Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 10

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 3

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 33

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 10

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 53 - ĐẦU BUỔI TRƯA: Tôi sẽ phải công nhận mấy tên ota đó nếu chúng thực sự tạo ra một động cơ hơi nước bằng cách đập mấy thanh kim loại vào nhau.

NGÀY 53

ĐẦU BUỔI TRƯA

Tôi sẽ phải công nhận mấy tên ota đó nếu chúng thực sự tạo ra một động cơ hơi nước bằng cách đập mấy thanh kim loại vào nhau.

THÀNH PHỐ OMUI

 

TÔI ĐÃ CHỨNG KIẾN MỘT CẢNH TƯỢNG KINH HOÀNG—sốc đến mức tôi không thể nói nên lời. Làm ơn, hãy để nó biến mất, tôi nghĩ. Mấy tên ota nói lần lượt:

"Ồ, Haruka-kun đấy à!"

"Đúng lúc đấy. Bọn tớ không thể đưa nó ra khỏi kho vũ khí được."

"Đúng vậy, nó quá lớn."

"Và nặng nữa."

"Cậu có phiền cho nó vào túi vật phẩm của cậu không? Cứ thả nó ở sông là được."

Nó thực sự quá lớn và quá nặng. Nó lớn hơn cả lối vào xưởng rèn.

"Làm sao mà mấy cậu lại đóng một con tàu hơi nước khi đang cố làm một thanh kiếm?! Làm ghế khi định làm một cái bàn là một chuyện, nhưng tại sao một thanh kiếm lại cần một động cơ hơi nước?! Chẳng có lỗi nào khi làm kiếm mà có thể tạo ra một con tàu hơi nước cả! Không thể nào. Thật vô lý khi các cậu lại làm được điều này bằng cách đập một thanh sắt nung nóng bằng một cái búa! Tụi bây chắc chắn đã làm điều này có chủ đích. Tui chỉ không hiểu tại sao mấy cậu lại làm thế. Chúng ta có thể dùng ma pháp để vận hành mọi thứ! Chúng ta không cần hơi nước!"

Con tàu hơi nước chiếm hết không gian trong xưởng. Nó quá lớn để vừa qua cánh cửa. Cứ để nó ở đó đi!

Lão già nói, "Ồ, không được! Cái thứ này đang cản đường. Công tước Omui đã giao cho tôi một số công việc, và tôi không thể làm được với cái thuyền sắt của mấy cậu chiếm chỗ! Các cậu phải đưa nó ra khỏi đây."

Đó là một chiếc tàu hơi nước chèo bằng gỗ cỡ trung với vỏ bọc và gia cố bằng sắt. Bằng cách nào đó, họ đã đóng được một con thuyền mà không biết cách đóng một cái bàn. Có lẽ họ đã lên kế hoạch làm một cái ghế khác và nó lại thành ra thế này. Tôi chắc chắn rằng động cơ hơi nước cũng được làm bằng sắt, vì nếu nó được làm bằng gỗ, tôi đã rất ấn tượng!

"Sao ông không ngăn mấy tên ota lại, lão già?" tôi hỏi. "Ông đã giúp chúng à? Tui cá là có."

Chiếc tàu bọc sắt được lắp ráp quá tốt để ông ta không giúp—ý là, hãy nhìn những lớp hoàn thiện đó đi! Vỏ cong sẽ rò rỉ như một cái rổ nếu ông ta không giúp. Lão già nhìn đi chỗ khác, giả vờ không nghe thấy tôi, nhưng sự tội lỗi của ông ta quá rõ ràng!

✦✧

Sau khi đưa con thuyền ra sông và đợi mấy tên ota lên, tôi đương nhiên đã ném một trận mưa sao băng vào chúng. Dù tôi đã tiết kiệm MP cả ngày, tôi đã đốt hết tất cả nó trong một lần với phép thuật đó. Con thuyền chết tiệt không chìm! Chúng đã gắn một ma pháp lá chắn lên con thuyền!

Pháp sư đã thử làm các ma pháp bảo vệ và lá chắn trước đây, nhưng nó làm cho trang bị quá nặng để sử dụng thực tế… nên cậu ta đã đặt nó lên con thuyền chết tiệt! Chúng đã biết tôi sẽ ném sao băng vào thuyền của chúng từ trước! Tôi có nên phân rã nguyên tử của chúng không?

Khi tôi bay lên không trung để ném mưa sao băng xuống, tôi đã nhìn thấy mấy tên não thịt đang chơi đuổi bắt với một đám kobold trong rừng. Mình cứ giả vờ như mình không thấy gì. Mấy tên ngốc đó phù hợp với cuộc sống trong rừng quái vật hơn là với nền văn minh. Tôi cá là chức nghiệp của chúng đã thay đổi thành Man Rợ rồi.

"Nhưng có lẽ đó sẽ có tác dụng?"

Tôi đã tính đến việc đóng một loại tàu chở hàng để vận chuyển gỗ và sắt, nhưng mấy tên ota này lại làm một con tàu chiến bọc sắt vì một lý do không thể giải thích được. Điều thực sự làm tôi tức giận là chúng đã cố tình bảo vệ nó khỏi bị đốt cháy. Mặc dù vậy, tôi phải thừa nhận rằng việc lắp một thiết bị lá chắn quá lớn để sử dụng cá nhân lên một con thuyền thực sự là một ý tưởng hay. Nhưng tôi ghét cách nó bảo vệ chúng khỏi các đòn tấn công của tôi!

"Aa, tui cảm thấy kiệt sức tinh thần quá! Ngày nghỉ không phải để tui cảm thấy thư giãn hơn sao?"

✦✧

Lớp trưởng Thiết giáp và những người khác có lẽ đang ở cửa hàng tạp hóa. Tôi có cảm giác rằng họ đang nhắm đến dòng túi mới của tôi dù họ đều đã phá sản. Mục đích của việc giao sản phẩm của tôi cho cửa hàng tạp hóa là gì nếu họ chỉ mang chúng thẳng về quán trọ? Mình đang lãng phí quá nhiều công sức ở đây!

“Ấuuu màiiii gótttt!”

Đúng vậy, họ là những con nghiện mua sắm chính hiệu.

Có lẽ họ hoài niệm về bất cứ thứ gì gợi nhớ đến cuộc sống ở thế giới thật—hoài niệm đến mức họ đuổi theo bất cứ thứ gì gợi nhớ; họ thậm chí còn gây chiến vì những cái ví!

"Cái đó là của tớ!"

"Không bao giờ!"

"Cậu chỉ có thể lấy nó khi bước qua xác chết lạnh lẽo của tớ!"

"Yaaaaa!”

Còn gì khác để làm đâu? Họ cố gắng tận hưởng niềm vui nhiều nhất có thể từ quần áo dễ thương và thức ăn ngon. Chúng tôi đã sống ở thế giới này gần hai tháng rồi. Những ngày ở Nhật Bản đã qua từ lâu. Nhưng họ đã điều chỉnh cuộc sống mới của mình ở đây theo cách tệ nhất có thể!

Khi họ chỉ có thể tập trung vào việc sống sót thêm một ngày, họ không có thời gian để nghĩ về quá khứ. Họ mang những nụ cười giả tạo khi thần kinh của họ mệt mỏi. Giờ, họ đã an toàn, và họ có thể hồi tưởng về Nhật Bản và mọi thứ họ đã mất.

Mấy tên con trai thì dễ dàng hơn, khi so sánh. Mấy tên ota đã sống cuộc đời của chúng để chờ đợi cơ hội sống trong một thế giới giả tưởng. Dị giới này giống như một giấc mơ với chúng. Trên Trái đất, chúng là những kẻ vô vọng. Nhưng ở thế giới này, cuối cùng chúng cũng sống một cách nghiêm túc.

Mấy tên não thịt còn gặp ít rắc rối hơn nữa. Chúng hoàn toàn phù hợp với thế giới giả tưởng, đặc biệt là sống trong rừng.

Trở lại Nhật Bản, tất cả chúng đều là những vận động viên ưu tú. Nếu chúng không được đưa đến thế giới này, có lẽ chúng đã trở thành vận động viên chuyên nghiệp, kiếm được sự giàu có và danh tiếng. Tuy nhiên tôi biết chúng không muốn quay trở lại. Mấy tên não thịt đã tìm thấy một nơi mà chúng thuộc về, nơi chúng có thể tận hưởng những cảm giác mạnh đến chết người trên chiến trường, chỉ dựa vào bản năng, và sống mỗi khoảnh khắc một cách trọn vẹn nhất. Chúng giống như một nền văn hóa man rợ đã chết vì sự nhàm chán ở thế giới của chúng tôi, chỉ để cuối cùng tìm thấy một mục đích ở đây. Mặc dù, có lẽ chúng quá ngu ngốc để cảm thấy nhàm chán, và chúng luôn thành thật và hào hứng. Kiểu, như những tên đần ấy.

Tôi không có gì để quay lại. Thứ duy nhất tôi nhớ là hiệu sách. Mất quyền tiếp cận các hiệu sách là một viên thuốc đắng khó nuốt.

Nhưng Lớp trưởng Thiết giáp đã bù đắp cho nó. Vì tôi là người đã đưa cô ấy ra khỏi bóng tối, tôi muốn đảm bảo cuộc sống của cô ấy là một cuộc sống tốt đẹp. Ở Nhật Bản, tôi không có sự gắn bó nào, không có ai tôi quan tâm, không có gì tôi muốn chăm sóc, không có gì mà tôi không thể sống thiếu.

Tôi thích thế giới này hơn. Giờ tôi có cả Slimey nữa. Tôi đã tạo ra những mối liên kết thực sự với những người ở thế giới này.

Các bạn nữ thì khác. Chẳng có gì về thế giới này là dễ chịu với họ. Họ đã phải từ bỏ quá nhiều thứ khi được đưa đến đây.

"Atatatata!"

"Chịu đòn này!"

"Eeyaa!”

Hay tôi đã nghĩ vậy.

Không có gì ngạc nhiên khi họ trở nên hư hỏng, những con nghiện mua sắm có quyền. Tôi đã làm những gì có thể để làm họ mỉm cười, nhưng điều đó không làm giảm đi sự kinh ngạc của tôi khi họ vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình.

Không ai có thể đổ lỗi cho các nữ sinh nếu bất kỳ ai trong số họ phát điên, hành động bạo lực, hoặc bị suy nhược thần kinh. Bằng cách nào đó, không có ai mất trí như cậu-gì-đó-san đã làm. Nhờ điều đó, ba mươi người chúng tôi vẫn còn sống. Phát điên sẽ là con đường dễ dàng, nhưng họ đã kiên trì. Sức mạnh tinh thần của họ chắc chắn đến từ sức mạnh thần bí của tình bạn—và của việc mua sắm!

"Nào, tụi mình hãy đàm phán đi!"

"Được thôi, nhưng chỉ khi cậu bỏ tay ra khỏi nó!"

"Không, tớ đã giành trước rồi!"

"Tớ sẽ đổi!"

"Chà, tớ chưa mua nó mà, nên..."

Tôi lại có một đêm chế tác trước mắt. Mọi thứ quan trọng với họ trong mười sáu năm sống trên trái đất—tất cả những món ăn quen thuộc và thời trang quyến rũ—không thể bị lãng quên trong chốc lát, nhưng tôi có thể cố gắng làm dịu nỗi đau. Họ sẽ ít đau khổ hơn nếu họ đã đầu hàng tuyệt vọng và chết trong rừng, nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra. Điều tối thiểu tôi có thể làm là giúp họ cười. Nụ cười của họ làm cho những giờ làm thêm đáng giá… Thực ra, nó có thực sự đáng giá không?

"Eee! Tớ đã thấy cái túi đó trong một cửa hàng rồi! Tớ luôn muốn có một cái!"

Tôi muốn xin lỗi các nhà thiết kế ban đầu của những chiếc túi Duchy & Banana rất thật của tôi. Thành thật mà nói, tôi cũng hơi muốn một cái, nhưng tôi không thể thay thế túi vật phẩm của mình. Hơn nữa, bất kỳ phụ kiện sang trọng nào tôi làm đều xung đột khủng khiếp với chiếc áo choàng đen của tôi! Tôi sẽ trông thật ngớ ngẩn với một chiếc túi khác.

"Hmm, cái này hơi lớn," Lớp phó C nhỏ nhắn phàn nàn.

"Đúng vậy, không có kích cỡ nào phù hợp với cậu."

"Gọi nhà sản xuất đến đây!"

“Tớ yêu cầu một lời xin lỗi và một khoản giảm giá!"

"Không, bọn mình đừng phàn nàn từng người một. Chúng ta sẽ nói với cậu ấy như một nhóm khi cậu ấy đến đây."

"Aa, chào mừng trở lại!"

Những cái túi đó không quá lớn, cậu chỉ quá nhỏ thôi! Tôi nghĩ. Hầu hết các lời phàn nàn đến từ chibi loli, sau tất cả. Về khu vực trẻ em đi!

"Tớ nên mua một cái gì đó thể thao, hay một cái ví dễ thương có thể mang đến một bữa tiệc?"

"Nhưng cậu chưa bao giờ được mời đến một bữa tiệc trước đây."

Lớp phó B biết ý chạm vào thái dương, "Aa, nhưng tụi mình đã thành lập một tổ đội phải không?"

Tôi chưa từng đi dự tiệc, cũng chưa thành lập một tổ đội. Tôi có thể tiệc tùng với ai, goblin à? Không đời nào! Có lẽ mấy tên não thịt sẽ thích điều đó!

“Buu, tớ muốn tất cả mọi thứ!"

"Đúng vậy, có vẻ như chúng mình sẽ phải đi săn một vài con quái vật rồi."

"Đúng vậy!"

Mọi người đều vui vẻ, hoặc ít nhất là thực hiện nhiều giao dịch. Các bạn cùng lớp của tôi có rất ít ngày nghỉ vì họ không thể giữ được tiền tiết kiệm của mình. Họ thèm quần áo đến mức hoàn toàn vui vẻ kiệt sức săn quái vật. Họ cũng đang thích nghi với thế giới này sao? Họ thực sự đã thích nghi tốt ha? Có thể nào họ không dùng việc mua sắm để che đậy tổn thương tinh thần không? Phải chăng họ vốn dĩ đã tham lam? Sau khi suy nghĩ kỹ hơn, họ dường như cực kỳ không cân bằng khi nói đến việc mua sắm!

"Không đời nào, nhìn kìa! Lại có món đồ mới nữa ư?!"

"Tớ cần nó! Tớ sẽ mua nó!"

Không đời nào thứ này là lành mạnh hết.