Choppiri Toshiue Demo Kanojo Ni Shite Kuremasu Ka?

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 01: Rất lâu về trước, có một cô công chúa cực kì xinh đẹp (Phần 1)

Trans: manhchi123

Edit: 鞍側香月

--------------------------------------------------------------------------------------

"...Ahhhh"

Buổi sáng thứ hai. Bởi vì không có thói quen chen lấn ở bên trong tàu điện nên tôi khẽ thở dài.

Hiện tại tôi đang đến trường trong giờ cao điểm. Khi tôi lên xe, chưa nói tới việc tìm được chỗ ngồi, ngay cả bám lấy vòng treo cũng là điều không thể. Haizz, chỉ vì bám cái vòng treo không được nên bị phàn nàn liên tục, nói không chừng sẽ bị cư dân ở trong thủ đô chế nhạo nữa kia. Nhưng đối với tôi - người sống ở thành phố phía đông bắc mà nói, tàu điện là phương tiện giao thông quan trọng để di chuyển.

Bình thường tôi lúc nào cũng đi sớm hai tuyến tàu, ngồi trên ghế và hưởng thụ thời gian đi học một cách tao nhã. Hơn nữa, tôi còn cố tình đi đến trước cửa hàng ※JUMP để mua sách vào ngày thứ hai rồi đem lên trên tàu đọc, sau khi đến lớp học từ rất sớm thì tôi lại thảnh thơi mang ra xem một lần nữa, đến nỗi ngay cả lời kết cuối sách cùng thông báo tuần sau tôi cũng đều không bỏ qua.

( ※JUMP , tên tạp chí manga của thiếu niên Nhật Bản)

Nhưng đáng tiếc thay, bởi vì ảnh hưởng của một nguyên nhân rất đơn giản là nằm ngủ nướng nên hôm nay tôi đã không thể giữ vững được thói quen hằng ngày.

Ahhhh..., sớm biết như thế này thì tôi đã không đọc manga mà đi lên giường ngủ sớm một chút. Tại sao mà dạo gần đây manga toàn cập nhật chương mới trên APP vào lúc 12 giờ vậy? Cho dù lí trí hiểu rõ rằng tốt nhất là nên chờ sau khi thức dậy rồi hẵng đọc, nhưng cuối cùng bản thân vẫn không nhịn được và phải thức đêm.

Vì manga cập nhật chương mới trên APP vào 12 giờ đêm khiến tôi phải thức đêm, cho nên buổi sáng mới nằm ỳ mà ngủ quên, và không thể xem JUMP nên tâm trạng trở nên buồn chán── đây chính là chuyện về tôi, Momota Kaoru, một mẩu chuyện ngắn thường ngày trong tháng năm của một học sinh cao trung năm nhất.

Khi mà tinh thần tôi đang không ngừng suy sụp bởi việc phải chen chúc trên tàu điện cùng với việc bỏ lỡ tuần san manga thì tàu điện đã dừng lại ở một trạm nào đó.

Sau khi cửa tàu mở ra, lại có thêm nhiều hành khách bước vào, khiến cho tôi hết lần này đến lần khác bị đẩy vào chỗ sâu trong toa tàu. Phải rất vất cả tôi mới đứng được ở phía bên cạnh cửa tàu để đảm bảo không gian của bản thân.

Ngay lúc này ──

──một nữ học sinh cao trung đã thu hút sự chú ý của tôi.

"...."

Giờ tôi chỉ đang nghĩ rằng "Thật xinh đẹp" và "Thật đáng yêu".

Trên người cô ấy mặc một bộ đồng phục màu xanh đậm, và cô thì đang chăm chú nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe.

Cô ấy có làn da trắng như tuyết và khuôn mặt đoan trang. Mặc dù khuôn mặt ấy vẫn có vài phần ngây thơ, nhưng đôi lông mi thon dài cùng bờ môi mỏng toát lên một vẻ nữ tính vô cùng. Mái tóc đen vừa suôn mượt lại vừa dài tỏa ra một khí chất thanh nhã, mà đuôi tóc hơi cuốn qua rất hợp với mốt của nữ sinh cao trung.

Dù cho tôi đang chen chúc ở bên trong tàu điện đầy hơi nóng này, nhưng tôi lại có ảo giác rằng cô gái ấy đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt mà lại nhẹ nhàng khoan khoái.

"..."

Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, tranh thủ hướng ánh mắt ra cảnh tượng bên ngoài xe. Chết rồi, nhìn lâu quá.

Có điều, cô ấy xinh đẹp đáng yêu như vậy thật không khỏi khiến cho người khác nhìn đến say mê.

Cơ mà....To phát khiếp. 

Hai quả đồi căng lên phía sau chiếc áo sơ mi mỏng nằm bên trong áo khoác đồng phục ấy chính là một sức hấp dẫn đủ để đàn ông nhìn thấy một lần là đổ luôn. Nên nói là đầy đặn hay là to đây? Bộ ngực to lớn lại xinh đẹp làm cho người ta phải sợ hãi, để cho người ta không kìm được ý nghĩ muốn tố cáo rằng sự tồn tại của bản thân là một loại tội phạm tình dục. Còn cả đôi vớ dài màu đen phủ lấy hai chân ở phía dưới chiếc váy dài nữa, quả là một sự kết hợp đến mức độ vô cùng hoàn mỹ ──

Kỳ cục thật.

Sao mà tôi cứ luôn chú ý vào những phần gợi cảm đó thế nhỉ, mới sáng sớm mà tôi đã suy nghĩ có hơi bậy bạ quá rồi.

Thế nhưng.....Thật kì lạ.

Nhớ không nhầm, thì kia là áo đồng phục của trường nữ sinh Torin mà, cũng chính là trường cao trung tư nhân nổi tiếng mà chỉ có thiên kim tiểu thư con nhà quý tộc mới có thể theo học. Thế nhưng, đây lại là chuyến tàu lái theo hướng rời xa trường nữ sinh đó mà. Hơn nữa, ngoại trừ cô ấy ra, trên tàu cũng không thấy có nữ sinh nào mặc đồng phục học sinh như thế. Nếu như là đi nhầm tàu, vậy cũng nên sớm xuống tàu ở nơi nào đó đi chứ...Chẳng lẽ là quên mang theo thứ gì sao?

Trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác khác thường đến kỳ lạ, đành phải hướng về phía cô ấy nhìn một lần nữa. Không sai, là bởi vì tình huống rất không phù hợp thôi chứ tôi tuyệt đối không phải là bị dục vọng cám giỗ. Căn bản là tôi không hề nghĩ bản thân có thể may mắn nhìn thấy hai trái cây to lớn đó đung đưa khi đoàn tàu tiến lên.

Lúc tôi hơi liếc mắt về phía bên cạnh ──

Chợt phát hiện thấy vẻ mặt tái nhợt của cô ấy.

Trực giác nói cho tôi biết đây không phải là cơ thể khó chịu. Khuôn mặt đoan trang của cô ấy đang rất cứng nhắc do sợ hãi. Bờ môi căng cứng khẽ run nhè nhẹ, hai tay thì với xuống túm lấy váy dài.

Tôi lập tức phát hiện ra nguyên nhân.

"──! ?"

Là biến thái.

Tôi đã tận mắt trông thấy hiện trường phạm tội của biến thái.

Lẫn trong đám người kia, có một bàn tay đang vuốt ve cặp mông của nữ cao trung đó một cách rất thành thục.

Cái tay đó đến từ tên đàn ông đứng sau lưng cô ấy. Tên đàn ông đó đeo kính và mặc quần áo như dân công sở, trông giống như dáng vẻ của một người đàn ông đứng đắn chứ thực sự không giống như những kẻ sẽ có hành vi phạm tội về tình dục. Thế nhưng, động tác tay của hắn vẫn không một chút do dự, tay kia thì vẫn đang giả vờ bấm điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.

Cảm giác rằng hắn hình như là kẻ tái phạm.

Này, này, thật hay đùa vậy......

Mới sáng sớm mà giở trò quái quỷ gì vậy chứ.

À không, thật ra thì sáng sớm mới có nhiều kẻ biến thái ngoài ý muốn phải không?

Nhìn bàn tay đê tiện đang làm hại một cô gái xinh đẹp không có sức chống cự, tâm trạng của tôi lập tức sục sôi trong phẫn nộ, nhưng bởi vì đây lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống dị thường như thế này, nên đầu óc của tôi nhất thời lâm vào hỗn loạn.

Nên, nên làm cái gì bây giờ....?

Nếu đã nhìn thấy, tôi đương nhiên không thể nào ngó lơ được, càng không thể thấy chết mà không cứu. Tôi muốn cứu cô ấy, thế nhưng nên làm như thế nào mới được đây... Nếu làm mọi chuyện trở nên quá khó coi thì có thể sẽ không tốt cho cô ấy chút nào. Để đưa ra chứng cứ về hành vi phạm tội của tên tội phạm thì tốt nhất vẫn là bình tĩnh chụp ảnh làm bằng chứng sao? Ngay khi tôi đang liều mình suy nghĩ ──

Cô ấy nhìn về phía bên này.

Tôi và cô ấy nhìn thẳng vào mắt nhau.

Vừa mới nhìn thấy đôi mắt đang rưng rưng thế kia ── những tính toán trong đầu tôi đều bị quét sạch trong nháy mắt.

Não chưa kịp nghĩ thì tay đã hành động rồi.

"..này!"

Tôi chen qua đám người kia và bước lên phía trước, tóm lấy tay của tên đàn ông trông như dân công sở đó lại. 

"Eh! Cái gì vậy?"

Trong miệng đàn ông phát ra tiếng rên rỉ.

"Lão già khốn kiếp, ông đang làm gì thế hả?"

Tôi liều mạng kiềm chế sự sợ hãi, cố hết sức ra vẻ hung dữ. Thật ra tôi bị dọa đến chết khiếp luôn, nghĩ rằng đối phương không chừng sẽ thẹn quá hóa giận khiến hai chân tôi thiếu chút nữa thì đã không kìm chế được rồi.

Thực sự thì tôi là một học sinh xuất sắc luôn dùng “thưởng chuyên cần” làm mục tiêu chính (học sinh không đi câu lạc bộ mà về luôn nhà), thế nhưng bây giờ lại vì hù dọa đối phương mà tận lực diễn vai thanh niên không tốt.

Tôi thô lỗ dùng sức tóm lấy tay của hắn.

May mắn là tên đàn ông kia thân hình gầy gò, vóc dáng cũng thấp hơn so với tôi.

"Cậu, cậu làm gì thế? Đột nhiên làm cái gì thế này...?"

"Đừng giả ngu nữa. Ông từ nãy đến giờ vẫn ── "

Lúc này, khuôn mặt của nữ sinh cao trung đột nhiên hiện lên trong mắt tôi. Vẻ mặt hoảng sợ giống như sẽ bật khóc bất cứ lúc nào. Ah, hỏng rồi. Tôi không nền tùy tiện ra tay.

Bởi vì tôi quá lớn tiếng làm ổn, người xung quanh đều nhìn tới bắng ánh mắt nghi ngờ. "Xảy ra chuyện gì vậy?", "Nghe nói có biến thái đó", "Biến thái á!? Thật hay đùa vậy!?", "Ngu quá đi", "Hả? Đứa nào làm?", "Có phải hiểu nhầm không vậy?" "Gần đây càng ngày càng có nhiều vụ kiện vì bị hiểu nhầm là biến thái đó", "Phụ nữ cũng quá ý thức về bản thân, thật đáng ghét". Bên trong toa tàu có vô số ánh mắt vừa xem vừa đàm tiếu. Thậm chí có người cầm điện thoại di động lên, hướng về phía bên này và có ý định quay video lại.

Lần này đừng nói bắt được biến thái, ngay cả cô ấy cũng sẽ biến thành trò cười.

Đáng ghét, nên làm gì mới được đây.

Sau khi vắt óc suy nghĩ ...

"──đừng…đừng có sờ mông tôi như thế."

Tôi hô to lên như vậy.

Tên đàn ông phạm tội, và ngay cả người bị hại là cô ấy cũng đều trợn mắt há mồm.

Xung quanh tràn ngập lấy một bầu không khí quỷ dị, không lâu sau, bốn phía đều có âm thanh bật cười. "Eh, không thể nào, là nam sinh bị quấy rối tình dục sao?", "Người kia không phải là nam biến thái, mà là nữ biến thái sao?", "Không đúng, hình như là nam sinh sờ nam sinh", "Buồn cười quá", "Dù sao con người mà, đều có thể tự do yêu đương". Trong lòng tôi lập tức xuất hiện một cảm giác xấu hổ mãnh liệt.

Thế nhưng mà bây giờ thì hết đường lui mất rồi.

Kiên trì diễn tiếp đi.

"Thật, thật là...Cho dù mông của tôi có đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không được mà muốn sờ, nhưng mà mới sáng sớm ông cũng đừng động dục vậy chứ!"

"Cậu, cậu đang nói cái quái gì vậy...? Đối với đàn ông, ta ── đau quá!"

Tôi dùng sức nắm chặt cổ tay người đàn ông, ngăn cản hắn phản bác.

Lão già giống dân công sở kia! Coi như tôi xin ông đó, phối hợp một chút đi! So với biến thái, bị xem như kẻ lập dị yêu thích tiếp xúc thân thể vẫn còn tốt chán! Không nên đem sự việc làm cho lớn lên! Lần này tôi sẽ tha ông một lần, hiểu ý một chút cho tôi đi!

Không biết là ông ta ý thức được tôi sử dụng ánh mắt điên cuồng...Hay là bị dáng vẻ hung thần ác sát của tôi dọa, tên đàn ông không nói được nổi một câu.

"Hừ, ông mà tái phạm thì coi chừng!"

Sau khi nói rõ ràng như vậy, tôi trở lại ví ban đầu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ...Tôi không có đủ can đảm để ngoái đầu lại. Bởi vì mọi người đang chém gió một cách sôi nổi về tôi.

Tàu điện dừng lại ở trạm tiếp theo , tên đàn ông phạm tội cũng lập tức xuống xe giống như muốn chạy trốn. Đáng tiếc là nơi này không phải là trạm mà tôi muốn xuống tàu. Mặc dù tôi rất muốn chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng bây giờ xuống tàu thì cá là tôi sẽ đến trễ, vì “thưởng chuyên cần” nên đành phải chịu đựng vậy.

Bởi vì tên đàn ông giống như dân công sở kia đã rời đi nên lòng hiếu kì của những người xung quanh tập trung hết vào tôi. Người này truyền người khác nghe, cuối cùng thậm chí biến thành: "Chính là hắn, nghe nói nam sinh đó là biến thái". Quần chúng ngu dốt mù quáng thật là đáng sợ ...

Rốt cuộc, trong khoảng thời gian 10 phút trước khi đến trạm, tôi bị những người xung quanh lời ra tiếng vào ép phải thừa nhận. Mặc dù những người xung quanh đang xì xào bàn tán về việc liên quan đến mình làm cho âm trạng bản thân trở nên mệt mỏi ── may mắn là không ai phát hiện cô ấy gặp biến thái, chỉ có điểm này làm cho tôi cảm thấy vui mừng.

Sau khi đã tới nhà ga cần đến, tôi vội vàng xuống xe và chạy băng qua cổng bán vé.

Haizz, nếu như tin đồn truyền ra ngoài thì nên làm gì bây giờ?

Vừa rồi, bên trong khoang tàu hình như có không ít học sinh cùng trường. Nếu như có tên ngốc nào không hiểu chuyện đem ảnh của mình up lên instagram ── cuộc đời cao trung của tôi có thể sẽ xong phim luôn.

Bj nỗi đau buồn vô cùng nặn nề đè ép khiến tôi không thể không đi chậm lại.

"──chờ, chờ một chút! Xin dừng bước!"

Lúc này, một âm thanh truyền đến từ phía sau. Tôi dừng bước và quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy nữ sinh cao trung vừa gặp phải biến thái chạy tới.

"Haa…Haa, Ah, may quá...đuổi kịp cậu rồi"

Cô ấy chống hai tay lên đầu gối để điều chỉnh nhịp thở. Tôi nghĩ rằng bản thân cô ấy không thể nhận thức được rằng khi cô ấy nghiêng người về phía trước, tư thế này khiến cho bộ ngực đầy đặn đó càng thêm nổi bật.

Không được, mắt ơi nhìn lên đi, bộ ngực khủng quá...Hơn nữa, gương mặt còn rất đáng yêu.

Tóc thì dài suôn mượt, ngũ quan thì tươi sáng. Trang điểm không quá đậm, cảm giác rất tự nhiên. Toàn bộ cơ thể toát lên một vẻ đẹp rạng ngời. Kích thước tổng thể của bộ đồng phục tuy hơi nhỏ nhưng càng làm nổi bật cơ thể gợi cảm của cô ấy.

Mặc dù cũng được coi là xinh đẹp nhưng các nữ sinh trong trường không thể nào đẹp như cô ấy được.

Nên nói là gợi cảm sao...? Tôi luôn cảm thấy cô ấy có khí chất của một người trưởng thành mà nữ sinh cao trung không có.

"Ừm, nè, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cậu."

Sau khi đã thở chậm lại, cô ấy cúi đầu thật sâu.

"Tớ.....Thật sự rất sợ...Sợ đến mức không biết nên làm thế nào luôn ấy. Cám ơn cậu vì đã ra tay giúp đỡ. Nhưng mà...thật lòng xin lỗi vì đã gây thêm phiền toán cho cậu"

"Ah, không, không sao..."

Tôi ấp a ấp úng đáp lại.

Nhìn thấy cô ấy gửi tới lời cảm ơn cùng lời xin lỗi trịnh trọng như vậy, trái lại tôi cảm thấy thật không tiện.

"Tớ có làm được gì đâu. Trái lại thì....Tớ mới muốn xin lỗi cậu. Thật ra thì tớ nên đem tên đàn ông đó giao cho tài xế tàu điện hoặc là nhân viên nhà ga mới đúng"

Theo lí thuyết thì đây mới là cách làm chính xác. Để trừng trị tội ác một cách công bằng ── để cho xã hội trừng phạt lũ biến thái một cách hợp lí, bắt được kẻ phạm tội phải giao cho pháp luật trừng phạt mới là đúng đắn.

Thế nhưng tôi lại dựa vào phán đoán của mình để che giấu tội ác của tên kia.

"Không có chuyện đó đâu, xin đừng nói như vậy!"

Cô ấy dùng giọng nói kiên quyết chối bỏ lời xin lỗi của tôi.

"Cậu vì không muốn tớ mất mặt, nên mới cố ý giả bộ như mình là người bị hại đúng không?"

"..Ừ"

"Thật xin lỗi, đều là do tớ hại cậu trở thành trò cười trước mặt mọi người."

"Không sao, đừng để ý đến tớ, là tớ tự nguyện thôi mà."

Hai mắt cô ấy nheo lại, dàn dụa nước mắt, lộ ra nụ cười cởi mở.

Tôi lập tức xấu hổ đến nỗi phải quay mặt đi.

"Ah. Thôi chết, đã trễ thế này rồi sao."

Nhìn đồng hồ ở trên tường nhà ga, cô ấy hoảng hốt kêu lên. Hiện tại đã qua 8 giờ sáng một chút, chúng tôi đều phải tiến về trường học riêng của từng người.

Sau khi chia tay ở chỗ này, tôi sợ rằng sau này cũng sẽ không còn nhìn thấy cô ấy nữa ── nghĩ tới đây, một cảm giác mất mát mãnh liệt lập tức dâng lên trong tôi.

Rất muốn trò chuyện thêm với cô ấy một lát, rất muốn gặp lại cô ấy một lần nữa ── trong lòng tôi đã suy nghĩ như vậy.

Nên, nên làm gì bây giờ...?

Tình huống lúc này có thích hợp để hỏi phương thức liên lạc với cô ấy không? Không, hỏi như vậy không chừng sẽ khiến cho cô ấy bối rối, hơn nữa hỏi vào thời điểm mấu chốt như bây giờ, cảm giác như đang dựa vào ơn cứu mạng, ép buộc cô ấy phải đưa ra phương thức liên lạc. Cho dù trong lòng không muốn nhưng vì cảm thấy áy náy nên phải nói cho tôi biết, ngược lại sẽ làm tôi khó ăn khó nói....Không, quả nhiên vẫn là ──

Tôi suy đi nghĩ lại, tốn rất nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng đến cuối cùng vẫn không dám làm điều đó.

"Này, vậy..."

Lúc này, giọng nói của cô ấy rất vội vàng.

Nhìn kĩ mới thấy gương mặt trắng hồng của cô ấy đã nhuộm thành một màu đỏ bừng.

"Nếu cậu… không ngại....thì cậu có thể cho tớ xin cách thức liên lạc được không...?"

Nói đến phần sau, thanh âm của cô ấy nhỏ đến không nghe được. Tôi ngạc nhiên chớp mắt.

"Eh....Là vì tớ muốn cố gắng nói lời cảm ơn với cậu một lần nữa về chuyện hôm nay...Thôi, không được cũng không sao hết."

"Đương, đương nhiên là có thể! Tớ rất vui lòng"

Chúng tôi lấy điện thoại di động ra trao đổi Line ID.

"Cậu tên là Momota Kaoru đúng không?"

Sau khi trao đổi qua cách thức liên lạc, cô ấy nhìn xem màn hình điện thoại mà nhẹ nhàng hỏi vậy. Tôi gật đầu tán thành, đồng thời nhìn chăm chú vào màn hình. Xem ra cô ấy cũng giống tôi, đều là người sử dụng tên thật trên Line.

Cuối cùng thì tôi cũng biết được tên cô ấy.

"Orihara Hime, đúng không?"

"....Đúng vậy."

Sau khi xác nhận qua tên, cô ấy ── Orihara xấu hổ gật đầu.

"Ah, Ahaha. Thật, thật mất mặt. Cái tên Hime này kỳ lạ lắm nhỉ? Khi còn bé thì vẫn tính là đáng yêu chứ đến tuổi này thì ──"

"Không phải đâu"

Ngay cả tôi cũng không rõ tại sao bản thân lại thốt ra những lời nói này.

"Tớ cảm thấy... nó rất là hợp với cậu"

"~~ Đáng, đáng ghét, cậu đang nói bậy bạ gì đó....Thật tình."

Khuôn mặt của Orihara càng lúc càng trở nên đỏ. Sắc mặt của tôi nhất định cũng chẳng kém cô ấy là bao. Tôi vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, chẳng biết nên làm sao bây giờ.

"..Cám, cám ơn cậu, Momota-kun"

Orihara khẽ nói vậy rồi vừa mỉm cười vui vẻ vừa tỏ ra ngại ngùng. Bởi vì nụ cười của cô ấy thực sự quá rạng rỡ mà khiến cho ngực của tôi đau thắt lại.

Lúc này tôi vẫn không rõ nguyên nhân của cơn đau đó là gì.