Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

17 110

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

36 320

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

44 258

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

5 33

Tập 01 - Chương 3.4 Không phải lấy lại, mà là vốn đã bị cướp mất (1)

Thói quen mỗi sáng của Arimachi Kaname!

Bíp bíp bíp. Báo thức kêu, thêm năm phút nữa…… với tổng ba lần như vậy. Thức dậy.

Bật một bài nhạc ngẫu nhiên trên chiếc điện thoại, rót lấy uống một cốc nước máy. Tu ực cốc cà phê. Đánh răng, rửa mặt, chải chuốt tóc tai, vác lấy chiếc cặp sách rồi ra khỏi nhà và lên đường tới trường.

Và một trong những thói quen đó bao gồm cả việc dừng lại một hồi ngay trước cửa nhà.

Thực sự là có nhất thiết phải đến trường hay không? Hiện sống một mình rồi nên chểnh mảng tí cũng có chết ai? Cơ mà giờ nếu cúp học thì chắc chắn sẽ bị báo về phụ huynh. Mà vậy thì phiền chết. Vậy là rốt cuộc muốn chểnh mảng cũng không được sao? Hầy…… thôi thì hôm nay lại phải lết xác đi vậy.

Bất kể dù có suy luận theo cách nào, kết quả rồi cũng sẽ luôn quy về một hướng duy nhất. Nghe đần độn thật sự.

「Đau……~」

Ngay khi tôi vưa mở cửa nhà ra, cảm giác dường như có một thứ gì đó vừa cào qua tay tôi. Vết cào mặc dù không có máu nhưng cũng hơi ngả đỏ.

「......Hả?」

Mà mình vừa nói cái gì cơ? Đau ư? Không không không. Không thể như vậy được. Chỉ là mồm miệng vô tình bật ra thôi. Sao mà có chuyện tôi lại cảm nhận đau đớn được chứ. Bởi vì tôi là “Người sói” kia mà. Đáng nhẽ tôi phải không cảm thấy đau đớn chứ. Đáng nhẽ…… vậy phải không?

Lắc đầu, tôi trèo lên con chiến hữu (mamachari) rồi bắt đầu đạp xe đến trường.

Ngay cả khi đang ngồi trên lớp, tâm trí tôi vẫn không sao thoát khỏi những gì vừa mới xảy ra sáng nay.

Muốn kiểm tra chứ gì, đơn giản thôi. Cứ việc đâm thẳng chiếc bút chì kim đang cầm xuống mu bàn tay là được. Chỉ cần như vậy là biết có cảm giác đau hay không ngay thôi. Nếu như không đau thì, có khi nào “Người sói” đã biến mất rồi không. Để ý thì ngay cả thôi thúc giết người cũng không xuất hiện nữa. Không phải vậy, thức tế là thôi thúc giết người mới xuất hiện ba ngày trước vào hôm thứ bảy mà. Cái ngày mà tôi bóp cổ Asahi bên trong phòng thử đồ tại một cửa hàng quần áo. Từ đó tới giờ mới có ba ngày. Mặc dù thôi thúc giết người đã ba ngày rồi chưa xuất hiện là bất thường, nhưng cũng có phải là chưa từng xảy ra đâu.

Giả dụ như nó thực sự biến mất, không không, tự nhiên biến mất thế quái nào được chứ, nhưng nhỡ như điều đó có thật, mà sao mình lại cứ nghĩ như kiểu không muốn nó biến mất thế. A~, khó chịu muốn điên cái đầu mất.

Linh cảm. Một linh cảm tồi tệ khôn tả đang dần dâng trào. Thậm phần lớn những linh cảm đó đều chính xác. Một thứ cảm giác khó chịu cùng cực khi những bánh răng bắt đầu quay theo cách không thể kiểm soát được.

「Này, Arimachi. Ông còn thừa ngòi bút chì nào không, cho tôi xin với?」

Giữa giờ học.

Kase ngồi bàn bên cạnh đang chắp tay lại về phía tôi tỏ vẻ cầu xin.

「À, ờ」 

「Cảm ơn nhé」 

Tôi đưa cho cậu ta nguyên một hộp ruột bút chì kim.

「Này, cậu trông tôi hôm nay có bị khác lạ chỗ nào không?」 

「Ý là tóc mái cắt ngắn 3 phân ấy hả?」 

「Im đê」 

Mặc dù vẫn nên kiểm tra thử, nhưng có thực sự rằng tôi sẽ cảm thấy đau không. Hay là mọi chuyện sáng nay chỉ là do hiểu lầm? Chỉ cần lấy cây bút chì kim đâm thẳng vào tay là được. Vậy thì làm đi chứ. Hà cớ gì tôi lại cảm thấy bồn chồn tới vậy. Liệu rằng tôi đang sợ điều gì ư?

Chịu.

Biết thế quái nào được cơ chứ……

Thì đấy, đến ngay cả chiếc bánh mì ngọt mua ngoài cửa hàng tiện lời hôm nay trông cũng thiếu sức sống lạ thường. Chẳng lẽ cái bánh mì vốn luôn oặt èo như vậy à. Đến ngay cả kết cấu cũng…… chẳng có chút sinh khí nào nữa.

_____

Tại một căn phòng học trống bên tòa nhà phía Đông.

Vẫn cứ bụi bặm và tăm tối hệt như mọi khi.

Căn phòng dần trở nên ẩm thấp vì không được bật điều hòa. Việc nán lại đây từ giờ trở đi sẽ càng trở nên khó chịu hơn. Dù gì thì giờ cũng đã là gần cuối tháng 6 rồi.

「Hôm nay như vậy có ổn không?」 

Ngồi rúc ở vị trị bên cạnh giữa bục giảng và kệ sách, Asahi đang hút ừng ực lon nước ép cà chua. Chiếc lon nước ép dần cạn hết và vang lên những tiếng rọt~rọt~.

「Ổn. Cảm giác hôm nay…… tôi không có tâm trạng cho lắm」 

「Vậy. Thế thì tôi cũng vậy」 

Tôi tọng chiếc bánh mì que sô cô la vào mồm. Chiếc bánh khô không khốc tới mức như thể hút sạch độ ẩm bên trong khoang miệng. Đến một chút thèm ăn cũng chẳng có. Cái thứ cảm giác khó chịu khi hè về là đây à.

「Cũng sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ」 

「............」

「Cậu không nhớ hả?」

「Không, cũng không hẳn」

「Arimachi-kun, dẫu sao thì việc học cũng vô vọng với cậu thôi」 

「Chưa gì đã vội kết luận như vậy là sao」 

「Vậy thì thành tích giữa kỳ của cậu là?」

「Hạng 70」 

Kể từ năm hai tại ngôi trường này, các lớp bắt đầu được phân chia ra thành ban tự nhiên và ban xã hội.

Cả tôi và Asahi đều thuộc ban xã hội. Mà trong khối thì tổng cộng có khoảng 150 học sinh bên ban xã hội, vậy nên vị trí thứ 70 của tôi có thể coi là nằm ở ngưỡng trung bình. Mặc dù vậy, không phải học sinh nào cũng có môn tự chọn giống nhau, bên thì chọn lịch sử thế giới, bên lại chọn lịch sử Nhật Bản, bài kiểm trả cũng có phần khác biệt. Vậy nên xếp hạng không thể nói là chính xác hoàn toàn, tuy nhiên vẫn có giá trị tham khảo nhất định.

「Nghe chán quá ha」 

「A?」

「Đối với tôi thì cái vị trí trung trung kiểu cậu là vô nghĩa nhất đấy」

「Hả~? Vậy thì cái mặt cậu…… mà thôi khỏi đi」 

Phải, cậu ta là người đủ giỏi đến mức buộc người khác phải chú ý đến mình. Và dù tôi đã định nói rằng “Không cần phải nói nữa đâu”, nhưng rồi tất cả đã quá muộn.

「Hạng nhất toàn khối」 

Cậu ta cất lời chặn họng tôi lại.

Ẩn sau nét mặt vô cảm mà mọi người tự nói lại chính là vẻ dương dương tự đắc trông cực kỳ khó chịu. Tài sắc vẹn toàn. Ma cà rồng đầy bí ẩn. Hầy~, im hết đê. Phải, chẳng qua tôi trót quên, tuy nhiên đó mới thực sự là chính cậu ta.

「Thế thì có bị trượt môn nào không」 

「............」 

Chỉ vì một thoáng lơ là cảnh giác, đối phương đã ngay lập tức dồn tôi vào góc chết.

「Vậy là có sao」 

Gương mặt Asahi thực sự đang tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Ngạc nhiên y như thể là gặp phải người sói thật ấy nhỉ, Ma cà rồng-san. Hầy~, phiền vãi.

「......Môn toán」

「Vốn dĩ học ban xã hội thì cậu có phải học Toán III đâu . Ngay cả câu hỏi cũng dễ hơn bên ban tự nhiên nhiều nữa. Vậy mà cậu vẫn trượt được là sao? Chẳng lẽ ngủ trong giờ kiểm tra à?」 

「Đã bao giờ tôi ưa nổi môn toán đâu! Làm thế quái nào khác được cơ chứ, thiên tài như cậu thì làm sao mà hiểu nổi cảm giác của tôi được!」 

Thế quái nào mà cậu ta ngủ từ tiết này qua tiết nọ mà vẫn thủ khoa toàn khối cơ chứ. Nghe có cáu không. Chứ đừng có bảo đấy lại là “Đặc ân” của ma cà rồng đấy nhé? Thằng như tôi thì cần quái gì phải thay đổi. Rốt cuộc toán cũng có để làm cái khỉ gì đâu, chỉ cần biết cộng trừ nhân chia là quá đủ rồi.

「Vậy tôi có nên kèm cậu không đây」 

「......Hả?」

Ai mà tin nổi những lời như thể mà Asahi sẽ không bao giờ nói ra chứ. Ngay từ sự tồn tại đã đáng ngờ rồi. Kiểu như, cậu ta có thực sự là Asahi Rei không vậy? Oshie-cái gì cơ? Tên của thiên sứ nào chắc? Rằng “Tôi có nên khắc ghi vào trong tâm trí cậu rằng cậu chỉ là thức ăn không?”, đoán vậy thôi chứ có phải không? Chắc là không phải đâu nhỉ. Chắc vậy.

「Về môn toán, để tôi kèm cậu nhé」 

Trời xui gió khiến kiểu gì mà cậu ta lại thành ra như thế này?

Bản mặt vô cảm đó vẫn cứ y nguyên như vậy, không có cách nào để tôi biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu được.

Mà, nói vậy chứ, cũng không có lý do gì để từ chối… nhỉ.

_____

「Cậu thực sự sống một mình nhỉ」 

「Ờ」 

Cảm giác kỳ lạ dâng trào khi thấy Asahi đang ở bên trong căn nhà chui ra chui vào thường ngày của tôi. Nghĩ lại thì, trừ đứa em gái ra, trước nay gần như chẳng có người nào bước chân vào trong căn nhà này cả. Hay là nên coi Asahi như là ma cà rồng? Nói gì thì nói, Asahi thậm chí có thể coi là siêu thực thể có trí tuệ đầu tiên không chừng.

「Nhà trông tối giản quá nhỉ」 

「Chẳng phải nếu nhìn theo cách khác thì sẽ thấy đẹp sao」

Những người sống bừa bộn đều có đặc điểm chung là căn phòng chứa quá nhiều đồ đạc. Ngạc nhiên thay khi số vật dụng cần thiết đủ để duy trì sinh hoạt thường nhật ít hơn người ta tưởng rất nhiều. Cứ toàn mấy món kiểu “chắc về sau sẽ cần” nhưng rồi cuối cùng toàn vứt xó mà chẳng bao giờ đụng đến, càng nhiều đồ đạc chỉ tổ càng khiến tư duy con người trở nên lệ thuộc, nghèo nàn hơn. Bản thân tôi rất ghét cái kiểu tiếc vớ tiếc vẩn kiểu đấy.

Thế.

Tại sao, Ashi lại quyết định sẽ dạy kèm tôi? Và tại sao, lại chọn nhà tôi làm chỗ học? Không không, thì bởi, chẳng phải chọn một quán cà phê nào đó quanh đây thì sẽ ổn hơn sao. Và rồi cậu ta bảo 「Sử dụng não nhiều sẽ dễ bị đói. Mà tôi lại hay đói lắm」. Cậu ta hướng ánh mắt ghim về phía cổ tôi và nói 「Nếu tìm một chỗ kín đáo nào đó thì sẽ tốt hơn đấy」, rồi sau đó lại còn dọa tôi rằng 「Nếu lại bị phát hiện như lần trước là sẽ to chuyện đấy」. Tôi đành phải nói rằng 「Vậy còn nhà tôi thì sao? Tôi hiện đang sống một mình nên không phải lo bị bất kỳ ai phát hiện cả」, Asahi đáp lại 「Hết cách rồi nhỉ. Dù có hơi ngại nhưng đúng là không còn cách nào thật」.

Thật sự, tôi chẳng thể hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Đến ngay cả Asahi mà cũng không cảm thấy thoải mái ở trong nhà người khác sao, cậu ta cứ giữ khư khư cái cặp trong tay mình. Còn tôi thì quẳng chiếc cặp sách vào trong tủ và bắt đầu đi pha cà phê đá. Sau đó tôi đặt cà phê lên chiếc bàn thấp, trong khi Asahi thì trông không có vẻ gì là muốn ngồi xuống cả.

「Đây là…… cái gì đây」 

Lại ôn lằn rồi.

Asahi dán mắt vào, nhìn chằm chằm cái thứ đó cứ như thể là đang muốn đốt thủng nó ra. Mà không, cái thứ đó vốn dĩ đã thủng sẵn rồi, tuy nhiên Asahi vẫn cứ tiếp tục quan sát với vẻ đầy tò mò. 

Một tác phẩm nghệ thuật đương đại mà thực chất chẳng hơn gì là một con dao cắm đại vào cái âm đạo giả.

「Nghệ thuật đương đại đó」

「......Nghệ thuật đương đại」

「Tiêu đề là 『Trầm cảm tình dục』」 

「Tôi hiểu rồi. Nghe sâu sắc quá nhỉ」 

Vẻ trầm tư hiện lên trên gương mặt Asahi.

Không ổn rồi. Nếu là bị chỉ trích thậm tệ thì khó chịu đã đành, đằng này lại được khen khiến tôi càng cảm thấy bức bối, phức tạp hơn. Việc mọi người tỏ ra ghê tởm trước thứ này có lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy bị tổn thương, một món đồ mà rốt cuộc sẽ không khiến cho bất kỳ ai cảm thấy hạnh phúc cả.

Và thứ tiếp theo mà Asahi để mắt đến là chiếc tủ lạnh.

Asahi mở cánh tủ lạnh ra và kiểm tra bên trong. Ngoài cái lọ 『Ức chế ham muốn』 ra, sự thật là trong đó cũng chẳng có thứ gì đáng ngại hay thú vị để mà xem cả. Có chăng thì cũng chỉ là mấy lọ gia vị đã vơi phân nửa, cà phê với mấy nguyên liệu khác như kiểu trứng.

「Tại sao, cá mồi trắng …… Hơn nữa lại, tận ba gói」 

「Có lẽ đó cũng là một cách để tước đi mạng sống hiệu quả à」 

「......Hả?」 

「Thì chẳng phải mỗi lần ăn là sẽ ăn tới hàng trăn con sao? Hơn nữa là tôi còn có thể cảm nhận chi tiết tới từng con một nữa. Cảm giác như thể bản thân đang ăn rất nhiều sự sống vậy đó. Có như vậy, biết đâu tôi lại có thể kiềm chế được thôi thúc giết người của mình thì sao」

Nếu chỉ xét tới số lượng sinh mạng, trứng cá có thể được coi như một cách rất hiệu quả, tuy nhiên thực tế thì không phải vậy. Chúng chưa hề chào đời, cũng chẳng thực sự mang hình hài của một sinh vật sống. Mặt khác, mỗi con cá mồi lại là một sinh linh độc lập…… Cá sống ư? Tất nhiên rồi. Chính vì chúng thực sự “sống” nên chúng mới có thể được coi như những sinh linh, hơn nữa cá mồi trắng cũng có phần đặc biệt vì người ta có thể ăn nhiều con cùng lúc.

「Và kết quả là?」

「Hoàn toàn vô dụng. Nhưng được cái nó ngon nên đâm ra tôi lại thích ăn」 

Tôi luôn mong một ngày có thể được thưởng thức cá mồi trắng sống đích thực. Mà tranh thủ nghỉ hè này làm chuyến du lịch tự thưởng bản thân có thể cũng là ý hay.

「Mà tóm lại là, cậu mau ngồi xuống đi chứ」 

Nghe vậy, Asahi để cặp xuống sàn rồi ngồi xuống trước chiếc bàn thấp. Còn tôi ngồi khoanh chân lại và dựa người vào thành giường. Sau đó chúng tôi lôi sách vở môn toán ra và đặt lên mặt bàn.

「Cà phê」

「Ừ, uống được đó」

「Đường và sữa nữa」 

「Mặt cậu dày gớm nhỉ. Bình thường tôi có dùng quái đâu mà có」 

「Trà」 

「Chỉ có mỗi nước máy với cà phê thôi」 

Asahi buông tiếng thở dài rồi đưa cốc cà phê đá lên nhấp thử một ngụm…… Nhưng có lẽ vì quá đắng, cậu ta nhíu hẳn mày lại và thè lưỡi ra.

Chỉ một lát sau, chúng tôi bắt đầu cùng ngồi học.

Mà nói là vậy chứ, thực tế người học ở đây chỉ là mình tôi. Tôi mở sách giao khoa toán ra và giải từng dạng bài có thể xuất hiện trong đề cuối kỳ. Còn Asahi chỉ nói 「Có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi」 rồi dán mắt vào cuốn sách bỏ túi mà cậu ta mang theo.

====================

WORK IN PROGRESS => 40%

Toán I, II, III ở Nhật giống kiểu Toán 10, 11, 12 ở Việt Nam, trong trường hợp ở đây có thể bên ban tự nhiên (của trường chuyên) sẽ học trước chương trình toán 1 lớp oshiete - chỉ dạy thế Người sói không phải là siêu thực thể hoặc thực thể sống rỗng não à mấy con cá tí hon mà bên Nhật hay có trò ăn sống, đúng nghĩa sống nhăn răng, đang bơi bỏ vào miệng luôn pocket book, dễ dàng nhét vừa trong túi thay vì cần cặp để chứa như sách thông thường