồng và người cưỡi nó đột ngột hạ cánh.

– Em làm gì mà giờ này còn ở ngoài?

– Đó là lời em muốn hỏi mới đúng! Mọi người đều lo lắng cho anh hai vì anh không có ở đây──à không phải tất cả mọi người, nhưng em thì lo lắm!

– Lo cho anh ư?

Bị trách ngược lại, Masatsugu chợt nhận ra.

– Giờ mới nghĩ, mình đúng là chưa liên lạc với ai ngoài tướng quân Vệ.

– Hừm. Thấy anh hai bắt chước thầy Rindou ban đêm lại đi tuần tra thế này, em mới đến xem anh hai có say xỉn bất tỉnh ở đâu không chứ.

– Anh đâu có giống thầy Rindou. Anh không có cái kiểu say sưa quậy phá ở nhà hay cửa tiệm của người khác.

Vị sư phụ của Công chúa Điện hạ, thực ra, thường xuyên có những hành vi gây rắc rối như vậy.

Nhưng hơn thế nữa──. Masatsugu nhìn chằm chằm vào mặt cô học trò của mình.

– Em tìm anh sao?

– V-vâng. Dù đã lập được chiến công lớn, nhưng anh hai chẳng hề xuất hiện ở chỗ Hatsune gì cả.

Hatsune có vẻ bất mãn, phồng má lên.

Có lẽ vì nhận ra mình đang trẻ con, cô bé lập tức dừng lại.

– Em nghĩ sẽ thử tìm anh trước khi đi ngủ để nói chuyện một chút.

– Về trận chiến hôm nay à?

– Vâng. Nếu anh hai nói "Anh đã có cái nhìn khác về em", Hatsune sẽ vênh váo đáp "Ồ, thật sao? Khụ khụ."

– Hừm.

Bước xuống khỏi yên phi long, Masatsugu lần đầu tiên sau một lúc mới đặt chân vững chãi xuống đất.

Trước mặt anh, cô bé học trò tự hào ưỡn bộ ngực đã phát triển tuyệt vời của mình. Có vẻ như cô bé đã có thêm chút tự tin sau trận chiến hôm nay.

– Anh đã xem ghi chép về trận chiến. Anh nghĩ em làm rất tốt, nhưng điều anh lo lắng là──em đã áp sát chính Sư Tử Tâm.

– Nếu em đánh bại Richard-san, toàn bộ quân đoàn của ông ta sẽ vô dụng.

Hatsune tự hào kể về mệnh lệnh của mình.

Không khí lúc này giống như một ngư dân khoe khoang về những con cá lớn hay chiến tích vĩ đại.

– Đó hẳn là điều đáng sợ nhất đối với Richard-san.

– Đúng vậy. Bằng cách để phe gặp bất lợi chủ động tấn công, em đã dập tắt khí thế của kẻ thù. Đó là một mưu kế khá hay. Tuy nhiên, em cũng có thể đã bỏ mạng trong trận chiến, đó là một canh bạc tất tay rất lớn.

– E-em hiểu rồi ạ...

Hatsune hơi cứng mặt lại.

Cô bé chưa hề nghĩ đến khả năng mình sẽ chết. Rõ ràng không khí lúc đó là như vậy. Chà, chiến trường là một thế giới bất công. Thay vì hèn nhát tự bảo vệ mình, những người dễ dàng bị cuốn đi và không hề nghĩ đến khả năng bỏ mạng trong trận chiến lại sống sót mà không hề hấn gì dù trải qua bao nhiêu hiểm nguy──những ví dụ như vậy rất nhiều. Thực tế, đó lại là đặc trưng của một người như Hatsune, một "anh hùng trên chiến trường".

Tuy nhiên, không để lộ suy nghĩ đó, Masatsugu tiếp tục.

– Nhìn chung, em đã chiến đấu tốt và hết khả năng, nhưng em không nên quên rằng Richard chưa tung ra toàn bộ 1.000 kỵ binh của mình.

– Ơ?

– Số binh lính tham gia trận chiến thực tế là 700, đúng không?

– ....

– Anh không chắc liệu ông ta có lường trước khả năng Tứ Thần sẽ xuất hiện hay không, nhưng ông ta hẳn đã nhận ra có điều gì đó không ổn. 300 kỵ binh không xuất hiện có thể đã ẩn nấp ở đâu đó trên đường rút lui khỏi Hakone, và bị phân tán bởi quân đội của Hoàng tử Edward cùng các loại thuật ẩn nấp hay gì đó.

– C-có thật không ạ?

– Đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ ra. Trông ông ta có vẻ đơn giản, nhưng lại là một người đàn ông tinh ranh một cách kỳ lạ. Dù sao thì, em đã làm rất tốt. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng anh tự hào về em với tư cách là anh trai của em.

– Ưu. Nếu anh nói thế, thì em không thể khoe khoang nhiều được nữa rồi!

– Anh đã khen em rất nhiều lần từ nãy rồi mà.

– Hatsune là kiểu người sẽ thể hiện tốt hơn khi được khen, nên anh phải khen em thành thật hơn nữa!

Vừa nói chuyện, hai người bắt đầu đi bộ dọc bờ hồ Ashinoko.

Anh đã chỉ dẫn phi long, vốn vẫn tuân theo mệnh lệnh của anh từ nãy đến giờ, tự mình quay về căn cứ Thần đạo địa phương, và quay về sớm hơn. Đó là một thụy thú có thể thực hiện kỹ thuật như vậy.

Anh đã bỏ ý định đến cổng Bạch Hổ để Hatsune được nghỉ ngơi sớm và đi về phía cổng Chu Tước.

Được cô bé đồng hành dưới ánh trăng, họ đi dọc theo những cảnh đẹp ven hồ. Họ đang quay về với một vẻ quyến rũ tuyệt vời nào đó──nhưng.

Hatsune đột nhiên dừng lại.

– A-anh hai. Anh có rảnh một chút không ạ?

– Có chuyện gì sao?

– Có phải, anh đã hứa hẹn gì đó... với Rikka-sama không ạ?

– Không, không có. Sao em lại hỏi vậy?

– V-vì Rikka-sama hẳn rất bận rộn, vậy mà, cô ấy vẫn cất công đến tận Hakone... nên em tự hỏi liệu cô ấy có hứa hẹn gì với anh hai không.

Dù hơi ngập ngừng khi nói ra, Hatsune vẫn xác nhận.

Tuy nhiên, chẳng có chuyện gì như vậy cả. Đó chỉ là ý thích bất chợt của Rikka mà thôi.

– Hatsune. Thành thật mà nói với em, cô ấy chỉ đến Hakone trong lúc có chút thời gian rảnh rỗi với ý định đích thân chúc mừng chiến công của em──ít nhất thì anh nghĩ là vậy.

– A-anh nghĩ vậy ạ?

– Ừ.

– Ừm, đúng là cô ấy có nét gì đó rất ra dáng một người mẹ…

Dù đã gật đầu đồng ý, Hatsune vẫn còn bán tín bán nghi. Mặc dù trong lòng không muốn công nhận những điểm tốt của Akigase Rikka, nhưng cô ấy có lẽ cũng đã nghĩ đến khả năng mọi chuyện không chỉ đơn thuần là như vậy.

Và điều đó đã trở thành một kiểu công tắc?

– Ưm… nghe này, Onii-sama.

Hatsune rụt rè lên tiếng.

– Nếu Onii-sama thấy hôm nay em đã làm rất tốt, thì… có thể tặng Hatsune một cái “gyuu” (ôm thật chặt) được không?

– Gyuu (thịt bò à?). Vậy thì để mai đi.

– Em không nói đến yakiniku! Mà là ôm, vuốt đầu hoặc đấm tay vào tường trước mặt em theo kiểu lãng mạn ấy! Cái kiểu chỉ được phép làm với mấy anh chàng đẹp trai trong truyện tranh con gái ấy!

– Nói cách khác, em muốn thế này à?

Masatsugu tiến lại gần thân hình mềm mại của cô học trò, khẽ chạm vào vai cô. Cứ thế, anh đẩy cô tựa vào một cây tuyết tùng lớn gần đó. Rồi nhìn vào mặt Hatsune từ một khoảng cách rất gần.

– Ơ? Onii-sama, đây là…?

– Nếu em không thích, anh sẽ nghĩ cách khác.

– … Em không phải ý đó…

Hatsune nói lấp lửng rồi khẽ cụp mắt xuống.

Tuy nhiên, anh nhận ra trong mắt cô không hề có chút ý từ chối nào. Masatsugu từ từ đưa môi lại gần và chạm vào môi cô.

Hatsune giật mình cứng đờ cả người, nhưng chỉ trong chốc lát. Cô lập tức thả lỏng và đón nhận anh. Sau đó, cô vòng tay qua cổ Masatsugu, cả hai ôm chặt lấy nhau thật lâu──rồi tiếp tục trao nhau những nụ hôn. Cứ thế, họ buông môi vài lần rồi lại dán chặt vào nhau ngay lập tức.

Có lẽ đã hơn một phút trôi qua?

Cuối cùng, môi họ cũng rời ra. Thay vào đó, họ chăm chú nhìn nhau. Cảm giác chân thực của một cặp đôi đang say đắm chia sẻ thời gian bên nhau thật mạnh mẽ.

– Cái này quá…

Hatsune thì thầm ở một khoảng cách mà họ có thể hôn nhau lại bất cứ lúc nào.

– Em… em tự hỏi liệu có ổn không khi bắt đầu một mối quan hệ đã giả định việc đính hôn…?

– Nếu em muốn, thì chắc chắn rồi.

– Em… em sẽ suy nghĩ.

Lần này, Hatsune chủ động hôn nhẹ lên môi anh.

Cứ thế, sau một quãng nghỉ ngắn. Hai người tiếp tục đi bộ dọc bờ hồ trong đêm để trở về cổng Chu Tước. Khác với trước đó, cả hai đều im lặng. Nhưng sự im lặng này không hề nặng nề. Có lẽ là vì một thứ gì đó giống như sợi dây liên kết có thể chia sẻ mà không cần lời nói đang dần hình thành.

… Tuy nhiên, người không giữ được im lặng đến cuối cùng lại là Tachibana Hatsune.

– Việc Onii-sama không có mặt──có phải lại vì Hắc Hoàng Tử không?

– Đúng vậy.

– Dù đang tấn công Tokaido, đôi khi họ lại thân thiện một cách kỳ lạ nhỉ? Họ có mục đích đen tối hay đang âm mưu gì không?

– Ừm, anh cũng tự hỏi là gì nữa.

Cô học trò này đôi khi dễ tính một cách kỳ lạ, nhưng những lúc như thế này lại thể hiện sự tinh tường của mình. Nhận ra điều đó một lần nữa, Masatsugu nói.

– Dù chúng ta có hòa thuận với họ, vẫn có điều anh muốn xác nhận.

Lý do tại sao cả hai tướng Edward và Wei Qing lần này không có động thái lớn. Có lẽ không lâu sau trận chiến khiến Hakone thất thủ vào cuối tháng Hai. Cả hai đã mất đi một lượng lớn Quân đoàn vào thời điểm đó. Ưu tiên việc phục hồi binh đoàn, họ đã tránh tổn thất thêm một lần nữa hôm nay… để chuẩn bị cho một cuộc tấn công và phòng thủ lớn hơn sẽ diễn ra trong tương lai.

Khi họ đang nói chuyện, họ đã đến Cảng Motohakone──khu vực bến phà nằm ở cực nam của Hồ Ashinoko.

– Ông ấy là người trong quân đội sao?

– Trông không giống một Lord Knight của Tokaido.

Một ông lão kỳ lạ đang ngồi trước bến tàu. Đằng sau ông ta, tin hay không tùy bạn, là một Kamuy đang đứng thẳng. Đó là Quân đoàn tiêu chuẩn màu xanh lam của Đế quốc Nhật Bản. Ông lão đang ngồi trên mu bàn chân khổng lồ của nó. Ông ta đã cất công triệu hồi một Quân đoàn và dùng nó làm ghế. Đó là một cách sử dụng lãng phí, nhưng chỉ cần có thể làm được điều này, điều đó có nghĩa là ông ta là một Lord Knight.

Tuy nhiên, cơ thể gầy gò của ông lão mặc một bộ áo cà sa đen và một chiếc khăn quàng cổ đen. Ông đội một chiếc nón lá đan bằng rơm và thậm chí còn có một cây gậy gỗ trắng. Trông ông ta như vừa bước ra từ thế giới của một vở kịch lịch sử. Nét mặt quá đỗi gầy gò của ông ta sắc sảo, thấu đáo và trơ trẽn, thể hiện sự khắc nghiệt của cuộc đời mà ông ta đã trải qua. Đó là một vẻ ngoài có thể nhận ra là đáng ngờ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và ông lão tu sĩ kỳ lạ đó đang nhìn thẳng vào──Masatsugu và Hatsune.

– Ông có việc gì với chúng tôi không, ông lão?

– Có. Ta muốn xin các vị chỉ giáo.

Khi anh nói ngắn gọn, ông ta đáp lại bằng một giọng nói rõ ràng. Masatsugu cảm nhận được ý chí mạnh mẽ từ ông lão tu sĩ này và sức mạnh của một tư tưởng dồi dào, mãnh liệt.

– Ông trông giống một Lord Knight của Nhật Bản, nhưng… ông thuộc gia tộc nào? Điểm đến của ông là cổng Chu Tước sao?

– Nếu các vị nói đến ba Shouke, ta không thuộc về bất kỳ ai trong số đó. Điểm đến của ta là… công chúa của đế quốc mà các vị đang phục vụ.

– Đó hẳn là Hoàng Công chúa, Điện hạ Shiori.

Masatsugu nhún vai nói.

– Tôi không có tư cách để đường hoàng xin diện kiến Hoàng Công chúa Điện hạ. Tôi cũng không thể nói thay cho người khác.

– À phải, phải rồi. Xin tha thứ cho sự kiêu ngạo của ta. Ta nghe nói Công chúa của các vị──nói rằng cô ấy chắc chắn sẽ gặp chúng ta. Ấy vậy mà chúng ta đã đến đây từ rất xa.

– Cái gì?

– Một đại pháp thuật có sức mạnh thần bí hơn cả Bắc Đẩu Diệu Kiến Thần, người mà các samurai Nhật Bản đã theo dõi từ thời cổ đại… nói về những bậc thầy của đại pháp thuật đó, đó chính là chúng ta.

Hatsune ngạc nhiên khi nghe lời thì thầm của ông lão tu sĩ. Cô dường như đã hiểu ra điều gì đó. Nhưng Masatsugu không biết chi tiết. Anh đi thẳng vào vấn đề trong khi nghĩ rằng đây là một kẻ đáng ngờ.

– Nếu vậy, tôi phải biết tên ông. Dù sao đi nữa, đối tác của tôi──không phải là người đã thoát chết và được hồi sinh từ nghĩa địa đâu, ông biết đấy? Tôi sẽ chuyển lời đến công chúa và xác nhận xem cô ấy có gặp ông hay không.

– Đã hiểu.

Ông lão tu sĩ cười nhếch mép. Ông ta thân thiện một cách đáng ngạc nhiên.

– Nói thật ra, ta có quen biết với Điện hạ Công chúa. Ngươi cứ tâu lại với Người rằng lão đầu trọc và lão béo tròn hôm trước tới yết kiến đã quay lại. Tên ta là Akechi Juubee Mitsuhide. Ta tự hào mình khá nổi danh trên đời này, nhưng giờ ta xin tự giới thiệu là Tenkai.

– Thú vị đấy.

– A-Akechi Mitsuhide? Thật sao!?

– Hôm nay ta đến cùng sứ giả của vị đại nhân kia. Nói ra điều này có lẽ hơi thô lỗ, nhưng... ừm, ta nghĩ vẫn nên nói.

Akechi Mitsuhide. Vị danh tướng thời Sengoku, người đã đánh bại Oda Nobunaga. Hatsune kinh ngạc trước cái tên bất ngờ ấy, còn Masatsugu cũng ngỡ ngàng nhìn theo.

Ngay sau đó, họ lại nghe thấy một cái tên lớn còn bất ngờ hơn.

– Chủ công của ta là một lão béo tròn, tên ngài ấy là Tokugawa Ieyasu... hay còn gọi là Thần Chủ Ieyasu.

Đó là đêm khuya, vào ngày cuộc ác chiến và lễ hội trường học kết thúc.

Những cuộc gặp gỡ bất ngờ và rắc rối mới đang chờ đợi Masatsugu cùng những người đồng hành.