NGÀY 51
BUỔI TỐI
Hào hứng với việc bán đồ ngọt, nhưng lại chán chường việc bán nhà ư?
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
“MẤY CÔ GÁI ĐÓ ĐANG nghĩ gì vậy? Hở hang quá trời, gần như ném thân vào mình luôn!”
Funyun funyun?
“Dù mình bối rối, mình nghĩ mình đã làm mọi thứ thành thất sắc ngoại trừ quần jean. Thôi kệ, mình tính thêm tiền cho quần áo thất sắc, nên cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn cả thôi.”
Munyun munyun.
Có lẽ đó là cách họ cố gắng cổ vũ tôi và giúp tôi quên đi những ngôi làng đã bị phá hủy.
Tôi thực ra không bận tâm về những tàn tích của các ngôi làng đó. Họ chỉ đang lo lắng quá thôi. Chuyện đã xảy ra rồi, và đã quá muộn để thay đổi nó. Tôi chỉ đơn giản là không muốn quên.
“Mọi người đã sống trong ngôi làng đó, và nó đã biến mất vì sự thiếu hành động của tui. Tui không muốn quên đi trách nhiệm của mình á?”
Munyun?
Tôi không bị làm phiền, tôi chỉ biết rằng không có cách nào để tha thứ cho bản thân vì sự mất mát đó.
“Dù sao thì, mấy cô gái co quắp quá nên mình không thể ngăn mấy cái xúc tu siết chặt quanh những cơ thể đang uốn éo của họ và chạm vào họ khắp nơi một cách biến thái!”
Các giác quan của tôi được kết nối với các xúc tu, nên tôi đã cảm nhận được mọi thứ. Đó là lý do tại sao tôi bảo họ đứng yên.
“Mặt họ đỏ bừng và hơi thở gấp gáp. Đó là một bầu không khí thật sự… căng thẳng luôn? Quá sức đối với một thằng con trai ngây thơ mới lớn, mi có nghĩ vậy không?”
Slimey nhún nhảy đồng ý.
Tôi đã làm việc một cách gấp gáp, nhưng kết quả theo ý tôi là rất tốt. Đó là một trải nghiệm gần như thần thánh, khi thấy những cái xúc tu đó hoạt động. Không phải theo kiểu biến thái đâu nhé!
“Tui chỉ hơi hoảng một chút khi họ bắt đầu rên rỉ và thở dốc. Đó là lý do tại sao tui vội vã hoàn thành công việc. Chỉ là… họ càng co thắt và uốn cong, tui càng cảm nhận được nhiều hơn á?”
Funyun funyun.
Tôi sẽ không ngủ được đâu, dù tôi đã hoàn thành xong các đơn đặt hàng quần áo. Tôi không muốn nghĩ về tất cả các phụ kiện và trang bị mà tôi phải làm.
“Mình cũng có thể xử lý việc đó với xúc tu và Khống Chế Thuật nữa.”
Tôi cũng không phải lo lắng về việc hết MP, vì tôi có cái cục pin MP cao cấp đó trong túi đồ của mình.
Slimey đã ngủ say. Tôi tự hỏi liệu nó có hạnh phúc không, liệu nó có vui vẻ hôm nay không. Nó có đang có một giấc mơ đẹp không? Slimey có hạnh phúc khi được đi theo không? Tôi không có câu trả lời nào cả.
Mặt khác, Lớp trưởng Thiết giáp không bao giờ cần ngủ, cũng không cần ăn. Điều đó không ngăn cản cô nhét đầy đồ ăn vào bụng mỗi ngày và ngủ gật với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Tôi hy vọng rằng Slimey có thể tìm thấy hạnh phúc ở đây. Tôi chỉ không biết gì về việc chăm sóc một con slime quái vật cả.
Lớp trưởng Thiết giáp đã bị cuốn vào sự hỗn loạn của cuộc họp các nữ sinh, kiệt sức và ngủ thiếp đi cùng mọi người. Trong giấc ngủ, cô ôm chặt lấy bộ quần áo và chiếc mũ mới của mình.
Ngay cả khi họ thức dậy sớm, họ có lẽ sẽ rất hào hứng để thử tất cả quần áo mới của mình, nên tôi sẽ không bị làm phiền trong một thời gian. Vì vậy, tôi quay lại làm việc, làm thêm giờ không lương bất tận của mình.
“Cửa hàng tạp hóa cũng đặt rất nhiều đơn hàng nữa!” tôi than vãn. “Cô chủ còn đánh dấu tất cả các đơn hàng của cô ấy là KHẨN CẤP! Tất nhiên, cô ấy lại đặt một đơn hàng combo bữa trưa nấm! Khi nào cô ấy mới nhận ra rằng mình không phải là một nhà hàng vậy?”
Cô ấy luôn đặt nấm nữa. Sao một người phụ nữ lại có thể thích nấm nhiều đến vậy chứ?
“Chà, mấy cái xúc tu có lẽ có thể xử lý nó khá nhanh. Hơn nữa, mọi thứ chúng làm đều có chất lượng tuyệt hảo! Mình sẽ có thể hiện đại hóa thành phố này trong chốc lát!”
Nếu tôi muốn lịch sự, tôi sẽ mô tả vùng biên giới này là một vương quốc khiêm tốn và mộc mạc. Sự thật là, nó là một vùng hẻo lánh. Tại sao cô ấy lại đặt rất nhiều thứ cơ bản như xô, đĩa và nồi chứ?
“Cái quái gì vậy, cô ấy đặt một cái bếp củi bằng sắt? Đi đến chỗ thợ rèn mà mua cái đó! Ai lại đặt tất cả những thứ này từ cùng một người chứ?! Tất cả đều ‘khẩn cấp’, và trên hết, cô ấy còn mong đợi tôi làm hộp bento nấm mỗi ngày! Cô ấy bắt đầu bán đồ ngọt từ khi nào vậy? Cô ấy chỉ quyết định rằng mình sẽ làm chúng cho cô ấy mà không hề hỏi ý kiến!”
Không chỉ vậy, rõ ràng có sự không nhất quán giữa doanh số bán hàng và kho hàng. Cô ấy chỉ ăn hết đồ ngọt đó một mình!
“Cô đang ăn quá nhiều kẹo rồi! Bảy hộp cho ba người? Ai đã ăn cái hộp thừa ra đó vậy?!”
Tại sao cô ấy lại bán hết tất cả đồ nội thất mà tôi đã làm để trang trí cửa hàng?
“Woa, lợi nhuận lớn đấy. Thôi kệ, chúng ta hãy sản xuất hàng loạt đồ nội thất!”
Dù vậy, cô ấy đã bán quầy thu ngân… khách hàng đến đâu để thanh toán vậy?
“Cô ấy đang đóng gói hàng hóa trên sàn nhà à? Cô ấy là đồ ngốc à? Tại sao cô ấy không đợi mình làm cho cô ấy một cái mới trước khi bán cái quầy thu ngân duy nhất của mình? Cô ấy thực sự đã lừa người ta với cái này! Đó là kiểu suy nghĩ của mình—hãy làm thêm đồ nội thất và lừa gạt thế giới đi!”
Thị trấn này đã nghèo khó và suy tàn trước khi tôi đến đây. Họ không có gì cả. Chẳng phải rất vô lý khi một người duy nhất làm một chút nghề thủ công có thể thay đổi mọi thứ sao? Điều đó không có ý nghĩa gì cả!
“Mình chắc chắn nên khai thác một ít quặng sắt. Có một sự thiếu hụt sắt trong thị trấn, và mình không muốn tốn tiền để mua nó.”
Khi nào thì tôi mới có thể nghỉ ngơi đây? Tôi đã viết một lịch trình cho bản thân. Chà, tôi đã viết “Đã có lịch trình” trên một mảnh giấy, nhưng đó là sự khởi đầu của một lịch trình! Một tác dụng phụ của việc lừa gạt mấy cô gái mỗi ngày có nghĩa là chúng tôi phải đi kiếm tiền trong các hầm ngục bất cứ khi nào tôi có thời gian nghỉ ngơi.
Slimey ngủ say, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút để phản ứng lại những lời lảm nhảm của tôi.
“Tại sao mình lại phải làm xô ở một thế giới giả tưởng chứ?! Dù mình đã chuẩn bị quy trình sản xuất cho nhiệm vụ này rồi. Mình được gì từ việc làm xô này chứ? Mình được lợi gì?! Méo có gì!”
Bị bao vây bởi những cái xô ở dị giới, một cốt truyện thật tệ! Mặc dù Mộc Thuật và các xúc tu đã làm rất tốt. Ai cần nhiều xô đến vậy chứ? Tiếp theo, cô ấy muốn giỏ!
“Cô chủ cửa hàng tạp hóa nghĩ mình là một thợ mộc à? Nếu vậy, tại sao cô ấy lại đặt bữa trưa?! Câu chuyện bi thảm về những công việc phụ không ngừng này sẽ không bao giờ kết thúc!”
Tôi đã từng đọc rằng việc nói chuyện một mình là một dấu hiệu cảnh báo bệnh tâm thần. Nếu đúng là như vậy, thì việc bảo một người bị bệnh tâm thần im miệng chẳng phải là tàn nhẫn sao?
“Không ai sẽ ngăn mình cằn nhằn một mình đâu. Không phải là có ai nghe thấy mình đâu. Vậy nên, đúng rồi, mình sẽ tiếp tục nói chuyện một mình! Làm việc trong im lặng thật nhàm chán! Cô ấy cần tất cả những cái giỏ này để làm gì chứ? Chết tiệt! Nếu mình đã làm những thứ này từ đầu, mình đã có thể đi câu cá suốt thời gian qua rồi!”
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã trở thành một thợ thủ công bậc thầy ở dị giới. Sau khi phát triển các kỹ thuật dây chuyền lắp ráp, giờ tôi có thể sản xuất hàng loạt những gì tôi muốn. Đây là câu chuyện đầy cảm hứng của chủ sở hữu kiêm nhân viên duy nhất của một xưởng bóc lột sức lao động ở thế giới giả tưởng!
“Mình lẽ ra phải nhận ra rằng Mộc Thuật có thể giúp câu cá ngay từ ngày đầu tiên! Mình không thể tin rằng mình đã dành quá nhiều thời gian để ăn nấm trong khi thèm thuồng nhìn cá!”
Đó là một sự kiện hiển nhiên, và tôi không biết tại sao mình lại bỏ lỡ nó.
Tiếp theo, tôi phải hoàn thành một chồng đơn hàng khổng lồ quần áo nữ và một vài đơn hàng quần áo nam. Ngay cả trong một thế giới giả tưởng, thời trang nam giới cũng là một điều gì đó được nghĩ đến sau cùng. Khu vực dành cho nam giới trong cửa hàng tạp hóa nhỏ và tồi tàn hết mức có thể.
“Đàn ông không mua quần áo, cô ấy nói thế. Đây là một cửa hàng chết tiệt! Hãy bán quần áo mà người ta muốn mua! Đừng chỉ dành một góc nhỏ của cửa hàng để bán rác rưởi!”
Bất kể tốn bao nhiêu công sức, tôi quyết định làm thêm quần áo nam. Tại sao tôi lại không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì để làm ngoài quần jean và quần túi hộp? Đàn ông thật sự không mua quần áo! Nếu tùy thuộc vào tôi, tôi sẽ chỉ sở hữu một chiếc quần thất sắc duy nhất. Dù giặt giũ sẽ là một vấn đề.
“Những thứ khác thì ổn. Mình sẽ sản xuất hàng loạt và tạo thêm một ít hàng tồn kho. Mình sẽ tiếp tục làm việc trong xưởng bóc lột sức lao động một người của mình cho đến khi nền kinh tế của thị trấn phát triển hơn một chút. Nhưng tại sao mình lại phải làm bữa trưa mỗi ngày chứ? Đi hỏi một nhà hàng ấy!” Lúc này, tôi đang hoàn thiện một hộp cơm bento nấm cỡ lớn. “Tại sao lúc nào cũng là nấm vậy? Cô ấy quá ám ảnh với nấm. Bất kể thị trấn trở nên giàu có đến đâu, cũng sẽ không có ai mở một nhà hàng chỉ bán nấm đâu! Nó quá đặc thù! Cô ấy sẽ là khách hàng duy nhất!”
Bỏ qua mọi lời phàn nàn, túi đồ từ bộ Dân làng A của tôi bảo quản mọi thứ tôi cho vào đó trong một thời gian rất dài, nếu không muốn nói là vĩnh viễn. Tôi không biết thời gian có bị dừng lại bên trong cái túi đó không, nhưng mọi thứ bên trong luôn tươi mới hoàn hảo. Đó là lý do tại sao tôi quyết định sản xuất hàng loạt bữa trưa của cô ấy. Nếu tôi có bất kỳ thứ gì thừa, tôi luôn có thể cho Slimey một ít.
Nhờ có các xúc tu, dây chuyền lắp ráp của tôi nhanh hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy như mình đã làm việc này hàng thế kỷ rồi, nhưng trên thực tế, rất ít thời gian đã trôi qua.
“Mình nghĩ thời gian trôi chậm hơn đối với mình lúc này.”
Suy Nghĩ Tối Cao đã cho tôi Suy Nghĩ Cao Tốc và Suy Nghĩ Song Song, điều này cho phép tôi sử dụng xúc tu và Khống Chế Thuật để sản xuất bất cứ thứ gì mình muốn trong nháy mắt.
“Mình đã trở thành một nhà máy một người hoàn hảo; đây thực sự là sản xuất hàng loạt! Mình sẽ trở nên giàu có nhờ cái này!”
Tôi đã tạo ra một lượng lớn đồ nội thất được yêu cầu và cả tấn sản phẩm mới nữa. Tiếp theo là may và dệt.
Tôi đang thuê một căn phòng bốn người, nhưng ngay cả với không gian thêm đó, nó cũng trở nên chật chội. Tôi bắt đầu cho các sản phẩm đã hoàn thành vào túi đồ của mình. Nguyên liệu thô ra khỏi túi và sản phẩm đã hoàn thành vào lại. Nói cách khác, cái túi đó vừa là điểm khởi đầu vừa là điểm kết thúc của dây chuyền lắp ráp ma thuật của tôi. Đây là toàn bộ một ngành công nghiệp được nén lại trong một căn phòng duy nhất, và một công việc phụ duy nhất!
“Có vẻ như mình sẽ hoàn thành trước khi Lớp trưởng Thiết giáp trở về. Việc này đang tăng tốc thật sự! Mấy cái xúc tu này hữu ích quá đi!”
Chúng làm việc với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Tôi quyết định nâng cấp các xúc tu bằng Mithril. Khi tôi kiểm tra trạng thái của nó, món đồ bây giờ hiện lên: “Vô Hạn Ma Thủ: Tạo và điều khiển xúc tu và bàn tay ma thuật. Thay đổi hình dạng và thuộc tính. Cương hóa. Vũ khí hóa.”
“Ma Thủ? Mấy cái xúc tu đã trở thành bàn tay à? Cuối cùng, mình đã có một bàn tay giúp đỡ!”
Những cái xúc tu đã là một sự giúp đỡ lớn, nên tôi chỉ có thể tưởng tượng Vô Hạn Ma Thủ có thể làm được gì. Thật không may, tôi giờ đã cạn kiệt Mithril.
Mình nên thử nghiệm mấy cái tay này thôi, tôi nghĩ. Đúng lúc đó, Lớp trưởng Thiết giáp trở về. Thời điểm hoàn hảo! Mình sẽ thử nghiệm Vô Hạn Ma Thủ này đến khi nào mình thỏa mãn thì thôi. Vô Hạn Ma Thủ có nghĩa là khoái cảm vô hạn! Đã đến lúc tìm hiểu xem vô hạn thực sự vô hạn đến mức nào!
Mấy bạn độc giả biết đấy, là một thiếu niên, tất cả thời gian tôi dành để sờ soạng các bạn cùng lớp bằng những cái xúc tu ngoe nguẩy đã để lại cho tôi một vấn đề cụ thể. Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, tôi phải thử nghiệm tụi quỷ này.
“Đã đến lúc thực hành, để thử nghiệm! Tui không thể tự chủ được—không phải lỗi của tui! Tui thề! Thề luôn! Tui thề thêm lần nữa!”
Chắc chắn, mọi người không cần tôi phải kể rằng sáng hôm sau, cô ấy đã vô cùng bực bội với tôi rồi ha.