NGÀY 52
SÁNG MUỘN
Ba cái đầu chưa chắc đã hơn hai.
HẦM NGỤC
KHI CÁC BẠN CÙNG LỚP của tôi đạt tới cấp độ giữa 90, tốc độ lên cấp của họ chậm đi trông thấy. Chắc phải tốn một lượng kinh nghiệm khổng lồ để từ 99 lên 100, nhưng đạt đến cấp độ đó gần như chắc chắn sẽ mạnh lên theo cấp số nhân.
Quái vật chỉ có thể đạt tối đa lv 100, nhưng con người thì còn có thể vượt qua cả cấp độ đó. Đến mức này, một người có thể đấu tay đôi với vua hầm ngục. Nếu thế, họ chẳng cần phải liều mạng nữa—họ có thể trở nên mạnh hơn rất nhiều, mạnh hơn cả bất kỳ con quái vật nào.
“Tách đội hình!” Lớp trưởng chỉ huy. “Vây lấy kẻ địch!”
“Rõ!”
Muyun!
Với tôi, cấp độ không có ý nghĩa gì cả. Tôi vốn chẳng dùng chỉ số để chiến đấu, và tôi cũng không có hy vọng đạt đến lv 100 trong đời này. Tôi đã tiêu diệt tất cả quái vật trong khu rừng. Ngay cả khi giết một goblin đế cũng chỉ đủ để tôi lên Lv 10.
Vấn đề không chỉ là thời gian, mà là tôi phải giết bao nhiêu con quái vật. Nếu tiêu diệt tất cả quái vật trong rừng mà chỉ giúp tôi lên Lv 10, tôi nghi ngờ rằng trên toàn thế giới này không đủ quái vật để tôi đạt đến Lv 100, ngay cả khi tôi tự tay diệt sạch chúng.
“Xong con cuối cùng rồi!”
“Đám tụi tớ cũng dọn xong!”
“Nào, đi thu thập ma thạch thôi.”
“Cê!”
Việc càn quét những nơi sâu nhất trong Tối Thượng Mê Cung và không ngừng chinh phục các hầm ngục từ đó đến giờ vẫn không đủ để tôi lên Lv 20. Đơn giản là không có đủ điểm kinh nghiệm tồn tại để đạt tới Lv 100. Nếu có nhiều quái vật đến vậy, thì thế giới này đã bị tràn ngập từ lâu rồi.
“Nếu là loại dã thú, thì tụi mình xử lý được.”
“Dã khuyển dùng Bầy Đoàn Tác Chiến nhỉ?”
“Vẫn tốt hơn chim chóc, tớ nói thật đấy.”
“Biết bay thì thật quá bất công mà!”
Fuyun fuyun.
Lớp trưởng Thiết giáp và Slimey có lẽ sẽ có ngày đạt được Lv 100. Lớp trưởng Thiết giáp bất tử, còn Slimey thì ai mà biết nó sống được bao lâu. Nhưng khả năng đó đã khép lại với tôi. Dẫu sao thì tôi cũng chỉ là con người. Thề luôn mà! Nhìn chỉ số của mình kìa, ghi rõ rành rành ra đấy!
“Sao cậu cứ lầm bầm và kiểm tra chỉ số của mình hoài vậy?”
“À, tui chán khi mấy phòng ẩn chán quá nên tui có xu hướng độc thoại hơn ấy mà. Cậu hiểu ý tui hông?”
Puyun!
Tôi không biết tại sao chúng tôi lại được đưa đến thế giới này, nhưng có lẽ có một lý do nào đó. Trở lại căn phòng trắng ấy, lão già thối nát đã nói gì đó về bước sóng tương thích và sự kết hợp của linh hồn chúng tôi. Tôi không hiểu “bước sóng” nghĩa là gì, nhưng nếu điều đó có nghĩa là ông ta cần triệu hồi 43 người, thì chúng tôi gặp rắc rối rồi. Chỉ còn lại 30 người trong tụi tôi, và một người thì vô dụng. Gần một phần ba số người đã chết, chỉ còn lại 69,76744186% bọn tôi tiếp tục chiến đấu.
Tôi nghĩ điều cần thiết là 29 người bạn cùng lớp còn lại của tôi phải đạt đến Lv 100. Tôi không thể biết liệu điều đó có đủ để cứu nhân loại hay không, nhưng để bù đắp cho sự mất mát của rất nhiều sinh mạng, chúng tôi cần phải trở nên mạnh nhất có thể.
“Coi chừng! Một con gấu!” Lớp trưởng gọi.
“Mấy con gấu đã định ăn thịt tớ rồi,” Lớp phó C hét lên, giọng hoảng hốt. “Cảnh báo hơi muộn rồi đấy!”
Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy có một lý do chúng tôi được đưa đến thế giới này. Nếu đúng như vậy, tôi không thể coi bất kỳ ai trong tụi tôi là không quan trọng. Tôi không thể đạt đến một cấp độ đủ cao để thực sự giúp đỡ, vì vậy đó là lý do tại sao tôi phải một mình đối mặt với trùm cuối. Tôi là một nhân vật phụ dăm ba bữa chết, chỉ quan trọng ở phần đầu của câu chuyện.
Gái Khiên đập tấm khiên vào một con gấu. “Đừng có lầm bầm nữa, Haruka-kun. Giúp bọn tớ đi!”
Con gấu lùi lại và gầm lên, và với tôi, nó nghe như đang hỏi một câu hỏi.
Nếu chúng tôi được triệu hồi với một mục đích, thì nó có thể liên quan đến các hầm ngục. Chỉ một loại quái vật duy nhất có thể được tìm thấy trên một tầng của hầm ngục—với rất ít sự phân tâm, việc tìm cách đánh bại chúng là vô cùng dễ dàng.
“Cậu ấy lại bơ bọn mình rồi!”
“Cậu ấy bơ cả mấy con gấu luôn kìa!”
Nếu chúng tôi không làm gì, nếu tụi tôi để một chúa quái vật lv 100 trỗi dậy từ các hầm ngục và dẫn đầu một đội quân ma vật, thì sẽ quá muộn—thế giới sẽ bị diệt vong. Chúng tôi may mắn vì có thể chiến đấu với quái vật từng tầng một, từng hầm ngục một. Mọi người không thể để chúng thoát ra ngoài.
“Cậu ấy cứ lẩm bẩm một mình trong khi đánh bại bất kỳ con gấu gai nào đến quá gần!”
“Trông cậu ấy có vẻ nghiêm túc, nhưng tớ có cảm giác cậu ấy đang mơ mộng.”
Để giữ an toàn cho nhiều người nhất có thể, tôi phải tự mình xử lý vua hầm ngục. Nguy cơ mất bất kỳ người bạn nào trong lớp là quá cao, và cơ hội chiến thắng của họ là rất mong manh. Họ cần phải rút lui.
“Cậu ấy vẫn đang nói chuyện một mình trong khi né tránh các đòn tấn công?!”
“Tớ sắp bắt đầu cổ vũ cho mấy con gấu rồi đấy!”
“Chúng là kẻ yếu hơn mà! Cho dù chúng cố gắng thế nào, cậu ấy vẫn đánh bại chúng mà không thèm để ý!”
Mấy nữ sinh đồng thanh hô vang, “Tiến lên, mấy con gấu, tiến lên!” cứ như đang ở một sự kiện thể thao. Slimey nhún nhảy theo lời cổ vũ của họ.
Dù tôi yếu, nhưng chỉ số May Mắn thần thánh khiến tôi khó chết hơn nhiều, và bộ sưu tập các kỹ năng hiếm của tôi làm tăng cơ hội thành công. Rủi ro càng cao, lợi ích càng lớn.
Chúng tôi có lẽ đã được đưa đến vùng biên cương vì đây là khu vực nguy hiểm nhất của thế giới này, với khu rừng đầy quái vật, Tối Thượng Mê Cung và nguy cơ chiến tranh toàn diện. Hai ngôi làng đã bị tàn phá bởi một bầy quái vật hung hãn từ khu rừng đó. Ngay bây giờ, những mối đe dọa đó không còn là vấn đề. Chúng tôi cần dọn dẹp các hầm ngục còn lại để vùng biên cương được an toàn. Không được kiểm soát, dòng quái vật từ các hầm ngục còn lại này có thể tàn phá công quốc và làm suy yếu quân đội vùng biên cương đủ để vương quốc thấy cơ hội để xâm lược. Rồi bọn tôi sẽ có một cuộc chiến tranh kèm theo một trận lũ quái vật.
Dù tôi có giải thích bao nhiêu lần, dường như không ai hiểu: đây là quy luật tàn khốc của thế giới này. Nó chỉ đơn giản là thế.
“Ngay cả con gấu cuối cùng cũng bị lơ và rồi bị đập bẹp dí.”
“Tớ thậm chí không thể hiểu cậu ấy đang nói gì!”
Dù tôi nghĩ thế nào đi nữa, cái tiền đề “được triệu hồi đến dị giới” này thực sự, thực sự tệ. Đây không phải là một câu chuyện nơi các anh hùng được triệu hồi đến một thế giới khác để chiến đấu và vật lộn, nhưng cuối cùng vẫn được sống trong hòa bình. Một điều như vậy có thể rất hay để đọc, nhưng thế giới này không dễ dàng như vậy.
“Sao cậu ấy lại khóc vậy? Có chuyện gì với cậu ấy thế?” Lớp phó A suy tư. “Cậu ấy rõ ràng không gặp nguy hiểm nào cả.”
“Có lẽ cậu ấy đang cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm với mấy con gấu tội nghiệp đó,” Lớp phó B nói.
“Tớ muốn lo cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại làm tớ lo lắng thay cho cậu ấy!”
“Có chuyện gì vậy, Haruka-kun? Cậu sẽ không chết đâu!”
Sao họ lại hét lên thế? Mình có chết đâu. Mình nghĩ thế?
Điều này sẽ không kéo dài mãi mãi—một khi mấy bạn nữ trên Lv 100, tôi sẽ chọn con đường dễ dàng. Tôi hứa với mọi người đấy.
“Hả? Tui chỉ đang nghĩ là cái thân già này chỉ muốn nghỉ hưu thôi,” tôi nói. “Đừng lo, tui sẽ giữ an toàn cho các cậu cho đến khi tất cả mấy cậu đều trên Lv 100. Rồi tui sẽ có một kỳ nghỉ ngơi xứng đáng, các cậu hiểu ý tui không?”
“Sao cậu lại lên kế hoạch nghỉ hưu ngay giữa một hầm ngục thế?!”
Này, ít nhất thì tui cũng có kế hoạch mà!
“Tụi tớ lo lắng về việc cậu chiến đấu một mình với vua hầm ngục, và tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là nghỉ hưu sớm ư?” Lớp trưởng hỏi.
“Ờ, thì, trùm nguy hiểm nhất mà tui từng đối mặt chắc chắn là Lớp trưởng Thiết giáp, theo sau là Slimey. Tui vẫn sống sót mà đúng không?” tôi nói. “Bất cứ thứ gì mạnh hơn hai người đó thì tui sẽ chuồn ngay. Dù sao thì, tui nghĩ tất cả các vua hầm ngục đều đang bắt đầu ở nhà và trốn tránh trách nhiệm rồi.”
Chắc chắn là có một vài rủi ro, nhưng không là gì so với những gì tôi đã phải trải qua cho đến nay. Việc tôi sống sót đến giờ này là bằng chứng vững chắc rằng không còn gì có thể giết được tôi nữa.
“So với những gì tui đã đối mặt trước đây, một Vua Hầm Ngục Lv 100 không phải là mối đe dọa,” tôi nói. “Hai thực thể nguy hiểm nhất trên thế giới này đang đứng ngay bên cạnh tui ấy? Con quái vật mạnh thứ ba thậm chí không phải là một mối lo ngại. Nó nên nhận một giải thưởng an ủi và về nghỉ đi.”
“Cậu đang nói cái quái gì thế?”
“Một giải thưởng an ủi? Cậu gọi việc tàn sát lũ gấu là vậy à?”
“À, cũng đáng để cân nhắc đấy chứ ha?”
Có lẽ nó sẽ không dễ dàng đến vậy. Hai thực thể mạnh nhất trên thế giới này đã yếu đi đáng kể sau khi trở về Lv 1. Dù tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn kể từ đó, dù chỉ một chút thôi.
“Quên đi,” Lớp trưởng thở dài. “Hãy tập trung vào tầng 49 thôi!”
“Phải rồi!”
✦✧
Mấy cô gái đã dọn sạch những con Tắc Kè Bọc Thép Lv 49. Những con quái vật cố gắng ngụy trang, nhưng mấy nữ sinh đã sử dụng Nguy Hiểm Cảm Tri đáng kinh ngạc của họ để truy lùng từng con một. Vậy là họ chắc chắn cũng có thể cảm nhận được mình rồi.
“Nhớ lời hứa của cậu đấy,” Lớp trưởng nói.
“Tụi tớ sẽ rút lui nếu cậu bảo vậy. Chỉ cần đảm bảo cậu không làm gì quá liều lĩnh thôi.”
“Nếu cậu làm thế, bọn tớ sẽ lấy hết tiền tiêu vặt của cậu và đưa cho Slimey và Angelica.”
“N-nào, mấy cậu đang nói tui là người không thể tin tưởng với tiền bạc trong số ba tụi này à? Sao các cậu có thể so sánh tui với hai hiện thân của Tham lam và Phàm ăn đó cơ chứ?!”
Fuyun fuyun?!
Đúng là tôi là hiện thân của Dục vọng và Lười biếng, nhưng tôi không phải là người tiêu xài hoang phí! Hơn nữa, mình là kẻ lười biếng chăm chỉ nhất trên thế giới này đấy! Đáng nhục hơn nữa, mấy bạn nữ đã tịch thu bất kỳ khoản tiền nào tôi kiếm được từ họ khi họ mua hàng của tôi! Giờ mình còn không được trả lương nữa.
✦✧
Chúng tôi đi xuống tầng 50. Tôi có một dự cảm chẳng lành.
Điều đang chờ đợi chúng tôi là một con trùm Lv 100, Cerberus, con ngục khuyển canh gác cổng địa ngục. Con quái vật từ sâu thẳm địa ngục này… chỉ là một con cún đáng yêu có thêm một cái đầu so với thằng em Orthrus của nó.
Tôi nhớ thằng Orthrus nhỏ đã cố che hai cái mõm của nó bằng chân. Nhưng nó chết rồi.
Thằng anh lớn Cerberus cũng cố gắng che mõm của nó bằng chân trước, nhưng chỉ che được hai trong số ba cái, vì vậy cái đầu ở giữa—và sau đó là phần còn lại—chẳng mấy chốc cũng chết trong đau đớn. Thôi, dự cảm chẳng lành gì nữa… nó đã chết rồi.
“Ờm… rút lui thôi?” tôi nói.
“Sao tụi mình phải rút lui bây giờ?” Lớp trưởng nói. “Cậu đã giết con quái vật rồi! Thật bi kịch! Con chó tội nghiệp cố che cái mũi ở giữa tội nghiệp của nó!”
“Giấm đó mạnh cỡ nào vậy?! Nó có an toàn để nấu ăn không?!”
“Xoang mũi của tớ đang bốc cháy đây!”
Muyun muyun?!
Cả tầng bốc mùi giấm nồng nặc. Mắt tôi cay xè và mũi tôi bỏng rát. Nước mũi chảy ra vô ích. Đến lúc đi rồi! Ngay cả Slimey, người không có mũi hay mắt, cũng có vẻ khổ sở.
“Tui đã rất lo lắng rằng bọn mình sẽ phải chiến đấu với một thứ gì đó ở cấp độ của Slimey, nhưng con chó tội nghiệp đã chết với một tiếng rên rỉ…”
“Nó đau đớn quá!”
“Đêm nay tớ sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn đó trong giấc ngủ của mình.”
Cerberus là Vua Hầm Ngục Lv 100, nhưng nó chỉ là một con chó, vì vậy đối phó với nó khá dễ dàng. Nó mạnh đến mức kinh khủng, nhưng tôi thậm chí còn không đổ mồ hôi. Slimey cho đến nay là vua hầm ngục đặc biệt duy nhất. Dù sao thì nó cũng dễ thương và lắc lư, giống như thạch ấy.
“Cái quái gì vậy? Cậu vừa hét ‘rút lui!’ trong khi xịt giấm khắp nơi!”
“Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy con chó canh gác của địa ngục lại rên rỉ đau đớn như vậy!”
Người bạn nhún nhảy của tôi không có điểm yếu. Ngoài chỉ số đáng kinh ngạc, nó còn miễn nhiễm với tất cả các loại sát thương. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ cách nào để đánh bại nó. Con cún con to lớn này so với nó thì chỉ có sủa mà không có cắn. Tất cả những gì cần thiết chỉ là một chút giấm.
“Sau tất cả bầu không khí ma quái và màn ra mắt hoành tráng, Cerberus chỉ có cơ hội rên một tiếng.”
“Có phải chỉ mình tớ thấy con canh gác của thế giới ngầm không giống hiện thân của sự thịnh nộ địa ngục chút nào không?”
Vua hầm ngục là một đấu sĩ toàn diện khổng lồ với Kháng Hoàn Hảo, Hách Lực, Thần Tốc, Nhảy và Né Tránh, và Viêm Ngục Thuật. Không phải là chúng tôi có cơ hội thấy bất kỳ thứ gì trong số đó hoạt động cả.
“Chúng ta đã bị quét sạch nếu cố gắng chiến đấu,” Lớp trưởng nói.
“Tớ chỉ thấy các chỉ số trong một khoảnh khắc, nhưng chúng thật điên rồ!”
“Không đời nào chúng mình có thể thắng, vì vậy bảo chúng ta rút lui là một quyết định đúng đắn vào thời điểm đó.”
“Ừm, ý tưởng thì hay, nhưng người đề xuất nó thì lúc nào cũng sai!”
“Hả? Tui cũng không thể thắng được trận chiến đó,” tôi nói. “Các cậu mong đợi tui làm gì?”
Ngoài ra, con chó ba đầu còn có Kháng Chém, Tránh Ma Pháp, Tránh Vật Lý, Viêm Hỏa Ngục, Băng Cực Hàn Sương, Siêu Tái Sinh, Tuyệt Trảm Nha và nhiều thứ khác nữa. Tôi hầu như không có thời gian để đọc hết danh sách kỹ năng!
“Đúng vậy, nhưng tất cả tiếng rên rỉ đó… làm sao tụi mình có thể rút lui khi điều đó đang xảy ra? Nó thật đáng thương,” Lớp trưởng nói.
“Tất cả những gì tớ có thể nhớ là nó trông đáng thương thế nào khi cố che cái mõm của nó!”
Nó chết trước khi có cơ hội hành động, nhưng mấy cô gái sẽ không có cơ hội chống lại một thứ mạnh mẽ như vậy. Bảo họ rút lui là một quyết định đúng đắn, vì vậy tôi không làm gì sai cả.
“Bức tường cấp độ trước lv 100 có lẽ lớn hơn bất kỳ bức tường nào khác, các cậu biết không?” tôi nói. “Để vượt qua khả năng kháng sát thương của nó, mấy cậu sẽ cần có chỉ số của một mạo hiểm giả lv 100 đó? Tui không nghĩ những người dưới cấp đó có thể làm gì một con trùm hầm ngục lv 100.”
“Cậu không phải vừa giết nó đấy à?”
“Con chó tội nghiệp đó chết mà nước mắt lưng tròng.”
“Ba cái đầu rên rỉ, tớ vẫn còn nghe thấy!”
Tôi khá giỏi trong việc đối phó với chó và côn trùng. Giấm và thuốc diệt côn trùng giải quyết hầu hết các vấn đề. Dù sao thì, nó luôn hiệu quả ở thế giới của tôi.
Tuy nhiên, loại giấm này thì khác. Nó mạnh như hơi cay vậy! Tất cả chúng tôi đều vẫn còn sổ mũi.
Fuyun… fuyun…
Slimey nhún nhảy thất vọng khi nếm thử bữa ăn mà tôi đã để lại cho nó—rõ ràng là nó không thích Cerberus ngâm giấm. Có quá chua không? Slimey rỉ ra một cách đáng thương, bằng cách nào đó trở nên lỏng hơn bình thường.
“Chà, làm tốt lắm, tui đoán thế? Mặc dù chẳng làm gì mấy.”
Lớp trưởng Thiết giáp gật đầu. Slimey nhún nhảy.
Vì có Siêu Tái Sinh, chúng tôi phải giết nó càng nhanh càng tốt. Tôi đã ném một quả bom giấm, sau đó Lớp trưởng Thiết giáp, Slimey và tôi đồng thời nhảy lên và cắt phăng đầu con quái vật. Mùi giấm đã khó chịu từ xa; nó trở thành một làn khí độc ngạt thở khi ở gần. Mắt tôi cay như địa ngục! Ai đã làm ra loại giấm độc ác này?!
Tôi quyết định làm thêm bom giấm. Nó quá nguy hiểm để bán trong cửa hàng tạp hóa, nhưng tôi có thể kiếm được hàng tấn tiền ở cửa hàng vũ khí!
“Sao cậu lại định bán một thứ kinh khủng như vậy?!” Lớp trưởng nói.
“C-cái gì? Nhưng Cerberus mới là con quái vật mà!” tôi phản đối.
“Một lần nữa, cậu lại không tỏ ra hối hận về tội ác của mình!”
Những con Minotaurs Lv 99 từ Tối Thượng Mê Cung có chỉ số cao hơn, nhưng Cerberus có bộ kỹ năng tốt hơn nhiều. Nó mạnh hơn một cách áp đảo.
Tôi đã muốn Lớp trưởng Cướp Đoạt một số kỹ năng đó, nhưng nó vẫn quá nguy hiểm. Cô ấy sẽ chết ngay lập tức nếu bị một trong những móng vuốt của con quái vật cào phải khi nó vung chân ra để bảo vệ mũi. Nó sẽ xé Lớp trưởng ra thành từng mảnh, và tôi không nghĩ con người có thể mọc lại được.
Vì lý do đó, tôi biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. Tôi không thể để các bạn nữ tự chiến đấu. Nó quá nguy hiểm. Lớp trưởng thậm chí còn không có tính toán trước để mang theo giấm bên mình! Thật thiếu chuẩn bị.
“Tớ không muốn thừa nhận, nhưng cậu nói đúng, Haruka-kun,” Lớp trưởng nói.
“Tớ biết rằng mình không thể đánh bại con quái vật đó.”
“Ngay cả khi tớ lên lv 100, tớ cũng không nghĩ rằng mình có thể thắng!”
“Lần tới, tụi tớ sẽ nghe và rút lui—miễn là cậu giữ lời hứa của mình, Haruka-kun!”
“Đúng vậy! Cậu không được làm gì liều lĩnh đâu đấy!”
Từ giờ trở đi, tầng 50 sẽ bị cấm đối với bất kỳ người bạn cùng lớp nào của tôi. Dù mấy đứa não thịt có lẽ sẽ quên mất chúng đang ở tầng nào và đi nhầm vào đó… chúng có đếm được đến năm mươi không nhỉ? Đó có thể là một vấn đề—sự ngu ngốc của chúng ấy.
✦✧
Thò đầu nhìn trộm từ một chỗ an toàn trên cầu thang, tôi thấy Cerberus đã biến thành một ma thạch.
Không ai tình nguyện lấy nó. Mấy cô gái cứ khăng khăng rằng đó là trách nhiệm của người đã xịt giấm khắp nơi. Tôi quay lại để lấy ma thạch.
“Á! Thối quá! Tui không thở được! Mắt tui bỏng rát!”
“Và lỗi của ai đây?!” một dàn giọng nói đồng thanh vang lên.
Ma thạch rất lớn và trong suốt như pha lê, rõ ràng là loại cao cấp. Con trùm cũng đánh rơi một số kho báu: “Giáp Da Thú Huyền Thoại: Tốc độ +50%, Sinh lực +30%, Miễn nhiễm Chém, Tránh Ma Pháp, Tránh Vật Lý, Hóa Thân.” Trúng mánh rồi! Tôi không biết Hóa Thân làm gì, nhưng nghe có vẻ tuyệt vời! Nghe ngầu đến nỗi tôi khá chắc rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội sử dụng nó. Điều đó đã xảy ra với bất kỳ kỹ năng hoặc vật phẩm hay ho nào khác mà tôi tìm thấy cho đến nay. Than ôi, cái này cũng không khác gì.
Không khí lại làm mũi tôi cay xè, vì vậy tôi muốn rút lui về cầu thang ngay lập tức… nhưng dĩ nhiên có một phòng ẩn trên tầng này. May mắn cho mình. Ngay cả phòng ẩn cũng bị nhiễm mùi giấm.
Với đôi mắt mờ nhòe và mũi chảy nước, tôi bước vào và mở rương kho báu. Nó chứa một “Thống Lĩnh Nhẫn: Chỉ Huy, Lãnh Đạo, Chia Sẻ Hiệu Ứng Toàn Bộ.” Lớp trưởng chắc chắn cần cái này. Chỉ Huy và Lãnh Đạo là những kỹ năng tốt, nhưng Chia Sẻ Hiệu Ứng Toàn Bộ hẳn là cực kỳ hiếm. Tôi nghi ngờ rằng nó chia sẻ tất cả các hiệu ứng của người lãnh đạo cho tất cả các thành viên trong nhóm của cô ấy. Nói cách khác, tất cả các bạn cùng lớp của tôi sẽ có các kỹ năng cheat của Lớp trưởng, giúp cả tổ đội mạnh hơn. Liệu điều đó có nghĩa là tất cả các bạn cùng lớp của tôi sẽ đột nhiên có được hiệu ứng của Đực Đầu Đàn và Siêu Nứng không? Các bạn cùng lớp của tôi sẽ biến thành một lũ siêu biến thái sao?
“Hê hê hê hê…” tôi khúc khích.
“Lớp trưởng, bình tĩnh!”
“Cậu ấy mọc sừng kìa!”
Fuyun fuyun?
Cái lạnh vừa rồi là gì thế nhỉ?
Thật không may, nó có lẽ không chia sẻ hiệu ứng của các kỹ năng đặc biệt như Cướp Đoạt. Thật đáng tiếc. Điều đó có lẽ cũng loại trừ các kỹ năng của quái vật như Đực Đầu Đàn và Siêu Nứng.
Tôi mang các vật phẩm trở lại trước khi chúng bắt đầu bốc mùi giấm quá nhiều. Mắt tôi cay xè.
Sao mọi người lại giận tôi? Mặc kệ, sau một vài cuộc đàm phán, chúng tôi đồng ý rằng tôi có thể giữ Giáp Da Thú Huyền Thoại. Đổi lại, tôi tha cho mỗi người ba khoản nợ—chúng tôi đã đồng ý một kế hoạch thanh toán, theo đó tôi có thể tha nợ để đổi lấy chiến lợi phẩm hầm ngục. Tha cho ba mươi khoản nợ nghe có vẻ quá đáng, nhưng đáng giá cho một món đồ tuyệt vời như vậy—hai loại tránh kích hiếm!
Tôi cũng tò mò về Hóa Thân. Việc cư ngụ trong một cơ thể khác nghe không đặc biệt hay ho hay gì cả… nhưng cũng đáng để thử phải không?
Tất nhiên, mọi người đều nhất trí bỏ phiếu rằng Lớp trưởng nên có Thống Lĩnh Nhẫn. Tôi không thể chỉ huy bất kỳ ai, và tôi chắc chắn không muốn gây ra những kỹ năng không may của mình cho phần còn lại của lớp. Thao Túng Nhục Thể có nghĩa là cơ thể di chuyển ngay khi nghĩ về nó, và nếu không cẩn thận khi sử dụng Thông Thạo Bộ Hành, mình sẽ tự vấp ngã! Đột nhiên có được những kỹ năng đó giữa trận chiến sẽ là một thảm họa. Thật luôn đó!