NGÀY 54
BUỔI SÁNG
Tôi không muốn dùng động vật làm thí nghiệm khoa học nên muốn dùng quái vật, nhưng chẳng có con nào cả.
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
TÔI TỈNH DẬY SẢNG KHOÁI và sẵn sàng cho một bài thuyết giảng đầy hào hứng. Có lẽ năm hiệp là quá sức với cô rồi. Hoặc cũng có thể là do trận tái đấu vào buổi sáng.
Sau đó, tôi lại bị hội con gái ở phòng ăn mắng thêm lần nữa. Đúng vậy, họ đã phát hiện ra là đêm qua tôi không đủ tiền trả tiền thuê trọ.
Thậm chí, họ còn tịch thu khoản tiền tôi mới nhận từ Hiệp hội Mạo hiểm giả. Tôi mới chỉ trễ tiền nhà có hai lần thôi mà, vậy mà họ cứ hành xử như những bạo chúa vậy! Với tốc độ này thì mình phải nói lời tạm biệt với những buổi mua sắm hoành tráng rồi! À, Lớp trưởng đã lấy số tiền đó đi trả các hóa đơn của tôi, nên tôi cũng không nên phàn nàn về cách quản lý tiền bạc của cô nàng. Tuy nhiên, đồ ăn ngon cũng quan trọng không kém! Họ ăn nhiều lắm! Nếu họ mà ăn bí ngô nữa thì chắc sẽ tròn như quả bí mất! Nhưng tôi sẽ không bao giờ dám nói ra điều đó thành tiếng đâu. Tôi chắc chắn không nghĩ ngợi gì cả, và đặc biệt là không nhìn vào bụng của bất kỳ ai đâu. Không hề.
Chạy thôi! Ý là, mình đang đi đến hầm ngụ thôi mà! Đúng vậy, mình thề, đó là kế hoạch của mình ngay từ đầu!
Lớp trưởng—Bộ trưởng Bộ Tài chính của tôi—lúc nào cũng mắng tôi mỗi khi tôi chi quá ngân sách cho nguyên liệu và vật liệu chế tạo. Đừng giận mình vì đã nhìn bụng của ai đó! Mình đâu có làm gì!
“Vậy, tui đã chi hơi quá ngân sách một chút, nhưng lợi nhuận và doanh thu đều tăng mà. Tóm lại, chỉ có một bạo chúa mới chỉ trích tui vì đã tổ chức một lễ hội!”
Fuyun fuyun!
Chắc cô đã biết tôi mua hết số bí ngô dư thừa của ngôi làng đó. Tôi đang ở cái tuổi mà có thể dễ dàng bị cám dỗ bởi những món đồ mua sỉ giá hời.
“Bí ngô sẽ không hỏng nếu tui giữ chúng trong túi vật phẩm. Chibi Loli cũng đã gọi thêm rất nhiều khoai tây chiên bí ngô. Hừm, nhưng chúng có nhiều calo lắm đúng không?”
Funyun Funyun?
Nếu không có Lớp trưởng quản lý tài chính, chúng tôi chắc chắn đã phá sản rồi. Hội con gái đi mua sắm quá thường xuyên. Vậy họ có khác gì tôi đâu?
“Liệu Lớp trưởng có nhận ra mình đã ‘chặt chém’ các cậu ấy khi bán quần áo thất sắc không? Cô ấy chắc hẳn đã phát hiện ra vài con số đáng ngờ khi kiểm tra sổ sách. Mình cần phải giảm giá xuống thôi!”
Đó không phải lỗi của tôi. Tôi phải tính cả chi phí lao động nữa chứ. Người trực tiếp sản xuất ra hàng hóa xứng đáng nhận được một mức lương cao ha? Nghe cũng hợp lý mà. Dù tôi có tính giá cao đến mức nào đi chăng nữa… tôi vẫn không thể giữ được cái ele chết tiệt nào cả! Nguyên liệu thô đâu có miễn phí đâu.
“Ồ, mình biết phải làm gì rồi. Mình có thể thu thập một ít quỹ phòng thân từ kho vũ khí.”
Tôi sẽ dựa dẫm vào lão già đó nếu cần, kể cả việc phải dốc ngược ông ta lên và lắc cho đến khi tiền xu rơi hết ra khỏi túi! Ít nhất thì Lớp trưởng cũng chưa phát hiện ra số tiền tôi kiếm được từ việc kinh doanh dịch vụ cắt cỏ với lũ liềm ác quỷ. Cô ấy cũng không biết rằng mê cung giả cũng cung cấp một khoản tiền bí mật nữa.
“Vậy, mình khá chắc chắn rằng kế hoạch hôm nay của mình là giải quyết cái hầm ngục mà bọn gái thể thao đã chạy trốn khỏi ở tầng 48. Hình như họ đã đụng phải những con quái vật không thể bị tiêu diệt dù có bị tấn công bao nhiêu đi chăng nữa. Có vẻ như bọn gái thể thao cũng là mấy đứa não thịt.”
Gật gật.
Munyun munyun.
Dù sao thì, hôm nay tôi muốn làm một vài thí nghiệm. Tôi đã mở khoá Hư Thuật, nhưng lại không biết cách sử dụng nó. Theo phương pháp khoa học, tôi sẽ tiến hành một thí nghiệm phức tạp về mặt kỹ thuật, trong đó tôi sẽ liên kết “Gậy Gỗ?” của tôi với Hư Thuật và đánh đập quái vật bằng nó. Vì nó và Dịch Chuyển Thuật là hai kỹ năng khác nhau, nên về mặt logic, nó sẽ tạo ra những hiệu ứng khác nhau. Truyền Hư Thuật vào người nghe có vẻ là một ý tưởng tồi tệ; sẽ an toàn hơn nếu truyền nó vào trượng của tôi. Thí nghiệm trên động vật thì quá tàn nhẫn, vì vậy tôi sẽ thí nghiệm trên quái vật. Tiến hành thử nghiệm là điều cần thiết—tôi đã rút ra bài học về việc thử những thứ mà không luyện tập trước sau khi suýt chút nữa gây ra một vụ tan chảy hạt nhân.
Tôi đã chạy qua vài tầng hầm ngục, đập tan những kẻ xấu, nhưng tôi không thể thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong các đòn tấn công của mình. Tôi không thể biết liệu tôi có đang sử dụng Luân Chuyển Ma Pháp đúng cách hay không, hay chỉ đơn giản là nó không có tác dụng gì cả.
“Đây là một thí nghiệm quan trọng đấy nhá?”
Gật gật.
Munyun munyun.
Đó là một câu trả lời đúng, nhưng liệu họ có tiêu diệt hết quái vật trước khi tôi có thể tiến hành một thử nghiệm nào không? Tại sao tôi lại cảm thấy chúng tôi đang nói những ngôn ngữ hoàn toàn không thể hiểu được lẫn nhau?
Họ chắc chắn hiểu tôi rất rõ nếu tôi nhắc đến đồ ăn vặt hoặc đồ ăn. Hơn nữa, Lớp trưởng Thiết giáp nói năng rất dễ dàng, vậy nên cô chắc chắn là cố tình lờ tôi đi! Đây là sự trả thù của cô dành cho tôi vì chuyện sáng nay, hoặc có lẽ là vì chuyện đêm qua. Liệu đây có thực sự là sự trừng phạt cho lần tôi nhìn thấy cô bước ra khỏi bồn tắm không?!
Vì quá tuyệt vọng muốn thu thập dữ liệu, tôi đã liều mạng xông vào lũ quái vật. Tôi thậm chí sẽ không thể ra được một đòn nào nếu tôi không nhanh lên!
Tôi không muốn vô tình kích hoạt Dị Không Đao, vì vậy tôi phải đánh thật cẩn thận. Tôi đã không chiến đấu như thế này kể từ khi tôi mới đến thế giới này. Đừng quên mình đến từ đâu, như người ta vẫn nói, tôi nghĩ. Tôi thậm chí còn hét lên, “Hiyaaa!” như một kẻ nghiệp dư nào đó. Tôi thà quên đi những ngày đầu tiên đó.
“Zoinks! Cứ tưởng mình nhìn thấy một co-con-con ma! Nhưng nó đã chết rồi! Không phải ma chút nào cả… mi giết con quái vật quá nhanh đến nỗi tui không thể nhìn thấy nó là con gì!”
Fuyun fuyun!
Chúng tôi đến những tầng giữa mà không nghỉ ngơi. Slimey có vẻ mạnh hơn bây giờ, hoặc có thể nó đang sử dụng một phong cách chiến đấu khác. Nó có vẻ gầy hơn một chút không?
Tôi chưa bao giờ thấy Lớp trưởng Thiết giáp chiến đấu một cách nghiêm túc, vì vậy tôi không có bất kỳ ý niệm nào về việc cô thực sự mạnh đến mức nào. Điều đó cũng có thể đoán trước được, nhưng bây giờ tôi cũng không hiểu được khả năng của Slimey. Không chỉ đơn giản là Slimey xông vào trận với những chuyển động thất thường và một phong cách chiến đấu không thể đoán trước; tôi nghĩ nó đang tiến hoá. Tôi thậm chí còn không thể bắt đầu hiểu được Slimey có thể mạnh đến mức nào. Nó là một con quái vật cấp hoàng đế, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Tui không thu thập đủ dữ liệu vì hai người! Cả hai không cho tui đánh bất kỳ con quái vật nào!”
Có vẻ như Lớp trưởng Thiết giáp và Slimey đang thi đấu xem ai chiến đấu tốt hơn. Cả hai đều cố gắng quá mức!
Chúng tôi đến tầng 48. Từ đây trở đi, chúng tôi đang xâm nhập vào lãnh thổ chưa được biết đến, là giai đoạn giữa thực sự. Đây là nơi để chiến đấu thực sự, không phải để thí nghiệm.
“Hay là không nhỉ?”
Với một tia bạc lóe lên, một hiện tượng siêu nhiên đã tàn sát tất cả quái vật ngay khi tôi nhìn thấy chúng!
“Tốt lắm, nhưng còn tui thì sao? Tui đã vào một tư thế chiến đấu ngầu lòi mà tất cả quái vật đã biến mất rồi! Cả hai đã giết tất cả chúng. Tui phải làm gì với tư thế của mình đây? Nó không ngầu chút nào nữa rồi!”
Munyun munyun.
Nhún vai nhún vai.
Hai người này không có chút thông cảm nào với tôi. Họ đơn giản là không có những cảm nhận thẩm mỹ của những đứa chunni thích tỏ ra ngầu. Chính sự vô nghĩa của một tư thế mới làm cho nó trở nên ngầu!
Những con quái vật vừa bị đánh bại là những con ma đói. Trong những giây phút cuối cùng, chúng đã gặp một thứ còn đói hơn cả chúng—Slimey đã nuốt chửng chúng. Chúng có ngon không nhỉ?
“Chà, hai người hôm nay tràn đầy năng lượng nhỉ?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ lo lắng cho tôi à? Sau trận chiến với Sa Cự Nhân, tôi đã phải chịu đựng một loạt các cơn chóng mặt, tiền đình, chảy máu cam và khao khát muốn làm món bít tết Hamburg. Đây có phải là lý do họ cố gắng hết sức không? Họ không cần phải lo lắng; tôi không có ý định làm bít tết Hamburg hôm nay.
Ồ, nói đến việc đó, tối nay mình nên làm gì cho bữa tối nhỉ? tôi nghĩ. Tôi muốn kiểm tra xem trứng đã có trở lại trong thị trấn chưa khi tôi quay về.
Tôi đã tìm thấy một chiếc “Áo Choàng Song Song: Thông minh +50%. Tác Dụng Kép” ở tầng 44 và một chiếc “Lắc Chân Kháng Ma Pháp: Tăng kháng ma pháp (trung)” ở tầng này. Cũng không tệ chút nào.
Khi tôi nhìn thấy Áo Choàng Song Song, tôi cảm thấy như mình đã trúng số độc đắc. Tăng 50% chỉ số đã rất tuyệt, nhưng không tuyệt bằng Tác Dụng Kép. Nó có thể hoạt động tương tự như kỹ thuật ma pháp song song cũ của tôi. Một kỹ năng nhân đôi bất kỳ phép thuật nào được thi triển là lý tưởng cho các pháp sư. Nó sẽ tăng chi phí MP, nhưng việc có thể thi triển một phép thuật vào hai mục tiêu khác nhau cùng lúc hoặc nhân đôi sức mạnh của bất kỳ phép thuật nào tôi thi triển thì rất đáng giá.
Tôi chợt có một linh cảm. Đêm qua, tôi đã nâng cấp áo choàng của Lớp phó B bằng mithril. Cô ấy nói nó bị chật ở phần ngực, nên tôi đã điều chỉnh lại. Tôi phải đo lại số đo mới. Nó khá là khó, nếu mọi người hiểu ý tui là gì. Rốt cuộc, có quá nhiều sự đung đưa và rung lắc, tôi không thể tập trung được. Sau đó tôi đã bị chỉ trích gay gắt.
“Thật luôn đấy, đúng là đúng lúc.”
Áo Choàng Song Song gần như chắc chắn sẽ tiêu hao một lượng MP khủng khiếp. Dù thi triển song song là một kỹ thuật tàn phá và bắn nhanh, nhưng nó không phải là một cách sử dụng MP hiệu quả. Nã phép liên tục vào kẻ thù tốn một lượng mana rất lớn. Và vì những lý do không xác định, Lớp phó B có nhiều MP hơn bất kỳ bạn cùng lớp nào của tôi. Dù tôi chưa bao giờ thấy cô ấy thi triển một phép thuật nào, nhưng cô ấy lại được phú cho nhiều MP nhất. Liệu cô ấy có tích trữ tất cả lượng MP thừa đó trong ngực không? Đó là lý do tại sao cô ấy có một tài năng…khổng lồ như vậy. À hem, à hem!
Phù. Không có gì thư giãn bằng cái lườm mà Lớp trưởng Thiết giáp dành cho tôi.
“Mình có nên tặng chiếc áo choàng này cho Lớp phó B không?”
Gật gật.
Munyun munyun.
Ngoài ra, trong một cơn ác mộng tái diễn (đối với cô), Lớp trưởng Thiết giáp là người nhận một cuộc tấn công liều lĩnh khác vào giữa đêm. Dù cô đã trả thù triệt để vào sáng nay.
Lắc Chân Kháng Ma Pháp là một vật phẩm tốt, ít nhiều là như vậy, nhưng đó không phải là điều khiến tôi quan tâm. Chính khái niệm của nó mới là điều ngoạn mục!
“Nhìn này! Giờ có thể trang bị đồ lên mắt cá chân! Mình thậm chí còn chưa xem xét đến khả năng này!”
Funyun funyun?!
Tôi chưa bao giờ thấy ai đeo lắc chân ở thế giới này, nhưng bây giờ tôi đã khai quật được báu vật tuyệt vời này! Khám phá này là chưa từng có tiền lệ, và nó không chỉ vì sở thích của tôi. Dù chỉ số của nó khá tầm thường.
Thôi, tôi sẽ tự làm cho mình. Không phải vì tôi có một sở thích kỳ lạ; chúng chỉ là một khe phụ kiện bổ sung! Tôi khó có thể kìm nén được mong muốn cởi quần áo của Lớp trưởng Thiết giáp và để cô không mặc gì ngoài một chiếc lắc chân. Và đó sẽ chỉ là sự khởi đầu thôi! Cô lại dùng cái dao găm chĩa vào tôi rồi.
“Chà, có nhiều chỗ để mặc trang bị hơn sẽ mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta ha? Vật phẩm này chứng minh rằng các bạn nữ có thêm hai khe trang bị mà chúng ta chưa từng xem xét!”
Fuyun fuyun?
Tôi thích khi các cô gái chỉ đeo lắc chân ở một chân, nhưng cả hai chân đều có thể được trang bị—điều đó thật lớn lao nếu là sự thật!
“Mình phải sản xuất hàng loạt những thứ này ngay lập tức! Đó là vì sự an toàn của các bạn cùng lớp, mình thề! Nó sẽ khiến tất cả họ chiến đấu hiệu quả hơn, nhưng quan trọng nhất, nó sẽ khiến Lớp trưởng Thiết giáp còn hiệu quả hơn trên giường! Là một nam sinh cao trung, mình thề rằng mình sẽ—Ư! Ặc! Ôi! Éc!”
Phuyun phuyun!
Chà, cô lại giận tôi rồi.
“Tuy nhiên, mình không muốn bọn Ota và Baka biết được những thứ này tồn tại. Có lẽ mình có thể làm một mẫu đặc biệt chỉ dành cho họ, có gắn một quả bóng sắt và dây xích. Điều đó sẽ trông thật tuyệt vời trên họ! Vì bọn Ota đó rất thích quần áo sọc, mình có thể làm đồng phục sọc cho họ để đi kèm với xiềng xích.”
Tôi đắm mình trong ánh sáng khắc nghiệt từ cái lườm của cô nàng. Mọi lo lắng của tôi tan biến và tâm hồn tôi được bình yên.
Chúng tôi đến tầng 49. Vì tôi chỉ mới Lv 21, đây là một lãnh thổ thực sự nguy hiểm. Chúng tôi phải bước đi cẩn thận. Và khi những người bạn đồng hành của tôi ít ngờ tới nhất, tôi sẽ xông vào và—
“Ồ, thôi nào, Slimey! Đợi tui với! Mi bắt đầu cuộc đua sớm rồi! Tui vừa bảo chúng ta phải đi từ từ ở tầng này mà? Mi đang sử dụng kỹ thuật Tốc Hành!”
Munyun munyun munyun!
Tại sao những kẻ dưới trướng của tôi lại phớt lờ mọi điều tôi nói?! Ngay cả lũ liềm ác quỷ cũng lờ tôi đi. Tôi chỉ yêu cầu chúng dọn dẹp khu rừng, nhưng chúng bằng cách nào đó lại cứ lên cấp. Chúng chắc chắn đang săn quái vật để lấy kinh nghiệm.
“Tại sao không ai trong số mọi người nghe lời tui? Các người nghĩ tui muốn nói chuyện với chính mình à? Mấy người chỉ chú ý đến tui khi tui báo có bữa tối thôi!”
Fuyun fuyun!
Tôi đã sử dụng Luân Chuyển Ma Pháp và xông vào chỉ để thấy rằng những con Báo Đen Lv 49 đã biến mất vào bóng tối. Chúng có một kỹ năng cho phép chúng làm điều đó, nhưng chúng đã biến mất theo một nghĩa vĩnh viễn hơn. Tôi duy trì tư thế hành động ngầu lòi của mình, hy vọng rằng có một con sống sót để tôi chiến đấu, nhưng chúng đã biến mất.
“Tại sao những con báo có khả năng ẩn nấp trong bóng tối lại dễ dàng bị chém và ăn thịt như vậy? Đây là tầng thứ hai liên tiếp mà tui chẳng làm gì ngoài việc tạo một tư thế ngầu, hai người biết không? Tư thế này khá khó để duy trì… chân tui bị chuột rút rồi! Argh!”
Funyun funyun?
Lớp trưởng Thiết giáp và Slimey xoa bóp những chỗ bị co thắt ở chân tôi, và chúng tôi tiến đến tầng 50. Tôi muốn đền đáp lại, nhưng rất khó để xoa bóp một người đang mặc giáp sắt toàn thân. Dù có lẽ tôi có thể sử dụng Hư Thuật để làm điều đó. Eureka! Mình là một thiên tài bẩm sinh! Tối nay mình phải luyện tập kỹ thuật này mới được. Tôi đã thề sẽ cho Lớp trưởng Thiết giáp thấy sức mạnh kỳ diệu của Hư Không. Cô ấy lại giận rồi.
Có điều gì đó bên trong tôi dao động. Chúng tôi sắp phải đối mặt với một trận chiến trùm, và tôi biết đó sẽ là một trận chiến khó khăn. Tôi biết mà!
“Hãy đề cao cảnh giác; tụi mình sắp chạm trán với một con trùm. Tui không nói đùa hay cố gắng lừa hai người đâu. Hãy cảnh giác đến mức không thể tin được là mình lại cảnh giác đến vậy. Rõ chưa? Hãy chuẩn bị cho mọi thứ, kể cả những thứ mà cả hai không nghĩ đến, hiểu không?”
Là người đứng đầu nhóm, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm chỉ huy những người đi theo mình. Ngay cả khi họ lờ đi mọi điều tôi từng nói và bỏ rơi tôi.
“Vậy thì hãy đi từ từ—này, tui vẫn đang nói đây. Tại sao hai người lại bỏ đi?! Tui có chuyện quan trọng muốn nói với cả hai! Chỉ vì hai người đội mũ hộ vệ lên không có nghĩa là hai người có thể lờ tui đi! Cả hai có nghe không? Hãy chú ý đến tui đi!”
Được rồi, đến lúc đi rồi. Dù sao thì họ cũng không đợi tôi.