Như comment đã ghim bên ở trang giới thiệu, thì editor vì việc cá nhân nên đã tạm thời rút khỏi project này. Vì vậy nên kể từ chap này trở đi, trans sẽ solo bộ truyện này cho đến khi edit về hoặc là trans lười quá drop : D
Vậy nên chất lượng bộ truyện sẽ theo đó cũng không thể đảm bảo như những chap trước được, nhưng mong các bạn lượng thứ bỏ qua. Trans sẽ cố gắng tiếp nhận những ý kiến đóng góp nhất có thể để cải thiện thêm trải nghiệm đọc của các độc giả.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
_________________
Một vài ngày sau kể từ buổi nói chuyện tại nhà Công tước, Sebastian-san đã đến nhà tôi một lần nữa.
“Allen-sama, đã lâu rồi chưa gặp ngài. Tôi đến đây để gửi lời mời đến từ ông chủ của tôi.”
-Chúng ta rất vinh dự mời cả gia đình cậu đến dinh thự và cùng nhau dùng bữa tối. Ta sẽ phái đến chỗ cậu một cỗ xe ngựa để đưa đón. Hơn nữa, bởi ta biết hoàn cảnh gia đình của cậu, nên mong cậu đừng quá cậu nệ về việc phục trang quá, chỉ thường phục là ổn rồi. Ta cũng không cần nhận quà cáp gì đâu.
“Tôi hiểu rồi.”
Đọc xong bức thư, tôi xác nhận lại với Sebastian và tiễn ông ấy.
“Allen, ai đấy con?”
“Quản gia nhà Công tước Ramslett đó mẹ. Họ đến đây để mời mẹ con nhà mình đến nhà Công tước vào chiều mai để cùng ăn tối.”
“Ôi, đột ngột quá! Mẹ thì không có bộ đầm nào nữa. Còn con cũng chỉ có bộ đồng phục thôi mà nhỉ...”
“Không sao đâu mẹ ơi, trong thư có nói rằng mình nên mặc thường phục đến đấy. Chắc là Công tước cũng hiểu được gia cảnh nhà mình mẹ à.”
“Khoan-khoan đã, mẹ sống đã bao năm rồi mà mẹ vẫn chưa bao giờ gặp trường hợp nào mà nó như thế này cả. À quên nữa! Mẹ còn phải báo bên chỗ làm xin nghỉ vào chiều mai. Con cũng rảnh vào chiều mai chứ nhỉ?”
Nói vậy, bà phóng ra khỏi nhà.
****
“Cảm ơn ngài đã mời gia đình cháu đến đây ngày hôm nay.”
Tôi đến đây tay không cùng bộ thường phục như thư mời đã nói, nhưng thật sự thì tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Sebastian dẫn chúng tôi quanh dinh thự và đến trước cửa phòng ăn.
Bên kia cánh cửa là một căn phòng sang trọng, trên trần là chiếc đèn chùm to lớn và lộng lẫy, bên dưới là một cái bàn ăn dài và sang trọng, an tọa sẵn là Công tước, Anastasia, và theo tôi đoán là Công tước Phu nhân và con trai trưởng nhà Ramslett.
“Xin chào, Allen-kun, ta mừng vì cậu đã đến. Và quý bà đây hẳn là mẹ của Allen nhỉ. Rất hân hạnh được gặp bà. Tôi là Gerhard Clynel von Ramslett, trưởng gia tộc Ramslett. Con gái tôi đã được con trai của bà giúp đỡ rất nhiều, vậy nên tôi cũng rất mong được gặp bà để nói lời cảm ơn.”
Công tước nhẹ nhàng bước đến, nâng lấy tay mẹ tôi và hôn lên mu bàn tay đầy lịch lãm. Quả đúng là một quý ông đích thực.
“Đây và vợ của tôi, Elisabeth, và con trai tôi, Friedrich.”
Vậy đây đúng là Công tước Phu nhân và Công tước tương lai này.
“Rất vinh hạnh được gặp hai người. Elisabeth-sama, Friedrich-sama. Tên của tôi là Allen.”
Tôi quỳ xuống và giới thiệu bản thân với hai người họ.
“Tôi tên là Katerina, mẹ của Allen. Cảm ơn quý gia đình đã mời mẹ con tôi đến đây.”
Nói vậy, bà giơ nhẹ mép váy và nhún gối để chào.
“Hôm nay, ta mời cả hai người đến đây với tư cách là ân nhân của con gái ta và mẹ của vị ân nhân ấy. Nên ta mong cả người không cần phải câu nệ quá.”
Nghe Công tước nói vậy, chúng tôi ngừng tư thế chào và trở về đứng thẳng bình thường.
“Nào, Anna, Allen-kun đã đến đây rồi này.”
Elisabeth-san nói vậy và đẩy Anastasia đến trước mặt tôi.
“...Allen”
“Anastasia-sama, lâu rồi-“
“Cậu! Sao cậu lại dám nói lời từ biệt như thế hả!”
Anastasia tức giận nói. Đây là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt của cô biểu lộ ra nhiều cảm xúc đến vậy. Hôm trước đến đây, Anastasia đã từ chối gặp mặt, vậy nên tôi đã tưởng rằng cô ấy ghét tôi lắm rồi, nhưng có vẻ như không phải vậy.
May quá.
Tôi thở phào nhẹ nhõm biết được rằng cô ấy không hề ghét tôi chút nào, nhưng nhìn thấy Anastasia này dễ thương quá mức, tôi không khỏi mỉm trên môi nụ cười.
“Sao! Cậu cười cái gì chứ hả? Tôi đang-”
“Xin thứ lỗi. Thật đúng là diễm phúc để được gặp tiểu thư lại lần nữa.”
“Eh, ahh... Ừ-ừm, tôi, tôi cũng vậy. Với cả, umm, tôi, tôi rất cảm kích, cậu đã làm người đại diện cho tôi...”
“Không sao cả, tiểu thư. Tôi cũng không thể đứng yên trước vụ việc lần đó mà.”
“O-Ồ”
Tôi thật sự bất ngờ khi được đấy một Anastasia rất khác với cô ấy lúc ở trường.
“Allen này. Con bé đã rất lo cho cháu đấy. Cháu biết không, vào hôm tay đôi đó, con bé đã nước mắt giàn giụa chạy thẳng đến phòng bố nó vào giữa đêm đấy.”
“Mẹ à! Con làm gì có vậy đâu! Với cả, con cũng không có khóc!”
Elisabeth-san châm chọc, và Anastasia đỏ mặt phản đối.
“Ái chà, Anna. À, Allen này. Cháu có thể gọi con bé là Anna được không? Cô nghĩ là con bé sẽ rất vui đấy.”
“Eh? M-Mẹ?”
Đúng là Anastasia đầy ngô nghê và vui vẻ thế này trông dễ thương hơn nhiều so với vẻ mặt vô cảm thường ngày.
“Umm, vậy thì, Anna-sama?”
“Ugh, chịu cậu đấy. Chỉ được nói vậy khi không có ai ở gần thôi nghe chưa?
“Vâng, Anna-sama.”
Tiếp đó, tôi giới thiệu mẹ của mình với Anna, và sau đó bữa tối bắt đầu. Vừa vào, Công tước đã đi ngay vào vấn đề chính.
“Giờ thì, lí do mà ta mời hai người đến đây là để cho cả hai biết về tình hình hiện tại.”
Tôi buông dao nĩa và nhìn về phía Công tước.
“Đầu tiên thì, về lời xin lỗi đến gia tộc Ramslett, theo như điều lệ của cuộc tay đôi quyết định, thì Thái tử Điện hạ và Amy sẽ gửi lời xin lỗi công khai đến Anastasia, người đại diện của gia tộc Ramslett, vào buổi lễ khai giảng năm sau. Điều này được cho là hợp lí bởi những lời lẽ xúc phạm đến gia tộc Ramslett cũng đã diễn ra công khai trong buổi lễ thăng cấp vừa qua.”
“Vâng”
“Và chúng ta cũng đã quyết định chính thức hủy bỏ hôn ước giữa Thái tử và con bé. Ta không còn có thể chấp nhận được hôn ước này sau mọi chuyện mà bọn chúng đã làm.”
Nói vậy, Công tước hít một hơi thật sâu.
“Nhưng ta thấy có vẻ như con gái ta trông khá quý cậu đấy, Allen. Ta rất mong rằng cậu sẽ luôn là một người ‘bạn’ tốt của con bé.”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng.”
Công tước phát âm chữ ‘bạn’ rất rõ ràng, và tôi cũng hiểu ý của ông.
“Và cuối cùng, về vấn đề của cậu, thì ta đã được hoàng tộc chấp nhận quyết định làm người bảo hộ cho Allen-kun và Katerina-san. Chính vì vậy, cậu sẽ không chịu bất cứ hình phạt nào và có quyền tiếp tục học tập tại học viện năm sau.”
“Thật vậy ạ!”
“Đúng vậy. Nếu cậu muốn, ta sẽ sắp xếp một công việc sau khi cậu tốt nghiệp. Nhưng hãy nhớ tận hưởng cho nốt thời học sinh nhé.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!”
“Công tước-sama. Tôi cảm ơn, đội ơn ngài nhiều.”
Mẹ con tôi bày tỏ lòng biết ơn với Công tước. Vậy là tôi có thể tiếp tục học tại học viện rồi.
“Allen, giúp đỡ nhau năm học sau nhé.”
Anastasia nói, và cô nở một nụ cười thật tươi.
“Mình cũng vậy, năm học sau giúp đỡ nhau nhé.”
Tôi vô thức đáp lại, nhưng trong đầu tôi giờ chỉ còn là hình ảnh của nụ cười ấy.
Tất cả công sức 8 năm qua chỉ để đổi lấy nụ cười này.
Đáng thật, tôi thật lòng nghĩ vậy.