Từ xưa đến nay, trong nước và ngoài nước, những nàng công chúa ở mọi nơi đều dễ dàng yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Từ cô bé lọ lem đến công chúa bạch tuyết, nàng tiên cá, cô bé tí hon, người đẹp ngủ trong rừng, thậm chí Juliets, phần lớn những nàng công chúa nổi tiếng đó vừa gặp mặt đã sa vào lưới tình.
Những cô công chúa đó ngay lập tức bị đối phương đánh cắp trái tim, yêu đến thần hồn điên đảo, tự cho rằng "Đây chính là cuộc gặp gỡ bất ngờ của vận mệnh!", thế rồi nhảy cóc qua giai đoạn hẹn hò mà chấp thuận lời cầu hôn của đối phương. Cái quái gì thế này, rốt cuộc chỉ nhìn mặt của đối phương thôi sao? Hay là do thân phận của hoàng tử? Chẳng lẽ cứ vừa có tiền vừa có quyền vừa đẹp mã là lợi hại nhất à?
Mà chẳng riêng gì công chúa.
Hoàng tử cũng gần như vậy.
Chỉ mới nhìn vẻ bề ngoài đã say mê như điếu đổ, một mạch thầm nghĩ "Oh, cô gái đó thật là xinh đẹp, phải cưới cô ấy làm vợ mới được", rồi lại nhảy cóc thẳng qua giai đoạn hẹn hò mà cầu hôn đối phương. Trong đó lại còn mấy thằng điên mà chỉ nhìn khuôn mặt khi ngủ mà cũng rơi vào lưới tình nữa chứ. Chẳng lẽ cuối cùng thì phụ nữ cũng chỉ dựa vào khuôn mặt để tồn tại sao? Nhan sắc xinh đẹp của tuổi trẻ là mọi thứ của con gái sao?
Tóm lại, tất cả những chuyện ngày xưa này đều rất nhanh chóng. Sau khi hai bên nhanh chóng yêu nhau, câu chuyện sẽ tiếp tục với một câu kết rằng hai người từ đây sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ hạng phúc. Cho dù là bi kịch Romeo và Juliets cũng tiến triển nhanh chóng như vậy, toàn bộ quá trình của câu chuyện ngày xưa chẳng qua cũng chỉ diễn ra trong khoảng thời gian là hơn hai tuần lễ.
Rom-com harem hiện đại cũng giống như vậy, có một số tác phẩm bị đặt ra nghi vấn rằng 『 Chẳng hiểu tại sao nhân vật nữ chính lại yêu nhân vật chính cơ chứ 』, nhưng từ quan điểm cá nhân của tôi mà nói thì ngược lại, văn học ngày xưa mới là càng đáng bị chế giễu hơn.
Thật khiến cho người ta khó hiểu.
Vì sao những người hoàng tử, công chúa này lại yêu đối phương?
Thôi hạn chế dùng những lý do mưu lợi như kiểu “vừa gặp đã yêu” này đi vậy.
Mọi thứ.
Haaa.
Trước khi quen biết cô ấy, quả thật tôi đã say đắm trong những niềm vui xấu xa đáng bị chỉ trích đó.
Bây giờ, sau khi tôi trải nghiệm qua thực tại "yêu từ cái nhìn đầu tiên" và quan điểm đã thay đổi một trăm tám mươi độ, tôi hoàn toàn cảm thấy hối lỗi. Yêu từ cái nhìn đầu tiên thực sự có tồn tại. Bây giờ tôi đã có thể trải nghiệm tâm tư tình cảm của đám công chúa hoàng tử trong truyện cổ tích đó rồi. Một tác giả trinh thám nước Anh có lẽ đã từng nói như thế này: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên không tính là tình yêu". Mặc dù câu danh ngôn này nghe có vẻ không hợp tình hợp lí, nhưng tôi cũng cảm nhận được chút ít.
Trong một khoảnh khắc vào ngày hôm đó, tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Không.
Có lẽ ── là trong tiềm thức của tôi mong muốn như vậy.
Bởi vì thích cô ấy, tôi mới hi vọng đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Bởi vì yêu cô ấy nên tôi mới tin tưởng khoảnh khắc lần đầu bất ngờ gặp gỡ là đặc biệt. Đây là định mệnh, mọi thứ giữa hai người đều vô cùng thiêng liêng ── nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng bản thân mình có thể đã ảo tưởng quá mức rồi.
Nói không chừng đây chính là bản chất của "yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Nói thẳng thừng ra thì đây chính là khiến cho bản thân bị tẩy não vì ôm ấp một tình cảm lãng mạn.
Thật ra cũng không phải là yêu đối phương ngay từ lần tiên, mà là sau khi thích đối phương mới khiến kí ức bị sửa lại, đơn phương mong muốn rằng 『 bây giờ nhớ lại, lần đầu gặp mặt có cảm giác rằng đây chính là định mệnh . Sau đó Gia Cát miễn cưỡng gán ghép chuyện này, nói không chừng chính là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" mà mọi người nói.
Tóm lại.
Haaa.
Lời mở đầu để che giấu sự xấu hổ đến đây ngừng được rồi, chuẩn bị tiến vào chủ đề chính đi.
Trước tiên hãy nói tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Bây giờ nhớ lại── chờ biết rõ sự thật rồi nhớ lại chuyện lúc trước mới thấy, đây thật sự là một cuộc gặp gỡ bất ngờ mà buồn cười, một chuyện hoang đường tựa như truyện cổ tích kỳ diệu vậy.