“——Ngài Klein! Ngài Klein!”
“...Chuyện gì vậy?”
Ngẩng lên khói luống cây mà mình đang xới đất, chàng trai trẻ nhướn mày nhìn người quản gia vừa chạy vào vườn.
Tên của anh là Klein von Asgard.
Tử tước Klein von Asgard.
Là người đứng đầu của nhà Asgard, chàng trai mười tám tuổi này là lãnh chúa cai quản một vùng đất nhỏ. Tuy rằng chưa đến nỗi gọi là khỉ ho cò gáy, nhưng thái ấp của anh thực sự không có vị trí gì đắc địa, cũng chẳng có sản vật đáng chú ý nào. Tử tước Klein, tương tự, chưa từng biết đến như là một nhà lãnh đạo giỏi giang.
Dù vậy thì, phải nói rằng anh vẫn lo liệu được mọi thứ ở mức khá, và cuộc sống của người dân vùng Asgard trôi qua tương đối êm đẹp.
…Ít nhất, mọi chuyện lẽ ra phải là như vậy. Cho đến ngày hôm nay.
“Chuyện khẩn cấp, thưa ngài, chuyện khẩn cấp!!!”
“Haha, bình tĩnh lại chút đi Norbert. Đàn bò cuối cùng cũng chuyển dạ rồi hả?”
Chứng kiến người đàn ông già vừa thở hổn hển vừa nói, Klein bật cười. Dù sao thì đối với cuộc sống của anh từ trước đến giờ, ba chữ “chuyện khẩn cấp” cùng lắm cũng chỉ gắn với những thứ vụn vặt như thế mà thôi. Nhưng gương mặt tái mét của vị quản gia nhanh chóng khiến Klein hiểu rằng vấn đề không còn đáng cười chút nào nữa.
Chỉ là, cho dù có trí tưởng tượng phong phú đến mức nào, anh cũng không ngờ được quy mô khủng khiếp của những gì sắp xảy ra... Một biến cố sẽ phá huỷ hoàn toàn cuộc sống mà anh từng có.
“Không phải chuyện nhỏ đâu, thưa ngài! Bức thư này vừa được gửi tới cho chúng ta!”
Nhận lấy phong thư từ tay Norbert, Klein cau mày: “...Thư tuyên chiến?”
“Là thư tuyên chiến từ Hầu tước Laguna, thưa ngài!”
“Hả??!”
Klein trợn mắt.
Hầu tước Laguna cai quản lãnh địa rộng lớn của mình trên mạn bắc, cách vùng Asgard nằm kề phía đông Vương Đô dễ phải hàng trăm dặm. Hai bên cách nhau quá xa cả về khoảng cách địa lý lẫn đẳng cấp xã hội, và chưa từng có bất cứ mối liên hệ nào. Đừng nói gặp mặt, Klein còn chưa bao giờ gửi một lá thư cho ông ta.
Tại sao một Hầu tước hoàn toàn xa lạ như thế lại đột ngột công khai thù địch với mình?
“Ô-Ông chắc đây không phải hiểu nhầm gì đó chứ?”
“Sứ giả đưa thư đã quay về rồi, nhưng ít nhất có thể đảm bảo con dấu này là thật. Tôi chưa dám mở ra mà không được ngài cho phép, xin hãy đọc nó ngay!”
Klein gật đầu và mở phong thư.
Bên trong chỉ có một tờ giấy với vài dòng ngắn gọn. Lí do tuyên chiến được đưa ra là “Phía Asgard đang có những hành động cản trở kế hoạch phát triển tuyến đường thương mại của Laguna”.
“...Vớ vẩn. Mình ra lệnh như vậy khi nào?”
Đây thậm chí là lần đầu tiên anh nghe được rằng nhà Laguna đang muốn mở con đường thương mại xuống miền đông. Chưa kể rằng, ngay từ đầu thì lãnh thổ nhỏ bé như Asgard có ăn gan hùm cũng không can dự nổi chuyện lớn như vậy.
Nhưng nhớ lại những gì mình từng nghe được về Hầu tước Laguna, Klein cũng đại khái đoán ra được sự tình.
Quyền lực của nhà Laguna đã bành trướng với tốc độ khủng khiếp trong những năm gần đây. Lần lượt đất đai của các quý tộc đang sa sút và tiền bạc của những thương nhân sắp phá sản đều bị nuốt trọn - người ta nói rằng Hầu tước Laguna đang thâu tóm toàn bộ phương bắc, với những phương thức mờ ám mà ngay cả lũ tội phạm ngầm cũng phải e dè.
Bàn tay của Hầu tước Phương Bắc dường như đã duỗi dài ra tới tận Vương Đô. Mới đây thôi, trong hoàng cung có biến và một loạt quý tộc đã bị thanh trừng. Đất đai của họ, thật tình cờ, đều được sát nhập vào lãnh thổ Laguna.
Và những vùng đất ấy, thì lại nằm rải rác xung quanh Asgard.
Sau khi đã điểm qua tất cả những điều này và bình tĩnh suy nghĩ một chút, thì lí do lá thư tuyên chiến được gửi đi lại trở nên vô cùng dễ hiểu.
“Biết là vị trí của Asgard đối với lão ta có chút không hay, nhưng có cần phải quá quắt tới mức vu cho chúng ta cố ý cản trở đường thương mại không chứ…”
“Dù sao thì cũng có nhiều tin đồn không hay về Hầu tước…”
Nghe những gì mà Klein lẩm bẩm, Norbert xem chừng cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Một lãnh chúa có toàn quyền quyết định đối với hàng hoá và thuế quan trên lãnh địa của mình. Nghĩa là nếu như có thể nối liền Laguna với phần lãnh địa mới sát nhập kia, các thương nhân dưới trướng Hầu tước Laguna sẽ nghiễm nhiên có thể vận chuyển hàng hoá qua một phần tư đất nước mà không cần đóng thuế cho gia tộc khác, và cũng chẳng ai có quyền kiểm tra gì cả. Asgard là hòn đá duy nhất cản đường cái tham vọng ấy.
“Kiểu này thì tin đồn nhà Laguna đang kiếm bộn tiền nhờ ma tuý và hàng lậu là sự thật rồi…” Klein chặc lưỡi, “Cản trở tuyến đường thương mại, nói cố ý thì sai, nhưng nói không có gì thì cũng không đúng. Tóm lại thì cái thư này là để uy hiếp chúng ta làm theo ý lão.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, thưa ngài.”
Klein thở dài. Chuyện đã tới nước này thì thực ra cũng dễ giải quyết, khả năng cao là Hầu tước Laguna sẽ yêu cầu gì đó kiểu như miễn giảm thuế và quyền tự do vận chuyển hàng hoá qua lãnh thổ Asgard nếu không muốn chiến tranh. Quá quắt thì quá quắt thật, nhưng họ cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Asgard so với Laguna là quá bé, mà cái địa vị của Klein so với đối phương còn bé hơn. Muốn cứng đầu chẳng khác nào tự tìm đường chết.
“Được rồi, để xem cuối cùng là lão ta muốn… Hử?”
Klein cau mày. Anh đọc lại bức thư một lần nữa, nhưng vẻ mặt hoang mang chỉ càng lúc càng rõ hơn.
Anh không hiểu.
“Ngài Klein? Ông ta yêu cầu gì vậy?”
“...Lá thư này có bị mất phần nào không?”
Klein vốn đinh ninh rằng đây chỉ là một lá thư đe doạ. Anh vốn mong đợi đoạn tiếp theo sẽ bắt đầu bằng câu gì đó như “Nếu không muốn có đổ máu thì hãy chấp nhận những điều kiện dưới đây…”
Nhưng không có.
Hoàn toàn không có.
Cho dù đọc lại bao nhiêu lần, anh cũng không tìm thấy điều gì như thế cả. Không đòi hỏi. Không yêu cầu. Phần sau của lá thư chẳng không có gì giống như một lời hạch sách.
Đây đơn thuần là một lá thư tuyên chiến, theo đúng nghĩa trần trụi nhất của từ này.
Nội dung của nó, có thể tóm tắt lại chỉ bằng một câu duy nhất.
——“Chuẩn bị đi, ta sẽ nghiền nát các ngươi.”