Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 15

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3047

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 979

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 32 - TẦNG 54: Mấy người nên ăn cá nhiều hơn. Thiếu canxi làm mấy cậu cáu kỉnh đấy.

NGÀY 32

Mấy người nên ăn cá nhiều hơn. Thiếu canxi làm mấy cậu cáu kỉnh đấy.

TỐI THƯỢNG MÊ CUNG

TẦNG 54

 

ĐÂY LÀ LẦN THỨ BA LIÊN TIẾP, chúng tôi không thể tiến lên, tất cả là vì đám người sói vừa cứng cỏi, vừa hung dữ, vừa mạnh mẽ lại có bản năng hoang dã. Dù vậy, mọi người vẫn đang dần làm suy yếu chúng. Còn lại hai mươi con. Tôi thề rằng chúng tôi sẽ đánh bại chúng và tiếp tục tiến lên, hướng về Haruka-kun.

“Giữ đội hình! Đừng để chúng xuyên qua!”

“Tụi mình sẽ tấn công chớp nhoáng bây giờ! Chúng ta sẽ không để những con người sói này cản bước! Xung phong!”

Shimazaki-san và những người bạn của cô đột nhiên trở nên cuồng nhiệt và chém tan xác lũ người sói, phá tan những con thú hoang dã bằng sức mạnh áp đảo. Thế trận đã xoay chuyển có lợi cho chúng tôi chỉ trong vài giây!

✦✧

Không lâu sau, chúng tôi cuối cùng cũng kết liễu chúng hoàn toàn. Tụi tôi đã đánh bại cả một nhóm người sói lv 54!

“Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây trong ngày,” tôi nói. “Nó sẽ ổn thôi. Bọn mình hãy dựng trại.”

Mọi người đều đồng thanh đồng ý.

“Ai phụ trách bữa tối? Lấy thịt ra! Bắt đầu thái đi!”

“Bếp nướng sẵn sàng rồi, đưa rau củ đây!”

“Thịt, thịt, hãy nướng thịt nào!”

Không ai bị thương nặng. Rất nhiều vết cắt và bầm tím, nhưng chúng tôi nướng một ít nấm hồi phục thể lực, nên không có gì phải lo lắng. Bữa tối trông… khá ổn. Đó không phải, ừm, món ăn đẹp nhất mình từng thấy. Mọi người đều cố gắng hết sức, mình biết vậy…

“Tớ đói quá! Ăn thôi!”

Mấy chàng trai cũng kiệt sức rồi. Để đảm bảo chiến thắng 100% trước lũ người sói, chúng tôi đã phá vỡ đội hình của chúng, chia cắt và bao vây, sau đó phát động một cuộc tấn công tầm gần từ đội tiền phong. Cùng với các thao tác chiến thuật, điều này đã tiêu diệt mọi con người sói còn lại. Mọi người đều kiệt sức vì chạy quá nhiều. Nhưng tụi tôi đã đánh bại chúng. Cuối cùng cả lớp cũng đánh bại chúng. Bây giờ chúng tôi có thể đi sâu hơn.

Các chàng trai đã dựng xong lều. Tôi biết họ mệt mỏi thế nào, nên đã đến lúc để họ ăn uống và nghỉ ngơi. Đầu tiên, bữa tối!

“Mất thời gian quá!” đám otaku thốt lên. “Đám người sói đó khó nhằn thật!”

Chỉ riêng tầng 54 đã khiến chúng tôi mất hai ngày để vượt qua, và kẻ thù sẽ chỉ mạnh hơn từ đây. Nhưng bọn tôi phải tiếp tục. Dù mất bao lâu, dù kẻ thù có mạnh đến đâu… vì Haruka-kun đang chiến đấu một mình vào lúc này, cố gắng đứng dậy. Điều ít nhất mọi người có thể làm là đến gặp cậu ấy.

Shimazaki-san và những người bạn của cô đã hơn Lv 90. Họ tiếp tục thăng cấp nhanh hơn rất nhiều so với phần còn lại của lớp; đó là dấu hiệu cho thấy họ vẫn đang nhận được kinh nghiệm từ Haruka-kun. Cậu ấy vẫn đang chiến đấu… một mình. Chống lại những kẻ thù hung dữ, một mình. Tiến cao hơn và cao hơn, một mình.

Bây giờ tất cả những gì còn lại là cuộc họp đêm của chúng tôi. Cuộc họp của các cô gái… Ở đây có mấy thằng con trai, nhưng họ chẳng nổi bật chút nào sao?!

“Tầng tiếp theo có bò hay gì đó phải không? Trâu rừng gai góc lv 55?” Lớp phó A hỏi.

“Một nhóm lớn nữa. Bò rừng có sừng gai sẽ lao thẳng vào chúng ta,” Lớp phó C thêm vào.

“Ít nhất không có boss. Tụi mình có thể nghiền nát chúng trong các nhóm riêng lẻ nhỉ?” Shimazaki-san hỏi.

“Nhưng mà, bọn mình có thể bị chia cắt như khi đấu với người sói…” Lớp phó B nói.

Điều đó sẽ tồi tệ. Lũ người sói đã chia cắt chúng tôi, khiến cả nhóm hoàn toàn ở thế phòng thủ. Mất một lúc chúng tôi mới tái lập được đội hình khi lũ sói chiếm thế thượng phong, nên mọi người buộc phải rút lui.

“Sao chúng mình không bắt đầu bằng đội hình phòng thủ, rồi sau đó chia thành các nhóm?”

“Cái đó sẽ khiến chúng ta bị bao vây đấy.”

“Những con trâu rừng đó siêu nhanh, tớ cá là vậy. Cậu không nghĩ chúng sẽ phá vỡ đội hình phòng thủ của chúng ta sao?”

“Thật kinh khủng!”

Đàn trâu rừng ở tầng 55 là một nhóm quái vật khác. Tôi thích tự mình chia thành các nhóm và săn lùng chúng hơn là chiến đấu với chúng như cả lớp. Đáng buồn thay, có nguy cơ nghiêm trọng là các nhóm riêng lẻ sẽ bị chia cắt.

Tôi nhận ra đã tròn một tháng kể từ khi đến thế giới này, nhưng chúng tôi chỉ bắt đầu chiến đấu vào nửa sau. Mặc dù vậy, mọi người đã quen với việc chiến đấu và đã thành thạo các chiến thuật chiến đấu vào thời điểm này.

Mấy chàng trai, như mọi khi, thiếu hiểu biết về xã hội, sẽ thực hiện hoàn hảo các chiến thuật chiến đấu của chúng tôi ngay khi trận chiến bắt đầu. Nhưng trong các cuộc họp của lớp? Ừm… họ chẳng giúp ích được gì nhiều.

Oda-kun và bạn bè của cậu tạo thành đội otaku, chuyên trách đảm bảo phòng thủ của chúng tôi, có khả năng phòng thủ và phản công với hiệu quả áp đảo… nhưng hoàn toàn không biết gì ngay khi một cuộc họp bắt đầu.

Sau đó là đội não thịt: Kakizaki-kun và bạn bè của cậu. Bỏ qua lý do tại sao họ lại nhận cái tên đó, đội não thịt có khả năng thích ứng vô tận, và hoàn hảo trong mọi hoàn cảnh. Trong trận chiến, họ hành động theo ý muốn riêng của mình, nhưng họ bản năng hiểu các đội hình chiến đấu. Họ hợp tác với chúng tôi một cách liền mạch trong tấn công và phòng thủ… nhưng trong một cuộc họp? Vô vọng! Kiểu như, thậm chí không lắng nghe!

“Mấy cậu không có ý kiến gì sao?!” chúng tôi hét vào mặt họ.

“Hả? Gì cơ?” Oda-kun nhìn lên chúng tôi. “À, nếu chúng tấn công thì tụi này sẽ chống trả, và nếu không… chúng ta sẽ chia ra và truy đuổi chúng.”

“Cứ chờ xem sao!” Kakizaki-kun nói. “Đó là vấn đề của sau này. Chúng ta sẽ làm theo những gì bản thân cho là tốt nhất!”

Cả hai chiến lược chiến đấu đều dựa vào bản năng và sự nhanh trí tại chỗ của họ. Các cô gái, mặt khác, lại tệ hơn nếu không có chiến lược. Nếu chúng tôi lên kế hoạch trước và cho phép mỗi cá nhân phát huy thế mạnh của mình, chúng tôi rất mạnh, nhưng phần khó khăn là việc lập kế hoạch. Đội hình phòng thủ, các cuộc tấn công chớp nhoáng… một vấn đề khác là quá nhiều người phù hợp với đội hậu cần. Mọi người cũng thấy khó khăn trong việc thống nhất một chiến lược ngay từ đầu. Tôi không bao giờ có thể chọn một lựa chọn tốt nhất, và luôn để nó cho cả nhóm.

“Tớ nghĩ tụi mình nên để chúng lao vào, nhảy ra vào phút cuối, và chém chúng bằng đội hình chéo,” tôi gợi ý. “Không chắc chúng ta có đủ số lượng cho việc đó không, dù sao…”

“Bọn mình có thể không có đủ tiền phong. Có rất nhiều trâu rừng dưới đó.”

“Ít nhất tám mươi con, đúng vậy. Chúng có lẽ cũng khó nhằn nữa.”

“Dù sao thì, chúng sẽ không thể phá vỡ đội hình của chúng mình nếu mọi người ở gần nhau. Nếu chúng ta tản ra quá nhiều, chúng sẽ phá vỡ.”

Phải, cánh trái của chúng ta quá lỏng lẻo!” các cô gái rít lên với nhóm của Kakizaki-kun.

Điều đó không thành vấn đề lắm.

“Đó là lý do tại sao tớ nói chúng ta nên dùng đội hình chéo, để chúng phá vỡ, sau đó tấn công chúng từ phía sau. Nếu tụi mình có thể bao vây chúng, thì có thể tiêu diệt tất cả cùng một lúc. Nếu chúng lại thoát được, chúng ta có thể quay lại đội hình và né tránh một lần nữa.”

“Cậu muốn tụi này đóng vai đấu sĩ bò tót sao?!” các bạn nữ hét vào tôi.

Đúng vậy, chiến thuật đấu sĩ bò tót. Nhử lũ bò bằng một đòn tấn công trực diện, di chuyển để né tránh, và hạ gục một vài con từ bên cạnh. Sau đó thì có thể an toàn tấn công chúng từ phía sau, nơi chúng không có khả năng phòng thủ.

“Bọn mình sẽ phải duy trì đội hình đó rất lâu. Chúng ta có thực sự có thể duy trì một đội hình phòng thủ dày đặc như vậy không?”

“Và nếu chúng mình không tiếp cận được chúng kịp thời khi đang cố gắng tấn công chúng từ phía sau thì sao?”

“Chúng ta cũng phải nghĩ xem nên tấn công chúng ở đâu. Ở phía sau sao?”

“Tụi mình nên nhắm vào chân chúng để lật đổ chúng. Hy vọng chúng sẽ bị đồng loại giẫm đạp.”

“Chúng ta hãy tiêu diệt chúng trực diện!” Shimazaki-san kêu lên. “Ngay bây giờ cậu ấy đang chiến đấu, một mình—bọn mình sẽ ổn thôi, cứ để tụi tớ đi!”

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng. Tuy nhiên, bây giờ tất cả chúng tôi đều đang thảo luận, kế hoạch đang hình thành. Các nữ sinh đều cần điều đó.

Mấy chàng trai nhìn lên trần nhà, im lặng gào lên, “Vẫn chưa xong sao?!” Nhưng tất cả chúng tôi đều ở đây vì cùng một lý do: Haruka-kun đã hy sinh bản thân để cứu mọi người. Chúng tôi phải trả ơn.

Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu tất cả chúng tôi không có mặt ở đó để chào đón cậu ấy. Nếu tôi không kiềm giữ mọi người, tất cả đã lao xuống để tìm Haruka-kun từ lâu rồi.

Mọi người vẫn ở tầng 54. Haruka-kun ở rất xa phía dưới, trong hoàn cảnh tồi tệ hơn nhiều, đối mặt với những kẻ thù hung dữ, mạnh mẽ hơn nhiều, một mình. Đang cố gắng trèo lên để gặp chúng tôi.

Nếu tụi tôi gặp một đàn quái vật lv 80 hoặc 90, tất cả chúng tôi sẽ bị giết ngay lập tức.

Tôi cũng muốn lao ngay đến chỗ cậu ấy. Nhưng chúng tôi vẫn còn yếu. Chúng tôi phải di chuyển cẩn thận.

Tất cả những gì cả lớp có thể làm là đi sâu hơn một tầng, với hy vọng chào đón cậu ấy trở về.