NGÀY 31?
Chắc chắn, có tổn thương về mặt cảm xúc, nhưng tổn thương về thể chất thì khác.
TỐI THƯỢNG MÊ CUNG
TẦNG 77
VÌ TẦNG 78 bốc mùi giấm, chúng tôi vội vàng lên tầng 77 trước khi kiểm tra xem có gì ở đó. Có lẽ cả hai sẽ tìm thấy điều gì may mắn? Hai con số bảy có nghĩa là may mắn phải không? Có lẽ tầng này chứa đựng điều mà một nam sinh cao trung hằng mong đợi?!
Nữ quái vật, làm ơn, tôi nghĩ, một con succubus, làm ơn. Lần này mình sẽ tấn công, chứ không phải ngược lại. Năn nỉ đó, hầm ngục!
“Imp, Lv: 77.” Những con quỷ nhỏ bay lượn, những sinh vật thiếu đi dù chỉ một mảnh mị lực nhỏ nhất đối với nam sinh cao trung đang “siêu nứng”. Hầm ngục ngu ngốc! Thông thường mày sẽ có nữ quái vật ở tầng 77! Chúng có những chiếc sừng nhỏ mọc ra từ đầu hói. Chúng đang chế giễu tôi sao? Đây là cách mày đè bẹp ước mơ của nam học sinh cao trung ngây thơ, đang “siêu nứng”?!
“Ugyaaah!” chúng than khóc.
Đây không phải lúc và nơi để “ugyaaah”, lũ sinh vật ngu ngốc! Tại sao mày lại chết? Để tao nói hết lời đã! Sao mày dám chà đạp lên ước mơ của nam sinh cao trung ngây thơ, đang “siêu nứng”!
“Gyooiiiii!” chúng hét lên.
Tự “gyoi” đi! Đến lượt mày bị chà đạp đấy!
“Giiiiii!” chúng rít lên.
Tao đã đủ “gii” cả đời rồi, mày không nghe tao nói sao?! Loại sinh vật nào lại chết chỉ vì bị lườm? Chúng có vấn đề gì với mặt tôi sao? Tôi tưởng chúng là quỷ chứ! Sao lại sợ hãi? Tôi đang bận tức giận với chúng đây! Và bây giờ chúng đang bay đi! Tôi chỉ muốn thuyết giáo chúng, và chúng lại chọn tự tử thay vào đó! Có ai từng dạy chúng lắng nghe người khác không? Sao chúng dám tự tử giữa lúc tôi đang mắng chứ!
Sau tất cả những hy vọng cao cả của tôi về tầng 77, tôi tìm thấy gì? Imp! Imp hói!
Tôi quay lại và thấy Lớp trưởng Thiết giáp Lườm đang run rẩy vì sợ hãi. Cô được cho là một hoàng đế mê cung, vậy tại sao cô lại rụt rè tránh xa tôi? Cô từng là dullahan, lich, và deathking—sự tồn tại đáng sợ nhất trên thế giới này! Cô không có quyền sợ hãi! Điều này đang bắt đầu làm tổn thương cảm xúc của tôi!
Tất cả Imp đều đã chết, và trái tim tôi tan nát. Tôi mang một khuôn mặt có thể khiến ngay cả một hoàng đế mê cung cũng sợ hãi, và nó dường như đã khiến tất cả Imp chết vì sợ hãi trước khi chúng tôi tung ra một đòn tấn công nào. Những con quỷ tồi tệ đó! Tôi đoán đó không phải là một lời lăng mạ lớn đối với Imp.
Tôi đứng giữa hầm ngục với một bộ xương nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Tôi chỉ muốn trút giận, nhưng tôi đã giết tất cả Imp trong quá trình đó. Có rất nhiều ma thạch còn sót lại trên mặt đất.
Tuyệt vời! Tiếp theo là tầng 76. Hãy chuyển sang cuộc phiêu lưu thực sự! Hoặc phiên trút giận thực sự?
Hầm ngục có nghe thấy tiếng kêu của tôi không? Tầng 76 hứa hẹn những người thằn lằn lv 76. Có thể có nữ quái vật ở đây, dù có lẽ không làm hài lòng bất kỳ nam sinh cao trung bình thường nào.
Có cả con đực và con cái, và chúng có cơ thể thằn lằn lẫn đầu thằn lằn. Sao có thể gọi đây là người thằn lằn?! Chúng không có đặc điểm con người nào cả! Có thể phân biệt con đực với con cái, nhưng điều đó chẳng tạo nên sự khác biệt nào: cơ thể chúng phủ đầy vảy! Đây chỉ là thằn lằn và không hơn không kém! Chà, chúng đứng bằng hai chân và cầm giáo, nhưng ngoài ra, hoàn toàn là thằn lằn!
Chúng trông giống khủng long hơn bất cứ thứ gì. Bất kỳ phẩm chất nào mà nam sinh cao trung bình thường mong ước hoặc mơ ước đều không tồn tại ở đây. Mình sẽ khiến lũ thằn lằn ngu ngốc này biến mất!
“Tui về nhà đây! Tui ghét cái hầm ngục ngu ngốc này! Tui muốn về nhà!”
Tôi nổi cơn tam bành. À, thêm một điều nữa không tồn tại: sự trưởng thành cảm xúc của tôi.
Một lớp băng giá bao trùm khắp tầng, khiến khu vực này lạnh cóng. Tôi hạ nhiệt độ cho đến khi tầng 76 trở thành một tủ đông, sau đó dùng Băng Thuật. Tại sao mình lại không làm chứ? Chúng ta biết rồi đó hiệu quả của việc này đối với bò sát!
Một nửa số thằn lằn hoàn toàn bị đóng băng, và nửa còn lại di chuyển với tốc độ cực chậm.
Tôi không thể tin vào chuỗi xui xẻo của mình. Đầu tiên, lũ Imp ở tầng 77 đã dập tắt những hy vọng cao cả của tôi ở đó, và giờ là một lũ khủng long cái… đương nhiên tôi bực tức rồi! Tôi không thương tiếc săn lùng tất cả chúng, cùng với Quý cô Giáp Bạch kim Lườm, mỗi một con.
Ai muốn dính dáng gì đến một người thằn lằn (♀) 99 phần trăm là thằn lằn? Không ai muốn cái này! Một nhà sưu tầm bò sát? Một kẻ mê khủng long? Đó là một sở thích kỳ lạ nhất mà tôi từng nghe! Tôi đã phải vật lộn với sở thích giáp trụ rồi! Chẳng còn chỗ nào để mà nhìn nữa!
Chúng tôi thu thập ma thạch trong cái lạnh cóng và tiến đến tầng 75. Lại một con trùm nữa. Cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành một phần tư chặng đường. Vẫn chưa đủ xa để cảm thấy an toàn… có lẽ tôi sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi hoàn thành một phần ba. Tôi sẽ xem xét bố cục của hầm ngục khi tôi đến đó, dù nó còn xa. Tôi sẽ giải quyết nó sau!
Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng trời lạnh thực sự. Ở dưới thì bốc mùi giấm, ở đây thì lạnh cóng—đây là loại hầm ngục khốn khổ gì vậy?
Một hầm ngục bốc mùi… cái gì vậy—không, tôi kiềm chế. Người quản lý hầm ngục cũ đang đứng ngay sau lưng tôi! Cả hai chúng tôi đều biết rõ ai là người gây ra mùi giấm! Cô có lẽ sẽ nổi giận với tôi nếu tôi phàn nàn. Dù cô sẽ im lặng về điều đó.
“Tụi mình đã chinh phục một phần tư hầm ngục! Chỉ còn ba phần tư nữa!” Tôi dừng lại. “Nói ra điều đó làm mất hứng, vì lý do nào đó.”
Con trùm là “Chimera (Mọi Loại), Lv: 100.” Một chimera hả? Tôi muốn biết đó là loại chimera nào, nhưng rõ ràng nó là mọi loại, điều đó nghe có vẻ không công bằng với tôi. Phần thưởng cho việc tôi chinh phục một phần tư hầm ngục là đối mặt với một con trùm quái dị, sưu tầm đủ loại sở thích sao?
Việc là “mọi loại” có nghĩa là nó có lẽ rất lớn. Đó là ý nghĩa của việc có mọi loại phải không? Phải.
Nó rất lớn.
Từ đầu đến đuôi nó dài khoảng mười mét, và lưng nó cao gấp đôi tôi, khoảng ba mét. Nó màu đen, có sáu chân giống hổ hoặc sư tử, và nó có cánh, dù tôi không thể biết chúng đến từ đâu. Nó có khuôn mặt của một con khỉ, và con khỉ đó bốc mùi như một ông già xấu xí. Nó có chân côn trùng thò ra từ bụng, quằn quại, và một cái đuôi bọ cạp. Vảy bò sát phủ kín lưng nó, và đầu chó—hoặc có lẽ là sói—thò ra từ hai vai. Không có phần nào của ngựa, cừu, chuột, hay một loạt các loài động vật khác. “Mọi loại” hơi sai lệch, hả. Phần còn lại đâu rồi? Mấy con mèo con đâu rồi?!
Một trận mưa kiếm tấn công rực rỡ, ánh sáng trắng nhảy múa trong không khí. Cựu Hoàng đế Mê cung, Lớp trưởng Hải cốt Giáp Bạch kim, bắt đầu chiến đấu. Con chimera này khá mạnh, nhưng không mạnh bằng cô nàng. Nó tấn công cô hết sức, vì vậy tôi quyết định lẻn ra phía sau và đánh nó.
Nguy hiểm nếu đến quá gần, vì vậy tôi kéo dài “Gậy Gỗ?” của mình—khoảng 18 mét là đủ. Bằng cách nào đó, Trọng Lượng Thuật của tôi đã biến thành Trọng Lực Thuật. Tôi dùng Trọng Lượng Thuật cũ hết sức mình, và tấn công!
Con chimera không kịp nhìn lại. Nó không thể bận tâm đến tôi, không phải khi nó đang đối phó với điệu múa kiếm rực rỡ, điên cuồng ở phía trước. Tôi có thể đánh nó từ phía sau.
Cả hai chúng tôi đều không tiến lên một bước, cũng không lùi một bước. Tôi tiếp tục đánh nó, đập nó, quật nó, vung mạnh hết sức, tất cả đều từ phía sau.
Cả hai chiến binh đều không thể kết liễu đối phương, nhưng cả ba chúng tôi đều tăng tốc. Tôi đánh nó từ phía sau.
Ở phía bên kia, màn trình diễn pháo hoa vẫn tiếp tục. Tôi tiếp tục đánh nó từ phía sau.
Tôi không biết cô đang cầm bao nhiêu thanh kiếm, cô đang chống lại bao nhiêu cánh tay và chân. Tôi chỉ tiếp tục đánh. Từ phía sau.
Tất cả những tiếng nứt, tất cả những va chạm trở nên nhanh đến mức chúng hòa vào một âm thanh đơn điệu. Tôi đánh nó từ phía sau.
Sau đó, con chimera và Lớp trưởng Hải cốt tiến lên nửa bước, để kéo dài cuộc chiến, để kết thúc mọi thứ vĩnh viễn. Tôi đánh nó từ phía sau.
Ồ, thế là xong rồi sao? Nó gục xuống chết.
“Woooa! Đừng có đâm tui bằng ánh mắt đó! Nó có lực vật lý riêng đấy! Cơ thể tui hơi nhói một chút. Tui cứ tưởng cô chỉ gây tổn thương tinh thần thôi, nhưng—đừng nói là ánh mắt cô cũng gây tổn thương vật lý đấy nhé?!”
Tôi rũ bỏ ánh mắt châm chích và đi kiểm tra vật phẩm của con trùm. Nó thực sự nhói! Để xem… ma thạch và một cái vòng tay. Cái này cũng là một cái lạ mắt nữa.
“Vòng Tay Quái Vật: Tăng cường tất cả năng lực.” Cái này có thiết kế đơn giản. Tôi không biết giới hạn của “tất cả năng lực” là gì, nhưng “tăng cường” thì mới. Cho đến nay nó luôn nói “cộng thêm” và đưa ra phần trăm. Tại sao chúng không tiêu chuẩn hóa nó? Tất cả những điều này thật vô lý! Tôi không thể so sánh nó với bất cứ thứ gì khác mà không có một tiêu chuẩn để dựa vào. Dù tôi đoán tôi chưa bao giờ hiểu các tiêu chuẩn của thế giới này ngay từ đầu. Đặc biệt là khi nói đến định nghĩa kỹ năng. Chúng có ý nghĩa gì không? Hay… chúng chỉ ở đó để chế giễu tôi thôi sao?! Tôi chắc chắn cảm thấy như vậy!