Buổi sáng ngày tiếp theo.
“Thật bỉ ổi. Lũ ma tộc chỉ đưa vài tên tép riu đến tiếp ứng. Giết chúng chả có tí vinh quang nào cả.”
Các hiệp sĩ của vương quốc Grace đang tập hợp tại sân tập để nghe phổ biến nhiệm vụ, trong khi chúng tôi hiện đang ở vùng ngoại ô thành phố, và phải tự đảm bảo an toàn cho mình. Rõ ràng nhiệm vụ của ngày hôm nay là để cho quân đội chính quy tiến hành dẹp loạn lũ ma tộc và ma thú đang tụ tập tại vùng ngoại ô này. Đây là một cơ hội hoàn hảo để có được danh dự, vinh quang và sự giàu có... Và hiện giờ vị chỉ huy quân đội của vương quốc đang phát biểu trước toàn thể binh lính của mình.
Còn chúng tôi thì sao ? Mà, chúng tôi được lệnh là “hành động tự do”, một cách nói giảm nói tránh cho việc bảo chúng tôi đừng làm vướng chân họ. Đội của tôi hiện giờ đang thảo luận về kế hoạch tấn công của riêng mình.
“Đội trưởng, nếu được thì em muốn đấu với kẻ thù càng mạnh càng tốt. Em đã hứa trước linh hồn của ông rằng em sẽ ăn thịt tất cả ma thú trên thế giới này và trở thành Chimera mạnh nhất.”
À, tôi đoán là con bé rất yêu ông của mình. Có thể nói như thế, về việc hoàn thành một lời hứa với người đã khuất, khiến tôi có chút cảm giác tội lỗi trong tâm mình.
“Được thôi, anh sẽ cố làm tất cả những gì có thể để giúp em hoàn thành lời hứa của mình. Em đã thử lấy thịt ma thú từ những đội khác chưa ?”
“Nếu không ăn thịt lúc còn tươi, thì vị ngon của nó sẽ bị... nên...”
....Không, không phải đâu. Cơn đau mà giờ tôi đang phải chịu hẳn là do chứng ợ nóng. Đúng vậy, cái đồ tham ăn!
“Rose nói rất đúng! Quân địch có nhiều đối thủ mạnh sẽ có một chỉ huy đứng đầu. Chúng ta chỉ việc nghiền nát đội quân và lấy đầu của tên chỉ huy. Quá đơn giản. Ta sẽ đánh với những tên mạnh mẽ, còn việc dọn dẹp đám lâu la sẽ để cho lời nguyền của Grimm. Rose, em sẽ đi với ta!”
Thứ khiến tôi đau đầu nhất bây giờ chính là con chó săn vinh quang này. Cô ta đang bị tham vọng che mờ con mắt. Đến tận giờ cô ta vẫn từ chối kế hoạch tác chiến tấn công vào tuyến tiếp tế của địch. Mọi nỗ lực giải thích của tôi cho cô ta hiểu hoàn toàn vô dụng. Với sự nhỏ nhen của mình, Snow vẫn tiếp tục giữ thái độ chống đối lại tôi.
Cảm thấy mọi chuyện đang dần tốn quá nhiều thời gian, Alice chen vào cuộc trò chuyện này.
“Nghe này. Cô có thể nghĩ rằng việc tấn công vào đường viện trợ của kẻ thù không mang lại bất cứ lời ích nào, nhưng đó chính là suy nghĩ sai lầm. Đầu tiên, cô đang tính tấn công trực diện vào doanh trại địch. Điều đó nghĩa là kẻ địch hoàn toàn không lường trước được việc cô có thể sẽ tấn công theo hướng khác. Chúng sẽ không chủ động bảo vệ đoàn viện trợ. Và cô nghĩ sẽ thế nào nếu đơn vị chiến đấu trên tiền tuyến của chúng đột nhiên nghe tin đoàn viện trợ đã bị tiêu diệt ? Chúng sẽ tự rơi vào hoảng loạn.”
“...Mmph.”
Snow nhíu mày lại khi nghiền ngẫm lời giải thích của Alice.
“Thứ hai, để mất viện trợ trong một cuộc chiến là cực kì tai hại. Chiến thắng trên chiến trường sẽ thành vô nghĩa nếu như lính của cô chết đói. Nếu ta loại bỏ nguồn cung của chúng, kẻ thù sẽ tự động cuốn gói kể cả khi những hiệp sĩ đằng kia thua trận. Một phân đội nhỏ thay đổi cả cục diện cuộc chiến, nhiêu đó đã đủ vinh quang chưa ?”
“Hrm...ta hiểu.”
Snow lắng nghe những lí luận của Alice không một lời chống trả. Tôi không khỏi phát cáu vì sự thay đổi thái độ của cô ta.
“Cuối cùng, còn điều này nữa. Nếu chúng ta loại bỏ viện trợ của chúng một lần, địch sẽ lo ngại về việc này sẽ lại diễn ra. Thế là chúng sẽ bắt đầu bảo vệ tuyến viện trợ. Và như vậy, sẽ có ít binh lính hơn trên tiền tuyến. Và chúng sẽ luôn làm công việc bảo vệ đó dù chúng ta sẽ không bao giờ tấn công tuyến viện trợ của chúng thêm nữa.”
Alice nói đúng, dĩ nhiên rồi. Ngay cả khi đó không phải là một đội lớn thì chúng vẫn sẽ phải đưa đội đó đi bảo vệ tuyến viện trợ của mình. Và thế là số lượng trên tiền tuyến sẽ giảm xuống.
Đây là luận điểm mà trước đó tôi đã nói khá nhiều lần.
“Đó. Tấn công tuyến viện trợ là chiến thuật vô cùng đơn giản, nhưng cô cũng hiểu nó gây ảnh hưởng thế nào trong thời gian dài, đúng chứ ? Tôi biết với cô tinh thần hiệp sĩ quan trọng như nào, nhưng đây là chiến tranh.”
“...Ta hiểu những gì cô đang nói, Alice. Nhưng ta không thể chắc chắn nó sẽ được công nhận là một chiến công tuyệt vời... Việc bị cách chức khiến lương của ta có chút suy giảm... Về phần này, ta sẽ không thể chi trả khoản vay dành cho bộ sưu tập kiếm báu... Nếu ta không thể thanh toán tiền của chiếc Flame Zapper này, nó sẽ bị thu hồi...”
Đôi mắt Snow đẫm lệ trong khi đang ôm chặt thanh kiếm vào ngực.
Bộ sưu tập kiếm báu ? Vậy là đội này lại tìm ra một kẻ lập dị khác rồi. Kẻ cuồng kiếm.
“Ổn thôi, cứ giao việc đó lại cho Số 6. Phóng đại thành quả là một trong những điểm mạnh của anh ta.”
“...Cô nói mới để ý, hắn có vẻ cũng đang tự phóng đại chính bản thân mình lên đúng không ?”
“Hai người đang muốn ăn đòn hay gì đây ?”
Dù vậy, có vẻ như chúng tôi đã loại bỏ hết những lời phản đối.
“Oh...Vậy là chúng ta sẽ tấn công đoàn xe tiếp tế đúng không ?” Rose thở dài thườn thượt trong khi xoa xoa cái bụng. “Em đã dùng phần lớn tiền của mình để mua thịt những con quái vật mà em chưa từng ăn bao giờ... nên số tiền đó không tồn tại được lâu cho lắm... Và vì cũng sắp đến ngày nhận lương, em đã phải chi tiêu khá dè sẻn... Cả ngày hôm nay em vẫn chưa có gì bỏ bụng cả, và nếu không thể tìm thấy bất cứ con quái vật nào để ăn, thì...”
Đến lượt tôi thở dài trước dòng nước đọng lại trong khóe mắt Rose.
Tôi có thể tưởng tượng ra được cuộc sống khắc nghiệt của con bé từ trước đến giờ...
“Nếu vậy thì, em có thể làm những gì mình muốn với đống viện trợ ta tìm được. Khả năng cao đống đó sẽ có nhiều đồ ăn đấy.”
“Cùng tấn công tuyến viện trợ thôi nào!”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage