Chiến binh sẽ được phái đi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 1 Phần 1

Chương 01: Gián điệp sẽ được phái đi !

Tập đoàn Kisaragi. Một tập đoàn xuyên quốc gia mà từ trẻ em đến người già, từ đàn ông đến phụ nữ trên thế giới đều biết tới. Và tôi đang ngồi trong phòng họp tại trụ sở trung tâm của tập đoàn.

“…Đó là những thứ cơ bản phải làm. Còn gì phải hỏi nữa không, Chiến binh Số 6 ?”

“Nghe không đó, Chiến binh Số 6 ?”

“Vừa rồi là tôi phải nghe à ? Xin lỗi nhưng mà hai vị có thể tường thuật lại lần nữa không ?”

Hai người đứng trước mặt tôi thở dài. Có lẽ là do bực tức khi nhận ra tôi đầu đất cỡ nào.

“…Hờ, vậy nghe lại đây. Chiến binh Số 6, ngươi được chọn để thâm nhập vào mục tiêu và trinh sát trước cho tập đoàn Kisaragi. Nhiệm vụ của ngươi là khảo sát về hệ động thực vật tại nơi đó. Nếu ngươi bắt gặp bất cứ chủng tộc thông minh nào, ngươi sẽ phải điều tra thêm về khả năng quân sự của chúng. Cùng với đó, ngươi cũng phải thăm dò mục tiêu về mặt tài nguyên và lãnh thổ để có được một chiến lược hợp lí chuẩn bị cho việc xâm lược.”

“Tôi hiểu…”

Sứ mệnh này có ý nghĩa rất lớn. Và tôi cũng đã từng làm những cái giống vậy vô sô lần trước đây.

“Mục tiêu của ngươi là một thế giới ngoài Trái Đất. Ngươi hiểu chưa ?”

“Yeah, ngươi hiểu chưa ?”

“…Không, các vị nói gì tôi chả hiểu luôn.”

Tôi trả lời ngay lập tức. Và biểu cảm của cặp đôi trước mặt trở nên cực kì bối rối.

Người đầu tiên là Băng Kết Astaroth. Người con gái với thân hình mảnh khảnh, tóc dài đến hông, đen bóng như hắc diệu thạch. Cô ấy gợi lên một vẻ đẹp tao nhã, đầy bí ẩn, mang đến nỗi sợ nhiều hơn bất cứ thứ gì.

Người còn lại là Hỏa Ngục Belial. Cùng với mái tóc rực lửa như vỏ bom, cô ấy khoác trên mình một bộ trang phục rực rỡ làm tôn lên vẻ đẹp đầy táo bạo.

Cả Băng Kết và Hỏa Ngục đều có một niềm đam mê với những bộ quần áo “thiếu vải” và thích nói chuyện với nhau bằng những biệt danh dù là trong giao tiếp hằng ngày.

Băng Kết Astaroth thở dài một lần nữa, chuẩn bị để giải thích lại nhiệm vụ lần thứ ba cho tôi.

“…Rốt cục là chỗ nào khiến anh không hiểu hả Số 6 ? Nhiệm vụ lần này có thứ gì khiến anh hoang mang à ? Tôi chỉ nói anh thâm nhập vào mục tiêu như một gián điệp thôi mà.”

Hỏa Ngục Belial cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Nhiệm vụ thì không vấn đề gì. Nhưng cái chính nằm ở phần ‘thế giới ngoài Trái Đất’ kìa. Dù tôi có đang chơi với hai đứa dẩm thích cosplay và gọi nhau kiểu ảo tưởng… nhưng cũng phải thừa nhận là… hai người đã trưởng thành rồi mà vẫn nói về thế giới ngoài Trái Đất như này thì tôi cũng hơi ngại đấy.”

“Sao…sao ngươi dám gọi đồng phục của cán bộ là cosplay hả ?”

“Ảo tưởng ?! Thì ra đó là những gì anh đã nghĩ từ nãy tới giờ sao Số 6 ?!”

Bộ đôi đồng loạt thốt lên, biểu cảm trở nên thật thú vị.

“Không. Ý tôi là…cũng không phải lần đầu khi hai người đưa cho tôi mấy nhiệm vụ khó đỡ. Nhưng hôm nay nó đặc biêt ở một tầm cao mới. Hình như hai người đang xem Anime Isekai quá nhiều rồi đó.”

“Im lặng. Thế là quá đủ rồi. Thật là khiếm nhã. Anh cũng biết rằng chúng ta, tập đoàn Kisaragi, đang ngày một tiến gần hơn tới giấc mơ làm bá chủ thế giới, đến đây hiểu chưa ?”

“Vâng, tất nhiên, tôi hiểu.”

Tôi cố gắng lờ đi khuôn mặt đầy tức giận với mạch máu nổi lên trên trán của Astaroth như cách cô ấy tiếp tục kiên nhẫn giải thích.

Bá chủ thế giới. Đối với tập đoàn Kisaragi thì nó không có nghĩa là trở thành trùm của một ngành nào đó hoặc nắm trong tay toàn bộ thị trường. Không cần bất cứ nghĩa bóng nào, mà chính xác theo đúng nghĩa đen. Và tập đoàn Kisaragi luôn tự hào viết về bản thân nó là một tổ chức mật tàn ác trên trang giới thiệu. Hoạt động chính của tập đoàn là lập kế hoạch và thực hiện những mưu đồ xấu xa.

Về phần tôi, tôi bắt đầu công việc của một chiến binh tại đây khi còn đang học cấp 3. Sau khi được tuyển dụng, họ ngay lập tức phanh xác tôi ra và cài vào trong đó mấy cái nâng cấp cơ thể kì quái, khiến tôi trở thành thằng sai vặt cho họ. Và tôi đã kẹt lại đây kể từ đó.

Bình thường thì bạn sẽ thấy rằng các tập đoàn kiểu này sẽ cố gắng giữ bí mật về mục tiêu thống trị thế giới. Tuy nhiên, tập đoàn của chúng tôi đã trở nên quá lớn mạnh, và thế là việc giữ bí mật đã mất kiểm soát và dừng lại rất lâu trước đây. Chúng tôi giờ là một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, tập trung chủ yếu vào việc giết chóc, tán phá, cướp bọc và làm đảo lộn mọi thứ. Giờ đã chẳng còn thế lực nào đủ sức để ngăn cản chúng tôi. Một số ít quốc gia còn lại thì đang chịu sự khủng hoảng kinh tế đến giai đoạn cuối rồi.

“Rất tốt. Giờ anh thử tưởng tượng xem điều gì xảy ra sau khi chúng ta thành công chinh phục thế thế giới ?”

Tôi nghiêng đầu không hiểu câu hỏi của Astaroth.

“…? Chúng ta sẽ trở thành vị thần của thế giới mới và sống một cuộc sống xa hoa, trụy lạc, đúng không ?”

“Không đâu thằng ngốc. Thứ chờ đợi chúng ta là một cuộc tổng tái cơ cấu tổ chức.”

“…Gì cơ ?!”

Cả tôi và Belial đều kinh ngạc trước câu trả lời của Astaroth.

“…Tái cơ cấu ? Ý cô là lúc đó các sếp sẽ bắt đầu sa thải nhân viên ?”

“Chính là như vậy.”

Không gian lặng như tờ ôi tôi nặng tội.

“… Khoan đã, chờ đã, gì cơ ? Cô không thể cứ…Sau khi tôi đã làm rất nhiều thứ cho các người! Đồ bò sữa máu lạnh! Đầu tiên các người bắt tôi làm hết những công việc dơ bẩn, và giờ các người tính qua cầu rút ván ?! Tôi sẽ thành thằng thất nghiệp rồi chết với đống công nghệ phế liệu mà các người thực hiện lên cơ thể tôi. Các người nợ tôi. Vậy nên xin hãy để tôi được ở lại mà! Làm ơn! Tôi hứa sẽ trở thành một người chồng nội chợ ngoan hiền và đầy “trung tình” mà.”

“Này, tớ thì sao ?! Có phải tớ cũng sẽ bị cho lên thớt không ?! Lãnh đạo quân sự tối cao của tập đoàn cũng sẽ bị sa thải sao ?!”

Cả tôi và Belial cùng bám víu lấy Astaroth, nhưng cô ấy trông chả hề nao núng…

“Bình tĩnh lại đi, cả hai người… N-Này! Số 6! Tôi sẽ giải thích chi tiết mà! Vậy nên đừng nắm lấy áo tôi nữa! Nó tụt mất! Không, dừng lại, dừng lại! Bộ đồng phục này đã hở hang lắm rồi!!!!”

…Astaroth cố gắng thoát khỏi chúng tôi và thở hổn hển. Hai tay cô nắm chặt bộ đồng phục để bảo vệ nó trước nguy cơ rời khỏi vị trí ban đầu. Cô ấy vật lộn tranh giành với đôi mắt ướt lệ để cứu vớt chút không gian cá nhân.

“Thật không thể tin được, cả hai người. Nghe đây! Đầu tiên, Belial, cậu là một trong những cán bộ quân sự của tập đoàn. Không có chuyện sa thải cán bộ đâu. Chúng ta vẫn cần cố vấn quân sự dù là sau khi thống trị thế giới. Còn anh, Số 6…”

Belial thở dài nhẹ nhõm, nhưng tôi, một thằng sai vặt, hoàn toàn không thấy an tâm khi nghe câu trả lời của Astaroth. Như thể hiểu được suy nghĩ của tôi, Astaroth chuyển sự chú ý của cô ấy sang tôi.

“Không như Belial, anh chỉ là một tên lính trong đội quân tinh nhuệ. Điều này cũng cho thấy anh đã đồng hành cùng chúng tôi từ những ngày đầu. Vì lẽ đó, chúng tôi đang cân nhắc việc giúp anh trở thành một trong những cán bộ của tập đoàn.”

“…Vậy tức là tôi sẽ được tăng lương ? Tôi đã làm việc ở đây từ khi còn học cấp 3, nhưng lương của tôi vẫn là hằng số từ khi tôi trở nên nóng bỏng hơn.”

“Tuy nhiên! Nếu chỉ có anh là nhận về sự đối đãi đặc biệt mà lại phớt lờ đi các thành viên khác thì chúng ta có thể sẽ gây mất đoàn kết nội bộ và tập đoàn sẽ sụp đổ.”

Astaroth hoàn toàn lờ đi câu chuyện về khoản lương của tôi mà tiếp tục.

“…Thế các cô quyết định đi hay ở thế nào ? Đừng nói là bằng cách rút thăm nhá. Vì nếu thế thật, tôi sẽ cho các cô nếm thử mùi vị của việc cải tạo cơ thể mà các cô từng làm lên cơ thể tôi.”

“N-ngốc ạ. Đó là lí do tại sao chúng ta lại đang nói về một nhiệm vụ mới đấy.”

Nhận thấy sự kiên nhẫn của tôi sắp tới hạn, Astaroth lùi lại, vào thế phòng thủ.

“Đơn giản thôi, Chiến binh Số 6. Cách giải quyết cho việc này là sau khi thành công chiếm trọn Trái Đất, ta sẽ xâm lược một hành tinh khác. Vụ sa thải chỉ là mới nghĩ tới, nhưng về mục tiêu tiếp theo thì chúng ta cũng đã bàn bạc được một thời gian rồi. Chúng ta cũng cần phải quản lí những vùng đã bị chinh phục, và nếu không có chiến tranh thì sẽ không có tiền đầu tư cho phát triển quân đội.”

Belial nói thêm sau Astaroth.

“Ra đó là lí do hai người nhắm tới một thế giới ngoài Trái Đất. Nhưng chúng ta đã làm gì có công nghệ phục vụ cho việc đó. Mà nếu có thật thì tôi muốn được bay tới thế giới của bóng hồng ngực mông căng mọng cơ. Ta nên bắt đầu bằng việc đưa người lên sao Hỏa hoặc sao Kim.”

Tôi nói với họ bằng ánh nhìn cầu mong sự thương hại.

“…Chúng ta nên tiếp tục thảo luận trong phòng của Lilith. Đi theo tôi, Chiến binh Số 6.”

Astaroth, trở về với hình tượng lạnh lùng, đưa bước rời khỏi căn phòng. Điều duy nhất tôi có thể làm là nghiêng đầu khó hiểu và theo bước họ.

Cán bộ tối cao điều hành Kisaragi, người thứ ba, Hắc Lilith. Hang ổ của cô tọa lạc tại trụ sở chính của Kisaragi, một phong thí nghiệm, một căn phòng chất đầy những máy móc chuyên dụng cho những việc “chong xáng”. Tuy nhiên, hôm nay, ở giữa căn phòng xuất hiện một vật thể lạ.

“Số 6, anh có biết đây là gì không ?” Astaroth hỏi, vừa chỉ tay về phía một chiếc lồng thủy tinh gắn đầy một mớ đủ thứ công nghệ.

“Nó…trông như buồng dịch chuyển trong mấy phim khoa học viễn tưởng.”

Vừa dứt lời thì một giọng nói vọng lại. Là giọng của chủ căn phòng này.

“Quan sát tốt lắm, Số 6 ! Cái đầu của cậu thỉnh thoảng cũng thông minh ra phết!”

Người vừa buông lời nói xấu trí tuệ phi phàm của tôi là người phụ nữ trẻ đẹp với mái tóc đen nhánh, cắt ngắn đến ngang vai và đang khoác trên mình một chiếc áo thí nghiệm trắng. Hắc Lilith, nhà khoa học điên của tập đoàn Kisaragi và là người đã cải tiến cơ thể của tôi.

“Khoan, cô đang nói thật à…? Cô có thể tạo ra được công nghệ dịch chuyển ư ? Là cái thứ phế liệu này á ?”

“Phế liệu ? Thô lỗ quá nha ! Đây chính là ước nguyện của con người. Một phát minh vĩ đại sẽ giải quyết hết mọi vấn đề của thế giới này. Nếu phải tự nhận xét thì ta sẽ nói đây là một trong những phát minh tuyệt vời nhất!”

Khuôn mặt lầm lì, khó chịu thường ngày của Lilith đang khởi sắc. Khuôn mặt lạnh lùng của Astaroth biến chuyển, xuất hiện nếp nhăn trên hàng lông mày.

“Lại là áo thí nghiệm sao, Lilith ? Cậu là một trong những cán bộ của tổ chức đấy, phải mặc đồng phục cho phù hợp chứ.”

“Đùa nhau à ? Tai sao tôi lại phải khoe da thịt của mình ra ? Tiện đây tôi nói thẳng, Astaroth, cậu với cả Belial, hai người trông như đang trình diễn Cosplay ấy.”

“Đúng, đúng đó. Thì ra tôi không phải là người duy nhất nghĩ vậy!” Tôi bình luận chen vào.

“Na-ni ?!!!”

Lời nói như sét đánh ngang tai làm Astaroth và Belial gục tại chỗ. Cơ mà đó cũng không phải là điều cần phải qua để tâm.

“…Vậy đây thật sư là một cỗ máy dịch chuyển ? Thật là…một phát minh hủy diệt. Giờ tôi hiểu sao mọi người trong tổ chức luôn nịnh cô là nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới. Cả căn phòng này như một hố đen vậy, hút sạch ngân sách của tập đoàn, không chừa lại thứ gì.”

“Cậu…cậu vẫn luôn thẳng thắn nhỉ ? Nói ra ý kiến mà không sợ gì!”

Bơ đi nụ cười gượng của nhỏ tomboy mọt sách, tôi tiếp tục hỏi về cái máy.

“Thế tại sao nó lại liên quan đến nhiệm vụ của tôi ?”

Tôi nghiêng đầu tò mò. Khuôn mặt Lilith ngay lập tức sáng rực lên.

“Cậu có tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh không ?”

“Tôi cá là có, nhưng tôi cũng chả thực sự nghĩ nhiều về nó.”

Tập đoàn này có nhiều dị nhân với nhiều cấp bậc khác nhau, và trong số đó còn có cả Anh hùng. Tôi sẽ chẳng bất ngờ nếu có một thứ như vậy ở đâu đó ngoài kia, vũ trụ thật rộng lớn.

“Đến thời điểm này, khoa học hiện đại đã phát hiện ra sự tồn tại của hàng ngàn hành tinh tương tự với Trái Đất. Chúng có nước, có bầu khí quyển và những thứ như thực vật. Những hành tinh đó nằm ở khoảng cách phù hợp với ngôi sao chủ, có kích thước chuẩn, và có thành phần vật chất đầy đủ…Đây là một phần thưởng xứng đáng với công sức làm việc chăm chỉ của cậu.”

Phần thưởng ?

Trước tâm trạng đầy phức tạp của tôi, Lilith chuyển sang nhìn chằm chằm tôi.

“Hãy nghĩ đi. Có vô số ngôi sao trong vũ trụ này. Hàng tỉ ngôi sao chủ có hành tinh gần giống với Trái Đất. Số thế giới như vậy là không đếm xuể.”

Lilith càng trở nên nhiệt tình hơn, vung rộng hai tay sang hai bên và tiếp tục giải thích.

“Và với vô hạn thế giới sẽ có vô hạn khả năng. Có thế giới vẫn đang trong thời kì tối cổ. Có thế giới đã có một nền văn minh tiên tiến. Không ngoại trừ khả năng một vài thế giới có thể có ma thuật, như mấy cuốn isekai mà cậu thích. Cậu không muốn khám phá thế giới đó sao ?”

“Vậy là có thể có thế giới mà mọi người ngưỡng mộ tôi không cần lí do hay tôi là hình mẫu của cái đẹp, hoặc, không chừng, tôi là người đàn ông duy nhất sao ? Và thiết bị dịch chuyển sẽ giúp tôi có thể tới đó ? MÁU LÊN RỒI ĐÓ!”

Lilith tỏ ra kinh hãi trước màn độc thoại của tôi, dần dần lùi về phía sau.

“Khá…khá lắm. Ta mừng vì cậu hăng hái như vậy. Dĩ nhiên, bọn ta sẽ không để cậu phải đến đó một mình…Đến đây đi, Alice.”

Một cô bé tóc vàng, mắt xanh, trong bộ váy hoa màu trắng bước vào phòng theo lời yêu cầu của Lilith.

Cô bé trông như học sinh lớp 6.

Trên người cô đang mang một chiếc ba lô quá khổ, lớn hơn rất nhiều so với cơ thể nhỏ bé ấy. Cô lắc lư, chao đảo bước từng bước.

“Con nhãi nào đây ? Tôi nói trước là tôi ghét trẻ con lắm.”

“Gọi ai là nhãi hả, tên kia ? Đừng có mà vênh váo, thằng ngốc.”

“…”

“…Oh-ho? Muốn chơi hả ? Con nhãi láo toét này nghĩ nó là ai thế ? Ông đây là chiến binh của tổ chức ác quỷ đấy. Trẻ con ông cũng solo 1 vs 1 tất.”

“Nếu có tác động bạo lực, lõi năng lượng của tôi sẽ phát nổ và làm bốc hơi mọi thứ ở đây. Như vậy mà cũng được thì cứ thử xem. Với lại, tôi không phải là con nhãi láo toét, mà là Android mẫu thiếu nữ xinh đẹp cao cấp.”

Một con Android ? Thật luôn ?

Vậy đó là lí do trông con bé có vẻ…là lạ. Giờ biết rồi thì cũng hiểu.

“Hai đứa có vẻ sẽ hòa thuận đấy. Cô bé này là Alice, mẫu Android cao cấp được thiết kế đặc biệt để hỗ trợ cậu. Cô bé này với thiết bị dịch chuyển chính là những tuyệt tác đỉnh cao đấy.”

“Khác với tên sai vặt dùng một lần như anh, tập đoàn đã chi một khoản tiền lớn để tạo ra tôi. Anh nên biết chăm sóc tôi cẩn thận. Nghe bảo anh là thằng ngốc. Nên việc suy nghĩ cứ để tôi.”

“…Tôi muốn trả hàng có được không ? Tôi không cần một cục rác vừa nguy hiểm vừa độc mồm lẽo đẽo theo sau đâu.”

Tôi kiểm tra lại trang thiết bị của mình, rồi tiến lại gần chiếc máy.

Trọng lượng của cộng sự đáng tin cậy trên hông phải. Nhiều những cuốn tạp chí kẹp trên dây đai. Hông trái là lưỡi dao găm chiến đấu may mắn, đi kèm với một hộp quà tặng khi tôi mua vài năm trước.

Nếu tôi nghiêm túc thì số lượng lớn kẻ địch cũng không là gì, nhưng việc lang thang vô định trên hành tinh khác…

“Có vẻ như anh đã quyết định sẽ ra đi.”

Astaroth phục hồi sau cú sốc do bị gọi là diễn viên Cosplay, và biểu cảm lạnh băng của cô được thay thế bởi một nụ cười dịu dàng.

…Đó là nụ cười đã quyến rũ và khiến tôi đăng kí vào một công ti mờ ám tự gọi nó là tổ chức ác quỉ, ngay sau đó thì một tên tuyển dụng đã lừa đảo tôi hoàn thành bản đơn xin việc.

Nụ cười đã thuyết phục tôi rằng nó là đáng giá khi tham gia vào tổ chức ác quỉ và thống trị thế giới.

“Tôi đi. Tôi sẽ đi mà! Ý tôi là…tôi là người duy nhất mà cô chọn từ những chiến binh của tập đoàn để làm đại diện cho Kisaragi tại thế giới mới, đúng không ?”

Astaroth dĩ nhiên là ủng hộ tôi …hết mình ?

“Huh…? Đ-đương nhiên rồi. Chắc chắn là không có ai khác chúng tôi có thể tin tưởng để giao phó một nhiệm vụ quan trọng như vậy.”

“Mà khoan…các cô chọn người thực hiện kiểu gì thế ? Belial ? Cô chọn người làm gián điệp thế nào ?”

Tôi hỏi Belial, người vẫn đang dỗi trong góc phòng, hơn là người không chịu trả lời Astaroth.

“Chúng không phải Cosplay…Đồng phuc cán bộ không phải Cosplay…hmm? Người làm gián điệp ? Astaroth đã gieo con xúc xắc…”

“Chúng tôi chọn bằng niềm tin vào anh, Số 6! M-mau chóng lên đường đi. Không có nhiều thời gian đâu!”

Astaroth ngắt lời Belial và đẩy tôi về phía chiếc máy.

…Khi trở về, tôi sẽ yêu cầu được trả lương bằng lương cán bộ. Hãy đợi đấy.

“À, đúng rồi, ta quên mất. Nếu cậu cần vũ khí hoặc quân nhu, hãy viết yêu cầu ra giấy rồi gửi về bằng thiết bị dịch chuyển mini này. Con chip ta đã cài vào cậu và Alice sẽ cho bọn ta biết vị trí của hai người.”

Lilith gửi cho chúng tôi một nụ cười trấn an, sau đó đeo vào tay tôi và Alice hai bộ thiết bị như máy biến hình của Siêu nhân Cuồng phong.

Có cái này thì sẽ không phải lo thiếu trang thiết bị nữa. Chỉ cần có thể lấy những thứ đó từ tập đoàn Kisaragi thì việc họ gửi tôi đi đâu không còn quá quan trọng.

Cục nợ độc mồm đi theo tôi đến chỗ cái máy.

“Hỏi lại tên nhóc được không ? Alice ? Nhóc nói rằng lõi năng lượng sẽ phát nổ nếu nhóc bị tấn công. Nhóc có chắc là tự xử lí được không ? Anh không muốn bị thổi bay đi đâu.”

“Không phải ước mơ của mọi kẻ ác là được tự hủy và kéo theo cả kẻ thù của mình à ? Đừng lo. Tôi được tạo ra để hỗ trợ anh, nên nếu anh chết thì tôi sẽ không thể hoàn thành sứ mệnh được. Tôi sẽ cố tìm thời gian và địa điểm thích hợp để phát nổ.”

Đó mới là thứ cần lo ấy. Tôi đang mong cô ấy sẽ không bao giờ tự hủy.

“Số 6.”

Astaroth gọi tôi với một biểu cảm lạnh lùng đúng như biệt danh của cô…nhưng ngay sau đó lại chuyển thành ánh mắt quan tâm.

“…Uhm…anh đã ở bên chúng tôi từ lúc anh vẫn còn là học sinh. Như tôi đã đề cập trước đó, tôi công nhận anh là một cán bộ của tập đoàn. Đó là sự thật.”

Nói vậy có hơi không phải. Đúng là tôi đã bắt đầu làm việc tại đây ngay khi tôi học năm Nhất Cao trung. Không tốn quá nhiều thời gian để chúng tôi nắm trong tay một nửa thế giới. Trong một phút mà phải đối đầu với rất nhiều đội quân, ngay sau đó còn có mấy kẻ dị hợm mặc áo thun tự xưng là Anh hùng lao đến từ phía sau. Chúng tôi cũng từng chiến đấu với một cục rác Robot khổng lồ được hợp thể từ mấy cục rác nhỏ hơn. Mọi thứ đều thật vô lí và nguy hiểm đến đáng sợ. Đã bao lần tôi dọa là sẽ bỏ việc…mà vẫn…

“Tôi yêu quãng thời gian cùng với mọi người tại tập đoàn. Tôi thậm chí còn mong đợi nhiệm vụ tiếp theo hơn tất cả những thứ khác. Dù không chắc là sẽ lành lặn trở về, nhưng tôi sẽ cố hết sức để không phụ lòng mọi người. Vậy nên, lúc tôi về, cô có thể tăng lương cho tôi không ?”

“Đồ ngốc. Đây là lúc anh nên thề sẽ bình an trở về mới đúng. Ba chúng tôi sẽ chờ ngày anh quay lại. Lúc đó, anh sẽ là một trong bốn vị cán bộ. Tứ Thiên Vương, hoặc Bộ Tứ Siêu Đẳng ngay hay đó chứ.”

Astaroth nở một nụ cười đầy táo bạo trong khi tôi đang hồi tưởng. Tôi không đủ can đảm để nói rằng một gã đã gần hai mươi nồi bánh chưng như tôi có hơi quá già để là thành viên của Bộ Tứ Siêu Đẳng.

“Sigh…Ta ước mình có thể đi. Ngươi may mắn lắm đấy, Số 6. Lẽ ra ta nên lén thay đổi trọng lượng con xúc xắc.”

“…Thay đổi trọng lượng ? Belial, cô cũng nằm trong số ứng cử viên à ?”

Belial cười như thể tôi vửa hỏi một câu ngớ ngẩn.

“Tất nhiên! Astaroth sẽ đi nếu ra một hoặc hai, ba hoặc bốn sẽ là ta, năm là Lilith, còn ngươi là số 6. Astaroth đã nói rằng nên lọc ra một danh sách những người đáng tin cậy, nên đó là lí do cho bản danh sách vừa nãy. Dĩ nhiên là khi cổ ném ra tên ngươi, cổ đã cố nài nỉ rằng nó quá nguy hiểm và muốn được đi thay ngươi.”

“A…a! Anh chuẩn bị xong chưa, Số 6. Bây giờ tôi chính thức giao nhiệm vụ lần này cho anh!”

Astaroth, khuôn mặt đỏ bừng đến tận tai, ngắt lời Belial với một mệnh lệnh vội vàng.

Aw, vậy ra họ thực sự coi tôi là một thành viên của hội bàn tròn. Và họ lo lắng cho tôi. Khịt…Huh, tôi bị nghẹt mũi rồi không chừng.

Astaroth cố bình tĩnh lai mặc dù đôi má vẫn còn đỏ bừng.

“…Astaroth, cô có vui lòng nhận cái ôm của tôi không ?”

“Đây là bản kế hoạch. Nhiệm vụ này gồm hai phần. Đầu tiên, xây dựng căn cứ địa, lắp đặt thiết bị dịch chuyển tại căn cứ, tạo thành một con đường hai chiều giữa Trái Đất tới mục tiêu, và trở về an toàn. Phần này chủ yếu sẽ do Alice phụ trách.”

Belial nhếch mép cười trước cảnh Astaroth cố lờ đi câu hỏi của tôi.

“Số 6, những lúc như này đòi hỏi cái gì hơn cả ôm cũng được đó chứ. Hôn chẳng hạn. Ta chắc chắn là Astaroth sẽ không phiền…”

“Nếu anh dám, tôi sẽ cho anh thành tảng băng đó ! Trở lại chuyện chính đi. Phần thứ hai của kế hoạch là thu thập thông tin về lực lượng phòng vệ, tài nguyên, và thổ nhưỡng. Nếu mục tiêu là hành tinh phù hợp thì sẽ giải quyết được mọi vấn đề như cuộc tổng tái cơ cấu tập đoàn, thiếu hụt lương thực do bùng nổ dân số, ô nhiễm đất do chiến tranh, và giảm diện tích đất liền do nước biển dâng cao. Anh sẽ là người xác định xem mục tiêu có phù hợp để trở thành thuộc địa của loại người hay không.”

…Huh ?

“Nhiệm vụ lần này…không phải chỉ vì tương lai của tập đoàn…mà còn là vì tương lai của Trái Đất và loài người nữa sao ?”

“Dĩ nhiên rồi. Vậy nên là không được thất bại đâu đấy. Vì nếu thất bại, anh có thể sẽ không trở về được nữa, nên hãy cẩn thận. Lilith cũng vừa nói đó, nếu có cần bất cứ trang bị nào, cứ gửi yêu cầu về đây. Vì giờ thì máy chỉ đủ chứa cho hai người thôi.”

…Ah. Vậy là tập đoàn sẽ hỗ trợ chúng tôi và cung cấp bất cứ trang bị nào.

“Còn nữa…nhớ gửi báo cáo về ít nhất một lần mỗi tuần đó…Phải báo tình trạng luôn khỏe mạnh đó, được không ?”

Nụ cười đó. Một lần nữa.

Trước khi tôi kịp vòng tay để trao đi một cái ôm, Astaroth đã sút tôi bay thẳng vào buồng máy.

“…Được rồi. Vậy thì, cài đặt hoàn tất.”

Tôi và Alice đã ở trong buồng máy. Lilith bước đến cho bước chuẩn bị cuối cùng.

Ở cạnh đó, Astaroth đang nhìn xuống đất, hai tay vắt ngang qua ngực, Belial ôm chặt vào chiếc máy, nhìn tôi chằm chằm như muốn khắc ghi khuôn mặt này vào trong tâm trí.

“Uh…cảm phiền cô đừng nhìn nữa được không ? Cô nhìn chằm chằm vậy khiến tôi sợ đấy.”

Trước lời than của tôi, Astaroth nhìn lên. “…Đúng. Đúng vậy. Anh đã có quyết định của bản thân, chúng tôi làm phiền chỉ khiến anh thêm lo lắng. Tôi cầu nguyện cho anh bình an trở về, Số 6.”

Astaroth nhìn tôi. Cái nhìn như thể sẽ không còn được gặp lại nữa.

“Cô đang phóng đại quá đó. Tôi sẽ không đi lâu đâu. Sớm thôi, bọn tôi sẽ tìm được một căn cứ phù hợp, sẽ dựng thêm một thiết bị dịch chuyển và khởi động nó trước khi cô kịp nhận ra. Sau đó thì chỉ việc quay về nữa là xong.”

“Xin lỗi vì không thể giúp được gì. Chúng tôi cũng không thể nói chắc là thiết bị dịch chuyển này sẽ hoạt động ổn định.”

Dẫu tôi đã nỗ lực xua tan âu lo, cái nhìn của Belial vẫn rất buồn.

“Có gì phải lo đâu. Lilith sẽ không tạo ra thứ không thể hoạt động đâu. Cô ấy là nhà phát minh vĩ đại nhất thế giới mà, đúng không ?”

“…………”

Astaroth và Belial nhìn nhau trong im lặng. Cả Lilith cũng tiếp tục chuẩn bị mà không nói gì.

“Um, Lilith…? Tỉ lệ thành công là bao nhiêu ? Cô thử nghiệm bao nhiêu lần rồi ? Cô chắc là sẽ không gửi chúng tôi vào chỗ ất ơ nào đó thay vì đất liền đâu nhỉ ?”

“Tỉ lệ thành công cho đến giờ là 100%. Số lần thử nghiệm là bí mật. Cả độ chính xác của thiết bị cũng là bí mật.”

“Um…Tôi nghĩ lại rồi. Tôi muốn bỏ nhiệm vụ này.”

Alice nắm chặt lấy tay tôi khi tôi cố thoát khỏi cái lồng này.

“Oi, để ta đi, con bé con kia. Ta cần ra ngoài giải quyết nỗi buồn ngay.”

“Anh sợ cái quái gì chứ, tên sai vặt này ? Sáng dậy vẫn chưa sao lưu lại à ?”

Cục rác này đang nói cái quái gì thế ?

“…Mi có hiểu được là con người thì không thể lưu xong tải lại được không hả ? Còn nữa, nếu mi không ngừng gọi ông là ‘sai vặt’ thì khi đến nơi mi sẽ được nếm mùi đau khổ đấy.”

“Nếu làm vậy thì anh cũng đau khổ lây đấy. Mà nếu anh gọi tôi là Tiểu thư Alice, tôi sẽ không gọi anh là tên sai vặt nữa.”

“Tốt rồi, dù không biết là được đến đâu. Chúng ta có thể gửi họ đi rồi.”

Trong khi tôi đang kéo má Alice, Lilith đưa ra phán quyết, và ngay sau đó, cả buồng máy bắt đầu ngập trong khói.

“C-Cái gì vậy ? Lilith ? Đám khói kì dị này là sao ?”

“Ah. Bọn ta đang cố loại bỏ hết vi khuẩn và virut ra khỏi người cậu và Alice để tránh lây bệnh cho người dân ở đó. Oh, nhớ là cậu cũng không được phép về nếu cậu bị mấy bệnh truyền nhiễm ở bên đó đâu đấy.” Lilith bổ sung.

Tôi cố phá cái lồng này, nhưng Alice lại ngăn tôi lại.

“…Số 6! Với cơ thể được cường hóa và áo giáp siêu sức mạnh, anh có thể tồn tại được ở bất cứ đâu. Chúng tôi cầu mong anh luôn bình an.”

“Bọn ta tin vào ngươi đấy, Số 6! Nhớ mang quà về nhá.”

“Khoan, khoan, khoan! Chúng ta không thể thử nghiệm thêm vài lần nữa à ? Đi mà!!!!”

Tôi gào thét trước lời chào của Astaroth và Belial.

“Nghe đây, Số 6. Tỉ lệ thành công đến giờ là 100%. Nhưng nếu ta bắt đầu thử nghiệm, nhỡ đâu xảy ra tai nạn, tỉ lệ thành công sẽ không còn là 100% nữa. Tỉ lệ giảm xuống chỉ khiến cậu gặp rủi ro lớn hơn thôi.”

…Dừng lại một chút để ngẫm về chiếc logic vĩ đại này.

“Cô vừa phụt ra cài gì thế ? Tính toán rủi ro chả có nghĩa lí gì cả! Cô chắc chắn không phải nhà phát minh thiên tài! Cô không hề nằm trên ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên! Cô chỉ là nhà khoa học điên thôi!”

“Cậu nên học cách kiềm chế khi khó chịu. Không có ai lại nói về trí tuệ của người phụ nữ một cách bất lịch sự thế đâu. Còn giờ thì, đi vui vẻ, Số 6! Nhớ viết thư đó!”

Lilith nhấn nút kích hoạt thiết bị dịch chuyển…!

“Đồ tomboy mọt sách! Chờ ông về ông sẽ trả----!!!”

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

(Lời bài hát Con Điên – TAMKA PKL)