Chiến Binh Sẽ Được Phái Đi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 1 - Chương 2: Càn Quét Đối Thủ Nào

1

Sáng hôm sau.

“Thật nhục nhã. Kẻ thù chỉ giao cho con quỷ yếu nhất điều khiển các đoàn lữ hành tiếp tế của chúng. Không có vinh quang gì trong việc tàn sát những cậu bé chạy vặt.”

Các hiệp sĩ của Vương quốc Grace tập trung tại sân tập để được thông báo, dù chúng tôi thấy mình ở ngoại vi, bị bỏ mặc để tự lo. Rõ ràng, kế hoạch ngày hôm nay sẽ dành cho quân đội thích hợp để chiến đấu với lũ quỷ và quái vật đang tụ tập ở vùng ngoại ô của vương quốc. Đó là cơ hội cho danh dự, vinh quang và sự giàu có… và vị tướng chỉ huy của vương quốc đang có bài phát biểu khá hay trước những người lính đang tập hợp.

Còn bọn tôi á? Chà, bọn tôi đã được yêu cầu ‘tự quyết định’, đó là một cách lịch sự để bảo chúng tôi biến đi. Chúng tôi hiện đang trong quá trình tranh luận về kế hoạch tấn công của chính mình.

“Boss, nếu có thể, tôi muốn chiến đấu với những kẻ địch mạnh hơn. Ông trên giường bệnh bắt tôi hứa rằng tôi sẽ ăn thịt mọi quái vật trên thế giới và trở thành Chimera vĩ đại nhất.”

Ah, vậy em ấy thực sự yêu ông của mình. Khi cô bé nói như vậy, hoàn thành với một lời hứa trước khi chết, tôi cảm thấy một chút tội lỗi nho nhỏ trong phần lương tâm còn sót lại của mình.

“Chà, tôi sẽ làm những gì có thể để giúp em thực hiện lời hứa đó. Ăn mấy con quái vật bị hạ gục bởi các đơn vị khác thì sao?”

“Nếu thịt quái vật không được ăn tươi, nó sẽ không ngon bằng, nên…”

…Đừng bận tâm. Đó chắc là do chứng ợ nóng. Đồ háu ăn chết tiệt.

“Rose nói đúng! Các đơn vị đối phương có nhiều đối thủ mạnh sẽ có những chỉ huy quan trọng. Chúng ta có thể tấn công đơn vị đó và lấy đầu tên chỉ huy. Dễ thôi mà. Tôi sẽ đối đầu với những kẻ thù mạnh, và chúng ta có thể quét sạch lũ cắc ké bằng lời nguyền của Grimm. Rose, em sẽ đi với chị!”

Vấn đề đau đầu nhất của tôi bây giờ là con chó săn vinh quang này. Tham vọng làm cô ta mù quáng trước mọi thứ trừ chiến thắng tiếp theo của bản thân. Cho đến nay, Snow đang từ chối thậm chí xem xét việc tấn công các đường tiếp tế của kẻ thù. Dù nổ lực giải thích bao nhiêu cô ta cũng bỏ ngoài tai. Trong sự nhỏ nhen của mình, Snow vẫn đang cầm nguyên cái thứ đang mò mẫm đánh tôi.

Rõ ràng là cảm thấy chúng tôi đã lãng phí đủ thời gian, Alice tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Nghe nè, được không? Cô dường như có ấn tượng rằng tấn công đoàn xe tiếp tế của kẻ thù sẽ không mang lại đủ vinh quang, nhưng đó là chỗ cô đã sai. Đầu tiên, mấy người không làm được gì ngoài việc tấn công trực diện vào kẻ thù. Tức là kẻ thù không mong ta làm gì khác. Chúng sẽ không có bất kỳ sự phòng thủ đáng kể nào xung quanh các tuyến tiếp tế của mình. Và cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với các đơn vị địch đang chiến đấu ở tiền tuyến khi nghe tin nguồn cung cấp của mình đã bị xóa sạch? Nó sẽ khiến chúng rơi vào hoảng loạn.”

“…Mmph.”

Snow nhíu mày suy nghĩ về lời giải thích của Alice.

“Thứ hai, mất đoàn tiếp tế trong chiến tranh là một thảm họa. Chiến thắng trên chiến trường là vô nghĩa nếu binh lính chết đói. Nếu chúng ta loại bỏ nguồn cung của chúng, kẻ thù sẽ về nhà ngay cả khi các hiệp sĩ của chúng ta thua trận. Một tiểu đội duy nhất thay đổi tiến trình của cuộc chiến. Như vậy đã đủ vinh quang cho cô chưa?”

“Hừm…cũng đúng.”

Snow lắng nghe lời giải thích của Alice mà không tranh cãi. Tôi không khỏi khó chịu trước sự thay đổi trong thái độ của cô ấy.

“Cuối cùng, hãy xem xét cái này. Nếu chúng ta tiêu diệt nguồn cung cấp của chúng một lần, kẻ thù sẽ cảnh giác với các cuộc tấn công tiếp theo. Tức là chúng sẽ bắt đầu bảo vệ đường tiếp tế của mình. Ngược lại, chuyện này có nghĩa là ít binh lính hơn ở mặt trận. Và nó xảy ra ngay cả khi chúng ta không bao giờ tấn công nguồn cung của chúng nữa.”

Alice đúng, tất nhiên. Ngay cả khi đó không phải là một phần lớn của kẻ thù, họ sẽ buộc phải giữ một số quân đội của mình ở lại để bảo vệ nguồn cung, làm giảm quân số ở mặt trận.

Mà tôi khá chắc chắn là mình đã giải thích như vậy rồi.

“…Sao? Tấn công đường tiếp tế của kẻ thù là một chiến thuật khá cơ bản, nhưng cô hiểu nó có tác dụng lâu dài như thế nào, phải không? Tôi hiểu tinh thần hiệp sĩ quan trọng với cô, nhưng đây là chiến tranh.”

“…Tôi hiểu em nói gì, Alice. Nhưng tôi không chắc nó sẽ được công nhận là một thành tích tuyệt vời… Việc tôi bị giáng chức đồng nghĩa với việc bị cắt giảm lương… Với tình hình này, tôi sẽ không thể trả lại các khoản vay mà tôi đã vay để mua bộ sưu tập thanh kiếm yêu quý của mình… Nếu tôi bỏ lỡ khoản thanh toán cho thanh kiếm lửa Flame Zapper của mình, nó sẽ bị thu hồi…”

Snow rơm rớm nước mắt khi cô ôm thanh kiếm vào ngực.

Bộ sưu tập kiếm yêu quý? Tôi đoán chúng ta có thể thêm “cuồng kiếm” vào danh sách tính lập dị của Snow.

“Chà, để đó cho Sáu. Phóng đại kết quả để nhận được phần thưởng tối đa là một trong những sở trường của anh ta.”

“…Nói mới nhớ, anh ta trông giống loại người đó.”

“Hai người rất muốn ăn đòn đó nhỉ?”

Cơ mà, có vẻ như chúng tôi đã loại bỏ được tất cả những lời phản đối.

“À… Chúng ta đang tấn công đoàn xe tiếp tế à?” Rose thở dài buồn bã trong khi xoa bụng. “Tôi dành phần lớn tiền lương của mình để mua thịt quái vật mà tôi chưa bao giờ ăn trước đây… Số tiền này không tồn tại được lâu… và vì đã gần đến ngày lĩnh lương, tôi đã không thể ăn nhiều như vậy… Thực sự hôm nay tôi không có gì để ăn, và nếu tôi không kiếm được con quái vật nào để ăn, thì…”

Tôi thở dài khi nước mắt bắt đầu trào ra trên mắt Rose.

Tôi thực sự bắt đầu tự hỏi làm thế quái nào mà cô bé sống suốt thời gian qua…

“Vậy thì, em được phép tự ý xử lý mớ nguồn cung mà chúng ta cướp được. Dù sao thì cũng có khả năng khá cao là nó sẽ chủ yếu là đồ ăn.”

“Vậy thì tấn công đường cung nào!”

2

“…Hừ. Có vẻ như chúng ta đã tóm được đám mất cảnh giác rồi. Chúng thậm chí còn không mang theo vũ khí… Này, Grimm, thức dậy giùm cái nhé?”

Chúng tôi ngồi sau mấy bụi cây ven quốc lộ cách điểm hẹn của địch vài dặm. Không chút cảnh giác, đoàn xe tiếp tế của địch thong thả chạy trên đường trước mặt. Snow mất một lúc để đánh thức Grimm. Tổng giám mục đã chợp mắt kể từ buổi họp ngắn của chúng tôi, ngủ trong suốt hành trình của chúng tôi đến địa điểm này với Rose nhẹ nhàng đẩy cô ấy đi cùng.

“Mm...c-cái gì? …Đánh thức tôi giữa thanh thiên bạch nhật…? Tôi đã làm gì để phải chịu cảnh này? Ai đó cất mặt trời vô túi đi…”

Grimm lẩm bẩm, đầu cô ấy nghiêng sang một bên khi cô ấy thức dậy.

“Grimm, đã đến lúc chiến đấu. Chúng tôi cần cô tập trung. Có vẻ như chủ yếu là đám cắc ké, nhưng hãy cảnh giác.” Snow bước ra khỏi Grimm, rút thanh kiếm yêu thích của mình và chuẩn bị những bước cuối cùng.

“Nếu chỉ là đám cắc ké, không cần Tổng giám mục Grimm…mm…”

“Này! Đừng ngủ lại!”

“Chết tiệt, mấy người ồn ào quá! Thấy chưa, chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi!”

Giọng của Snow và Grimm đủ lớn để những kẻ thù gần đó nghe thấy. Chúng trông giống như những con Orc mà ta tìm thấy trong truyện tranh giả tưởng của Nhật Bản. Các sinh vật, hình người mõm lợn đang kéo xe, bắt đầu phản ứng lại. Nó thực sự là loại kỳ lạ. Rốt cuộc, Orc được cho là một sinh vật trong văn hóa dân gian Trái đất. Tại sao chúng tồn tại trên một hành tinh khác?

…Lúc này tôi thực sự không có thời gian để nghĩ về chuyện này …

“Chà, bị phát hiện rồi thì chịu thôi! Xử hết chúng đi!!”

Nhảy ra khỏi bụi cây, tôi hú lên một tiếng lớn, rút con dao ra và liếm lưỡi của nó rồi lao về phía kẻ thù. Tôi cũng đảm bảo hét lên tiếng xung trận phù hợp như được chỉ định trong sách hướng dẫn chiến đấu của chúng tôi.

“Mwa-ha-ha! Tụi bây hết đường rồi!”

Một tiếng shotgun vang lên bên cạnh tôi—

Alice đã tham gia phụ trách.

“Mwa-ha-ha! Chống cự là bụng bự nha! Muốn sống thì vứt bỏ mọi thứ ngươi có rồi biến đi!”

“Tránh đường!”

Chúng tôi hét lên những câu tiêu chuẩn từ hướng dẫn. Đến gần chiếc xe dẫn đầu, tôi đá thẳng vào một bên của nó. Chiếc xe lật nghiêng, làm đổ đồ đạc trên đường và chắn ngang phần còn lại của đoàn xe. Lũ orc phát ra tiếng kêu hoảng sợ, chạy tán loạn khi Alice và tôi tiếp tục tấn công.

Rose, người đã theo sau một bước, thở dài sau khi tiêu diệt một con orc gần đó.

“Ừm, Boss... chúng ta có thể không nói mấy câu đó được không? …Chúng ta đang thực hiện một nhiệm vụ quân sự, nhưng có vẻ như chúng ta là kẻ xấu…”

…Này, đừng nhìn tôi. Đó là cảnh báo chính thức trong sách hướng dẫn Đặc vụ Chiến đấu.

“Ồ! Boss! Chúng ta nên làm gì với mấy thùng tiếp tế? Có nhiều quá.”

“Hãy lấy những gì em cần, sau đó đốt phần còn lại! Hãy cho chúng thấy điều gì sẽ xảy ra với những kẻ cố gắng chống lại Đặc vụ Chiến đấu Sáu! Mwa-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Mwa-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha!!”

“Đã rõ, Boss!”

Khi tôi bật ra một tràng cười điên cuồng, tóc gáy tôi dựng đứng để cảnh báo tôi về cái chết bất ngờ ập đến.

“Chết nè!”

“Whoa!”

Tôi lăn về phía trước, suýt tí bị xiên, và thấy Snow với cánh tay cầm kiếm của cô ấy đang dang rộng trong một cú đâm.

“Vậy, uhh… làm cái quái gì thế?”

“…Chết tiệt.”

“Có phải cô vừa chửi thề vì chém hụt không?!”

Con nhỏ này nhất định không ổn rồi. Tôi cần đảm bảo rằng mình không quay lưng lại với cô ta từ đây về sau… Thực ra, có lẽ tốt hơn là loại bỏ cô ta ngay lúc này… Tôi sẽ giả tạo giống như một vụ tai nạn.

“A-anh đang nhìn cái gì vậy? Muốn chơi hả? Được, nhào vô! Tôi sẽ cho anh thấy rằng sờ ngực của một thiếu nữ có hậu quả chết người! Ăn kiếm nè!”

…Ngay khi tôi và Snow chuẩn bị so kiếm, một luồng nhiệt chạy qua lưng tôi.

“Chết trong biển lửa địa ngục…! Ngủ đến vĩnh cửu đi! Crimson Breath!”

Đằng sau chúng tôi, Rose phun ra một tia lửa nóng đỏ đầy ấn tượng. Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên và quay sang Alice nhận xét bằng tiếng Nhật:

“<...Này, Alice, có vẻ như đó là một khả năng Chimera của cô bé...và cô bé là một người nhân tạo. Họ không thể để những thứ như cô bé ở khắp nơi… phải không?>”

“<Không biết liệu cô ấy có tạo ra nguồn năng lượng xanh ở Trái đất không… Tôi thực sự muốn biết cách phun lửa đó hoạt động như thế nào… Ít nhất nó cũng rất thú vị.>”

Một số orc bị dính trong lửa và bắt đầu phát ra những tiếng kêu the thé, lăn lộn trên mặt đất giữa các thùng tiếp tế cháy thành than. Mùi thơm dễ chịu của thịt lợn nướng bắt đầu phảng phất khắp bãi chiến trường.

“…Ực.”

Bị kích thích bởi mùi thịt lợn nướng, Rose bắt đầu chảy nước dãi, nước bọt làm nhòe bồ hóng quanh miệng cô bé… Nào, nào!

“Rose! Lau nước dãi trên cằm đi! Và cả bồ hóng nữa… Ngoài ra, hãy nhớ rằng chúng ta vẫn đang chiến đấu. Không được ăn thịt lũ Orc cho đến khi chúng ta đánh xong!”

“!”

Rose vội vàng lấy tay áo lau miệng. Lũ Orc xung quanh cô bé đã ngừng chạy loạn, nhặt bất cứ thứ vũ khí nào trong tầm tay. Chúng thận trọng nhích dần về phía trước, hy vọng tìm được thời điểm để tấn công.

“Nè, Rose… Cô có cần đọc thuộc lòng những từ đó và thực hiện tư thế tuyệt vời đó mỗi khi muốn thở ra lửa không?”

“A-Alice, xin tha cho tôi đi! T-tôi chắc rằng cậu đã biết câu trả lời rồi… Tôi chỉ đang làm theo những gì ông bảo phải làm…”

Đôi mắt của Rose rơm rớm nước mắt trước sự trêu chọc của Alice. Lũ Orc, hy vọng nhân cơ hội này để tấn công, cố áp sát Rose…

…Chỉ để những nhát chém đỏ rực từ thanh kiếm của Snow chém chúng. Với sự dễ dàng đã được luyện tập, Snow di chuyển giữa lũ Orc, mỗi lần vung lưỡi kiếm lửa sẽ chẻ đôi một con Orc sạch sẽ và nhấn chìm chúng trong ngọn lửa. Giống như một cơn bão lửa xoáy, có lưỡi kiếm, Snow lội qua lũ Orc, và trong giây lát, toàn bộ băng bị tiêu diệt.

Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng khi cô ta cầm thanh kiếm đó, cô ta trông giống như một hiệp sĩ mà cô ta tuyên bố.

“<Này, Sáu, cô ta có thể là một con người tầm thường, bằng xương bằng thịt, nhưng xét cho cùng thì có vẻ như cô ta khá có năng lực. Nếu tất cả các hiệp sĩ trên thế giới này đều như vậy, cuộc xâm lược của chúng ta có thể gặp phải một số khó khăn.>”

“<Tillis đã đề cập rằng Snow là một hiệp sĩ ưu tú. Cô ta đã vượt qua các cấp bậc bằng sự chăm chỉ… Tôi chắc chắn hy vọng vậy tức là cô ta không phải là một hiệp sĩ điển hình.>”

Snow lườm chúng tôi khi cô ta nhận thấy chúng tôi đang đứng đó thì thầm với nhau.

“Này, hai người nên tập trung lại đi; chúng ta vẫn chưa kết thúc… Đợi đã, Grimm đâu?”

Cho đến nay, chúng tôi đã thấy khả năng của Rose, nhưng tôi chưa thấy Grimm làm được gì nhiều. Tôi thực sự mong muốn được nhìn thấy lời nguyền của cô ấy hoạt động. Vậy chính xác thì cô ấy ở đâu…?

Grimm vẫn chưa rời khỏi bụi rậm. Cô cuộn tròn trên chiếc xe lăn, ngủ say…

““…Thật luôn?””

“Ôi trời— Sống về đêm không phải là lý do để buông lơi giữa trận chiến! Cô ta cần được định hình một chút. Tôi nghĩ đã đến lúc ban cho một tình yêu khó khăn hơn…” Snow lầm bầm u ám khi cô sải bước về phía Grimm. Tôi rẽ sang hướng ngược lại, quan sát sơ qua chiến trường.

“Có vẻ như lũ Orc đang chạy trốn hoặc đang bị nướng. Cứ để cô ấy như vậy; Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”

Khi tôi nói vậy, chúng tôi đang chìm trong bóng tối khi có thứ gì đó che khuất mặt trời. Theo phản xạ, tôi nhìn lên bầu trời…

“Cái quái gì vậy?”

Bay vút phía trên tôi là một sinh vật khác chỉ tồn tại trong thần thoại, ít nhất là trên Trái đất.

Một Griffin. Không còn chỉ là hình ảnh trong một cuốn truyện, sinh vật khổng lồ và không quá thần thoại từ từ hạ cánh về phía chúng tôi…

3

““Griffin(Griffin)!””

Tiến thẳng về phía chúng tôi là một sinh vật khổng lồ với đầu đại bàng, thân sư tử và đôi cánh khổng lồ mọc ra từ lưng. Snow và Rose đóng băng, cơ thể căng cứng. Sự lo lắng của họ không làm giảm đi sự phấn khích mà Alice và tôi cảm thấy trong lần đầu tiên thấy một con Griffin.

“Nó trông giống như mấy con Griffin trong game và phim! Có hơi lạ không khi những sinh vật hư cấu như Orc và Griffin tồn tại ở đây? Nhân tiện, chúng ta có một máy ảnh kỹ thuật số, phải không? Chúng ta hãy chụp vài bức ảnh nào!”

“Chà, nó có thể không thực sự được gọi là Griffin; tôi chỉ chọn dịch vậy thôi. Cơ mà…làm sao mà thứ đó bay được? Nó không có đủ sải cánh hay cơ ngực để mang một cơ thể to lớn như vậy. Nếu chúng ta có thể đưa nó trở lại Trái đất, chúng ta sẽ có thể cười vào mặt tất cả những ai đã từng nghiên cứu về khí động học!”

Tôi bắt đầu chụp ảnh con Griffin như một khách du lịch.

“Sáu, anh đang làm gì vậy?! Ngừng chơi giỡn và chiến đấu đi!” Snow cảnh báo tôi.

Ở trên cao, một giọng nói đáp lại, “Chờ đã; Ta không theo đuổi mấy người! Ta chỉ muốn mấy thùng hàng!”

Giọng nói thuộc về một cá nhân ngồi trên đỉnh đầu sư tử. Với cặp sừng nhô ra khỏi đầu, cô ấy hẳn là một con quỷ. Sự kết hợp của các chi tiết khác như tóc trắng, mắt đỏ và làn da sẫm màu đều ăn khớp với nhau.

“—Chết tiệt, lẽ ra mình không nên để mấy chuyện này cho thuộc hạ. Mình đến để tìm hiểu tại sao đoàn xe tiếp tế đến muộn như vậy, và đây là thứ tìm thấy…”

Hành khách của Griffin xuống khi sinh vật vĩ đại cách mặt đất vài bước chân. Tôi để mắt đến làn da ngăm đen tuyệt đẹp, vì bộ trang phục viền đỏ của người cưỡi không để lại nhiều trí tưởng tượng.

“Ta cho rằng mình phải cảm ơn mấy người vì thảm họa này? Đằng đó, anh chàng mặc áo giáp kỳ lạ…Chắc ngươi là người phụ trách nhóm này. Sao? Có gì bào chữa không?”

Tôi đoán cô ấy đang nói chuyện với tôi. Dù lúc này tôi hơi bận…

“Này! Ta đang nói chuyện với ngươi! Rốt cuộc thì ngươi đang làm cái quái gì vậy?”

Đây là một cơ hội quá quý giá để lãng phí. Tôi chụp thêm một vài bức ảnh về cơ thể màu nâu của cô ấy.

“Này… Này, Sáu! Nếu anh định chụp ảnh, hãy tập trung vào con Griffin. Tại sao anh lại chụp nhiều ảnh của người phụ nữ đó thế?”

Hờn dỗi, tôi cất máy ảnh kỹ thuật số đi.

“…Phải, bọn này là những người đã tấn công đoàn xe tiếp tế này. Còn cô thì sao…? Dựa trên thái độ và trang phục, chắc cô là một tướng lĩnh của Ma Vương.”

Nữ quỷ xinh xắn thở dài ngưỡng mộ trước câu trả lời của tôi.

“Ôi chao, ngươi chỉ nhìn là có thể biết ta là một vị tướng sao? Ta phải nói rằng, mắt ngươi không tệ. Ngươi hoàn toàn đúng. Ta là một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương, Hoả Diệm Heine. Nhìn qua khả năng, bản thân ngươi hẳn là một chiến binh.”

Người phụ nữ tự nhận mình là Hoả Diệm Heine nheo mắt và ưỡn ngực. Tôi cố gắng giữ cho ánh nhìn của mình tinh tế nhất có thể.

“Phù…! Cô có thể nói như vậy. À thì, cô có một…hào quang nhất định mà chỉ những kẻ phản diện cấp cao mới sở hữu.”

Không phải nói dối đâu. Các cấp trên của tập đoàn chứa đầy những kẻ lập dị. Có vẻ như đó là một quy luật phổ biến rằng trang phục trở nên mỏng manh hơn khi leo hạng. Đúng, cô ấy có khí chất kỳ quặc đó.

“Không tệ… dù là con người! …Heh-heh, ta thích ngươi. Sẽ thật đáng tiếc nếu phải giết ngươi. Nếu ngươi bỏ lại mấy cái thùng đó, ta sẽ để ngươi sống mà ra khỏi đây.”

Heine có vẻ như thực sự thích thú với việc này khi một nụ cười đáng sợ nở trên khuôn mặt cô ấy.

“Ngươi mất trí rồi à?! Không có một con người mà lại tuân theo mệnh lệnh của một con quỷ!”

“Đúng rồi! Ngay cả khi chống lại một con quỷ cấp cao, con người sẽ không bao giờ bỏ cuộc! Ngoài ra, mấy cái thùng này sẽ là bữa tối của tôi!”

Snow và Rose từ chối.

“…Này, Alice? Cô nghĩ gì chúng ta nên làm gì? Cô ấy có vẻ ít nhất ở cấp dị nhân. Chúng ta không được trang bị để xử lý cô ấy. Tụi mình về nhà luôn được không?”

“Đó là lý do anh phải làm tai tay lâu như vậy. Ít nhất hãy cố đọc tâm trạng.”

Snow và Rose đang ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

“Đ-đồ khốn! Anh đang định chạy trốn sao?! Anh không biết xấu hổ à? Lẽ ra tôi nên giết anh lúc mới gặp!”

“B-Boss! Bữa tối của tôi! Tôi thực sự đói lắm rồi; làm ơn đừng bắt tôi bỏ mấy cái này lại!”

Heine nhìn chằm chằm khi cấp dưới của tôi hét vào mặt tôi… rồi phá lên cười.

“Ha-ha-ha-ha-ha-ha! Thật dễ thương! Rất trực tiếp và trung thực! Này, sao đổi phe sang bên này đi? Anh có vẻ khá mạnh mẽ. Khi bọn tôi hoàn thành việc tiếp quản vùng đất của con người, bọn tôi sẽ cho anh vào phe cai trị. Anh muốn có bao nhiêu đàn bà cũng được!”

“Chơi luôn.”

“Đợi đã, Sáu. Ít nhất hãy suy nghĩ kỹ… Và cô. Heine phải không? Chúng tôi không thể để cô săn trộm đặc vụ của chúng tôi được. Đúng là người này khá là đần độn nếu xét về trí thông minh của anh ta, nhưng anh ta vẫn là một trong những Đặc vụ Chiến đấu chính của chúng tôi.”

Lần đầu tiên Heine hướng ánh nhìn về phía Alice.

“…Hả?”

Con quỷ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Alice, nghiêng đầu sang trái một cách khó hiểu.

“…Ngươi… Ngươi thực sự là con người sao…? Không hiểu sao, ngươi có mùi golem…”

Heine lẩm bẩm đủ nhỏ để cả Snow và Rose đều không hiểu nghĩa của từ đó.

“Vậy câu trả lời của anh là gì? Anh sẽ đổi phe chứ?”

Tôi thực sự, thực sự rất muốn nói đồng ý, nhưng những ánh mắt trừng trừng từ khắp nơi khiến tôi không thể. Snow có vẻ như sẵn sàng đâm toàn bộ kiếm của cô ấy vào họng tôi.

“Xin lỗi, tôi không thể. Mấy sếp hiện tại của tôi đã đủ đáng sợ rồi.” Tôi rút dao và thủ thế chiến đấu.

“…Tôi sẽ đưa nó vào báo cáo của mình.”

“A-Alice…hông vui đâu.”

Heine dường như không đặc biệt khó chịu với câu trả lời, nhắm mắt lại và khẽ cười khúc khích.

“Cũng hiểu. Anh có vẻ trung thực với bản năng giống ác nhân, nhưng trong sâu thẳm, anh vẫn gắn bó với kẻ yếu. Tôi đã để mắt đến những thứ như vậy. Cho tôi biết tên của anh được không?”

Wow, mới nghe lần đầu luôn. Tôi là loại người không thể phản bội người dưới quyền? Người phụ nữ này đánh giá cao tôi ghê. Quyết tâm của tôi dao động khi tôi nhớ lại người phụ nữ mặc áo giáp đã quát tháo ra lệnh cho tôi trong lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi và khuôn mặt của cấp trên tôi, những người suýt nữa đã giết tôi bằng cách dịch chuyển tôi đến đây. Có lẽ tôi nên thực sự… Không.

“Tôi là Đặc vụ Chiến đấu Sáu…nhưng cô, Hoả Diệm Heine, tướng lĩnh của Tứ đại Tinh anh của Ma Vương, có thể gọi tôi là Sáu.”

Sau một lúc tạm dừng, Heine nở một nụ cười toe toét. “À-à! Sáu hả? Tôi là Hoả Diệm Heine! Một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương!”

…Tôi hiểu rồi.

“<Này, Alice? Người phụ nữ này giống như đám Thủ lĩnh Tối cao của chúng ta. Loại người sẽ khó chịu nếu không sử dụng biệt danh và chức danh của họ.>”

“<Cũng có nghĩa là ta có thể thao túng cô ấy bằng cách gọi bằng cái tên đó. Những loại đó chỉ thích bám sát vào kịch bản.>”

Heine kêu lên một tiếng vui vẻ, chìa tay ra. Trên lòng bàn tay của cô ấy xuất hiện một quả cầu lửa màu xanh lam.

Đợi đã, cái gì? Cái quái gì vậy? Nghiêm túc mà nói, cái quái gì vậy?!

Đó có phải là phép thuật thực sự không?!

“Hai người thì thầm cái gì vậy? Tôi đến đây, Sáu! Tôi sẽ cố gắng không giết anh, nhưng tôi sẽ không hứa hẹn gì đâu! Hãy nếm thử sức mạnh của Hoả Diệm Heine!”

4

Khoanh tay lại, tôi chặn một cú đá từ chân trước của con Griffin. Một lúc sau, tôi thấy mình lăn về phía trước trên mặt đất, những quả cầu lửa của Heine đáp xuống nơi tôi vừa mới ở một lúc trước.

“Nằm xuống đi, Sáu!”

“Whooooooa!”

Cố gắng đứng dậy khiến tôi dễ bị tổn thương, và con Griffin lại vung lên để tận dụng thời điểm đó.

“Boss! Đằng sau kìa!”

“Yiiiiiiiiiiii!”

Một quả cầu lửa khác của Heine vụt qua tôi khi tôi bằng cách nào đó tránh được đòn của con Griffin.

“Này! Sao có mình tôi đánh vậy?! Chúng ta đông hơn bên kia mà!”

Tôi nhanh chóng lùi lại một bước, suýt mất lông mày do một quả cầu lửa rồi. Tóc mái của tôi không được may mắn như vậy, và tôi bắt gặp một làn tóc cháy khó chịu.

“À-à…Lần này tôi mang theo hoả kiếm! Nó không có ích gì nhiều khi chống lại kẻ địch điều khiển lửa. Nghe này, giữ cho Heine và Griffin bận rộn! Tôi sẽ đi đốt các thùng tiếp tế!”

“V-và tôi sẽ đi lấy những chiếc hộp mà chúng ta mang về nhà, để Snow không vô tình đốt chúng!”

Đám vô tích sự. Tôi thấy mình nghiêm túc xem xét lời đề nghị của Heine vì những người bạn đồng hành của tôi hóa ra lại vô dụng quá trời.

“A-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Không ngờ một con người đơn thuần có thể chống lại liên kích hợp tác từ tôi và Griffin! Anh là ai vậy?”

Tôi lên kế hoạch cho một số hành động tiếp theo của mình xung quanh việc di chuyển để có thể sử dụng Snow để che chắn cho tôi khỏi Heine hưng phấn một cách kỳ lạ. Xoay người để tránh một quả cầu lửa khác, tôi vạch ra trong đầu các bước cần thiết. Griffin đứng trên hai chân sau để vồ khi…

…Có một tiếng động lớn, và con Griffin bị hất văng về phía sau. Tôi nhìn về nơi phát ra âm thanh…

Alice nằm trên mặt đất, ngả ngửa bởi sức giật của một viên đạn shotgun loại lớn.

“…Không phải là tôi không biết ơn, nhưng rốt cuộc thì cô yếu đến mức nào vậy?”

“Câm miệng. Tôi đang đợi thời điểm thích hợp khi anh nhảy xung quanh như một con gà mất đầu. Ít nhất anh có thể chiến đấu một cách thuyết phục hơn,” Alice phàn nàn, lắp thêm đạn vào khẩu shotgun của mình và nhắm vào con Griffin.

Sinh vật rên rỉ yếu ớt, máu tuôn ra từ những vết thương do đạn bắn khắp phần thân trên của nó. Cảnh tượng đó xóa đi nụ cười trên mặt Heine. Cô sững người một lúc vì sốc, rồi nhìn khẩu shotgun trên tay Alice.

“…Một đứa trẻ đơn thuần, đe dọa Griffin của tôi? Thứ đó là gì vậy…? Hai người là ai vậy hả?!”

Heine hạ thấp tư thế chiến đấu, mọi nét vui tươi biến mất khỏi nét mặt của cô. Có một sự căng thẳng mới trong không khí, và rõ ràng từ thái độ rằng Heine đã đánh giá lại mức độ nguy hiểm mà chúng tôi gây ra.

Phần động vật trong não tôi hét lên với tôi rằng người phụ nữ này nguy hiểm hơn nhiều so với con Griffin. Alice có vẻ đồng ý, chuyển mục tiêu sang Heine và theo dõi các chuyển động của cô ấy.

“Có vẻ như tỷ lệ cược đã thay đổi theo hướng có lợi cho chúng ta. Tiêu diệt ngươi sẽ là thành tựu lớn nhất của ta!”

Snow, sau khi nhận ra rằng Heine đã cùng đường, kết thúc cuộc đốt phá của mình và tham gia cùng chúng tôi, giơ cao lưỡi kiếm. Con ả này bị gì thế? Bây giờ công việc nặng nhọc đã hoàn thành, cô ta đến đây để đánh cắp phần ngon. Tôi cố nói câu đá xéo hoàn hảo cho con chó săn vinh quang không thể chịu nổi thì đột nhiên…

Tôi nghe thấy một tiếng rầm sau lưng.

Đó là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất sau một cú rơi dài. Tôi quay lại, và nó đây rồi. Một sinh vật khổng lồ đứng dậy và dang rộng đôi cánh của nó, ngay lập tức làm tối xung quanh tôi khi đôi cánh của nó che khuất mặt trời.

“…Cấp dị nhân,” Alice nói thẳng thừng.

Vật thể từ trên trời rơi xuống là một con quỷ hình người khổng lồ, có sừng, cao ít nhất ba mét. Con quái vật đầy cơ bắp có một đôi cánh lớn giống cánh dơi mọc ra từ lưng. Nó cầm trên tay một cây dùi cui bằng kim loại khổng lồ và cúi đầu xuống để nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“<Hãy dùng Snow làm mồi nhử và biến khỏi đây đi, Alice!>”

“<Cùng ý kiến!>”

“Này, Sáu, ngừng nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ đó đi; chả phải lúc đâu! Rõ ràng là anh đang âm mưu gì đó!”

Snow đang rên rỉ phía sau chúng tôi, nhưng tôi không có thời gian để đáp lại. Heine và con điếu sư đã đủ tệ rồi. Tôi không đứng chờ đối mặt với thứ đó đâu!

“…Mm… Hả…?”

Một giọng nói chọn thời điểm này để cất lên với giọng ngái ngủ. Dưới chân dị nhân từ trên trời rơi xuống là một chiếc xe lăn trông quen thuộc. Grimm, người bằng cách nào đó đã ngủ được qua tất cả các vụ náo động khác, bị đánh thức bởi âm thanh va chạm của con quái vật.

Cô dụi mắt còn ngái ngủ, nhìn xung quanh một cách bàng hoàng. Cô ngước nhìn lên, nhìn thẳng vào mắt nó.

“C-chào buổi sáng…?”

Đáp lại lời chào của Grimm, con quái vật nâng cây gậy trong tay và lùi lại…

…Âm thanh là sự giao thoa giữa tiếng lạo xạo ẩm ướt và tiếng bốp ướt át. Grimm ngồi phịch xuống xe lăn, mất hết mọi thứ phía trên vai.

“N-này, Grimm?”

Snow bước vào tư thế chiến đấu khi cô nhận thấy cơ thể bất động của Grimm.

“Sáu! Tóm lấy Grimm trong khi tôi lo thứ này!”

Lấy Grimm…?

Tôi khá chắc chắn rằng cú đó đã gây chết người.

“Ưm…cô muốn tôi đi đón cô ấy à? Cô chắc là cô ổn chứ? Giờ cô ấy chỉ là một đống thịt mà thôi.”

Con quái vật vung chùy, hất văng vết máu, rồi đá vào chiếc xe lăn của Grimm. Cơ thể của Grimm rơi xuống đất với một tiếng uỵch khi các mảnh của chiếc xe lăn bay ra mọi hướng.

“Heine, tại sao cô lại chơi với những con giòi này?”

“…Chậc. Tôi không chơi. Dù sao thì, khoảnh khắc đã bị hủy hoại. Ông dọn chỗ này đi, được chứ?”

Heine trèo lên lưng con Griffin đang thút thít, vỗ nhẹ vào lưng nó. Con quỷ da ngăm đen thở dài, liếc nhìn chúng tôi trước khi con Griffin bay đi và biến mất vào khoảng không.

Bộ não của tôi gặp khó khăn trong việc theo kịp mọi thứ xảy ra cùng một lúc.

Được rồi, nhiệm vụ đầu tiên là làm như Snow nói và lấy Grimm. Nếu tôi nghĩ lại, Grimm là một người sử dụng phép thuật. Nên, trạng thái hiện tại của cô ấy phải là một ảo ảnh nào đó, phải không?

“Sáu! Tập trung đi!” Alice đập vào lưng tôi, đẩy tôi về phía trước.

“À! Đ-được rồi! Được rồi, Snow, tôi sẽ để ông lớn cho cô. Tôi sẽ xử lý Grimm!”

Khi tôi đi về phía Grimm, Snow bước tới để giao chiến với kẻ thù mới của chúng tôi.

“Ha! Lũ con người yếu đuối chết vì một cú chọc nhỏ…chiến đấu với ta? Nực cười! Nực cười quá!”

Hắn ta uốn cong đôi cánh khổng lồ của mình, thổi bay khu vực bằng một cơn gió.

“Ugh…”

Snow phát ra một tiếng gầm nhẹ khi cơn gió ngược giữ cô lại.

“Này, con người, trước khi ta giết mi, cho phép ta tự giới thiệu. Ta là một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương, Đại Địa Gadalkand! Nhớ tên ta! Mi sẽ nhớ nhỉ? Được rồi! Giờ thì để xem ta chọc chết ai tiếp đây.”

Gadalkand gầm lên khi một phát shotgun khác của Alice vang lên. Hắn ta giơ tay lên để che mặt, phát bắn bật ra từ làn da như đá của hắn ta. Không hề bối rối trước vụ nổ, Gadalkand cắm gót xuống đất và lao về phía Snow…

“Fuuuuuuuuuuuuu…”

Rose hít sâu khi Gadalkand bắt đầu chạy.

“Raaaaaaaa! Thôi nào! Ngươi đừng có coi thường ta!”

Khi Gadalkand bước tới để tấn công Snow, hơi thở lửa của Rose thổi bay hắn ta về phía sau, nhấn chìm hắn ta trong lửa. Thấy sơ hở, Snow bước tới, tấn công Gadalkand bằng thanh kiếm lửa của mình. Ngọn lửa bốc lên xung quanh Gadalkand ngày càng dữ dội, và hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng lùi lại.

Gadalkand gầm lên thất vọng, sử dụng nhịp đập cánh mạnh mẽ của mình để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt da thịt. Tôi đến bên Grimm và nhấc cô ấy lên…

Và đóng băng.

Không, cái này trông không giống ảo ảnh chút nào. Cơ thể của Grimm, không có đầu, có sức nặng đặc trưng của một xác chết. Nó gục xuống trong vòng tay tôi.

“<Này, Alice…cô nghĩ con người trên hành tinh này có thể sống sót sau loại vết thương này sao?>”

“<Tỉnh lại đi, Sáu. Cô ấy rõ ràng đã chết.>”

Alice liếc nhìn thi thể Grimm trong vòng tay tôi và đánh giá thẳng thắn. Tôi cảm thấy có gì đó bên trong mình khi xác nhận cái chết của Grimm. À thì, tôi chỉ mới gặp cô ấy ngày hôm qua, và tôi không biết gì về cô ấy ngoài sở thích mặc đồ lót… nhưng dù vậy, cô ấy vẫn là một thành viên trong tiểu đội của tôi.

“Mày coi như chết rồi, thằng chó đẻ! Alice, Snow, hỗ trợ tôi! Tứ đại Tinh anh con khỉ! Tôi sẽ xé xác thằng chó này! Rose, chăm sóc xác chết của Grimm!”

Snow nao núng trước sự tức giận của tôi nhưng lại quay trở lại tư thế chiến đấu của cô ấy.

“P-phải. Hắn ta là một trong các tướng lĩnh của chúng. Đánh bại hắn ta ở đây sẽ là một thành tựu to lớn.”

“Hà! Làm gì mà nóng thế? Mi cần thư giãn, học cách tận hưởng cuộc sống nhiều hơn! Con người các ngươi hầu như không sống lâu nữa là. Mi có muốn chết như vậy không?” Gadalkand chế nhạo.

“Tao không quan tâm chuyện gì khác xảy ra—mày chết rồi. Alice, lấy cho tôi R-Buzzsaw! Tôi sẽ biến tên khốn này thành thịt băm!”

“Được rồi!”

Ngay khi tất cả chúng tôi vào vị trí để tấn công, một giọng nói từ phía trên cắt ngang.

“Ngài Gadalkand, ngài đây rồi! Ngài đang làm gì vậy?”

Lơ lửng phía trên chúng tôi là một con quỷ trông giống như Gadalkand ngoại trừ nhỏ hơn hai hoặc ba kích cỡ.

“Hả, là ngươi à. Ta không muốn đối phó với thằng nhóc Lassel đang chỉ huy chúng ta, nên ta đang dành thời gian để ra chiến trường. Heine đã bắt gặp bọn này đang tấn công đoàn xe tiếp tế của chúng ta và đang đùa giỡn với chúng. Ta nghĩ mình cũng sẽ chơi một chút…”

“Cô Heine đã ở tiền tuyến, thưa ngài. Trận chiến đã nổ ra. Liệu đoàn xe tiếp tế có sống sót hay không không phải là mối quan tâm của chúng ta mà là của Ngài Lassel với tư cách là tổng chỉ huy. Tuy nhiên, nếu chúng ta không ở vị trí được phân công thì đó sẽ là trách nhiệm của chúng ta. Làm ơn, thưa ngài, chúng ta hãy nhanh chóng đến chiến trường—nếu không phải vì Ngài Lassel, thì cũng là vì gia tộc của chúng ta.”

Gadalkand rủa thầm.

“Có vẻ như mi sẽ sống lâu hơn một chút, con người. Hãy mang xác chết đó trở lại lâu đài và khóc nức nở xung quanh nó. Biết điều thì lần tới tránh xa ta ra!”

Và với câu chia tay đó, Gadalkand dang rộng đôi cánh và cất cánh.

“Đồ khốn! Ai cho mày chạy? Quay lại đây!”

Những lời chế nhạo của tôi vang lên trống rỗng khi Gadalkand tăng độ cao, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

“Tên khốn đó đã đề cập đến việc hướng tới chiến trường…”

“Anh định đuổi theo hắn sao? Tôi không khuyến khích đâu. Không đời nào anh bắt kịp kẻ đang bay. Trận chiến có thể sẽ kết thúc khi anh đến đó. Chúng ta nên làm gì đó cho Grimm trước đã.”

Snow đứng cạnh tôi, nhìn lũ quỷ bay đi trước khi hướng sự chú ý của cô ấy trở lại những gì còn lại của đoàn xe.

“…Alice, tình trạng của R-Buzzsaw thế nào?”

“Không gửi yêu cầu kể từ khi tên khốn có cánh đó bay đi. Muốn tôi gửi nó bây giờ không?”

“……Không, không sao đâu. Hãy chăm sóc cơ thể của Grimm, sau đó quay trở lại. Tôi chắc rằng chúng ta sẽ gặp lại tên khốn đó.”

Xung quanh tôi, Rose tiếp tục thu thập những chiếc thùng khác nhau và chất chúng lên một chiếc xe đẩy đã chiếm được, trong khi Snow kiểm tra xem có kẻ đi lạc nào không. Tôi quay lại nhìn xác Grimm nằm trên xe tiếp tế và thở dài.

Thật lãng phí…

Chắc chắn, lời cô ấy nói hơi kỳ quặc, và cô ấy dành phần lớn thời gian trong ngày để chợp mắt, nhưng cô ấy vẫn có vẻ là một người tốt.

“Snow, cô làm gì với những thi thể ở vương quốc này? An táng? Hỏa táng?”

Ít nhất chúng tôi có thể tổ chức tang lễ đàng hoàng cho cô ấy.

“…Ừm? Đợi đã, Grimm không nói gì với anh à?”

“……?”

Tôi bối rối nhìn Snow.

“Có vẻ như anh tưởng rằng Grimm đã chết. Cô ấy không dễ giết thế này đâu.”

"…Nói gì cơ?”

……

Cô ta đang nói về cái quái gì vậy? Lần cuối cùng tôi kiểm tra, sống sót sau khi bị chặt đầu không nằm trong danh sách những điều con người có thể làm.

“Tôi đang nói rằng Grimm chưa thực sự chết. Anh không đọc sơ yếu lý lịch của cô ấy à?”

Snow chỉ vào cơ thể của Grimm trên xe đẩy, nhanh chóng bị bao quanh bởi những chiếc thùng của Rose. Tôi hiểu rằng cần không gian, nhưng tôi ước gì Rose không đặt một quả bí ngô ở nơi có đầu của Grimm… Rùng rợn quá.

“Nói lại cho tôi, được không?”

Snow buông một tiếng thở dài mất kiên nhẫn trước vẻ mặt thẫn thờ của tôi.

“Còn nhớ khi tôi nói với anh rằng tất cả các ứng cử viên tiềm năng cho tiểu đội của chúng ta đều là đồ bỏ không? Lấy Rose làm ví dụ. Cô bé có dòng máu quỷ chảy trong huyết quản. Tự nó đủ để biến cô bé thành mục tiêu của định kiến. Bất chấp khả năng của cô bé, những người chỉ huy trước đây đã bắt cô bé đảm nhận tất cả các nhiệm vụ nguy hiểm, thường là một mình. Một con tốt có thể tiêu hao.”

……

“Có vẻ như vương quốc này đầy những người khiến tôi giống như một vị thánh khi so sánh.”

“Đúng vậy, vương quốc này đầy rẫy những kẻ vô giá trị như anh.”

…Con đĩ này…

“Bây giờ, về Grimm. Vị thần mà cô ấy phục vụ, Zenarith, là một trường hợp đặc biệt.”

Snow đấu tranh để tìm cách diễn đạt đúng.

“Grimm khá nổi tiếng với tư cách là một tổng giám mục trong giới tôn giáo… Tổng giám mục của Zenarith, Ác thần cổ xưa của Undead và Thảm họa.”

5

Các hiệp sĩ đã quay lại lâu đài khi chúng tôi đến.

Ngay cả khi xem xét thời gian chúng tôi chất các nguồn cung cấp thu được lên xe, vẫn còn quá sớm để lực lượng chính quay trở lại. Việc đếm đầu người ngắn gọn giải thích tại sao—hiện tại họ ít hơn rất nhiều so với sáng nay. Các hiệp sĩ đã quay trở lại đều bị thương dù ít dù nhiều.

“Đánh giá vẻ mặt của họ, có thể nói rằng họ đã thua. Cũng tiện cho chúng ta. Đây là thời điểm tốt để nói về thành công của chúng ta trong việc tiêu diệt đoàn xe tiếp tế của địch. Đi tìm ai đó quan trọng và cung cấp cho họ danh sách. Mấy câu như ‘Mấy người có thể đã thua, nhưng nhờ cuộc tấn công thành công của chúng tôi, kẻ địch sẽ buộc phải rút lui.’ Thực sự nhắc nhở họ rằng chúng ta đã cứu họ.”

Alice tình cờ đề nghị xát một tấn muối vào vết thương mới của quân đội.

“Cứ để tôi! Tôi chắc chắn sẽ lặp lại nhiều lần rằng cuộc tấn công của chúng tôi vào đường tiếp tế được thiết kế để khiến kẻ thù phải lùi bước. Nhân tiện, tôi cũng sẽ đề cập đến sự thật là năm người chúng ta đã tự mình trói một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương trong khi những người khác bị giẫm nát.”

“…A-Anh vẫn cặn bã hơn bao giờ hết. Cơ mà, có vẻ như anh là người mà tôi có thể dựa vào những lúc như thế này. Và thực ra, tôi không thực sự bận tâm. Chỉ trích những người ưu tú vì những thất bại của họ là một trong những chuyện tôi thích nhất. Nghĩ đến việc thưởng thức món xấu hổ ngon lành của họ thôi cũng khiến tôi chảy nước miếng rồi…”

Với sự nghiệp của Snow, có lẽ cô ấy đã đá khá nhiều người khi họ sa sút. Tôi cho rằng đó là thái độ cần có để bò lên từ khu ổ chuột và gia nhập Đội cận vệ Hoàng gia, nhưng đó không hẳn là một đặc điểm hấp dẫn. Tôi cố gắng không để khuynh hướng bạo dâm trắng trợn của Snow làm nản tâm trạng của mình khi tôi đi báo cáo.

Một khoảng từ thủ đô ngồi một ngôi đền nhỏ. Nơi này có vẻ như đã từng là một hang động nhỏ nào đó, và trên những bức tường của nó là vô số hình chạm khắc của những hình ảnh hắc ám đáng lo ngại khi gió hú qua nó. Khi tôi liếc nhìn thi thể của Grimm nằm bất động trên bàn thờ ở trung tâm ngôi đền, tôi hơi bị ấn tượng bởi thực tế là một địa điểm đáng sợ như vậy lại tồn tại rất gần thành phố.

“Chúng ta sẽ hồi sinh Grimm ở một nơi như thế này sao?”

Vẫn cố gắng làm cho những người lính tự phụ cảm thấy mình như rác rưởi, tôi tham gia cùng Alice và những người khác tại bàn thờ.

“Đúng rồi. Mặc dù sự phục sinh có thể phóng đại nó. Tất cả những gì chúng ta sẽ làm là đặt xác chết của Grimm lên bàn thờ cùng với một số lễ vật. Một khi đêm đến, cô ấy sẽ thức dậy như không có chuyện gì xảy ra.”

“…Lễ vật? …Ý em là đống rác chất đống bên cạnh đó à?”

Bên cạnh xác chết của Grimm là một số con búp bê rách rưới, quần áo xơ xác, một số dụng cụ đã cũ nát sau nhiều năm sử dụng, và…

“À, đây là đôi tất yêu thích của tôi. Vì chúng có lỗ thủng nên tôi nghĩ mình sẽ dùng chúng như một lễ vật cho sự hồi sinh của Grimm,” Rose thừa nhận với một chút đỏ mặt khi tôi nhìn chằm chằm vào một đôi tất sờn đặt cạnh gối của Grimm.

Thật á? Một đôi tất đủ làm cổ sống lại? Mạng sống con người trên hành tinh này rẻ mạc như vậy sao?

“Thần mà Grimm phụng sự, Zenarith, thích cúng dường những món đồ có giá trị tinh thần đối với con người. Những món đồ mà họ đã có trong nhiều năm và được đối xử cẩn thận. Ở đây chắc có đủ để trang trải cho Grimm hồi sinh— Dù sao thì, tôi sẽ đi kiếm thứ gì đó để ăn và trở về phòng của mình. Tối nay có một bộ phim tài liệu về dao Zolingeran. Tôi đã mong chờ nó cả tuần rồi!”

“Tôi sẽ đi ăn lượng thức ăn khổng lồ mà chúng ta đã lấy hôm nay!”

“Hôm nay tôi đã bắn shotgun khá nhiều, nên tôi nghĩ mình sẽ bảo dưỡng nó một chút. Còn anh thì sao Sáu?”

Những người khác bắt đầu đi ra ngoài.

“Mm…tôi nghĩ mình sẽ ở lại đây. Grimm sẽ sống lại vào ban đêm, phải không? Tôi muốn xem nó trông như thế nào. Thêm vào đó, nghe có vẻ hơi buồn khi sống lại và không có ai bên cạnh…”

Hoàng hôn trở thành màn đêm, và bóng tối khiến ngôi đền trông càng rùng rợn hơn. Không có nhiều việc phải làm ngoài việc ngồi và chờ đợi, nên tôi thoải mái nằm trên mặt đất, ôm đầu gối vào ngực. Sự chú ý của tôi chuyển sang một cái lỗ trên trần nhà nơi gió thổi qua. Tôi bị ấn tượng bởi số lượng lớn các ngôi sao trên bầu trời phía trên. Vậy bầu trời trông như vậy khi không bị ám khói và các chất ô nhiễm khác.

Cũng không có nhiều ô nhiễm ánh sáng, với thủ đô có rất ít các tòa nhà lớn hoặc ánh sáng.

Tôi cân nhắc chụp một vài bức ảnh để mang về nhà. Nhắc mới nhớ, những bức ảnh về lũ Orc và Gadalkand cũng có thể làm những món quà lưu niệm tuyệt vời. Suy nghĩ của tôi tiếp tục trên con đường vô nghĩa này khi tôi nghĩ rằng mình bắt gặp một chút ánh sáng chiếu ra từ cơ thể Grimm.

…Không, tôi không tưởng tượng đâu. Cô ấy thực sự tỏa sáng.

Một vòng tròn phép thuật xuất hiện xung quanh Grimm, và sau đó một cột ánh sáng rực rỡ mọc lên từ bàn thờ. Cột sáng qua lỗ trên trần nhà và xuyên qua bầu trời, thắp sáng căn phòng… rồi mờ đi nhanh như khi nó xuất hiện.

Khi mắt tôi thích nghi trở lại với bóng tối, tôi nhận thấy các lễ vật trên bàn thờ đã biến mất. Grimm chớp hàng mi và ngồi dậy. Cô ấy xoa trán, như thể đang điều trị một cơn đau đầu, và quay sang tôi với vẻ hơi ngái ngủ.

“…Chỉ huy? Anh đang làm gì ở đây?”

“…Tôi đang chờ cô sống lại.”

Grimm nhìn quanh phòng, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi quay lại phía tôi với vẻ mặt bối rối.

“Đợi đã, tại sao anh lại chờ tôi hồi sinh? …À. Anh ở đây để trừng phạt tôi vì đã chết trước khi có thể làm bất cứ điều gì hữu ích sao?”

“Hả? Không, không đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng cô sẽ cô đơn, khi sống lại mà không có ai bên cạnh. Cái đó và, à, tôi đoán là tôi hơi nghi ngờ rằng chúng tôi chỉ cần để cô trên bàn thờ cùng với một đống rác và cô cứ thế mà sống lại.”

“A-ah… Tôi không biết rằng họ đã đối xử với cơ thể vô hồn của tôi một cách bất cẩn như vậy.”

Có lẽ tôi không nên nói với cô ấy rằng có một đôi tất đã qua sử dụng trong số đồ cúng. Grimm quan sát căn phòng nhưng dừng lại sau một lúc khi cô ấy không thể tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.

Cô ấy hướng ánh nhìn về phía tôi. Không có dấu vết của sự co giật hay lo lắng thông thường của cô ấy, chỉ là một ánh mắt bình tĩnh, kiên định.

“Anh là một người kỳ quặc, Chỉ huy. Tôi chưa bao giờ biết ai đủ tử tế để kiên nhẫn chờ đợi tôi sống lại. ”

“Đó có thể là lời khen thực sự đầu tiên mà tôi nhận được kể từ khi đến vương quốc này.”

Grimm mỉm cười trước lời nói của tôi, vẻ mặt dịu lại.

“Tôi thật lòng mà. Thông thường, mọi người sẽ quay lưng lại khi biết rằng tôi phục vụ Zenarith, Thần Undead và Tai họa. Sau đó, một khi họ đã đủ rùng rợn bởi chuỗi chết đi sống lại của tôi, họ sẽ ngừng nói chuyện với tôi hoàn toàn. Nhưng anh, Chỉ huy... Rõ ràng, anh vẫn có thể nói chuyện với tôi như thể tôi chỉ là một cô gái khác. Anh cũng không bận tâm về việc Rose mang trong mình dòng máu quỷ. Thật kỳ quặc làm sao.”

Sự thật là, những dị nhân ở tập đoàn của chúng tôi lập dị đến mức khiến cho Rose trông hoàn toàn bình thường.

“Một lời cảnh báo cho anh, Chỉ huy. Rose và tôi rất khó bị giết, nhưng những người còn lại trong tiểu đội này thì khác… Họ luôn gửi những kẻ bỏ đi vào những nơi nguy hiểm nhất. Chúng tôi là vật tiêu hao.”

Có một chút buồn trong nụ cười của cô ấy khi cô nghiêng đầu về phía những vì sao. Vì cô ấy có thể đánh lừa cái chết, nên cô hẳn đã sống sót trong khi nhiều bạn đồng hành của mình gặp phải những kết cục lâu dài hơn. Nụ cười tỏa sáng của cô là một thứ đẹp đẽ, thoáng qua. Trong thời điểm này, cô ấy trông khác hoàn toàn với Grimm lười biếng, vô tích sự mà tôi từng biết.

Một đơn vị bỏ đi, hmm? Bắt một nhóm người có thể tiêu được và cử họ thực hiện các nhiệm vụ có phần thưởng cao, rủi ro cao. Nếu họ có được kết quả? Tuyệt vời. Nếu họ chết? Không có tổn thất lớn.

Khá lộn xộn. Khiến tập đoàn trông giống như một tổ chức từ thiện. Tôi cho rằng tôi nên báo cáo phương pháp làm việc này khi tôi trở lại Nhật Bản… nhưng tôi có cảm giác rằng các Thủ lĩnh Tối cao của chúng tôi sẽ hếch mũi trước một giải pháp thiếu nhã nhặn như vậy.

“Nên là Chỉ huy… Tiểu đội này rất nguy hiểm. Anh nên bỏ khi vẫn còn sống và rời khỏi vương quốc này.”

Có một sự cô đơn và dịu dàng trong giọng điệu của Grimm.

Sau khi nghe lời cảnh báo chân thành của cô ấy, tôi đã thành thật trả lời.

“Hả? Cô nói gì thế? Tôi chẳng đi đâu cả.”

Grimm mất cảnh giác trước câu trả lời thẳng thắn của tôi.

“Đ-đừng ngốc thế, Chỉ huy. Đơn vị này sẽ bị đối xử như một đống đồ phế thải có thể tiêu hao được và buộc phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm nhất.”

…Nó đã xảy ra rồi!

“Ở nơi tôi đến, việc được gửi đến chiến trường nơi chúng tôi phải đối mặt với hàng trăm kẻ thù mạnh như Tứ đại Tinh anh của Ma Vương là chuyện khá phổ biến.”

“…Gì—?”

Grimm chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Cuộc xâm lược của Mỹ đặc biệt tàn bạo. Họ có rất nhiều Anh hùng.

“Và bất chấp tất cả những điều đó, tôi vẫn ở đây. Ngay cả ngày hôm nay, tôi đã sẵn sàng để đánh bại tên khốn Tứ đại Tinh anh đã giết cô nhưng hắn ta phớt lờ tôi và bay đến chiến trường.”

“Ư-ừm...ừm, cái đó... Thông thường, một người sẽ không thể sống sót khi chạm trán với một con quái vật ở cấp độ Tứ đại Tinh anh của Ma Vương đâu.”

Chà, chắc chắn đúng trong trường hợp này, nhưng…

“Một thứ ở cấp đó? Với sự chuẩn bị và vũ khí phù hợp, tôi có thể đối đầu với ít nhất năm tên cùng một lúc.”

Theo nguyên tắc chung, các Anh hùng sẽ luôn tấn công theo nhóm năm người. Tôi nhớ mình đã bị ném vào cuộc chiến với những đội đó mặc dù chỉ là một người bình thường… Không thể nói rằng tôi thích những cuộc chạm trán, nhưng tôi đã chiến thắng và sống sót trở về. Vẻ mặt tôi trở nên chua chát khi nghĩ lại những trận chiến đó, và Grimm chỉ im lặng.

“…Chỉ huy, anh là ai? Ngoài ra còn có vũ khí kỳ lạ mà Alice mang theo…”

Rất tiếc, có lẽ tôi nên kết thúc dòng câu hỏi đó ngay bây giờ.

“Không đáng lo đâu. Thêm vào đó, bây giờ khi tôi nghĩ lại, tôi chắc chắn có thể thấy tình hình harem đang phát triển với các thành viên trong đội hiện tại của chúng ta. Cô không thể trả tiền cho tôi để nghỉ việc.”

Grimm cười khúc khích khi tôi cố gắng thay đổi chủ đề, vẻ mặt của cô ấy rạng rỡ niềm vui bất chấp sự u ám. “A-ha-ha… tôi hiểu rồi. Tất cả chúng ta đều có những điều không muốn nói đến. Cứ cố gắng sống sót nhỉ?”

Sau khi tiếng cười của cô ấy tắt đi, Grimm nghiêng đầu, mắt dán chặt vào tôi.

“…Chà, cũng khá muộn rồi. Anh có kế hoạch gì không, Chỉ huy? Vì hôm nay có một trận chiến, ngày mai sẽ là một ngày nghỉ.”

“Hả…một ngày nghỉ sau một ngày làm việc à? Khá hào phóng… Hồi ở Kisaragi, bọn tôi sẽ về đến nhà sau bảy mươi hai giờ chiến tranh du kích liên tục, để rồi bị sếp cử đi làm nhiệm vụ tiếp theo.”

Và sếp đó sẽ là Hắc Lilith, kiêm nhà khoa học điên, lười biếng, người không buồn rời khỏi phòng thí nghiệm của mình để lấy một vài đối tượng thử nghiệm.

“Vậy… vậy à. Có vẻ như anh đã có một cuộc sống khá khó khăn, Chỉ huy. Có khi còn khó hơn cả Rose hay bản thân tôi.”

“Không làm tôi ngạc nhiên…”

Bây giờ tôi đã rời khỏi công ty một thời gian, tôi nhận ra rằng môi trường làm việc hơi… khắc nghiệt.

“D-dù sao…ngày mai anh có rảnh không, Chỉ huy?”

“Ừ, chắc vậy. Dường như không có nhiều thứ để giải trí trong vương quốc này. Tôi đã lang thang quanh thành phố một chút vào đêm qua sau khi dọn đồ đạc, và những nơi duy nhất mở cửa là các quán bar.”

Được rồi, dù tôi không mong đợi tìm thấy một cửa hàng tiện lợi 24 giờ hoặc một cửa hàng arcade, nhưng vẫn không có gì để làm! …Đợi chút, tôi cá là tôi có thể tìm thấy một nhà thổ nếu tôi thực sự muốn. Đáng buồn thay, vì tôi vẫn chưa được trả tiền, nên tôi quá túng quẫn để đi tìm.

Grimm khúc khích cười với tôi.

“Vậy thì, Chỉ huy… chúng ta hẹn hò nhé?”

6

…Tôi thực sự không hiểu, nhưng rõ ràng một buổi hẹn hò ở thế giới này là như vầy.

<Nhận Điểm Tà Ác>

<Nhận Điểm Tà Ác>

“A-ha-ha-ha-ha-ha-ha! A-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha!!”

“Mwa-ha-ha! Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa!!”

Grimm và tôi bay qua các đường phố của thủ đô.

Chà, nói chính xác hơn, Grimm đang ngồi trên chiếc xe lăn mà tôi đang đẩy với tốc độ chóng mặt khắp thủ đô.

“Chỉ huy, chiếc xe lăn này thật không thể tin được! Nhẹ quá…nhanh quá! Tôi không bao giờ có thể quay lại với một mẫu kém cỏi! Anh đã hủy hoại tôi khỏi tất cả những chiếc xe lăn khác!”

“Chuẩn rồi! Đây là xe lăn Kisaragi. Khung nhôm chất lượng cao, lốp run-flat, thiết kế tốc độ cao! Cô là người phụ nữ nhanh nhất vương quốc, Grimm!”

Rõ ràng, khi Grimm đang xem xét căn phòng sau khi được hồi sinh, cô ấy đã tìm kiếm chiếc xe lăn của mình. Đáng buồn thay, nó có một kết cục khá khủng khiếp dưới bàn tay của Gadalkand, nên tôi đã yêu cầu Tập đoàn Kisaragi gửi cho tôi một cái mới trên máy dịch chuyển…

“Tuyệt vời! Đây là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi! Này, Chỉ huy, nhìn đằng kia! Đó là một cặp đôi khác!”

“Chuẩn bị tác động! Chúng ta tới nào!”

“N-này! Dừng lại, hai người!!!”

Grimm và tôi đã quấy rối các cặp đôi đang yêu nhau khắp thành phố bằng cách tấn công họ bằng xe lăn. Có vẻ như lính canh thành phố cuối cùng đã bắt kịp, và chúng tôi hiện đang bị một người phụ nữ mặc đồng phục đuổi theo.

“Mấy người kia! Dừng ngay đó! Thật không thể tin được! Đây là một địa điểm lãng mạn để các cặp đôi chia sẻ khoảnh khắc dịu dàng! Mấy người đang hủy hoại buổi tối của họ! Nếu muốn quậy phá, hãy đi nơi khác và mang thứ đó theo!”

Không muốn toàn bộ lính canh thành phố đuổi theo mình, tôi dừng lại. Grimm ngước lên nhìn tôi bối rối.

“Đợi đã, không phải đó là lý do chúng ta đến đây sao?”

“Chắc chắn rồi. Tại sao cô ấy lại cản trở chúng ta?”

“Đợi đã, vậy là hai người cố tình phá rối trật tự sao? Vâng, vậy thì khác. Tôi e rằng tôi sẽ phải mời cả hai người đi cùng tôi.”

Grimm chế nhạo nữ cảnh vệ cứng rắn.

“Ah, con chiên tội nghiệp. Cô đã bị buộc phải làm việc muộn vào ban đêm. Hãy trung thực hơn với chính mình và nhìn xung quanh. Tại sao cô phải từ bỏ đêm của mình cho những cặp đôi ngu ngốc này? Bí mật nhé, cô đang sôi sục với sự ghen tị và thù hận, phải không? Hãy để họ đau khổ như cô đã phải chịu đựng…”

“Ừm, thì…thực ra, tôi có bạn tra— Ow! Này! Dừng lại! Tôi sẽ tống cô vào tù vì tội hành hung cảnh vệ!”

Nghiêng người về phía trước trên chiếc xe lăn của mình, Grimm bắt đầu đá vào ống chân của lính canh, giáng nhiều đòn bằng gót chân trần.

“Đợi đã… cô có thể sử dụng chân của mình à? Vậy tại sao cô lại ngồi trên xe lăn?”

“Đó là phản nguyền từ một lời nguyền đã được gieo từ lâu. Để đổi lấy việc mượn sức mạnh của Đấng Zenarith, có nhiều…điều kiện…”

Phản nguyền từ một lời nguyền?

“Được rồi, nhưng nó vẫn không liên quan gì đến lý do tại sao cô lăn lộn ở đây và làm ầm lên, nên hãy dừng lại đi! …Cô làm những việc ngớ ngẩn như thế này và tự hỏi tại sao không thể có bạn trai… Thật là…”

Nữ lính canh lầm bầm, khiến Grimm lấy thứ có vẻ là một con búp bê từ ngực của cô ấy và chỉ vào nó một cách đe dọa.

“Ôi, cô dám nói thế hả! Chỉ huy, để tôi cho anh thấy sức mạnh của tôi! Hỡi Đấng vĩ đại Zenarith, tôi cầu xin người! Mang tai họa đến cho người phụ nữ này! Cho cô ta bị chóng mặt!”

“…Hả?!”

Cô sĩ quan véo sống mũi cô, lắc lư từ bên này sang bên kia khi cô mất thăng bằng.

…………

“Đợi đã, đó là sức mạnh của cô sao? Nó hơi… choáng ngợp, nhỉ?”

“Nghe này, Chỉ huy, nguyền rủa là một nghệ thuật, không phải khoa học. Ngay cả với tất cả khả năng của mình, tôi có thể thành công đến tám mươi phần trăm. Tỷ lệ thành công giảm xuống mỗi khi tôi sử dụng cùng một cách diễn đạt. Lời nguyền cũng đòi hỏi sự hy sinh, và tôi vẫn có thể thất bại và tự mình gánh chịu lời nguyền…như với đôi chân của mình…”

Grimm buồn bã nhìn xuống chân mình, xoa xoa chúng một cách thèm thuồng.

“…À, tôi hiểu rồi. Vậy cô đã sử dụng một lời nguyền để làm suy yếu đôi chân của ai đó, nhưng đã xảy ra sự cố và thay vào đó, cô đã nhận lời nguyền, khiến bạn mất khả năng đi lại, phải không?”

“…Cái gì? À không, phản nguyền này chỉ khiến tôi không thể đi giày.”

…Bây giờ tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi thương hại cô ấy.

“Chà, khả năng đó hoàn toàn vô dụng… Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cô, nên lần này tôi sẽ để cô đi …”

Cảnh vệ, hiện đã hoàn toàn bình phục sau cơn chóng mặt, nhìn Grimm với vẻ thương hại.

Grimm cau có đáp lại, trừng mắt nhìn viên sĩ quan, lấy thêm vài con búp bê từ trên đầu cô ấy.

“Vô dụng?! Tôi sẽ cho cô thấy vô dụng! Cảm nhận toàn bộ cơn thịnh nộ của những lời nguyền của tôi! Hỡi Đấng vĩ đại Zenarith, tôi cầu xin người! Mang tai họa đến cho con điếm này! Mong cô ta chịu đau đớn khi bị vấp ngón chân vào tủ quần áo!”

“…?!”

Lính canh co rúm người lại, nhắm mắt lại trước cơn đau…

“Aaaaaaa!”

Thay vì lính canh, Grimm bấu chặt vào chân phải và hét lên đau đớn.

“Cẩn thận! Đừng vặn vẹo quá nhiều trên xe lăn, nếu không cô sẽ… Ôi.”

“Ugh!”

Quằn quại trong đau đớn, Grimm lật xe lăn, ngã xuống đất và đập đầu vào lớp đá cuội bên dưới. Cô ấy hoàn toàn lịm đi khi lính canh và tôi đứng đó chết lặng.

…Ra vậy. Vậy ra đây là một trong những…điều kiện…của Đấng Zenarith

Nhưng…

…Vậy tức là tôi phải đưa cô ấy trở lại đền thờ?

7

Ngày hôm sau.

“Xin đừng! Xin đừng! Xin hãy thương xót!!”

“Không sao đâu… Cô sẽ mạnh hơn rất nhiều sau khi ăn thứ này.”

Hôm nay được cho là một ngày nghỉ, nên tôi đang lang thang vô định xung quanh doanh trại thì nghe thấy tiếng la hét…

“Không được, không được, không được! Côn trùng chắc chắn không được!”

“Côn trùng rất giàu chất dinh dưỡng và là nguồn protein tốt. Ăn côn trùng là một phần cơ bản của huấn luyện sinh tồn. Đừng có trẻ con như vậy nữa và ăn đi!”

Tôi đi theo những giọng nói quen thuộc đến một cánh cửa khép hờ và ngó vào phòng. Ở đó, tôi thấy Alice đang cố cho Rose ăn một con châu chấu. Trong khi đó, Rose mắt đẫm lệ đang lảng tránh và lắc đầu.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Rose nhảy lên và nấp sau lưng tôi.

“Boss, cứu với! Alice đang bắt nạt tôi!”

Và rồi, Rose thu mình lại khỏi Alice, nhìn cô ấy từ phía sau tôi.

“Thật đúng lúc, Sáu. Giữ cô ấy lại một chút, được không?”

“Anh sẽ không làm thế, phải không, Boss? Anh là người tốt, phải không? Phải không? Phải không?!”

Bị kẹt giữa hai người này, tôi thở dài và rũ vai xuống.

“Chính xác thì tại sao cô lại làm việc này, Alice? Cô sẽ chẳng nhận được chút Điểm Tà Ác nào đâu. Cô nên để mấy chuyện này cho tôi.”

“Làm sao anh có thể, Boss?! Tôi không thể tin bất cứ ai! Ông đã đúng! Con người thấp kém và xứng đáng bị xóa sổ khỏi hành tinh này!”

Tôi phớt lờ Rose khi cô bé thút thít và đập vào lưng tôi, và tôi tập trung sự chú ý của mình vào Alice.

“Tôi đang cố tìm hiểu xem khả năng sao chép của cô ấy hoạt động như thế nào. Có vẻ như cô ấy hấp thụ vật liệu di truyền của bất cứ thứ gì cô ấy ăn. Tôi hình dung mình có thể thu thập thêm dữ liệu thông qua các thí nghiệm.”

Rose tự gọi mình là Chimera nhân tạo. Theo Snow và Grimm, không có gì để hỗ trợ nó ngoài lời của chính Rose. Sự thật về việc cô ấy là ai và là gì vẫn còn bị che giấu trong bí ẩn. Những gì chúng tôi biết là cô ấy được tìm thấy đang ngủ đông trong một cổ vật bên trong một tàn tích…

“Vậy chính xác thì tàn tích mà cô ấy được phát hiện là gì? Có phải đã từng có một nền văn minh siêu tiên tiến trên hành tinh này hay gì đó không?”

“Đó chắc chắn là một khả năng. Đó là lý do tại sao tôi muốn thử cho cô ấy ăn nhiều thứ khác nhau. Tôi đang bắt đầu với một con châu chấu. Nếu cô ấy hấp thụ gen của một con châu chấu, tôi khá chắc chắn rằng cô ấy sẽ trở thành sinh vật mạnh nhất trên hành tinh này.”

Ah, tôi nghĩ rằng mình hiểu chuyện gì rồi.

“Tôi không hiểu tại sao thành ra là tôi phải ăn châu chấu! Không có thứ gì mạnh hơn mà tôi có thể ăn thay sao?”

Tôi bị một làn sóng sốc văn hóa thực sự khi những lời của Rose tiết lộ rằng thế giới này biết rất ít về di truyền học.

“Đừng đánh giá thấp gen của châu chấu, Rose. Trong tập đoàn của chúng tôi, việc tạo ra dị nhân từ châu chấu được coi là điều cấm kỵ.”

“Chính xác. Bây giờ hãy an phận và ăn châu chấu. Nếu cô ăn hết, tôi sẽ cho cô một đãi ngộ đặc biệt.”

“Hai người nói gì thế?! Không hiểu hai người nói gì luôn!” Rose lùi xa khỏi chúng tôi, thu mình vào trong góc. “N-nhưng... đãi ngộ đặc biệt là gì? Có phải là một cái gì đó ngon? Tùy thuộc vào nó là gì, tôi có thể cân nhắc…”

Alice lấy ra một gói hàng nào đó.

“Nó được gọi là silicone. Nếu cô ăn nó, tôi chắc chắn rằng nó sẽ tăng kích thước vòng một của cô.”

"Thật tuyệt vời! Alice! Hãy đặt hàng một tấn silicone. Sau đó, chúng ta có thể cho Rose ăn cho đến khi cô ấy trở nên siêu nở nang!”

“Tôi không cần những thứ như thế! Tôi hoàn toàn ổn với kích thước hiện tại của mình!”

Này, nhắc mới nhớ.

“Này, Rose, tôi định hỏi em trước đây. Tại sao em lại chịu đựng cách họ đối xử với em ở đây? Với sức mạnh của em, tôi chắc rằng em có thể tìm được việc làm tốt hơn ở nơi khác.”

“…Để tìm hiểu thêm về bản thân mình. Các học giả của vương quốc đang nghiên cứu những tàn tích mà họ tìm thấy tôi. Cấp trên hứa rằng nếu tôi tiếp tục chiến đấu vì vương quốc, họ sẽ cho tôi biết những gì học giả tìm thấy…”

Rose sau đó kể lại những kỷ niệm của cô ấy cho chúng tôi. Theo Rose, ông già tạo ra cô ấy đã chết sau khi đi sâu vào những nghệ thuật bị cấm. Trước khi trở thành nạn nhân của những năng lượng vặn vẹo đó, ông già đã để lại một loạt chỉ dẫn cho Rose. Để thực hiện những chỉ dẫn đó, Rose hiện đang săn lùng một vật phẩm nhất định.

Đó là một loại đá nào đó, cũng như chính vật thể mà ông già nhúng tay vào cấm thuật để có được. Nó được cho là có thể chữa khỏi mọi bệnh tật nếu được chế tạo thành thuốc, ban cho sự bất tử như một loại tiên dược hoặc để chế tạo vũ khí tối thượng, không thể phá hủy nếu được rèn. Nếu được sử dụng như một thành phần phép thuật, nó có thể thay đổi hình dạng của thế giới. Và nếu được sử dụng như một lễ vật cho các vị thần, chính các vị thần sẽ xuất hiện trước mặt để ban cho những điều ước. Viên đá tối thượng này là thứ mà người tạo ra Rose đang theo đuổi.

…Nhưng khi nghe những câu chuyện về Rose, tôi không khỏi có cảm giác rằng Rose là một cổ vật quyền năng theo đúng nghĩa. Tôi phải thừa nhận rằng tôi bị ấn tượng bởi cách các nhà lãnh đạo của vương quốc này tùy tiện sử dụng cô ấy. À thì, chết tiệt, họ trả cho cô ấy đậu phộng và gửi cô ấy đi làm nhiệm vụ tự sát. Thành thật mà nói, vương quốc này được điều hành bởi một số tên khốn nhẫn tâm.

“<Này, Alice, một khi chúng ta thiết lập liên kết hai chiều với Trái đất, chúng ta nên gửi một số nhà nghiên cứu Kisaragi vào khu tàn tích. Ngoài ra, hãy đảm bảo rằng chúng ta chính thức thêm Rose vào hàng ngũ của mình.>”

“<Đồng ý. Cô ấy đã trông giống như một dị nhân của chúng ta. Những gì chúng ta cần làm là giúp cô ấy có tư duy đúng đắn và cô ấy sẽ trở thành một Đặc vụ Chiến đấu mạnh mẽ.>”

“…Um, tại sao hai người lại đột nhiên nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ đó vậy?”

Việc chúng tôi đột ngột chuyển sang tiếng Nhật rõ ràng đang khiến sự lo lắng của Rose trở nên tồi tệ hơn. Alice và tôi trấn an đặt tay lên vai Rose.

“Rose, từ giờ trở đi, bọn này sẽ chữa cho em khỏi sự ngu dốt. Bắt đầu từ hôm nay, em chính thức là một trong số chúng tôi.”

“Em vẫn còn là một đứa trẻ, nên em sẽ cần được dạy dỗ thích hợp. Em có thể coi tôi như mẹ của em.”

“Alice, cậu còn trẻ hơn tôi! Tôi xin kiếu. Tôi cá là cậu đang định dạy tôi một số điều kỳ lạ… Và huy hiệu này là gì?! Tôi không muốn cái này!”

Alice gắn huy hiệu Kisaragi chính thức lên ngực của Rose.

“Xin chúc mừng, giờ em đã là một Đặc vụ Chiến đấu đang được huấn luyện,” tôi nói với cô ấy.

“Chúc mừng! Từ đây trở đi, Sáu không chỉ là sếp của cô mà còn là thầy của cô. Hãy lắng nghe anh ta cẩn thận.”

“C-cái gì? Không! Hai người trông như đang lên kế hoạch gì đó… Chờ đã, tại sao lại vỗ tay? Dừng lại đi! Mọi chuyện thế này vẫn ổn! B-Boss? Cái gì trong tay anh vậy?! Dù nó là gì, tôi không ăn đâu! Anh không thể bắt tôi ăn châu chấu hay silicone hay mấy thứ kỳ lạ!”

[Báo cáo]

Đến đích an toàn mặc dù bị dịch chuyển lên độ cao vài nghìn mét.

Alice báo cáo một số khác biệt đáng kể về hệ động vật giữa điểm đến mục tiêu và Trái đất, nhưng ngoài nồng độ CO2 thấp hơn, thành phần bầu khí quyển tương tự như Trái đất.

Phát hiện ra những vùng đất chưa phát triển rộng lớn và các khu định cư văn minh.

Các nghiên cứu về tài nguyên vẫn chưa được tiến hành, nhưng thực phẩm địa phương có thể ăn được và cung cấp đủ chất dinh dưỡng.

Các vùng đất chưa phát triển cho thấy tiềm năng giảm bớt tình trạng thiếu lương thực trên Trái đất do gia tăng dân số.

Sau khi thể hiện khả năng của mình, chúng tôi được tuyển dụng để lãnh đạo một đội cho một tổ chức chính trị địa phương.

Thực thể chính trị địa phương hiện đang xung đột với một đối thủ tự gọi mình là Quỷ Quân.

Tham gia chiến đấu với đối thủ nói trên. Xác nhận sự hiện diện của các đối thủ cấp dị nhân.

Suýt thua do không đủ thiết bị. Yêu cầu tăng cường vật chất đáng kể. Có thể thực sự, thực sự sử dụng các thiết bị mới nhất và tốt nhất. Làm ơn ngừng keo kiệt đi.

Báo cáo Hoạt động:

Đặc vụ Chiến đấu 6, người suýt chết vì sai lầm của Lilith.

- - -

Claudius: Bộ này tôi cố tình dịch bựa hết mức có thể rồi nha.