Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 10

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 3

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 27

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 10

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 3

Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 54 - BUỔI SÁNG - GIAO ĐOẠN QUÁN TRỌ BẠCH BẠI: Cái cô chủ cửa hàng tạp hoá này đã hết tuổi xuân từ lâu rồi… ủa, không, tui có nói gì đâu!

NGÀY 54

BUỔI SÁNG

Cái cô chủ cửa hàng tạp hoá này đã hết tuổi xuân từ lâu rồi… ủa, không, tui có nói gì đâu!

GIAO ĐOẠN: QUÁN TRỌ BẠCH BẠI

 

CẬU TÈN TÈN RỜI ĐI. Tôi biết ngay cậu lại tiêu tiền nữa rồi. Chẳng có gì che giấu được khỏi Angelica cả. Quan trọng hơn, chúng tôi ở chung một quán trọ, dĩ nhiên là tụi tôi phải biết cậu chưa trả tiền phòng chứ!

“Sao cậu ấy có thể tiêu hết tiền mà tớ đã dành riêng để trả phí quán trọ cơ chứ?!”

“À thì, cậu biết đấy,” mấy cô gái kia đồng thanh nói.

Phải, tụi mình ai cũng biết. Cậu tìm thấy một ngôi làng chỉ có bí ngô. Mọi loại cây trồng khác đã chết vì bệnh dịch. Vì vậy, cậu mua hết tất cả bí ngô trong làng. Cậu thậm chí còn ký một hợp đồng tương lai trong một thế giới giả tưởng với những người chưa từng gặp mặt bao giờ. Đổi lại, cậu cho họ một lượng lớn lúa mì, nấm dược liệu và thực phẩm. Cậu còn đưa hết số ele còn lại trên người cho họ. Sau đó, cậu đồng ý mua bí ngô thu hoạch được trong nhiều năm tới. Cậu trở về quán trọ mà không còn lấy một đồng ele dính túi.

“Biết là tại sao nhưng… thôi đi chứ!”

“Cậu ấy cần phải nghỉ ngơi.”

“Giờ thì cậu ấy lại có thêm việc để làm rồi.”

“À, việc đó là do bọn mình đã đặt thêm đồ nên cậu ấy mới có thêm việc đúng không?”

“Cậu ấy nên làm việc chậm lại. Hằng đêm đều thức trắng mà!”

“Đúng không?”

Cậu đã làm thế với bao nhiêu ngôi làng rồi nhỉ? Ít nhất cũng phải hơn mười ngôi, tôi đoán vậy. Tôi không thể thực sự giận cậu được. Rốt cuộc thì, ngôi làng đó chẳng còn gì ngoài bí ngô cả.

Nó nghèo hệt như cái làng khoai tây lần trước, nhưng họ lại còn không có thuốc men nữa.

Cậu cũng làm y chang với làng bắp cải. Không có thị trấn nào trong số này buôn bán với nhau, và kết quả là tất cả đều chìm trong cảnh nghèo đói. Vì vậy, Haruka-kun mua hàng từ tất cả bọn họ và khiến các ngôi làng tràn ngập của cải.

Lý do khác khiến tôi không thể giận cậu… là vì cậu đang mang về những khoản lợi nhuận khổng lồ. Cô chủ cửa hàng tạp hoá đã mua một lượng hàng hóa lớn từ cậu ấy, và giờ đây những món đồ đó đã bắt đầu lưu thông khắp công quốc. Cậu chỉ vung tiền ra ngay lập tức. Những lo lắng của công tước quả là có cơ sở.

Haruka-kun đang cố gắng tự mình làm cho cả vùng biên cương giàu lên, nhưng bản thân cậu thì vẫn nghèo. Cậu nợ tiền quán trọ, kể cả khi đêm nào cậu cũng ở đây! Tôi biết cậu không thích việc tôi quản lý tiền bạc cho mình, nhưng điều đó là cần thiết. Làm thế nào mà một người có thể kiếm hàng triệu ele trong một ngày mà lại không đủ tiền trả mười nghìn ele tiền thuê trọ?! Cậu thậm chí còn được giảm giá rất nhiều khi ba người ở chung một phòng! Cái tên tái phạm này lại chứng nào tật nấy rồi. Đó là lý do tại sao tôi phải tịch thu tiền của cậu hết lần này đến lần khác. Cậu luôn làm việc rất chăm chỉ, nhưng lại chẳng bao giờ có tiền mặt.

Ban đầu, tôi chỉ thu 20% lợi nhuận từ ma thạch của mỗi người để trả tiền ăn ở và các nhu cầu cơ bản khác. Nhưng Haruka-kun cùng Lớp phó B và C đã phá sản ngay trong ngày đầu tiên. Vì vậy, tôi bắt đầu giữ 30% thu nhập của họ. Rồi ngày hôm sau, Haruka-kun và Lớp phó B lại phá sản lần nữa, nên tôi giữ lại 40%. Mọi người sẽ không bao giờ đoán được điều gì xảy ra tiếp theo đâu. Dĩ nhiên là cậu tiêu hết sạch tiền, và tôi tăng thuế lên thêm 10%.

Kể từ đó, Haruka-kun trở về trong tình trạng cháy túi. Tôi tịch thu tiền của cậu mỗi khi phát hiện ra một nguồn thu nhập khác mà cậu không khai báo, nhưng cậu cứ lặp lại sai lầm tương tự mỗi ngày.

“Cậu ấy lại còn nghiêm túc hối lộ Gái Tờ Rơi bằng kẹo thay vì trả tiền à?!”

Chúng tôi chia đều chi phí thức ăn, nhưng ăn thêm thì tốn thêm tiền, và đồ tráng miệng được bán riêng. Cậu còn bán cả quần áo, vũ khí, áo giáp và phụ kiện. Có thể nói rằng hầu hết số tiền mà các cô gái tiết kiệm được đều chảy thẳng vào túi Haruka-kun. Đặc biệt là khi số tiền được chi tiêu tại cửa hàng tạp hoá cuối cùng đều quay trở lại với cậu ấy.

“Mấy bạn nam chẳng bao giờ mời chúng tớ ăn đồ tráng miệng!” Shimazaki-san bĩu môi.

“Bọn tớ không đủ tiền để trả cho từng đấy món tráng miệng đâu,” Oda-kun đáp lại.

“Cứ như là các bạn nữ có thêm một cái dạ dày nữa chỉ để chứa đồ tráng miệng vậy!”

Mấy cậu con trai còn bị lừa tệ hơn nữa. Theo Gái Bám Đuôi, Haruka-kun đã bán những đôi tất dài sọc cho đám otaku với giá gấp mười lần giá thị trường. Ông mua thiệt hả ông thơ Oda-kun?

Haruka-kun kiếm được một khoản tiền khổng lồ mỗi ngày. Ngay cả khi chỉ tính số tiền kiếm được từ các hầm ngục, cậu cũng kiếm được nhiều hơn tất cả chúng tôi, ít nhất là vài triệu ele mỗi ngày. Cộng thêm cả các cuộc đấu giá nữa thì có lẽ cậu đã kiếm được gấp mười lần số đó… nhưng thay vào đó cậu vẫn nghèo.

Cứ như một cái đồng hồ, cậu phá sản trước khi ngày kết thúc, và tôi trả tiền thuê nhà cho cậu mỗi sáng bằng một ít tiền từ số tiền tiết kiệm mà tôi đã tịch thu. Rõ ràng là đôi khi cậu trả tiền phòng bằng cách đổi chác… cậu có thể trả tiền phòng bằng xô chậu bằng cách nào chứ?

“Dù thế nào đi nữa, cứ kiếm được tiền là cậu ấy lại tiêu hết.”

“Chắc là cậu ấy có những nguồn thu nhập khác mà tụi mình không biết.”

“Phải đó, các cậu có thấy kho vũ khí không? Lớn hơn rất nhiều so với trước đây.”

Vùng biên cương từng nghèo khó đang phát triển. Không có cách nào hợp lý để nó có thể thay đổi vận mệnh nhanh đến vậy… nhưng nó đã thay đổi.

“Nhìn kỹ hơn vào sổ sách của tớ, gần như tất cả số tiền của chúng ta đều trực tiếp đến tay Haruka-kun.”

“Chà, cậu ấy đã độc quyền toàn bộ thị trường thực phẩm và thời trang rồi.”

“Nghĩ lại thì cũng hợp lý.”

Nói một cách đơn giản, cậu đã kiếm được một khoản tiền đáng kinh ngạc. Mỗi ngày, cậu lại dấn thân vào những hầm ngục nguy hiểm hơn bất kỳ ai trên thế giới này đã từng làm. Thế mà bằng cách nào đó vẫn không bao giờ là đủ với cậu ấy. Và bất chấp những thói quen hoang phí của mình, có lẽ cậu chưa bao giờ mua một thứ gì cho bản thân!

“Bọn mình có thực sự cần phải trả những gì chúng ta nợ cậu ấy không?”

“Không đời nào! Cậu ấy sẽ đốt sạch số tiền đó trong một ngày thôi!”

Bất cứ khi nào ai đó cảm thấy buồn bã, cậu lại làm cho họ một bữa ăn ngon. Cậu cho đi tất cả tiền của mình cho những ngôi làng đang cần giúp đỡ. Khi ai đó nhớ nhà, cậu lại nghĩ ra một dòng quần áo mới. Nếu chúng tôi cố gắng bồi thường cho cậu một cách đàng hoàng, số tiền đó sẽ trôi tuột đi.

“Nếu ngôi làng mà cậu ấy mua vải gặp rắc rối, cậu ấy sẽ đầu tư toàn bộ tài sản của mình mà không cần suy nghĩ gì ha?”

“Thiệt tình, làm sao cậu ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy mà vẫn nghèo thế chứ?”

Sẽ luôn có nhiều việc hơn để cậu làm. Vùng biên cương quá rộng lớn và quá đông dân để cậu có thể giúp đỡ tất cả mọi người. Ngay cả khi mọi người trở nên giàu có hơn đáng kể, của cải cũng sẽ không đến được những nơi xa xôi nhất của vùng biên cương. Một người không thể gánh vác gánh nặng đó một mình. Điều đó là không thể. Nó sẽ hủy hoại cậu ấy.

“Thì, chúng mình cần phải tiếp tục đặt hàng để cậu ấy có thể kiếm tiền.”

“Nhưng rồi cậu ấy sẽ cứ tiếp tục làm việc mà không bao giờ nghỉ ngơi.”

“Mà đằng nào thì cậu ấy cũng sẽ tiêu hết thôi!”

“Chắc chắn rồi.”

Cậu sẽ tiêu bất kỳ khoản tiền nào chúng tôi đưa cho cậu ấy, bao gồm cả tiền thuê phòng. Ít nhất thì có vẻ như cậu sẽ không bao giờ thiếu thức ăn, và cậu luôn có thể quay trở lại hang động nếu không đủ tiền ở quán trọ. Đó có lẽ là điều cậu đang nghĩ. Cậu không có sự gắn bó với tiền bạc. Cậu chỉ có những thứ cậu muốn sở hữu, đồ ăn cậu muốn ăn, và không nghĩ đến giá cả. Mắng mỏ về điều đó cũng không thay đổi được gì.

“Cậu ấy còn cho Angelica và Slimey một khoản trợ cấp kha khá.”

“Bọn họ đã dành cả đời đến tận bây giờ bị mắc kẹt trong hầm ngục đúng không?”

Có lẽ cậu đã đi tìm một ngôi làng nghèo khổ nào đó, một ai đó đang khóc ở đâu đó, và làm điều tương tự. Bất kể tốn bao nhiêu tiền, cậu sẽ làm điều này cho đến khi không còn người nào khóc lóc trên thế giới này nữa.

“Các cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẽ tránh ngủ cho đến khi cả vùng biên cương giàu lên không?”

“Điều đó không tốt cho sức khỏe của cậu ấy chút nào!”

“Chắc chắn không tốt rồi.”

“Nhưng cậu ấy sẽ không nghe đâu, dù tụi mình nói gì đi nữa…”

Bất cứ khi nào chúng tôi cố gắng giải thích điều này cho cậu ấy, cậu luôn lảm nhảm về việc cậu vô tội và ngừng lắng nghe.

Chúng tôi biết rằng cậu không phải là một kẻ xấu! Tất nhiên là bọn tôi biết rồi! Cậu nghĩ rằng cậu có thể hành động như một kẻ phản diện, nói những câu như “Tui vừa lừa các cậu đấy” hoặc “Tránh ra, lũ thất bại! Người giàu đang đi,” nhưng cả lớp biết rõ hơn. Rõ ràng là cậu không phải là một người xấu. Cậu đã cứu mọi người hết lần này đến lần khác, và làm cho tất cả tụi tôi hạnh phúc… vậy tại sao cậu lại phớt lờ nhu cầu của chính mình? Tại sao chứ?

Chúng tôi ổn mà. Không quan trọng cả lớp mua bao nhiêu quần áo, hay ăn bao nhiêu món ăn ngon của cậu ấy. Bọn tôi không ngại trả tiền cho nó. Mọi người có thể tiêu số tiền kiếm được trong các hầm ngục khi thăng cấp. Đó là một khoản đầu tư cho tụi tôi với tư cách là những mạo hiểm giả, bởi vì lên cấp giúp cả nhóm kiếm được nhiều tiền hơn. Vì vậy, thực sự, cả bọn ổn m—tiêu tốn quá nhiều tiền rồi?!

(XEM XÉT SỔ SÁCH BỊ BỎ QUA.)

Haruka-kun hầu như không lên cấp, và vẫn chưa đăng ký làm mạo hiểm giả với bang hội. Sau tất cả những trận chiến đầy rủi ro, cuối cùng cậu cũng đạt đến Lv 20.

Bây giờ cậu có thể đăng ký nếu muốn, nhưng cậu vẫn không thể thành lập tổ đội, nên cậu không thể chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào. Về mặt lý thuyết, cậu thậm chí còn chưa có giấy phép để vào hầm ngục.

Cậu không còn một xu nào từ khoản lợi nhuận khổng lồ từ việc đánh bại quái vật trong hầm ngục và rừng rậm. Và cũng chẳng có kết quả gì đáng kể về mặt lên cấp cả.

Cậu tiếp tục dọn sạch khu rừng quái vật vì lợi ích của vùng biên cương. Cậu chỉ tình cờ thu thập tất cả những cây nấm quý giá của khu rừng khi làm điều này. Nhưng chẳng bao lâu nữa, sẽ không còn gì và vẫn không có tiền tiết kiệm.

“Tại sao cậu ấy không chấp nhận sự giúp đỡ của tụi mình?”

“Ồ, cậu ấy tuyên bố rằng cậu ấy lo lắng về việc nhận được danh hiệu ‘Sugar Baby’?”

“…Cậu ấy có thể thực sự nhận được cái đó đấy!”

Nhìn chung, nữ sinh chúng tôi không có một mục tiêu cụ thể nào. Lý do duy nhất cả lớp đối mặt với nguy hiểm trong các hầm ngục và tiếp tục thăng cấp đơn giản là để kiếm nhiều tiền hơn và trở nên mạnh hơn nữa. Bọn tôi muốn có thể bảo vệ Haruka-kun và những người khác.

Đó là tất cả những gì chúng tôi muốn: trở nên mạnh mẽ hơn, kiếm tiền và bảo vệ lẫn nhau. Chẳng khác gì so với khi bọn tôi ở trong hang động. Mọi người không quan tâm nếu Haruka-kun có được danh hiệu Sugar Baby; tụi tôi vẫn muốn bảo vệ cậu ấy. Cả nhóm muốn có thể đền đáp cậu vì tất cả mọi thứ.

Nhưng chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài phải đi. Nếu cả lớp thực sự muốn bảo vệ cậu ấy, bọn tôi cần phải vượt qua Lv 100.

Ngay cả điều đó cũng không thể so sánh với việc sẽ mất bao lâu để cả công quốc trở nên giàu có. Công tước và gia tộc ông ấy đã làm việc chăm chỉ nhất có thể để đạt được giấc mơ đó. Họ không muốn Haruka-kun phải gánh thêm gánh nặng nào nữa, nhưng… không ai có thể theo kịp cậu ấy. Không có gì có thể cạnh tranh với tốc độ, ngân sách khổng lồ, hoặc năng lực sản xuất không ngừng mở rộng của Haruka-kun.

“Hmm, một cách để buộc cậu ấy ngủ,” Lớp phó B nói. “Tớ nên đánh vào sau gáy cậu ấy không?”

“Đánh ngất cậu ấy?!”

Toàn bộ chính phủ và nền kinh tế của công quốc không thể theo kịp các ngành công nghiệp nhỏ và chi tiêu khổng lồ của cậu ấy. Cậu bỏ họ lại phía sau, dù cậu có cố ý hay không.

“Oda-kun nói rằng Haruka-kun về cơ bản là quốc gia một người.”

“Quả thực,” Hội trưởng Câu lạc bộ Sách nói, “sức mạnh quân sự, năng lực sản xuất và hoạt động kinh tế của cậu ấy vượt xa bất kỳ cá nhân nào.”

“Đám otaku dường như không hề lo lắng về điều đó!”

“Bọn họ đã dành rất nhiều thời gian để đóng một chiếc thuyền. Tớ tự hỏi bọn họ đang làm gì.”

“Nhóm của Kakizaki-kun đã dành cả ngày nghỉ để cày kinh nghiệm nhỉ?”

“Các cậu không thể cố gắng bắt kịp Haruka-kun đâu,” Kakizaki-kun đã nói với tôi. “Mấy cậu phải lao thẳng vào đầu gối và ôm chặt lấy cậu ấy. Cản cậu ấy lại.”

“Có vẻ như bọn họ thực sự không thể bắt kịp Haruka-kun.”

“Họ nói rằng việc lên cấp không tạo ra sự khác biệt.”

Một số cô gái đang cố gắng học cách chế tạo bằng ma pháp và giả kim thuật, nhưng thứ tốt nhất họ làm được cho đến nay chỉ là một chiếc khăn tay. Sản xuất hàng loạt chỉ là một ước mơ hão huyền vào thời điểm này. Mặc dù vậy, có một xưởng dệt, hay có lẽ tôi nên nói là nhà máy, ngay tại quán trọ này. Một người nào đó đã đi trước và khởi xướng một cuộc cách mạng công nghiệp rồi!

“Có một chức nghiệp chiến đấu khiến việc đó khó hơn nhỉ?”

“Với việc luyện tập, tụi mình sẽ có thể vượt qua những hạn chế về chế tạo.”

“Cứ cố gắng hết sức thôi!”

“Phải!”

Chúng tôi muốn giúp Haruka-kun, nên cả nhóm đã luyện tập nấu ăn và may vá… nhưng tôi không nghĩ rằng bọn tôi có thể giúp được một Đại Pháp Sư với một nhà máy được vận hành bằng xúc tu hay không.

✦✧

Haruka-kun và cô chủ cửa hàng tạp hoá tạo thành một sự kết hợp nguy hiểm. Họ quá giống nhau. Công tước đã kể cho chúng tôi câu chuyện này:

Cách đây rất lâu, có một cô gái ốm yếu sống ở Omui. Với thể chất yếu ớt và gia đình nghèo khó, cô dành phần lớn thời gian nằm trên giường bệnh.

Nhưng một nhóm mạo hiểm giả đã mang cho cô những cây nấm cứu mạng. Gia đình cô không đủ khả năng mua những cây nấm đó với bất kỳ giá nào, nhưng những mạo hiểm giả đó đã cho cô những cây nấm để đổi lấy một lời hứa—rằng cô có thể trả lại cho họ khi cô có thể.

Cô gái hồi phục và làm mọi cách có thể để chắc chắn rằng cô có thể trả nợ. Bất chấp những cơn đau, cô đã rèn luyện cơ thể yếu ớt của mình và tìm kiếm kiến thức như thể bị ám ảnh. Cô trở thành một mạo hiểm giả, nói rằng cô sẽ trả lại món nợ đó và cứu những người khác.

Cô gái tham gia vào tổ đội của những mạo hiểm giả đã cứu mình, và nhanh chóng trở nên nổi bật. Nữ mạo hiểm mạng sống để thu thập nấm trong khu rừng quái vật, và đưa chúng cho những người gặp khó khăn.

Một ngày nọ, tất cả các thành viên trong tổ đội của cô đều chết. Cô là người duy nhất sống sót.

Một tổ đội mạo hiểm giả khác tìm thấy cô ở rìa khu rừng và cứu cô. Cô bất tỉnh, cận kề cái chết.

Để cứu mạng cô gái, những mạo hiểm giả đã đến tất cả những người đã nhận nấm từ cô trong quá khứ. Họ gom lại những cây nấm còn lại và đưa chúng cho cô.

Cô gái sống sót, và cuối cùng tỉnh lại.

Nhưng vào thời điểm đó, tất cả những người đã mang cho cô những cây nấm đó đều đã chết. Dân làng đã sử dụng số nấm ít ỏi còn lại để cứu mạng cô.

Cơ thể cô không bao giờ hồi phục hoàn toàn. Chịu đựng những đau đớn không ngừng, cô đã rèn luyện cơ thể cho đến khi có thể đi lại được, và ngay lập tức bắt đầu một cuộc phiêu lưu buôn bán nguy hiểm như thể cô bị ám ảnh.

Cô gái bán tất cả trang bị của mình để gom góp đủ tiền mở một cửa hàng nhỏ, và bắt đầu bán hàng. Bất chấp những vết thương, cô bắt đầu luyện tập để đi vào khu rừng một lần nữa. Dù tất cả bạn bè đều cố gắng ngăn cản, cô vẫn thu thập trang bị và chuẩn bị.

Vào thời điểm đó, cô không còn là thiếu nữ tuổi xuân nữa.

Cô không thể chịu đựng được việc dù đã được cứu nhiều lần, cô vẫn chưa cứu được bất kỳ ai khác. Cô không thể tha thứ cho chính mình.

Một ngày nọ, một cậu bé tóc đen đến cửa hàng của cô. Một cậu bé với một túi đầy nấm.

Cậu có nhiều nấm hơn bất kỳ thứ gì cô từng thấy trong đời. Cô đã tiêu hết tất cả tài sản của mình để mua những cây nấm đó—đủ nấm để cứu sống mọi người trong vương quốc.

Cậu bé nói, “Nếu cô cho đi những thứ này, thì thế là hết. Nhưng nếu cô bán chúng để kiếm lời, tui có thể mang lại cho cô nhiều nấm hơn gấp trăm lần.”

Cậu bé đã không nói dối. Miễn là cô đưa cho cậu lợi nhuận của mình, cậu sẽ quay lại với nhiều nấm hơn. Bất kể cô bán bao nhiêu, luôn có nhiều nấm hơn.

Thiếu nữ ấy, giờ đã là một người phụ nữ, bán trang bị của mình lần cuối cùng. Cô không cần đến nó nữa.

Cuối cùng cũng có thể giúp đỡ người khác, cuối cùng cũng có thể trả những món nợ cũ, cô đã được giải thoát khỏi nghĩa vụ của mình. Cho đến ngày nay, cô vẫn làm việc đến kiệt sức để giúp đỡ người nghèo.

Cô luôn nói với họ bằng một nụ cười, “Mọi người có thể trả tôi sau.”

Người phụ nữ đó vẫn sống ở đây, điều hành cửa hàng tạp hoá.

✦✧

…Đó là lý do tại sao họ là một sự kết hợp nguy hiểm. Họ quá giống nhau.

Cả hai đều không thể chịu được việc không thể giúp đỡ người khác. Họ không hài lòng nếu thậm chí chỉ có một người không mỉm cười.

Cô chủ có lẽ cũng nghèo rớt mồng tơi. Tôi không cần phải hỏi cũng biết. Cô ấy điều hành hoạt động thương mại lớn nhất ở vùng biên cương, nhưng lại sống như một người nghèo khổ. Rốt cuộc, cô ấy vẫn ghi nợ với Haruka-kun để đặt thức ăn mỗi ngày.

Và về phần công tước, hành vi của ông ấy cũng đáng ngờ không kém. Dù là công tước, ông ấy luôn hành động với sự khiêm tốn tột cùng. Ông ấy là kiểu người sẽ nói những điều như “Ta thề, ngay cả khi nó phải trả giá bằng mạng sống của mình” và “Ta sẽ đền đáp hành động cao thượng này ngay cả khi đó là điều cuối cùng ta làm,” và thực sự có ý đó. Những công tước trong quá khứ từ dòng dõi quý tộc của ông ấy có xu hướng chết khi chiến đấu với quái vật… Tôi nhận ra rằng ông ấy cũng quá giống Haruka-kun.

Nhưng đó là lý do tại sao những người phục vụ Công tước Omui sẽ không bao giờ rời bỏ ông ấy, và tại sao mọi người trong thị trấn đều dừng lại để nói chuyện với cô chủ cửa hàng tạp hoá trên phố.

Đó là lý do tại sao chúng tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn. Cả nhóm phải bảo vệ Haruka-kun, ở bên cạnh cậu ấy. Cậu sẽ tiếp tục nuông chiều bọn tôi, nhưng cả bọn sẽ ở bên cạnh cậu bất kể điều gì xảy ra. Và cuối cùng, tụi tôi sẽ vượt qua cậu ấy.

Khi ngày đó đến, chúng tôi cuối cùng có thể bảo vệ và hỗ trợ cậu.

Chúng tôi đã hứa điều này với Angelica-san. Cô ấy cũng thề sẽ bảo vệ cậu.

Vì vậy, hôm nay, chúng tôi đến một hầm ngục, kiếm tiền, mua quần áo từ Haruka-kun và để cậu nấu cho bọn tôi một vài món ăn ngon. Mọi người sẽ tiến về phía trước cho đến ngày Haruka-kun có thể trở thành một người đàn ông nội trợ toàn thời gian.

Nếu chúng tôi có thể trở nên đủ mạnh để bảo vệ cậu ấy, Haruka-kun sẽ không cần phải chiến đấu nữa.

Cho đến lúc đó, chúng tôi tích lũy ngày càng nhiều nợ. Cả nhóm lo lắng rằng nếu nợ của bản thân quá lớn, cậu sẽ sử dụng Kỹ năng Phục Tùng lên bọn tôi. Mỗi đêm, các nữ sinh đều kiểm tra để đảm bảo nó chưa xuất hiện trong bảng chỉ số của mình.

Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng tôi có một chút ghen tị. Angelica và Slimey dường như luôn hạnh phúc.

Chúng tôi cần thoát khỏi giấc mơ trẻ con được Haruka-kun nuông chiều mọi lúc, và thực sự trở nên mạnh mẽ hơn. Đó mới là giấc mơ thực sự.