Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 7: Cảm giác tội lỗi quẩn quanh tựa kẹo bông (Phần 2)

Tôi không buồn nôn. Tôi không chóng mặt. Không thể tin rằng, là tôi lại có thể cảm thấy hạnh phúc tới nhường này. Thể trạng tệ hại của tôi, vốn dĩ là do tôi luôn cố gắng kìm nén thôi thúc giết người trong mình. Cái thứ thôi thúc không tìm được chỗ giải tỏa đó, cứ dần dần ăn mòn chính cơ thể tôi. Chẳng khác gì là một lời nguyền cả. Mà với cách nghĩ đó thì không phải là nghe cũng khá ngầu sao.

Hôm kia, và cả hôm qua nữa, chính Asahi là nhân tố đã giúp tôi có thể giải phóng thôi thúc giết người. Tôi thực sự đã làm vậy.

Và chính vì vậy, tình trạng hiện tại của tôi là không thể tuyệt vời hơn nữa.

Nhưng cũng đồng thời, cảm giác tội lỗi như đang xâu xé tôi, mặc dù chính bản thân Asahi cũng mong muốn điều này, nhưng đối với tôi thì khó lòng nào mà thản nhiên chấp nhận cho được.

Giờ nghỉ trưa.

Tòa nhà phía Đông. Tôi tiến vào trong một căn phòng trống đã từng là nơi sinh hoạt của CLB Văn học trước đây.

Một căn phòng trông có hơi bụi bặm nhưng đem lại cảm giác bình tâm đến lạ. Những tấm rèm cửa sờn màu cũ kỹ trông cũng khá là có cảm tình. Những thứ còn sót lại bên trong căn phòng chẳng hơn gì ngoài một vài chiếc ghế xen lẫn với bìa cứng chất lên thành đống. Một căn phòng mà dù có tồn tại hay không cũng được. Mà vậy cũng tốt. Nơi đây chính là một chốn thư giãn tôn nghiêm mà chỉ có mình tôi biết tới.

Hoặc cũng có thể chỉ là do tôi nghĩ vậy.

Thực ra thì tôi cũng không rõ nữa, chỉ đơn giản là tôi nghĩ vậy thôi.

「Oi~, cửa khóa rồi cơ mà」

Asahi Rei xuất hiện với vẻ mặt vô cảm thường thấy cứ như thể rằng đây là một điều hiển nhiên. Tôi hiện đang ngồi bó gối tại vị trí quen thuộc nằm giữa bục giảng và kệ tủ. Và cứ như thế là vẫn đang cố đợi tôi ở đó, tôi ngay lập tức đụng trúng ánh mắt cậu ấy ngay khi vừa mới nhìn về phía cánh cửa.

「Phòng học này, cậu chỉ cần khẽ nhấc cánh cửa lên rồi đẩy đúng cách là――」

「A~ đủ rồi. Khỏi cần cậu giải thích」

Condime, cái quái gì mà chỉ mình tôi biết tới cơ chứ. Nhục chết đi được.

Narusaka thì còn là một nhẽ, nhưng để mà một người không hề kết bạn với bất kỳ ai như Asahi lại biết, có lẽ nào toàn bộ những thủ thuật này đều được ghi lại trong tờ rơi tuyển sinh của trường không. Thật là nó sao? Ban đầu tôi tới đi vì cứ ngỡ là ở đây không có ai, nhưng liệu có phải là vì tôi xuất hiện ở đây nên không ai bén mảng tới hay không. Uwa~, giờ tôi mới nhận ra một điều mà trước nay chưa từng để ý tới.

「Tôi đang tính ăn chút gì đó」

「Thế tại sao cậu lại xuất hiện ở đây」

「Thường thì tôi hay ăn trưa ở chỗ khác mà」

「Thì vì thế nên tôi mới hỏi tại sao cậu lại tới đây đấy」

「Tôi đang tính ăn chút gì đó」

「Bộ cái đầu cậu không hiểu tôi nói gì hả!?」

Tôi đang cảm thấy mông lung một cách khó hiểu đối với Asahi hiện tại

Hay do bây giờ đang là ban ngày sao? Thành phần sống về đêm như Asahi có nói rằng cứ vào ban ngày là sẽ buồn ngủ không cưỡng lại được mà. Cái ngày lập khế ước, buổi tối, trong căn phòng học. Nhưng rõ ràng là chúng tôi cũng có gặp hôm qua vào ban ngày…… chẳng lẽ hôm qua là do ham muốn hút máu sao? Mặc dù không hiểu kiểu gì, nhưng Asahi hôm nay trông cực kỳ lờ đờ, uể oải. Một vẻ đờ đẫn tuyệt đối.

「Oi~, cúc áo cậu cài lệch kìa」

Phần cúc áo trên chiếc áo sơ mi dài tay đó đang bị cài lệch.

「Phải nhỉ…… để tôi chỉnh lại」

Tốc độ phản ứng quá chậm.

Asahi khựng lại mất một nhịp rồi sau đó mới đưa tay lên nút áo trên cùng. Cậu ấy cởi nó ra. Làn da trắng nõn. Xương đòn bên trong khẽ lộ ra.

「Cậu có bị dở hơi không mà làm vậy ngay trước mặt người khác thế. Ít nhất thì cũng phải quay đi đã chứ」

「......Trong khi cậu đã nhìn thấy hết “bên trong” tôi ư」

「Chẳng nhẽ cậu không thấy xấu hổ chắc?」

「Đến ngay cả bố mẹ tôi còn chưa từng được nhìn “bên trong” tôi đâu」

Ừ thì, cũng phải. Trần đời có bố mẹ nào lại đi phanh thây con gái mình ra chắc.

Bị nhìn thấy bên ngoài thì cũng đâu còn đáng để bận tâm…… có vẻ đó chính là cái lý lẽ của cậu ấy. Nhưng chẳng phải việc này vẫn là quá lạ sao? Mặc dù quả thực những thứ nằm ở bên trong thì dù có muốn cũng khó mà nhìn được. Dẫu sao thì tôi cũng chưa bao giờ tận mắt quan sát “bên trong” bản thân mình cả.

Vậy thì đâu mới là thứ đủ để khiến cậu ấy xấu hổ.

Một chủ đề vô cùng nan giải. Tuy nhiên, có một điều mà tôi có lẽ là sẽ giống cậu ấy, chính là không hề cảm thấy xấu hổ khi nội tạng bên trong mình bị phơi bày ra. Vậy nên nếu việc nội tạng của bản thân bị phơi bày ra trở thành bình thường và con người không còn cảm thấy xấu hổ về chuyện đó nữa, vậy thì rốt cuộc là chẳng còn sự xấu hổ nào nữa ở đây sao.

Tôi có cái cảm giác đó. Có một số bộ lạc coi chuyện luôn khỏa thân như là lẽ thường. Đối với họ dường như cảm giác xấu hổ là không tồn tại. Hay nói cách khác, thậm chí sẽ có những người coi việc bị phơi bày nội tạng ra lại là chuyện đáng xấu hổ hơn, tất cả đều phụ thuộc vào giá trị quan của mỗi người. Cách để xấu hổ như một ma cà rồng. Thậm chí việc này có thể cân nhắc xuất bản thành sách được luôn ấy nhỉ?

「Đùa thôi」

Nói hết câu cụt lủn, Asahi quay người đi để bắt đầu cài lại cúc áo.

「A?」

Vậy có nghĩa đứa bị trêu ở đây lại là tôi sao.

Nếu đúng là đùa thì làm thế nào để cho nó giống một trò đùa hơn đi chứ. Còn thản nhiên nói với vẻ mặt tỉnh bơ như thế thì tôi biết phải phản ứng kiểu gì cho đúng nổi. Suýt chút nữa là tôi đã cho xuất bản một bài luận bí ẩn rồi đấy. Nghe có đần không cơ chứ.

「Tôi đang tính ăn chút gì đó」

Cài lại cúc áo một cách chỉnh tề xong, Asahi quay lại và nhìn vào tôi.

Đây là lần thứ ba. Mà cậu ấy nói vậy.

Cái thể loại ấm đầu này có đút cả cái băng cassette vào trong cổ họng không vậy.

「Nhưng trông cậu chẳng giống như có chút đồ ăn nào cả」

Thế rồi, Asahi khẽ đưa ngón trỏ lên và chỉ thẳng về phía tôi.

「A?」

「Bữa ăn」

Phải mất một lúc thì tôi mới hiểu ra.

「Chính là tôi ấy hả!?」

「Chẳng phải tôi đã bảo là đang tính ăn chút gì đó sao」

Con mồi ở đây hóa ra chính là tôi. Nhân quyền hoàn toàn không tồn tại.

Đầu tiên, cả hai khi được yêu cầu đều cần cố gắng tuân thủ khế ước hết sức có thể.

Khế ước chính là vậy.

Càng vì không yêu cầu tín nhiệm nên càng không có lý do để từ chối.

Tôi cởi hai nút áo sơ mi trên cùng để phanh phần cổ ra. Tôi nhìn chằm chằm về phía Asahi như thể là đang cố khiêu khích, sau đó cậu ấy khẽ nhếch khóe miệng lên. Và khi Asahi đứng dậy rồi tiến đến trước mặt tôi, cậu ấy tì tay vào hai bên vai tôi như để giục tôi ngồi xuống nên tôi cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau đó tôi dạng cả hai chân ra. Asahi vẫn tiếp tục giữ ánh nhìn chằm chằm trong khi từ từ ghé sát lại tôi, khiến tôi vô thức chống hai tay ra đằng sau.

「Cậu giỏi thành thật quá ha」

「Thì đó là vì khế ước mà」

「Phải. Thái độ rất tốt, Bữa ăn-kun」

Khoảng cách tiếp xúc chỉ còn là giữa hai đầu mũi.

Cặp mắt chỉ rực sáng lên mỗi khi hút máu, bờ mi dài và hơn hết là đôi môi mềm mại, căng mọng đó khiến tôi không sao có thể rời mắt khỏi Asahi cho được.

Mặc cho tôi không ngừng để ý đến chuyện đó, nhưng cứ như thể mọi thứ khác chẳng hề có bất kỳ nghĩa lý gì, thứ duy nhất mà Asahi quan tâm đến chỉ có dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy ngay dưới lớp da tôi.

「Itadakimasu」

Ngoàm~.

Và cứ như vậy, hôm nay, Asahi lại tiếp tục “ăn” tôi.

Dường như việc bị hút máu thường kèm theo cơn đau đến mức khiến cho nạn nhân bất tỉnh, thế nhưng tôi lại chính là người sở hữu một trong những khả năng do “người sói” mang lại chính là miễn nhiễm đau đớn. Mà nói đúng hơn là tôi vẫn có giảm giác không ổn khi có thứ gì đó đang bị rút ra khỏi cơ thể mình.

Asahi sau đó thanh lịch cất lời 「Cảm ơn vì bữa ăn」 rồi đưa một chiếc khăn tay lên lau máu rỉ ra từ khóe miệng mình.

Asahi quay về ngồi bó gối ở khoảng trống nằm giữa bục và kệ. Chẳng hiểu tại sao, Asahi lại sử dụng một thứ có thể để lại vết máu rõ ràng như chiếc khăn tay màu trắng đó.

ae87fc8b-9d42-4d2c-b963-7e8b38b443e7.jpg

Tôi ngồi bắt chéo chân trên bục giảng ngay tại vị trí cạnh Asahi.

「Này, cậu chỉ hút máu để ăn thôi thì có đủ không đấy?」

「Tất nhiên là không rồi. Tôi vẫn cần phải ăn uống như bao người khác chứ. Cứ việc bình tĩnh suy nghĩ mà xem máu có giúp cậu cấu tạo lên mọi thành phần trong cơ thể không? Mặc dù máu là rất cần thiết, nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì không thể sống được」

Chắc hẳn là do hút máu rồi nhỉ. Toàn bộ cử chỉ, hành động của Asahi hiện tại đều đã trở nên rành mạch hơn, còn cái vẻ lờ đờ, uể oải thì đã bay mất ở xó xỉnh nào rồi. Nước da dường như cũng đã khá hơn hẳn so với trước. Là do lưu thông máu được cải thiện. Nước da trở nên sáng hơn, khả năng giao tiếp trở nên trôi chảy hơn, “siêu bạn thân” của tôi quay trở lại đây rồi! Cuộc đời Asahi đã hoàn toàn đổi thay kể từ sau khi uống thứ này. Tôi có thể nhìn thấy viễn cảnh về một tôn giáo mới mà Asahi lập ra, sử dụng chính thứ nước tăng lực có nguồn gốc từ máu của tôi này, nghe cũng ổn đó chứ. Còn phí thành viên sao? Chỉ cần có thể giải thoát giúp tôi khỏi cái ham muốn giết người này là được rồi mà? Mà đấy là tôi đùa vậy thôi.

「Vậy thì nói tóm lại tức là hiện cậu không còn thứ gì ăn chứ gì?」

「Đây chỉ là một bữa ăn nhẹ thôi mà. Tôi vốn đã ăn sáng rồi」

「Hế~」

====================

WORK IN PROGRESS => 60%

彼氏彼女 - chỉ về mối quan hệ "trên tình bạn", nhưng "dưới tình yêu" lệ phí = nộp mạng