Trước mặt tôi là năm người đàn ông hung hãn đang cười.
Trong chốc lát, tôi đã có cảm tưởng rằng đây là nơi ẩn náu của bọn cướp. Suy nghĩ như vậy, tôi khổng thể không nhìn vào mặt của Rose.
Rose-san…
“Nnn? Chuyện gì vậy Usato? Aah ngươi không biết tên của bọn này đúng không? Vậy thì, tụi bay giới thiệu đi.”
Không ổn rồi. Người này chẳng hiểu gì cả.
Bằng cách nào đó tôi đã nghi ngờ vì sao người phụ nữ ở trước mặt của tôi không sợ khuôn mặt đáng sợ của họ.
…Ah, mình hiểu rồi. Cô ấy là thủ lĩnh nên cô ấy có lẽ đã quen với khuôn mặt của họ.
Những người đàn ông hung hãn bắt đầu vây quanh tôi. Họ định làm gì vậy?
“Tao là Tong, chuyên môn của tao là khử trùng. Hân hạnh được gặp”
Người đàn ông cao to đứng trước mặt tôi, Tong, giới thiệu bản thân bằng một giọng nói nhỏ.
Khi Tong nở một nụ méo mó, tôi không thể ngừng đổ mồ hôi, Tôi cũng đã nghĩ rằng tên của hắn ta khá thú vị vì đó là thứ thường dùng để kẹp thịt.
Liền sau Tong, những người khác bắt đầu lần lượt giới thiệu.
“Mill, hân hạnh được gặp”
“Alek, hân hạnh được gặp”
“Gomul, hân hạnh được gặp”
“Guld, hân hạnh được gặp”
“E-Em xin nhỗiii…”
Tôi đã khóc.
Tôi biết rằng như thế là không ngầu khi một học sinh cao trung năm hai khóc lóc.
Mặc dù vậy, tôi muốn tin rằng ai cũng sẽ khóc trong trường hợp này.
Những người đàn ông hũng hãn vây quanh tôi ở mọi phía để tự giói thiệu bản thân.
Nghi thức kết nạp gì đây!?
Chỉ có những người có trái tim thép mới không khóc trong tình trạng như thế này!
“Oi tụi bay, đừng có mà dọa người mới”
“Ugoahh!?”
Một trong những người vây quanh tôi, Tong… hắn ta đột nhiên biến mất.
Rose đá hắn bay đi.
Rose có vẻ không biết nói gìhơn và lên giọng giận dữ với cả bốn người.
Nói thật thì, tôi sợ cô hơn.
“Ta không sẽ không phiền nếu như tụi bay thân với nhau nhưng mà… tụi bay hiểu mà đúng không?”
“Rose-anego! Bọn em chỉ đang chào đón người mới theo cách riêng của mình thôi!”
Điều này… họ bảo thế này mà là chào đón!?
Tôi cảm thấy sốc từ lời nói của người đàm ông lực lưỡng, lời nói của Mill. Cái loại hiếu khách này rất dễ bị ai đó hiểu nhầm, và họ cũng không thể che giấu được sự rùng mình. Rose đá bay Mill đi và nhìn tôi với đôi mắt sắc bén, và hoang dã.
“Usato. Những tên này không phải là trị liệu sư, bọn chúng là cấp dưới của ta. Việc của bọn chúng là bảo vệ những người bị thương ở tiền tuyến. Ngoài ra còn có hai người khác có thể sử dụng ma thuật hồi phục. Thật không may, họ sẽ không trở lại trong một thời gian. Trong lúc này, ta sẽ dạy ngươi ma thuật phục hồi”
“Eh?”
“Câu trả lời của ngươi đâu rồi?”
“Wa,vâng!”
“Tốt. Nếu là như vậy, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập bắt đầu vào ngày mai. Phòng của ngươi thì… Tong, phòng của ngươi còn chỗ trống đúng không?”
Ý chí của mình đã ‘bay đi’ nơi khác rồi, huh?
“Chỉ có em là có phòng riêng”
“Cũng được thôi, ngươi có thể hỏi bọn chúng nhiều thứ. Cũng đã tối rồi, các ngươi có thể quay về phòng”
““Vânggg””
“Vâng…”
“Đi theo ta, ta sẽ dẫn mày vào phòng”
Đi theo Tong, hắn dẫn tôi vào phòng của mình.
Căn phòng mà tôi được dẫn vào chỉ là một phòng ngủ bình thường.
Nó không bị lộn xộn hay có bất kỳ đồ vật vô nghĩa nằm trên sàn.
Nghĩ rằng nó khác hoàn toàn so với phòng của tôi, tôi ngồi lên giường.
Thật bất ngờ, mình đã nghĩ là nó sẽ có dây xích hoặc một cái sung phun lửa nằm ở xung quanh.
“Oi, người mới”
“Chuyện gì vậy?”
“Mày không cần phải nói chuyện với tao như vậy, cứ nói chuyện bình thường là được”
“…Tôi hiểu rồi”
Đột nhiên bị gọi bởi Tong, cơ thể tôi run lên và trả lời. Người này cao khủng khiếp nên hắn ta có một luồng cảm giác hăm dọa. Chỉ cần nói chuyện với hắn ta, sức bền của tôi bị cạo đi một cách nhanh tróng.
Trong tay Tong cầm những bộ quần áo làm việc đơn giản mà hắn đã ném về phía tôi và nói một cách thẳng thừng.
“Đó là đống quần áo mà mày sẽ sử dụng để luyện tập. Có 3 bộ quần áo khác nhau cho cả trên và dưới, thích mặc như thế nào thì mặc. Phòng vệ sinh ở đằng trước một chút khi ra khỏi phòng. Còn những vần đề chi tiết hơn, tao tin rằng anego sẽ nói cho mày biết…”
“C-Cảm ơn”
Đúng như tôi đoán, tôi không thể luôn luôn mặc đồng phục nên tôi rất biết ơn vì đống quần áo này. Bây giờ, mình nên thay bộ đồng phục của mình.
Quay mặt về phía của Tong, tôi thấy hắn đã nằm trên giường ở đối diện tôi.
“Cuộc huấn luyện sẽ rất khó khăn, nhanh lên và đi ngủ đi. Đặc biệt là cuộc huấn luyện đối với trị liệu sư… ngày mai sẽ như địa ngục”
“Đ-Địa ngục?”
“Ma thuật phục hồi có thể sử dụng để chữa thương của chính mình… mày cũng tự hiểu như thế có nghĩa là gì”
“…”
Nói cách khác, cho dù mình bị thương như thế nào đi nữa thì mình vẫn phải tiếp tục cuộc huấn luyện.
Tôi cảm giác như là máu của mình đang chảy ra khỏi mặt, và tôi chắc chắn khuôn mặt của tôi đã rất tái nhợt.
Tôi có thể hồi phục vết thương của mình. Tôi biết rằng tôi sẽ không được nghỉ, ah yup. Nhưng Rose-san là thủ lĩnh của Đôi giải cứu, cho dù chỉ là một chút… Tôi muốn thử học ma thuật phục hồi từ cô ấy.
“Anh có thể cho tôi biết thêm về ma thuật phục hồi được không?”
Mình đã được đưa đến đây vì mục đích để học ma thuật phục hồi.
Mặc dù không phải theo cách mình muốn, đây là một cơ hội tốt. Nếu mình có thể trở thành một người hỗ trợ cho Kazuki và Inukami-senpai, mình chắc chắn rằng mình có thể trở thành một người hữu ích cho họ trong cuộc chiến này.
“Aah? ...Chắc là không còn có cách nào khác rồi. Các trị liệu sư , nói một cách tế nhị, là những pháp sư thành thạo trong việc phục hồi. nói một cách phản đối, họ là những pháp sư không có đủ năng lực.”
“Không đủ năng lực?”
“Không thể sử dụng ma thuật tấn công. Luôn luôn là mục tiêu ưu tiên đối với kẻ thù trong trận chiến. Vài năm trước, trị liệu sư được xem như là đối tượng của sự khinh bỉ và coi thường. ““Ma thuật phục hồi là vô dụng”” đó là những gì mọi người đã từng nói.”
Nếu như mình nhớ không nhầm, tất cả các pháp sư đều có thể sử dụng ma thuật hồi phục để tự chữa lành, ít nhất thì đến mức độ sơ cứu.
Vì thế, trong trận chiến việc tập trung tấn công các trị liệu sư và những người không có khả năng đánh lại là chuyện bình thường.
Kể cả trong trò chơi mà mình đã chơi, mình luôn luốn đánh những kẻ thù có khả năng hồi máu trước.
“Trong thực tế, tao cũng đã nghĩ vậy. Những trị liệu sư mà không thể sử dụng bất kỳ ma thuật tấn công nào thì cũng chỉ là bọn tép diu mà thôi… đúng, đó là những gì mà tao đã từng nghĩ.”
“Đã từng?”
“…Có vẻ như tao nói hơi nhiều rồi. Đi ngủ thôi.”
“Eh? Nhưng mà nó cảm giác vẫn chưa được hoàn thiện.”
“Im mồm, nhanh lên và đi ngủ đi!! Đồ ngu!!”
Tong hét lên trong khi nằm xuống.
Không cần phải hét lên cũng được mà.
Trong khi cảm thấy tổn thương về mặt tinh thần do bị quát, tôi lên giường trong khi chảy vài giọt nước mắt và chuẩn bị cho cuộc tập luyện ngày mai.
“Ma thuật hồi phục huh. Mình được bảo là nó sẽ như địa ngục nhưng mà, mình vẫn chưa thấy vậy…”
Ma thuật vì mục đích để chữa vết thương cho mọi người.
Từ những gì mình nghe được đến giờ, đó là cách mà ma thuật của mình được sử dụng.
Nhưng nếu xem xét những gì Tong đã nói, cuộc huấn luyện đặc biệt ngày mai sẽ không đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, mình đã có được cơ hội để nũng nấu ma thuật của riêng mình… ngay cả khi nó không như mình muốn.
Ngày mai, mình sẽ cố gắng hết sức theo cách của mình.
aka cạn lời