1
“Tôi nghe nói nhóm của Người Được Chọn đã mở một con đường đến pháo đài Ma Vương bằng cách sử dụng kho báu từ Tháp Duster. Có nghĩa là kẻ thù của chúng ta phải coi trọng Người Được Chọn. Tất cả những gì chúng ta cần làm là cố thủ trong lâu đài và bảo vệ nó cho đến khi Người Được Chọn tiêu diệt Ma Vương.”
“Vậy, vấn đề là ai thành công trước. Ma Vương hay Người Được Chọn.”
Alice và tôi đang trò chuyện nhàn nhã khi chúng tôi lau chùi và bảo trì thiết bị của mình, cho đến khi cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.
“Này, Sáu, anh có đó không?” Snow nghe có vẻ khó chịu như mọi khi.
“Tôi đây, nhưng lúc này tôi không cảm thấy muốn gặp cô cho lắm.”
“Chà, tôi nghĩ tôi sẽ thích hơn nếu anh chỉ bịa ra một cái cớ như lần trước! …À, bảo dưỡng vũ khí của anh à?”
Snow hướng ánh mắt về phía chiếc bàn, mắt cô ấy dán chặt vào con dao của tôi. Tôi đang mài giũa nó thì Snow xông vào.
“…N-nè, Sáu, anh cho tôi xem qua con dao đó chút được không? Kể từ khi tôi thoáng thấy nó, tôi đã muốn nhìn rõ hơn. Có vẻ như khá là tốt.”
“…Chắc chắn rồi, nhưng tốt hơn là cô không ôm hàng bỏ chạy.”
Tôi đưa cho Snow cán dao trước.
“Lưỡi dao khá tuyệt… Nó có khắc chữ không? Nếu không, tôi có thể nhận vinh dự đó chứ? Không biết nó được làm ở đâu… N-này, bỏ ra! Tôi chưa coi xong! Anh biết đấy, tôi có thể mài thay cho anh nếu anh muốn… Annh!”
Snow lại có ánh mắt nguy hiểm đó, và cô ta bắt đầu rúc vào con dao của tôi. Tôi không thể để chuyện đó tiếp diễn. Tôi với tay lấy lại con dao, phớt lờ tiếng rên rỉ chán nản của Snow.
“Cô có định nói cho chúng tôi biết tại sao cô lại ở đây, hay cô chỉ đến để lấy trộm con dao của tôi?”
“P-phải rồi. Tác phẩm đó đẹp đến nỗi tôi đoán là tôi đã lạc lối một chút… Ừm, tướng quân đang gọi. Ông ta muốn gặp chúng ta trong phòng họp. Có vẻ như ông ta có nhiệm vụ cho chúng ta.”
Với Snow dẫn đầu, tôi đi đến phòng họp. Khi bước vào phòng, tim tôi hơi chùng xuống—những người duy nhất có mặt là hai lão già gắt gỏng: tướng quân và tham mưu trưởng của ông ta.
Tướng quân ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
“Sir Sáu, cảm ơn vì đã đến. Cho đến nay, cậu đã đưa ra một danh sách thành tích khá ấn tượng. Nhưng đáng chú ý nhất là việc cậu vẫn còn sống bất chấp những lần chạm trán gần đây với Tứ đại Tinh anh.”
“Ừ, đúng là mấy thứ đó sẽ rất ấn tượng theo tiêu chuẩn của ông.”
“Đồ xấc láo—!”
Tham mưu trưởng mắng tôi, cau mày vì sự thiếu khiêm tốn hoặc cách cư xử thẳng thừng của tôi.
Tại sao mình lại ở đây nhỉ?
Vị tướng dường như gặp khó khăn với những từ thích hợp để đề cập đến chủ đề này. Tuy nhiên, Snow không hề e dè như vậy và đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề với sự cộc cằn thường thấy của cô ấy.
“Có lẽ ngài có nhiệm vụ cho chúng tôi?”
Tướng quân đáp lại lời nhắc của Snow bằng một cái gật đầu trịnh trọng.
“Thật vậy, đúng. Từ giờ trở đi, chúng tôi muốn biệt đội của các cậu…xử lý những đối thủ lớn như Tứ đại Anh linh.”
“Hân hạnh!!”
“Whoa, bình tĩnh nào! Tôi chưa có chết nha, ai mượn cô lên tiếng thế?!”
Tôi cố gắng kiềm chế Snow, người hiện đang hân hoan với cơ hội được vinh danh mới..
“Hãy suy nghĩ một lần đi, đồ con sâu không não. Một nhiệm vụ danh giá thế này không xảy ra thường xuyên. Chúng ta được coi là đủ trình với nhiệm vụ xử lý lãnh đạo của kẻ thù. Tất nhiên, có nghĩa là có nhiều cơ hội vinh quang hơn. Và có nghĩa là phần thưởng phải phù hợp!”
Tôi thấy mình ngưỡng mộ Snow thực sự trung thực với mong muốn của cổ như vậy. Tôi cẩn thận xem xét làm sao để thuyết phục cô ấy rằng nhiệm vụ này không đáng để viết nguệch ngoạc vào tờ giấy khi chánh tham mưu trưởng ra những lời khen ngợi hùng hồn.
“Cô Snow nói đúng. Sir Sáu là một trong những anh hùng vĩ đại nhất của vương quốc. Anh ta đã đối mặt với Hoả Diệm Heine cũng như Đại Địa Gadalkand. Anh ta thậm chí đã chiến đấu với Gil Hùng mạnh và Rista Thông minh và sống để kể lại. Không ai khác từng sống sót sau nhiều lần chạm trán với những đối thủ như vậy. Nếu anh ta không xứng đáng để đối mặt với chúng, thì ai trong vương quốc của chúng ta có thể đây?”
Ông già thở dài nặng nề, rũ vai xuống.
À, chút khen ngợi đó chắc chắn làm sáng tỏ một số điều.
“…Đoán nhé, ông già. Ông là người đã đưa ra đề xuất này cho tướng quân.”
“S-sáu! Đ-đừng gọi ngài ấy như thế! Ngài ấy là thành viên có ảnh hưởng lớn thứ hai trong…”
Trái ngược với mong đợi của tôi, chính vị tướng chứ không phải ông già mới là người trả lời, nói thẳng vào Snow và cắt ngang bài giảng của cô ấy ngay tại đầu gối.
“Đúng rồi. Ông ấy, tham mưu trưởng, đánh giá rất cao về cậu, Sáu. Ông ấy khăng khăng rằng cậu là người duy nhất có khả năng đảm nhận thủ lĩnh của Quân Đội Ma Vương.”
“Ồ?”
Tôi không thể nói là tôi thấy phiền vì lời khen đó, dù quá mức đến đâu, nhưng có điều gì đó trong nụ cười quá-lịch sự của tham mưu trưởng mà tôi không tin tưởng.
Thời gian ở Kisaragi giúp tôi tiếp xúc với đủ loại bọn khốn tham nhũng đang nắm quyền. Tất cả đều quan tâm đến một điều duy nhất, bảo vệ dòng tiền vào túi của mình. Tôi không thể hiểu tại sao, nhưng ông già có vẻ cũng ám mụi như những lũ đó. Tôi thầm di chuyển tham mưu trưởng lên một vài bậc cao hơn trong danh sách các mối đe dọa tiềm ẩn của tôi.
“Sáu, vương quốc của chúng tôi rất cần một anh hùng có khả năng như cậu. Nếu cậu cảm thấy cần thêm lực lượng tùy ý sử dụng, chúng tôi có thể hoán đổi kẻ mang dòng máu quỷ và kẻ tôn thờ tà thần trong đơn vị của cậu để lấy các hiệp sĩ thích hợp. Chúng tôi thậm chí sẽ thăng chức cho cậu từ chỉ huy tiểu đội lên chỉ huy đại đội. Cậu sẽ chấp nhận chứ?”
Khi chào sân, ông già cúi đầu thật sâu, để lộ lớp da đầu hói trước mặt tôi.
Một vài ngày sau đó.
Sau khi chính thức nhận nhiệm vụ của chúng tôi, một Snow tinh nghịch quá mức bắt đầu ra lệnh cho đơn vị.
“Nghe này! Chúng ta đã được vinh dự đối mặt với lãnh đạo kẻ thù! Thất bại không phải là một lựa chọn! Mọi người, hãy tỉnh táo!”
“Này, cô vẫn chưa phải là chỉ huy.”
Các hiệp sĩ được tập hợp thành đội hình trên một sườn núi cách lâu đài vài dặm. Đơn vị của chúng tôi được bố trí ở chính giữa đội hình. Tôi được cho biết một đội của Quân đội Ma Vương đã xâm chiếm khu vực này. Số lượng không nhiều, nhưng chúng được dẫn dắt bởi Hoả Diệm Heine, một trong Tứ đại Tinh anh. Và tất nhiên, nhiệm vụ đối đầu với Heine rơi vào……
“Tôi, Snow, sẽ đối đầu với Hoả Diệm Heine, trụ cột của Tứ đại Tinh anh của Ma Vương! Đầu của cô ta là của tôi!”
…đơn vị của chúng tôi, tất nhiên.
“Sáu, anh không làm gì với con ả đó sao? Khi cô ta phấn khích, cô ta đạt đến mức độ đáng ghét mới.”
Là một android, Alice không được phép có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng cô ấy lại nhìn Snow đang hăn hái với mệt mỏi và cáu kỉnh.
“Đừng lãng phí nước bọt, vô dụng thôi. Mọi người, hãy lắng nghe. Nếu chúng ta gặp kẻ địch, hãy làm những gì cần làm nhưng đừng mạo hiểm không cần thiết. Không ích gì khi bị thương trong một nhiệm vụ như thế này.”
Thật không may, Snow nghe thấy lời nhận xét của tôi, hướng ánh mắt nguy hiểm về phía tôi và tiến về phía tôi với một đường gân nổi trên trán.
“Tại sao anh không bao giờ nghiêm túc được chứ?! Đây là một nhiệm vụ quan trọng do tướng quân và tham mưu trưởng giao cho chúng ta!”
“Đúng vậy, tham mưu trưởng. Tôi không thích ông ta. Ông ta cực kỳ mờ ám, tôi cảm nhận được. Ông ta chắc chắn là loại tên khốn sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo bản thân đi trước.”
Vẻ mặt của Snow chùng xuống vì sốc, và cô ấy nắm chặt cổ áo tôi thả lỏng.
“A-anh nghiêm túc đấy chứ? Anh có chắc là anh không nói về mình chứ?”
“Sáu, anh đã bao giờ nghe nói về một chiếc gương chưa? Đó là vật thể sáng bóng cho ta thấy khuôn mặt của chính mình.”
“Boss, anh đã bao giờ nghe nói về một loại vũ khí gọi là boomerang chưa?”
…Được rồi, vậy có lẽ tham mưu trưởng không phải là người duy nhất tôi ghét. Nghiêm túc mà nói, mấy người thật tệ.
Đứng lùi lại và nhìn những người còn lại trong đội nói xấu tôi, Snow giận dữ, chống tay lên hông.
“Sao cũng được! Tôi sẽ không bắt anh phải chiến đấu nếu anh không muốn! Đừng cản đường tôi như lần trước chúng ta đụng mặt người phụ nữ đó!”
À, hiểu rồi. Có vẻ như Snow vẫn còn khó chịu về việc Hoả Diệm Heine thậm chí không thèm bận tâm cô ta sau khi tôi xuất hiện lần trước.
“Này, Sáu, ánh mắt đó là sao vậy? Heh-heh, anh nhận thấy điều gì khác thường về tôi hôm nay sao? Tôi đã mang theo vũ khí hoàn hảo để đối phó với Hoả Diệm Heine. Coi nè!”
Snow rút một thanh kiếm có lưỡi xanh bóng mượt ra khỏi vỏ. Không khí xung quanh nó lạnh đi ngay lập tức, và nó được bao phủ bởi một màn sương trắng.
“Iceberg Băng Kiếm! Đó là một thanh kiếm hoàn toàn mới mà tôi đã thiết kế riêng để chiến đấu với Hoả Diệm Heine. Tôi vừa phải vay một khoản vay ba năm để có được nó. Grimm, lần này chúng ta cũng sẽ tận dụng khả năng của cô! Này! Dậy đi!”
Snow dường như thực sự háo hức muốn thử thanh kiếm mới của mình và cố gắng đánh thức Grimm. Không hiểu sao, tổng giám mục đang ngủ say trên xe lăn, chợp mắt trong khi ôm đầu gối vào ngực.
“…Này, Alice, cô nghĩ sao về mấy chuyện này?”
“ ‘Mấy chuyện này’, ý anh là chúng ta được cử đi làm nhiệm vụ tự sát à?”
Đứng trên đỉnh sườn núi, tôi nhìn ra xa và thoáng thấy Quỷ Quân.
“Vậy là cô cũng để ý rồi. Phải, thằng già đó đang cố giết tất cả chúng ta. À thì, vâng, ông ta gần như bật khóc khi tôi phê bình chiến thuật của ông ta trong trận chiến đó, nhưng tôi không thực sự làm ông ta khóc. Tại sao ông ta lại muốn tôi chết?”
“Tôi nghĩ đó là lý do đủ để muốn anh chết. Tôi nghĩ ông ta cũng coi anh là vật chướng mắt. Toàn bộ đơn vị này được tạo thành từ những người bị từ chối mà họ đang tìm cách loại bỏ. Bỏ mấy cái phương pháp của chúng ta sang một bên, chúng ta đã tạo ra kết quả thực sự ấn tượng. Nhưng đối với họ, có lẽ chúng ta chỉ giống như một lũ phế vật đang vơ vét tất cả vinh quang. Tôi thực sự không thể đổ lỗi cho họ vì đã muốn chúng ta ra đi.”
Chết tiệt. Và tôi thậm chí đã cư xử tốt nhất trong suốt thời gian qua. Nếu tôi muốn chọc tức mọi người, tôi có thể nghĩ ra hàng triệu cách tốt hơn để làm thế… Nghĩ lại thì, lão già khốn kiếp cũng đã nói vài điều khá lộn xộn về Rose và Grimm.
“Thức dậy đi! Grimm! Gri- À.”
“Ahhh!!”
Snow và Rose chắc chắn đang làm việc ở đó. Tôi tự hỏi họ đang làm gì.
“Dù sao thì, một khi chúng ta gặp thủ lĩnh của kẻ thù, chúng ta sẽ biểu diễn chiến đấu trước khi rút lui nhanh chóng. Tôi vẫn đang trong quá trình đánh bóng khẩu shotgun của mình, nên tôi thậm chí sẽ không có vũ khí hôm nay.”
“Ít nhất hãy mang theo thứ gì đó. Nếu khẩu shotgun bị hỏng, tôi có thể kiếm cho cô một khẩu mới. Nhưng sao cũng được. Chúng ta cứ làm vậy đi. Vếu Bò đằng kia không hoàn toàn vô lý.”
“Chị Snow, Grimm đã tạo ra một tiếng động kỳ lạ khi rơi. Và cổ của chị ấy, có góc…”
“C-chúng ta nên làm gì đây…? Bây giờ cứ đặt cô ấy trở lại xe lăn đã! Ồ! Ôi, chết tiệt, mắt cô ấy trợn ngược lên…”
Tôi đến gần cặp đôi trao đổi những lời thì thầm khẩn cấp gần xe lăn…
“Này, Snow, đánh thức Grimm dậy nhé? …Tại sao hai người lại cõng cô ấy?”
“Không có gì!”
“Đúng!”
Snow và Rose giật mình khi bế Grimm.
“…? Được rồi, có vẻ như lực lượng chính đang bắt đầu di chuyển. Cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi.”
Quỷ Quân đứng trước mặt chúng tôi một cách thách thức. Ở giữa bộ sưu tập quỷ khổng lồ này là người đẹp da nâu, mặc một bộ trang phục thiếu vải và nụ cười tự mãn. Đứng bên cạnh cô ấy là Griffin của cô ấy cũng như…
“…Có vẻ như Heine và Griffin của cô ấy đã mang theo một người bạn. Cái quái gì vậy?”
“…Đ-đó là một con golem. Chúng là những cỗ máy tự động được chạm khắc từ những tảng đá cứng rắn và hoạt động nhờ phép thuật.”
Snow dường như rất sợ hãi bởi sự hiện diện của nó. Tôi có thể hiểu tại sao. Con golem cao hơn hai mét, được tạc bằng đá lớn và có lẽ nặng vài tấn. Nhìn kỹ, nó trông khá giống một phiên bản bình dân của Gadalkand.
“Lại phép thuật? Có vẻ như ta có thể làm bất cứ điều gì với phép thuật. Tôi thực sự muốn nghiên cứu thêm về cách vật lý hoạt động trên hành tinh này. Sáu, nếu chúng ta gặp phải bất kỳ pháp sư nào của kẻ thù bất lực, hãy bắt một tên cho tôi.”
“À thì, tôi cũng tò mò về phép thuật, nhưng rõ ràng là, chúng ta chỉ phải chiến đấu với Heine thôi, phải không? Các đơn vị khác sẽ xử lý Griffin và Golem chứ?”
Các chỉ huy xung quanh tôi lên tiếng như thể bắt được đầu đuôi cuộc trò chuyện của tôi với Alice.
“Sir Sáu! Hãy để nhóm Thượng Orc xung quanh Hoả Diệm Heine cho chúng tôi!”
“Tiểu đội của tôi sẽ xử lý nhóm orge hùng mạnh đó! Chúng có thể khó khăn, nhưng chúng tôi sẽ giữ chúng khỏi tay anh!”
“Chúng tôi sẽ tận dụng tốc độ của mình và đuổi theo các đơn vị địch ở tầm xa!”
Tất cả các đội ngoài chúng tôi nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến.
“Tuyệt vời. Toàn bộ hành tinh mới, vương quốc mới, và tôi vẫn phải nai lưng làm culi! Snow! Gọi Grimm dậy! Chúng ta sẽ khiến cô ấy nguyền rủa Heine một cách đặc biệt khó chịu!”
“T-tôi sẽ để người khác đánh thức Grimm! Tôi cần phải trả thù con ả đó với băng kiếm này!”
Con ngốc, hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của tôi, lao về phía Heine với thanh kiếm được rút ra.
“N-này, Boss? Tôi có thể đi chiến đấu với Griffin không? Tôi tò mò muốn biết thịt Griffin có vị thế nào và tôi muốn thử bay. Tôi cá là tôi có thể làm được nếu tôi ăn đủ thịt Griffin ! Rốt cuộc, cần phải hoàn thành tâm nguyện sắp chết của ông!”
Rose, nhóc cũng vậy? Chết tiệt, lũ ngốc quanh tôi!
Tôi nhìn Rose lao về phía Griffin, rồi quay đầu lại nhìn Alice.
“Hãy giao nhiệm vụ đánh thức Grimm cho tôi. Anh cứ tập trung vào…”
Như thể đáp lại lời nhận xét của Alice, con golem bắt đầu tiến về phía tôi, phát ra tiếng gầm gừ nghe như tiếng những tảng đá bị nghiền nát.
2
“Hoả Diệm Heine, trụ cột của Tứ đại Tinh anh của Ma Vương! Ta là Snow! Hãy đối mặt với cơn thịnh nộ từ thanh kiếm của ta, Iceberg Băng Kiếm!”
“Vậy là cuối cùng ngươi cũng đến, Snow hay gì cũng được! Nhào vô đây! Hoả Diệm Heine, trụ cột của Tứ đại Tinh anh, sẽ đánh với ngươi!”
Hai đội quân đụng độ ở trung tâm sườn núi nơi chúng tôi đang ở.
Cách đó không xa, Heine và Snow đối mặt trong một cảnh xứng đáng là một tấm áp phích phim.
“Mẹ kiếp, không ổn rồi! À thì, tôi cũng đoán trước rồi, nhưng đạn sẽ không làm trầy xước thứ đó! Alice! Mau đánh thức Grimm dậy, được không?”
Mặc dù to lớn nhưng con golem di chuyển với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, thu hẹp khoảng cách sau khi những phát bắn của tôi dội ra khỏi da nó một cách vô hại.
“Này, Sáu, Grimm không ngủ đâu, cô ấy bất tỉnh rồi. Cô ấy sẽ không dậy sớm được đâu.”
“Sao lúc nào cũng vậy! Bất cứ khi nào chúng ta cần, cô ấy đều ngủ hoặc chết! Cô ấy vẫn chưa làm được gì có ích cả! Nghiêm túc mà nói, cái quái gì vậy?!”
Tôi bắt đầu nghĩ rằng có một lý do khá chính đáng đằng sau việc đưa Grimm vào câu lạc bộ từ chối.
“Chắc là không còn lựa chọn nào khác. Sáu, cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ đặt vài quả C-4.”
“Sao cũng được, nhanh lên!”
Tôi hét vào mặt Alice, tăng cường sức mạnh hỗ trợ cài đặt bộ giáp sức mạnh của mình lên cao nhất có thể. Tôi nhìn quanh chiến trường để tìm kiếm sự giúp đỡ và nhận thấy Snow len lỏi qua những quả cầu lửa của Heine để thu hẹp khoảng cách.
“SKREEEEEEEEEEEEEE!”
Tiếng hét the thé thu hút sự chú ý của tôi, và tôi ngước nhìn lên. Trên bầu trời phía trên, Rose bấu móng tay vào sườn con Griffin , cắn xuống cổ con thú khi nó cố gắng hất cô bé ra một cách tuyệt vọng.
Cả hai đều quá bận rộn để hỗ trợ tôi, có nghĩa là…
“Được, gửi yêu cầu rồi! Sáu, cố chịu lâu hơn một chút!”
Tôi cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của con golem khi nó đứng trước mặt tôi. Đằng sau tôi là Grimm, gục xuống ngủ, và một Alice không vũ trang đang chờ vận chuyển C-4. Chắc chắn, đây không phải là tình huống tốt nhất để tham gia, nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy hơi phấn khích trước thử thách.
Tôi là Đặc vụ 6, Đặc vụ Chiến đấu tồn tại lâu nhất và là người sống sót sau vô số trận chiến chống lại các Anh hùng!
“Thôi nào, đồ vô dụng! Tao sẽ cho mày thấy áo giáp sức mạnh Kisaragi có thể làm được gì!”
Tôi nhảy về phía con golem, dồn toàn bộ trọng lượng và niềm đam mê vào cú đấm của mình!
“……EEEEEOWWWWWWW!! Alice, gãy rồi! Cánh tay của tôi gãy rồi!”
Và tất cả những gì tôi nhận được từ những mảnh xương gãy ở cánh tay là một vết nứt trên ngực con golem. Tất cả sự phấn khích đó? Biến mất trong hơn hai giây.
“Anh sẽ không thể hét lên nếu xương thực sự bị gãy. Bình tĩnh nào, xương của anh không sao đâu.”
“Thật vô lý!! Cô là một sáng tạo của Lilith mà! Logic của cô gần như thiếu sót như của cổ!”
La hét với Alice, tôi chui xuống dưới bàn tay của con golem, đi vòng quanh nó và ném một viên đá hình vuông lên lưng nó. Nhưng con golem gần như không nhận thấy rằng nó bị ném đá, quay lại đối mặt với tôi và lao tới với cả hai cánh tay dang rộng.
Tôi khóa các ngón tay của mình với ngón tay của con golem, hy vọng có thể câu giờ bằng cách buộc phải thi thố sức mạnh.
“Này, Alice, là tôi tưởng tượng hay Thủ lĩnh Tối cao mất nhiều thời gian hơn bình thường? Cái quái gì đang diễn ra ở đằng kia vậy?!”
Alice cân nhắc một lúc, rồi đập tay xuống khi nhận ra.
“Đồng hồ bấm giờ bên trong của tôi chỉ 1514 giờ. Lẽ ra họ nên có giờ uống trà theo lịch trình ngay lúc này.”
“Mẹ kiếp!”
Tôi khuỵu một gối xuống khi con golem chiếm thế thượng phong.
Làm thế quái nào mà con golem này mạnh hơn tôi trong bộ giáp sức mạnh? Đây không phải là một thế giới kém phát triển với công nghệ thô sơ sao? Đây là nơi tôi phải bắt đầu một chương mới vinh quang của cuộc đời mình!
Bỏ mấy chuyện đó sang một bên trong giây lát, họ đang làm cái quái gì trên Trái đất vậy? Loại tổ chức xấu xa nào lại nghỉ uống trà vào giữa buổi chiều?
Tôi nhân đôi nỗ lực của mình, chống lại cảm giác về sự diệt vong sắp xảy ra khi con golem hiện ra lờ mờ trước mặt tôi. Khi gồng mình chống lại tảng đá đang đè lên mình, tôi kêu lên một tiếng khàn khàn.
“Giải phóng Hạn chế!”
Alice quay phắt lại trước tiếng hét thách thức của tôi.
"Anh mất trí rồi à?! Hủy lệnh đó! Con golem không phải là thứ duy nhất anh đang chiến đấu đâu, thiên tài à! Heine sẽ nướng sống anh trong thời gian hồi chiêu!”
Ngoài Alice, một giọng nói quen thuộc trong đầu tôi vang lên.
<Chuẩn bị giải phóng các an toàn của bộ giáp sức mạnh. Tiếp tục?>
Phớt lờ lời cảnh báo của Alice, tôi vội vàng hét lên câu trả lời của mình.
“Ừ, tiến hành! Nhanh lên!”
<Khi giải phóng bộ khống chế, áo giáp sức mạnh sẽ cần thời gian hồi chiêu ba phút cho mỗi phút—>
“Ừ, biết rồi! Tôi chấp nhận tất cả các rủi ro, chết tiệt!”
<Tháo khoá an toàn. Để hủy, vui lòng đưa ra lệnh hủy tại bất kỳ thời điểm nào trong thời gian đếm ngược. Mười…chín…tám…>
“Nhanh! Con mẹ! mày lên! Tao không thể giữ thứ này lại mãi được!”
Con golem sắp nghiền nát tôi như một con bọ, thì đột nhiên…
Một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống và đâm sầm vào con golem. Cú va chạm khiến con golem mất thăng bằng đủ mức, và tôi có thể lấy lại nhịp thở.
Một lát sau, con Griffin hạ cánh cách đó một quãng với tiếng uỵch lớn, âm ỉ và thoang thoảng mùi lông cháy. Có vẻ như Rose đã đốt nó từ chỗ trống.
Con Griffin quằn quại trên mặt đất vì đau, nhưng Rose dường như không hề bối rối trước cú rơi, đứng dậy và phủi bụi trên người.
“Kinh quá! Boss, thứ đó có mùi kinh khủng! Tôi sẽ không thể ăn đủ để hấp thụ khả năng bay của nó. Nhưng có lẽ nếu tôi nấu nó…”
Tôi thừa nhận rằng tôi hơi ấn tượng rằng cô bé đã nếm nó.
Khi tôi đang ngưỡng mộ sự cống hiến của Rose cho dạ dày của cô bé—
<Hạn chế được giải phóng.>
—Thông báo mà tôi đã chờ đợi vang lên trong đầu tôi.
“Woaaaaaaaah!!”
Với tiềm năng thực sự của bộ giáp sức mạnh của tôi được giải phóng, tôi từ từ lật ngược tình thế trên con golem.
"Huh…? Gì…? B-Boss?!”
Rose đứng đó quan sát trong sự kinh ngạc câm lặng khi con golem nhiều tấn bắt đầu nhấc lên khỏi mặt đất.
“Sáu, C-4 đến rồi! Chỉ cần cho tôi một giây để dán nó lên con golem.”
Con golem bắt đầu đá chân vào khoảng không. Alice tiếp cận với gói C-4 của mình, dán chất nổ dẻo lên con golem và nặn nó thành hình.
“C-cái gì vậy? Đất sét hả?”
Rose lắp bắp hỏi. Tôi xác nhận rằng C-4 đã được gắn chặt vào golem.
“RAAAAAAAAAAAAAAAAAAAGH!”
Với một tiếng kêu lớn, tôi ném con golem xa hết mức mà áo giáp sức mạnh và sức mạnh cường hóa cho phép.
“Đó là một chất nổ từ đất nước của chúng tôi. Nó có thể trông không nhiều, nhưng nó khá mạnh.”
“T-Thuốc nổ? Với một người sử dụng lửa gần đó?!”
Con golem tiếp đất với một tiếng uỵch rung chuyển đất, và tôi tận dụng cơ hội để tạo khoảng cách giữa chúng tôi. Alice quan sát con golem hạ cánh, kíp nổ đã có sẵn trong tay.
“Thư giãn đi. Nó chỉ bị cháy khi tiếp xúc với lửa.”
“Vậy thì làm sao để kích nổ?”
Như để đáp lại câu hỏi của Rose, Alice vặn kíp nổ.
“Như thế này.”
Con golem phát nổ với một tiếng BÙM khổng lồ, làm các mảnh đá bay tứ tung.
“Ối, ối! Tôi đang bị ném đá bởi mảnh vụn của con golem! Alice! Đừng dùng tôi làm lá chắn nữa!”
Khi hết một phút sử dụng tích cực, áo giáp của tôi chuyển sang chế độ hồi chiêu. Alice lợi dụng việc tôi không thể di chuyển để sử dụng tôi làm nơi trú ẩn khỏi các mảnh golem.
“T-tuyệt vời…”
Khi tôi cân nhắc các lựa chọn của mình về việc phải làm gì với đống rác vô cảm này, Rose chỉ đứng đó bên cạnh tôi nhìn chằm chằm vào những gì còn lại của con golem, rõ ràng là không hề bận tâm đến cơn mưa mảnh đạn bắn vào mặt cô bé.
“Unh... Không thể đánh thức tôi nhẹ nhàng hơn một chút sao...? Có vẻ như mấy người đang đối xử với tôi ngày càng tồi tệ hơn…”
Cơn mưa mảnh vỡ của golem rõ ràng là đủ để đánh thức Grimm.
“A, Grimm, cô tỉnh rồi. Này, uh, tôi e rằng tôi không thể di chuyển trong khoảng ba phút tới. Cô có thể che chắn cho tôi khỏi kẻ thù cho đến khi hết thời gian không? Không nên có quá nhiều thứ phải lo lắng. Các đơn vị khác đang xử lý lũ cắt ké, Snow xử lý Heine, và có vẻ như Rose đã xử lý con quái vật Griffin trước đó…”
“Thực ra Heine đang trên đường tới đây. À, và con Griffin đang đứng dậy và trông khá tức giận.”
………
“…B-Boss, tôi muốn ăn thứ gì đó thật ngon khi trận chiến này kết thúc.”
“Tôi không thực sự chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có thể tự đi uống một ly.”
“Được rồi, được rồi! Ô-kê! Muốn gì tôi chiều hết! Chỉ cần giúp tôi thôi! Nhưng, Grimm, cô sẽ chịu phạt sau!”
3
“Này, Sáu, có vẻ như chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Heine xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa, còn tôi nằm bất lực phía sau Rose.
Cô ấy dường như không nhận thấy rằng áo giáp sức mạnh của tôi đang trong thời gian hồi chiêu và tôi không thể di chuyển.
“Đã lâu không gặp, Hoả Diệm Heine. Hôm nay cô tràn đầy nhiệt huyết ha. Mừng là thấy cô vẫn ổn.”
“Tất nhiên là tôi rất hào hứng rồi! Đây là chiến tranh!! Bây giờ hãy bắt đầu nào, Sáu! Hôm nay chúng ta có thể chiến đấu đến chết! Không ai có thể cản trở chúng ta!”
Heine có vẻ hài lòng với cuộc trò chuyện của chúng tôi và cô ấy rất muốn đánh. Ngay lập tức, cô ấy tạo thành một quả cầu lửa trong lòng bàn tay…!
“W-woa, đợi đã! Sao phải vội thế? Thực ra tôi có chuyện muốn hỏi cô!”
Nghe những lời đó, Heine dừng lại để lắng nghe. Tốt! Cần câu giờ càng lâu càng tốt!
“Có chuyện muốn hỏi tôi? Nó là gì?”
“Cô ăn gì để có được bộ ngực như vậy?”
Heine ném một quả cầu lửa thay cho câu trả lời, khiến Rose vội vàng gạt sang một bên.
“Chà, Boss, anh vừa thêm cái này vào danh sách những ý tưởng ngớ ngẩn ngày càng dài của mình. Nghiêm túc mà nói, anh nghĩ gì vậy? Hay anh chỉ đơn giản là không nghĩ gì cả?”
Chết tiệt. Khó quá.
“Ô? Đập ngọn lửa của ta sang một bên bằng tay không? Rất ấn tượng. Hiệp sĩ vừa rồi thật là thất vọng, nhưng ta nghĩ rằng ta sẽ có nhiều niềm vui hơn với ngươi!”
Mặc dù quả cầu lửa của cô ấy bị lệch hướng, Heine vẫn trông hạnh phúc một cách kỳ lạ. Cô ấy nhìn Rose với sự quan tâm đáng kể.
Được rồi, cô ấy đang có tâm trạng để nói chuyện. Đây là cơ hội hoàn hảo để câu thêm một chút thời gian.
…Hoặc tôi nghĩ vậy.
Snow chạy về phía chúng tôi, mở to mắt.
“Waaaaaaaaa! Sáu! Sáuuuu! Lưỡi kiếm băng giá! Thanh băng kiếm hoàn toàn mới của tôi! Con đĩ đó đã làm tan chảy nó! Anh đã có vũ khí đạn kỳ lạ đó, phải không? Hãy dùng nó để trả thù cho Iceberg tội nghiệp của tôi!”
Thôi nào, đừng biến cuộc trò chuyện trở lại chiến đấu.
“À, đúng rồi! Thứ vũ khí kỳ lạ đó! Dù thì, nó có vẻ thú vị hơn! Làm đi, Sáu! Tôi nghe nói anh đã lấy kho báu từ Tháp Duster! Tôi biết anh sẽ có thể làm được! Anh thật ấn tượng dù là một con người! Nào, bắt đầu đi!”
Tôi có một người phụ nữ ném mình vào tôi theo đúng nghĩa đen, và tôi kinh hãi thay vì ngây ngất!
Heine ném một quả cầu lửa khác về phía tôi, và Rose lại đập nó xuống.
“Sáu, nhanh lên báo thù cho Iceberg! Tôi vẫn còn khoản nợ phải trả! Thanh kiếm băng giá quý giá của tôi! Đứa trẻ tội nghiệp mà tôi đã ôm vào lòng mỗi đêm… Thanh kiếm băng giá mà tôi đã chờ đợi rất lâu trong danh sách chờ mua!”
Tôi cầu xin Snow trong im lặng, trong nước mắt cầu xin cô ấy ngừng đổ xăng vào ngọn lửa này.
“…Này, Sáu, tại sao cô gái đó lại bảo vệ anh? …Đợi đã, anh bị liệt à?”
Chết tiệt! Cô ấy đã phát hiện ra.
“Griffin, kéo cô gái đó ra khỏi Sáu! Ta sẽ dùng sơ hở đó để nấu hắn!!”
“Chết tiệt, Snow! Đồ vô dụng— Cô sẽ phải trả giá cho việc này, đồ ngốc!”
“Anh vừa nói tôi gì đó?! Và đối với vấn đề đó, tại sao anh không thể di chuyển?! Chết tiệt! Tôi không thể làm gì nhiều nếu không có thanh kiếm của mình, đặc biệt là chống lại loại lửa đó…”
Nếu cô vô dụng như vậy khi không có thanh kiếm của mình, thì tại sao cô còn tới làm gì?!
Snow, bối rối trước cơn thịnh nộ của tôi, đứng nhìn con Griffin lao về phía chúng tôi. Rose nhảy lên trước con thú đang tới và hít một hơi thật sâu.
“Chết trong biển lửa địa ngục…! Ngủ cho vĩnh cửu! Hơi thở đỏ thẫm!”
Rose dành thời gian để đọc thần chú nhỏ của mình trước khi giải phóng hơi thở lửa vào con quái vật đang tấn công.
“Chết tiệt! Cô gái đó quá thích nghi với chúng ta! Dừng lại! Làm quá rồi!”
Heine không thể để con Griffin đang co rúm lại trước ngọn lửa của Rose, và cô ấy giơ tay lên. Ngay cả khi bị Rose cản đường, tôi vẫn có thể cảm nhận được sức nóng đang tăng lên khi Heine ngày càng rút nhiều lửa hơn vào lòng bàn tay.
“Này, Rose, em có thực sự cần phải trải qua câu chú nhỏ đó không?! Đó thực sự là một thứ em cần phải đọc thuộc lòng sao?!”
“Tôi cũng không muốn nói! Nhưng tôi đã hứa với ông! Đành chịu thôi!”
Trong khi tôi cãi nhau với Rose, ngọn lửa của Heine mạnh lên, chuyển từ đỏ sang xanh…!
Đã ba phút chưa? Cảm giác như tôi đã đợi ở đây mãi mãi!
“Rose, anh tin em! Em có thể nhún vai để tắt một ngọn lửa nhỏ như thế, phải không ?!
“V-vâng, thịt thằn lằn nổ cho tôi khả năng miễn dịch với ngọn lửa, nhưng Boss, có một vấn đề lớn rồi!”
Nhận thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Rose, tôi lo lắng hỏi, “C-chuyện gì vậy?”
“Tôi không thể để quần áo của mình bị đốt cháy ở nơi công cộng! Và đây là những bộ duy nhất tôi sở hữu……”
“Anh sẽ rất vui khi mua cho em những bộ mới!”
Rõ ràng là đi đến kết luận rằng tốt nhất là tóm lấy tôi và bỏ chạy, Rose cố gắng bế tôi lên.
“A-Anh không thể mong đợi một thiếu nữ sẽ ổn với cảnh khỏa thân nơi công cộng như thế…! …B-Boss, sao anh nặng thế?! Nrrrrgh! Tôi mạnh như orge một sừng, nhưng tôi thậm chí không thể khiến anh nhúc nhích!”
“Trọng lượng của bộ giáp sức mạnh là lý do tại sao anh không thể di chuyển! Chỉ cần một chút nữa thôi… Khi bộ đồ hạ nhiệt, anh sẽ lấy lại được sức mạnh của mình. Đợi một chút!"
Không để ý đến sự hoảng loạn của chúng tôi, ngọn lửa của Heine chuyển từ màu xanh lam sang màu trắng chói mắt.
“Yên tâm đi, Sáu! Vì anh, tôi sẽ kết thúc nhanh chóng!”
“Này! Câu đó thuộc lời thoại bị cấm trong sách hướng dẫn về nhân vật phản diện! Rose, chúng ta được cứu rồi! Cá là chúng ta sắp được giải cứu bởi một nữ anh hùng dũng cảm, thanh lịch đáp lại nỗi đau khổ của anh!”
Khi tôi lang thang trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, Rose cố gắng di chuyển tôi.
“Boss! Bỏ đi! Tôi sắp bị lột đồ ở nơi công cộng! Sẽ không ai muốn cưới tôi đâu! Tôi có thể được phép chạy đi bây giờ không?”
“Anh sẽ vui vẻ chịu trách nhiệm nếu chuyện đó xảy ra, nên đừng rời bỏ anhhhhh!!”
Tại thời điểm đó…
“Hỡi Đấng vĩ đại Zenarith, tôi cầu xin ngài! Mang đến tai họa cho người phụ nữ này! Làm cho tay chân cô ta tê liệt!”
Ngay khi Heine chuẩn bị ném một quả cầu lửa khổng lồ, cô ấy đóng băng tại chỗ như thể bị hóa đá.
“Hả?! C-Cái quái gì thế này?! Không đời nào…! Một lời nguyền?!”
Đôi mắt của Heine mở to ngạc nhiên trước sự tê liệt đột ngột của cô ấy, trong khi tôi, cũng bị mắc kẹt tại chỗ, cảm ơn vị cứu tinh của mình.
“Grimm, cô cứu tôi rồi! Rốt cuộc cô có thể hữu ích!”
"Thực sự, quả thực. Bây giờ anh cũng đã chứng kiến sức mạnh của Đấng Zenarith… Chờ đã, trước giờ anh nghĩ tôi thế nào hả?”
Thông báo được chờ đợi từ lâu trong đầu giúp tôi không phải trả lời câu hỏi đó.
<Hồi chiêu hoàn tất. Khởi động lại áo giáp sức mạnh.>
“Cảm ơn, Rose, giờ anh ổn rồi.”
Được giải thoát khỏi việc trông nom tôi, Rose quay lại trừng mắt với con Griffin , đối thủ thực sự của em ấy.
Heine cũng vậy, dường như đã hồi phục sau cơn tê liệt của mình, cô ấy rũ vai xuống trong sự thất vọng.
“À, ta bỏ cuộc…” cô ấy lẩm bẩm. “Và ở đây bọn ta vừa định kiểm tra khả năng của golem... Mọi thứ dường như luôn không ổn khi anh ở gần. Này, Sáu, anh có chắc là anh không muốn đổi phe không? Muốn gì cứ nói. Cá là bọn này có thể đáp ứng phần lớn.”
“Nhanh! Bịt tai Sáu lại! Hoặc cứ tiếp tục loại bỏ người phụ nữ đó!” Alice hét lên mệnh lệnh, cố gắng át đi giọng nói của Heine.
“Boss! Nói chuyện với tôi một chút! Đừng nghe lời kẻ thù!”
“C-chỉ huy! Hãy quên người phụ nữ đó đi và chúng ta hãy hẹn hò vào một buổi tối khác!”
Hai cấp dưới của tôi bước lại gần, cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói. Vào lúc đó, các giác quan của tôi được mài giũa bởi vô số trận chiến cảnh báo tôi về mối nguy hiểm!
“Whoa!!”
Tôi lăn về phía trước, chủ yếu là theo bản năng, và tránh một đòn chí mạng. Hoảng hốt nhìn lại, tôi thấy Snow đang đứng, tay cầm con dao găm.
“Gì—?! Tưởng anh không thể di chuyển! Làm sao anh tránh được cú đó?!”
“Làm cái đéo gì đấy, con đĩ điên?! Ít nhất hãy đợi cho đến khi tôi thực sự trở thành kẻ phản bội!! Nghiêm túc đấy, mấy người?! Bộ thực sự nghĩ rằng tôi sẽ vui vẻ chạy đi đầu quân cho kẻ thù sao?!”
Thiệt tình, cái bọn này! Họ nghĩ tôi là ai chứ?
“Đầu tiên, chúng tôi sẽ tăng lương gấp ba cho anh. Tiếp theo, Sáu, anh đã bao giờ nghe nói về một con quỷ được gọi là succubus chưa?”
“Yes, ma’am, tôi khá quen thuộc với loại quỷ đó.”
“Này, Sáu, đừng có chăm chú nghe thế! Đừng trả lời cô ấy một cách lịch sự như vậy! Ngừng bị dụ và rút súng ra đi!!” Alice nhanh chóng hét lên trong một biểu hiện lo lắng hiếm thấy.
“…Ugh, nghiêm túc đó, không tin tưởng gì cả. X-xin lỗi đã làm cô thất vọng, Hoả Diệm Heine. Tôi không dễ bị lay chuyển bởi sự giàu có hay phụ nữ…”
Tôi đứng dậy, phủi bụi và với lấy khẩu súng đeo bên hông. Heine mỉm cười mời gọi và đưa tay phải ra.
“Lại đây, Sáu, nắm lấy tay tôi. Tôi sẽ lấy bất cứ người phụ nữ nào anh muốn để chăm sóc anh. Succubi trêu chọc, Lilim kiêu kỳ nhưng phục tùng, ma cà rồng đẹp quỷ quyệt, siren nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai anh…”
“Chết tiệt! Bịt miệng người phụ nữ đó lại bằng một lời nguyền! Sáu không thể chống lại phép thuật quyến rũ đó lâu hơn nữa!”
“Đó là phép thuật quyến rũ?! Cơ mà, tôi không cảm thấy chút phép thuật nào trong lời nói…!”
“<…Xin lỗi, Alice… Tôi nghĩ mình xong rồi…>”
“<Tỉnh lại đi, Sáu! Ngoài ra, ngừng nói bằng tiếng Nhật! Nghe như anh đang nghiêm túc!>”
Alice kêu lên tuyệt vọng ngay khi một vệt trắng cắt ngang giữa tôi và Heine.
“Chết nè!”
Nhìn thấy cơ hội của mình, Snow lao tới với con dao găm đang chĩa vào cánh tay của Heine.
Heine đã dập lửa để cô ấy có thể đưa tay cho tôi.
Snow tấn công bằng con dao găm của mình, một tia sáng bạc lóe lên trong không trung. Heine nhanh chóng rút tay về phía sau; cú đánh trượt khỏi găng tay của cô ấy, làm bay một mảnh của nó. Mảnh phát sáng màu đỏ khi nó rơi trong không khí.
“Ách! Viên đá phù thủy của ta!!”
Tất cả sự chú ý của Heine đổ dồn vào viên đá, như thể Snow và tôi đột nhiên không còn tồn tại nữa.
Ánh mắt của Heine rơi vào Alice, người đã giật lấy viên ngọc từ không trung.
“…Ồ? Đây là gì? Có vẻ khá quan trọng dựa trên phản ứng của cô.”
“K-không hề! K-không có gì quan trọng…”
Đôi mắt của Heine phản bội lời nói của cô ấy khi cô nhìn chằm chằm vào tay Alice một cách tuyệt vọng. Tôi đứng cạnh Alice, chăm chú nhìn viên đá quý trên tay cô ấy.
“Nếu nó không quan trọng, vậy bọn này lấy nó nhé.”
“Đồng ý. Không cần phải trả lại mọi thứ cho kẻ thù. Đặc biệt nếu chúng tầm thường.”
"Ah! Ừm! À-à…cái đó…ừm…cái đó thực sự quan trọng…” Heine lắp bắp sau khi nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“À, đó là một hòn đá phù thủy. Người sử dụng phép thuật cần một vât dẫn để sử dụng phép thuật. Thông thường họ sử dụng thứ gì đó như quyền trượng, nhẫn, hoặc có thể là vòng tay làm dây dẫn, nhưng có vẻ của cô ấy là cái này. Viên ngọc chứa đầy phép thuật. Hẳn phải mất rất nhiều thời gian và công sức để uốn nắn nó thành một vật dẫn mạnh mẽ như vậy.”
Grimm nhìn viên ngọc trên tay Alice, trông khá ấn tượng khi cô mô tả nó là gì.
“…Heine sẽ ra sao nếu không có nó?”
“Cô ấy sẽ không thể sử dụng phép thuật. Cô ấy có thể sử dụng thứ gì đó khác làm vật dẫn, nhưng cô ấy sẽ không thể sử dụng sức mạnh phù hợp với một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương.”
Alice và tôi trao đổi ánh mắt, rồi quay lại nhìn Heine.
“…Eep! A-anh đang âm mưu gì vậy, Sáu? A-Anh sẽ đổi phe và mang theo viên đá đó, phải không? Phải không?! Làm ơn nói với tôi là tôi đúng đi!”
Giọng điệu của Heine ngày càng trở nên tuyệt vọng, mắt cô ngấn lệ.
“““Bỉ ổi…”””
Các thành viên khác của đơn vị lùi lại sau khi nhìn thấy biểu hiện của chúng tôi.
4
Âm thanh của trận chiến xung quanh đã chấm dứt. Quỷ cũng như binh lính đều tập trung hoàn toàn vào sự kiện bất ngờ xảy ra với một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương. Còn về sự kiện đó là gì…
“Nào, Heine; trông như cô chả cố gắng gì hết! Nghiêng về phía trước và vừa lộ khe ngực vừa nhìn lên tôi. Ồ, này! Biểu cảm đẫm nước mắt đó thật hoàn hảo!”
<Nhận Điểm Tà Ác.>
< Nhận Điểm Tà Ác.>
Phát thanh viên trong đầu tôi đang làm việc ngoài giờ khi tôi tiếp tục chụp ảnh bằng máy ảnh kỹ thuật số của mình.
“…Giết ta đi…”
Trong khi lườm tôi như dao găm, Heine làm theo chỉ dẫn của tôi và làm hết tư thế này đến tư thế khiêu khích khác trước đám đông đang tụ tập.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta hãy thử chống tay ra sau, dang rộng chân và hạ thấp hông. Này! Bỏ cái tay đó ra. Tay phía sau chân kìa. Ah, đôi mắt nổi loạn đó thật tuyệt! Có vẻ như tôi sẽ nhận được một mức giá tuyệt vời cho những thứ này với thị trường thích hợp…”
“Híc… Waaaah! …Hic!”
Heine cuối cùng cũng bật khóc. Rose, nhìn cô ấy từ xa với những người khác, nhăn mặt thông cảm.
“T-Thật tội nghiệp…”
Mỗi lần tôi nhấn nút chụp trên máy ảnh kỹ thuật số, tôi sẽ nghe thấy thông báo. Mỗi khi thông báo vang lên, Alice gật đầu đồng ý với thiết bị mà cô ấy đang xem.
“Làm tốt lắm, Sáu. Tiếp tục đi! Ép cô ta tới tuyệt vọng. Không có gì thỏa mãn bằng việc xem một kẻ thù mạnh mẽ bị làm nhục. Mmmm… N-nhìn này, Sáu. Hoả Diệm Heine hùng mạnh đã phát ra những tiếng nức nở…!” Snow đứng cạnh tôi, hai tay ôm lấy người và rùng mình thích thú. “Đây là vì Iceberg! Tận hưởng sự sỉ nhục đi! Mwa-ha-ha-ha-ha-ha-ha! Bwa-ha-ha-ha-ha-ha-ha!!”
Vậy là cô ta không chỉ để cho sự hám lợi và tham vọng của mình điều khiển các quyết định, mà cô ta còn tiếp tục chứng kiến sự sỉ nhục của kẻ thù. Tôi phải thừa nhận thôi. Snow là một ác nhân thứ thiệt.
Dù sao thì, hãy quên cô gái điên và tập trung vào Heine trước mặt tôi.
“Được rồi, tiếp theo. Hãy giữ nguyên vị trí đó, giữ nguyên ánh mắt rưng rưng đó, và nở một nụ cười với hai tay giơ hai ngón! …Tốt tốt. Hãy chuyển sang bước tiếp theo… Mà này, bộ đồ đó thực sự gây cản trở.”
“Eeeep!”
Thấy Heine lảng tránh ánh nhìn săn mồi của tôi, Rose từ từ tiến lại gần tôi và vỗ vào vai tôi.
“B-Boss. Tôi—tôi nghĩ đi hơn nữa sẽ là quá xa, mặc dù cô ấy là kẻ thù. Tại sao không trả lại đá cho cô ấy? Một khi cô Heine có thể sử dụng lại phép thuật, hai người có thể tái đấu.”
Đáp lại lời đề nghị của Rose…
“À, Aliiice, tôi đã bao giờ nói gì về việc trả lại viên đá chưa?”
“Ai biết đâu. Nguyên văn anh nói là, ‘Được rồi, tại sao chúng ta không bắt đầu với việc cô áp ngực vào nhau và nhìn lên tôi!’ Anh chưa bao giờ hứa sẽ đưa cô ta viên đá nếu cô ta nghe lời. Cô ta chỉ làm theo chỉ dẫn của anh với giả định rằng anh sẽ trả lại.”
“T-thật kinh khủng…!”
Heine nhảy vào cuộc trao đổi này, gầm gừ.
“N-Ngươi nghiêm túc đó đó hả?! Ý ngươi là tất cả những chuyện ta làm là vô nghĩa sao?! Ngươi phải chết… NGƯƠI CHẾT CHẮC RỒI, SÁU!!”
“À? Được rồi, nếu cô có thể giết tôi mà không cần phép thuật, thì cứ tự nhiên. Nào, còn chờ gì nữa?”
“Grrr…Grrrrrrrrrrr!!”
Heine nghiến chặt hàm, nghiến răng vì thất vọng và tức giận, đôi mắt đẫm lệ giận dữ.
“Chà, chắc không còn cách nào khác. Cô muốn lấy cái này lại tới vậy sao?”
“A-anh định trả lại à?! Tôi cầu xin anh, đó là một— C-c-c-cái-gì-? Anh đang làm gì thế?!"
Tôi kéo khoá quần trên bộ giáp sức mạnh của mình và bắt đầu sột soạt. Bộ giáp sức mạnh thích thật. Nó được thiết kế để ta thậm chí có thể xả nước khi đang hành động. Tôi khéo léo nhét vật quý giá của Heine vào chỗ mà tôi chỉ giữ thứ linh tinh quý giá nhất của mình.
Là một quý ông, tôi cố gắng làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu nhất có thể cho Heine. Tôi khoanh tay trước ngực và uốn cong về phía sau, vào tư thế cây cầu chỉ được hỗ trợ bởi cổ và chân.
“Tới lấy đi.”
“…Sáu, đồ khốn! Ta sẽ nhớ chuyện nàyyyyyy!”
Heine đang khóc nức nở nhảy lên lưng con Griffin của mình, để lại những giọt nước mắt sau lưng khi cô ấy bay đi.
5
Tiếng va chạm dễ chịu của những chiếc cốc vang lên khắp một quán rượu nhỏ gần lâu đài.
““““Chúc mừng!!””””
Khi trận chiến kết thúc, tôi đã đưa các thành viên trong đội của mình đến quán rượu để ăn mừng.
“Chà, đó là kết quả khá tốt, phải không, Sáu? Anh đã tiêu diệt con golem khổng lồ và, bất kể phương pháp, anh đã làm suy yếu một trong Tứ đại Tinh anh và đuổi cô ta đi. Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt của Quân đội Ma Vương khi Heine bỏ chạy! Và ai đã biến tất cả thành có thể? Chúng ta!" Snow vui vẻ ngâm nga một mình trước khi ngửa rượu ra sau và tu một hơi.
“Gần đây, có vẻ như chúng ta đang thực sự chiến đấu với lũ quỷ! À thì, trước khi chỉ huy tiếp quản, tôi đã bị giết ít nhất một lần trong mỗi trận chiến! Hỡi Đấng Zenarith vĩ đại, con cảm ơn ngài đã ban phước lành khi để con thức dậy trên một thứ khác ngoài tế đàn phục sinh!” Grimm, chiếm khá nhiều không gian bên trong quán rượu chật chội với chiếc xe lăn của mình, cầu nguyện cảm ơn vị thần của mình.
“Thiệt à on! On uá! Au I oàn ành ông iệc, ăn ũng on ơn!” Bên cạnh Grimm là Rose, người vui vẻ xúc thức ăn vào miệng nhanh nhất có thể. Chimera hay khóc nhè rõ ràng vẫn đang ở độ tuổi mà thức ăn được ưu tiên hơn bia.
“Vâng, chính là nó! Đừng ngại! Cứ ca ngơi tôi thoải mái đi; Tôi có thể chịu được! …À thì, với việc chúng ta đã làm tốt như thế, chắc chắn bây giờ một số tin đồn tuyệt vời đã bắt đầu lan truyền về chúng ta! Chúng ta nên làm gì nếu mọi người đến với chúng ta để xin chữ ký? Ôi, ta nên làm gì đây?”
Tôi sử dụng chiếc cốc của mình để bắt chước chuyển động của một người hâm mộ cuồng nhiệt, trước khi vui vẻ uống cạn những thứ bên trong và đập chiếc hộp rỗng xuống bàn. Sau khi uống thêm vài ngụm nhỏ từ đồ uống của mình, Snow khịt mũi tự tin.
“Đây chính là chuyện lẽ ra! Tiểu đội của chúng ta có tôi, hiệp sĩ trẻ nhất trong lịch sử vương quốc. Cứ tình hình này, tôi sẽ được phục chức ngay lập tức!”
Tôi định nhắc Snow rằng cô ấy không thực được nhận công khi ở dưới sự chỉ huy của tôi, nhưng một câu hỏi quan trọng hơn nổi lên trên bề mặt.
“Cô từng là hiệp sĩ trẻ tuổi nhất, chắc chắn rồi, nhưng đó là cách đây nhiều năm rồi, phải không? Dù sao thì bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ừm? À, tôi mười bảy tuổi. Tôi được phong tước hiệp sĩ năm mười hai tuổi.” Snow tình cờ thả quả bom một cách dễ dàng như một người thường xuyên làm điều đó với các cuộc trò chuyện. Cô nhàn nhã nhón gót lại.
“Đợi đã, cô trẻ hơn tôi? Trông như vậy?! Giữa sự kiêu ngạo và cơ thể của cô, tôi đồ rằng cô lớn hơn tôi ít nhất vài tuổi!”
“Pffffbbbbt!”
Snow phun bia.
“AAAAAAHHHH! M-mắt tôi! Mắt tôi!"
Dòng cồn bắn thẳng vào mặt Grimm. La hét trong đau đớn, tổng giám mục ôm lấy mắt và quằn quại lăn ra khỏi xe lăn.
Vừa ho, Snow vừa lấy tay quệt khóe miệng và nhìn tôi với đôi má hơi ửng hồng.
“Tôi—tôi có thể là một hiệp sĩ, nhưng tôi cũng là phụ nữ, đồ khốn! Hãy xem xét cảm xúc của tôi! ‘Trông như thế’ là ý gì hả??”
“Câm miệng, nhóc tỳ! Cô đã nói chuyện với tôi như thể chúng ta ngang hàng, và hóa ra là suốt thời gian qua tôi đã vượt trội hơn cô VÀ tôi lớn tuổi hơn?! Kệ đời nó!”
Tôi ngả người ra sau ghế, thảnh thơi một cách thoải mái xấc xược, và tung vài đồng xu về phía Snow.
“Đi mua cho tôi ít bánh mì. Nhanh lên nào!”
“Không đời nào! Tôi không phải là cận vệ của anh; yêu cầu phục vụ của anh đi thay đi! …Anh muốn được tôn trọng vì là người lớn tuổi nhất? Vậy thì đừng hành động như một đứa trẻ như vậy nữa! Đã đến lúc anh phải hành động đúng với tư cách là chỉ huy của chúng tôi…”
Lời nói của Snow tràn ngập sự oán giận, nhưng Rose ngừng hít thức ăn đủ lâu để cười rạng rỡ với hiệp sĩ.
“Snow cuối cùng cũng thừa nhận Boss là Boss!”
“C-cái gì?! Không! Tôi đang nói rằng anh ta cần hành động có trách nhiệm hơn với tư cách là chỉ huy của chúng ta…”
“Ai đó lấy cho tôi một chiếc khăn điiii!”
Những trò hề của chúng tôi, trong khi ồn ào, không so bì được với các vị khách khác của quán rượu. Các công dân đều biết về chiến thắng ngày hôm nay và mọi người đều có tâm trạng để ăn mừng.
Bao trùm trong bầu không khí lễ hội của đêm, chúng tôi tận hưởng một buổi tối tiệc tùng.
“Phù… Nè, tại sao Alice không ở đây tối nay?” Grimm hỏi, má cô đỏ bừng khi cô uống cạn ly thứ mười một. Tôi không thể nói chính xác với họ rằng android không ăn hay uống, nên…
“Alice? Tôi đã tiễn cô ấy về nhà sớm. Để cô ấy ở quán rượu quá giờ đi ngủ sẽ là một tấm gương xấu.”
Snow tiếp tục nốc cạn ly rượu của mình, gật đầu cùng với cái nhìn tán thành yếu ớt nhất. “Cảm thấy hơi muộn khi lo lắng về những tấm gương xấu khi lôi cô ấy ra trận. Cô gái đó có một cái miệng khó chịu, nhưng cô ấy có rất nhiều tiềm năng. Nói thế nào nhỉ? Cô ấy thật xuất sắc. Mới hôm nọ, tôi đã nghe một câu chuyện lố bịch về việc cô ấy đọc mọi cuốn sách trong kho lưu trữ của lâu đài trong một ngày.”
“Tôi thực sự đã thấy Alice đàm phán với một nhóm thương nhân ở chợ.”
“Ực, ực… Aaa! Tôi đã thấy Alice giao các gói hàng đến các phòng khám của nhiều thầy lang quanh thị trấn.”
Huh. Có vẻ như android đang bận rộn khi tôi không để ý.
“Thương nhân và thầy thuốc? Này, Sáu, tôi có nghe vài tin đồn quanh thị trấn. Tăng chất lượng vũ khí và áo giáp. Thương nhân vung tiền từ việc bán hàng hóa tốt hơn. Những loại thuốc mới chưa ai từng nghe đến… Anh có nghĩ rằng Alice có liên quan mấy chuyện đó không?”
“Không biết.”
Trái ngược với câu trả lời của tôi, tôi có thể thấy dấu vân tay của Alice trên tất cả những câu chuyện này. Snow có vẻ hơi hoài nghi về câu trả lời của tôi và nhấp một ngụm nhỏ nữa. Chà, nó không phải là một ngụm mà giống như cô ấy chỉ nhấp môi.
“…Hừm! Thành thật mà nói, tôi không quan tâm anh đến từ đâu. Anh và Alice là những thành viên không thể thiếu trong tiểu đội của chúng ta. Nhưng đừng có mà huênh hoang. Tôi vẫn không tin anh! Và anh vẫn không phải là chỉ huy của tôi!”
“Nghe kỹ này, Rose. Snow là cái mà ta gọi là tsundere. Cô ấy có thể hành động như thể cô ấy ghét tôi, nhưng sự thật, cô ấy thực sự say mê tôi.”
“Hừ! Vậy lý do cô Snow luôn làm phiền anh là vì cô ấy thích anh sao, Boss? Thú vị!”
“Tôi thực sự sẽ giết anh đó. Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không. Tôi thề, từ giây phút gặp anh…”
“Này bạn! Chàng trai nóng bỏng chăm sóc quán bar! Thêm bia!”
Họ nói thời gian trôi nhanh khi ta vui vẻ. Đêm nay trôi qua nhanh đến nỗi tôi bắt đầu thấy chóng mặt…
6
Tôi thở dài thườn thượt, đỡ Sáu đang mê man lên vai và kéo anh ta ra khỏi quán rượu. Những người lính mà chúng tôi đã cùng uống rượu nhìn anhta say sưa dựa vào cánh tay tôi và cười.
“Cảm ơn vì bữa tối, Boss! Lâu lắm rồi tôi mới được ăn nhiều như thế này!”
“Tôi cũng xin cảm ơn, Chỉ huy! Bây giờ, Rose, em và chị sẽ đi chơi một chút. Chị cảm thấy chúng ta có thể lập một kỷ lục tốc độ mới vào tối nay!”
Khi Grimm hân hoan đưa ra một đề xuất đáng ngại, Rose do dự, vẻ mặt trở nên chua chát.
“Chúng ta có thể về ngủ không? Dạ dày của em đầy và em đang buồn ngủ. Chị không thể đi một mình sao? Hơn nữa, ông luôn nói rằng em không nên ở ngoài cả đêm.”
“Ai sẽ chứng kiến kỷ lục của chị nếu không phải em? Đi cùng nào! Hãy đi quấy rối tất cả những cặp đôi hạnh phúc dám lấy chiến thắng của chúng ta làm cái cớ để yêu thương!”
“Haizz…”
Tôi quan sát Grimm nắm lấy cánh tay Rose và kéo cô ấy đi theo nhiệm vụ mà cô ấy tự tuyên bố. Tôi nửa hộ tống, nửa cõng Sáu về lâu đài.
“Yaaaaaaaaaaaa! Lâu lắm rồi tôi mới uống nhiều như vậy! Cô hầu bàn thiệt là dễ thương, phải không? Cô có thấy phản ứng của cô ấy khi tôi nắm lấy mông cô ấy không? Thật ngây thơ!”
Sáu, trong chế độ ngu ngốc hoàn toàn, tiếp tục như thế này trong một thời gian.
“…Ít nhất hãy nhớ rằng anh là một chỉ huy. Sự ngu ngốc của anh khó đổi, nhưng tôi không thể để anh làm hoen ố phần còn lại của danh tiếng của chúng tôi!”
“Đồ ngốc! Tôi chỉ đang tuân theo nghi thức để trở thành một Đặc vụ Chiến đấu thích hợp! Cô đã quên ghi nhớ quy tắcccc à? 'Heh-heh, sao cô không mang cái mông dễ thương đó tới đây và rót cho ta một ly?’ là lời khen tiêu chuẩn dành cho những cô hầu bàn dễ thương phải không?”
Tên ngốc này thật khó hiểu khi anh ta tỉnh táo. Bây giờ đã say xỉn, anh ta không mạch lạc.
“Chậc... Không, đừng đi lối đó, đồ ngốc. Hướng này! Nè! Đó không phải là nhà vệ sinh!”
Tôi lôi tên Sáu loạng choạng về doanh trại. Bằng một phép màu nào đó, chúng tôi quay trở lại căn phòng mà anh ta ở chung với Alice.
“Yo, Sáu, chào mừng trở lại. A, xem ra anh ta lại lãng phí rồi. Tên ngốc này đã uống bao nhiêu vậy?”
Có vẻ như Alice đã háo hức chờ đợi sự trở lại của Sáu. Cô ấy mở cửa ngay sau khi tôi gõ cửa.
“Nó tồi tệ hơn tôi mong đợi. Anh ta yêu cầu họ mang thùng đến, sau đó mua đồ uống cho mọi người trong quán rượu, tuyên bố rằng anh ta đã trở nên giàu có.”
“Anh ta dị ứng với việc tiết kiệm tiền. Tôi cho rằng anh ta không thể tránh khỏi việc là một người tiêu xài hoang phí. Đưa được anh ta trở lại là giỏi lắm rồi.”
Tôi cảm thấy anh đã vượt qua ranh giới không thể quay đầu lại khi ngay cả một đứa trẻ còn nhỏ tuổi này cũng đánh giá thấp tính cách của anh như vậy. Chưa hết, tên ngốc này tự xưng là cấp trên của tôi.
“Ngủ ngonnnn, Snowy! Cảm ơn vì đã hộ tống chỉ huy về nhà nha! Cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi về đi!!”
“Đừng gọi tôi là Snowy, đồ say xỉn! Chỉ cần im lặng và đi ngủ!”
Tôi đá con chó săn đang la ó vào phòng anh ta. Bình tĩnh lại, tôi bắt đầu hướng tới khu vực của riêng mình.
Thành thật mà nói… Làm thế quái nào mà anh ta sống sót được lâu như vậy? Anh ta xấc xược và thô lỗ kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Bây giờ, tôi sẽ không phủ nhận rằng anh ta có thể chiến đấu, và tôi thừa nhận anh ta có những công dụng của mình trong trận chiến, nhưng “Snowy”? Lố bịch.
“Anh ta thật không thể tin được! Lại dám chế giễu mình như vậy. Mình thực sự sẽ kết liễu anh ta vào một ngày nào đó,” tôi lẩm bẩm.
Dù nói vậy, nhưng tôi hiểu rất rõ rằng tôi không thể làm thế khi chúng tôi đã chiến đấu trong cùng một đơn vị. Tôi đau lòng đến mức phải thừa nhận nó, nhưng tôi khá chắc chắn rằng anh ta…
“À? Kết liễu Sir Sáu? Ta e rằng mình không thể bỏ qua một lời nhận xét như vậy.”
Tôi đóng băng trước giọng nói đột ngột trước khi quay ngoắt về hướng nó phát ra.
“Thưa ngài…”
Đứng ở đó là tham mưu trưởng, một người đàn ông chột mắt đội một chiếc mũ để che đi cái đầu hói của mình.
“K-không, thưa ngài… tôi không có ý đó; Tôi chỉ đang cố trút giận một chút…”
Với tần suất tôi thốt ra một biến thể của cảm xúc đó trước công chúng, tôi không biết tại sao nó lại trở thành một vấn đề vào thời điểm này.
Tham mưu trưởng giơ lòng bàn tay lên, cắt ngang lời giải thích của tôi.
“Đừng lo lắng. Ta hiểu cô cảm thấy thế nào. Một kẻ lạ mặt xấc xược xông vào từ những nơi không xác định và ngay lập tức bắt đầu chạy điên cuồng và hành động như một kẻ ngốc. Và ai nhận lỗi? Cô. Trong khi đó, hắn ta may mắn có được một vị trí chỉ huy, sau đó sử dụng những phương tiện đê hèn để thu lấy vinh quang. Đó dường như là lý do đủ để muốn hắn ta chết.”
Tham mưu trưởng không buồn thực sự lắng nghe tôi, hoàn thành vòng lập luận của mình và gật đầu đồng ý.
Tôi chưa bao giờ thực sự muốn anh ta chết, nhưng tôi hoàn toàn có thể đồng ý về sự xấc xược của anh ta.
“Thành thật! Hắn thật không thể chịu nổi! Và hắn luôn tìm ra những cách mới để qua mặt tôi! Cứ như thể mục đích sống của hắn là làm phiền mọi người xung quanh vậy!”
Khả năng chịu đựng rượu của tôi luôn ở mức khá thấp và tôi đã uống vài ly vào thời điểm này. Tôi cho rằng nó đã xoa dịu được sự thất vọng dồn nén hàng ngày.
“Ta hoàn toàn hiểu cảm giác của cô! Mọi điều nhỏ nhặt mà hắn có thể nghĩ ra, hắn đều đến và chọc ghẹo ta, gọi ta là ‘lão già’. Có vẻ như cô và ta có cùng suy nghĩ.”
Tham mưu trưởng đứng cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi.
Cùng suy nghĩ? Một lời nói dối trắng trợn. Tôi vẫn chưa quên người đàn ông này đã từng nói xấu tôi thế nào. Là một hiệp sĩ thấp kém, thân phận mồ côi vô gia cư khiến tôi trở thành mục tiêu hoàn hảo cho sự chế giễu công khai của hắn.
Những suy nghĩ liên tiếp lướt qua đầu tôi khi tôi lo lắng liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình.
“Cô Snow, gần như chắc chắn cô đã tạo ra đủ kết quả để trở lại vị trí cũ. Cô có đồng ý rằng cô sẽ phù hợp hơn để chỉ huy Đội cận vệ Hoàng gia không?”
“N-nếu có thể, vâng!”
Không gì có thể diễn tả được lượng máu, mồ hôi và nước mắt mà tôi đã đổ ra để vươn lên từ một đứa trẻ mồ côi sống trong khu ổ chuột trở thành đội trưởng hiệp sĩ.
Tôi đã phải chịu vô số hành động tàn ác do xuất thân thấp hèn của mình và sau này bị thúc đẩy bởi lòng đố kỵ.
Có thể trở lại với vai trò cũ của mình sẽ khiến tất cả đều xứng đáng!
…Nhưng điều đó có ý nghĩa gì đối với tiểu đội hiện tại của tôi? Những chiến thắng vừa qua là của cả tiểu đội chứ không riêng gì bản thân tôi.
Tôi cho rằng tôi có thể giới thiệu họ vào Đội cận vệ Hoàng gia. Đó sẽ là đơn vị của tôi, và tôi có quyền và đặc ân được đối xử bình đẳng với Grimm và Rose. Tôi cũng có thể tận dụng sự thông minh của Alice để xử lý các chiến lược và chiến thuật chiến đấu.
…Và đối với tên ngốc đó.
Không thể tin vào một điều nào diễn ra trong não anh ta hoặc phát ra từ miệng anh ta, nhưng anh ta là một chiến binh giỏi hơn tôi. Sẽ thật tàn nhẫn nếu bỏ anh ta ra ngoài, nên tôi sẽ đưa anh ta vào đơn vị của mình!
Tôi không biết vẻ mặt của mình lúc đó như thế nào, nhưng tham mưu trưởng gật đầu với tôi với một nụ cười hài lòng.
Ông ta đã đặt tay lên vai tôi trong một thời gian dài không thoải mái, nhưng tôi không muốn làm ông ta khó chịu khi chỉ ra. Tôi có thể trút sự thất vọng này lên ai đó sau, có thể là với tên ngốc đó…
“Xuất sắc, xuất sắc. Cô Snow, trông cô cũng khá hài lòng. Ta chắc rằng cô phát ngán khi chiến đấu bên cạnh kẻ sùng bái tai họa kinh tởm và kẻ mang dòng máu quỷ đó rồi. Ta hiểu, ta hoàn toàn hiểu.”
Trán tôi nhăn lại trước những lời xúc phạm đồng đội, nhưng bằng cách nào đó tôi đã kiềm chế được cơn giận. Cơn thịnh nộ bùng lên cùng với xu hướng tấn công khiêu khích của tôi là lý do tại sao tên ngốc đó có thể chế giễu tôi về tính nóng nảy của tôi.
“Về một chủ đề liên quan… Snow, cô đã đề cập trước mặt Bệ hạ rằng Sir Sáu là một gián điệp nước ngoài.”
Tôi đã quên mất chuyện đó. Tôi mơ hồ nhớ lại đã nói gì đó giống vậy.
“Tôi e rằng đó là một sự hiểu lầm từ phía tôi. Tôi không tin rằng con người đó có khả năng làm một việc tinh vi như gián điệp. Nếu có gì, anh ta là loại người sẽ quên nhiệm vụ của mình nếu anh ta cảm thấy quá thoải mái ở quốc gia mục tiêu của mình, và anh ta có thể sẽ định cư ở đó.”
Đó chắc chắn là phản ứng ruột của tôi. Không đời nào tên ngốc đó có thể quản lý một thứ phức tạp như gián điệp. Anh ta sẽ làm một điệp viên khủng khiếp, thu hút quá nhiều sự chú ý về mình.
…Tuy nhiên, tham mưu trưởng dường như không bị thuyết phục.
“Ta tin rằng còn quá sớm để kết luận. Rốt cuộc thì người đàn ông đó đã giành được những chiến thắng đó. Sẽ không quá khi cho rằng hắn ta có thể đủ thông minh để che giấu bản chất thật của mình… Cô là người tinh ý và thông minh. Hơn nữa, lòng trung thành của cô với vương quốc này là vô song. Do đó, tôi muốn yêu cầu cô một ân huệ. Cô có thể tinh vi theo dõi các hoạt động của Sáu? Ta muốn cô tìm bằng chứng hắn ta là gián điệp. Bất kể sự thật là gì.”
Khuỵu vai khi bước xuống hành lang, tôi thở dài và nghĩ lại yêu cầu của tham mưu trưởng. Tìm bằng chứng cho thấy Sáu là gián điệp để đổi lấy việc thăng chức trở lại Đội trưởng Đội cận vệ Hoàng gia. Tham mưu trưởng đã nói rất rõ ràng rằng ông ta không quan tâm liệu bằng chứng có thật hay không, nghĩa là ông ta đã lên kế hoạch gài bẫy Sáu bằng mọi cách.
Bất chấp việc vương quốc phải đối mặt với sự hủy diệt, tham mưu trưởng lo lắng hơn cho sự nghiệp của mình.
“…Tham mưu trưởng. Tôi không thích ông ta. Ông ta cực kỳ mờ ám, tôi cảm nhận được. Ông ta chắc chắn là loại tên khốn sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo bản thân đi trước.” Đột nhiên những lời của Sáu hiện lên trong tâm trí, và bây giờ chúng đáng tin cậy hơn nhiều.
Có thể có chút đạo đức giả trong câu nói, nhưng tôi không thể lay chuyển được cảm giác rằng kẻ ngốc vẫn là người tốt hơn.
Tôi lại thở dài thườn thượt, hai vai vẫn rũ xuống khi đến gần phòng Sáu. Trên tay tôi xách chiếc bao da đựng tiền thưởng cho Sáu. Tham mưu trưởng vui vẻ giao việc vặt cho tôi.
“ ‘Nó sẽ cho cô một lý do để gặp Sáu,’ à. Ư… Nếu đến phòng anh ta vào giờ này, anh ta nhất định sẽ chọc mình tới chết.”
…À, được rồi. Chắc mình sẽ từ bỏ vị trí Cận Vệ Hoàng Gia.
Nếu tôi tiếp tục chiến đấu với tiểu đội hiện tại, cuối cùng tôi sẽ có cơ hội thực sự để giành lại thứ hạng của mình.
Đứng trước cửa phòng Sáu, tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh cảm xúc.
“Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi phải làm gì đây? Nếu nhà vua yêu cầu tôi lấy Tillis làm vợ và cai trị vương quốc, tôi có nên làm không? Vương quốc này có cho phép chế độ đa thê không?”
Tôi vẫn không thể hiểu đầu óc anh ta hoạt động như thế nào.
“Không biết, không quan tâm. Tillis có vẻ khá đẹp đối với tôi. Anh không hài lòng với chỉ một người vợ sao?”
“Không phải là bằng lòng. NGhĩ đi! Đội của tôi không có gì ngoài những cô gái nóng bỏng! Lỡ như nếu vào đêm trước ngày cưới, một thành viên của đội đến gặp tôi? ‘Chỉ huy! Sự thật là, tôi đã luôn…!’ ”
…T-thật đấy! Đầu của anh ta bị sao vậy?!
“…Tôi nghĩ vốn kiến thức phong phú của mình về những tình huống này sẽ giúp tôi chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Chắc tôi còn nhiều điều phải học.”
“Vậy sao? Chà, tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng anh khá giỏi trong việc hoàn thành công việc khi anh thực sự cố gắng. Hãy nỗ lực hết mình.”
Tôi bắt đầu cảm thấy rất đồng cảm với Alice. Cô ấy là người bị mắc kẹt chăm sóc cho anh ta.
“Nếu vợ tôi trở thành Snow, cá là mỗi ngày sẽ là một điều mới mẻ và thú vị.”
Tôi cảm thấy máu dồn lên đầu với nhận xét đó. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tung ra một tràng chỉ trích cay độc khi với tay ra cửa…!
“…Cơ mà nhắc mới nhớ. Tôi cần giữ lộ trình Thủ lĩnh Tối cao Kisaragi luôn mở. Hãy bắt đầu các hoạt động gián điệp của chúng ta. Phần thưởng cho nhiệm vụ vừa rồi khá ấn tượng. Chúng ta có lẽ đã có đủ để cuối cùng thiết lập căn cứ đó…”
“Sáu, anh vui là tốt rồi, nhưng anh cần phải kiềm chế. Ít nhất hãy dùng tiếng Nhật khi nói về—”
Chiếc túi da đựng tiền mà tham mưu trưởng đưa cho tôi rơi xuống sàn với một tiếng thịch lớn.
[Báo cáo tình trạng: Cập nhật]
Khảo sát sơ cấp về tình trạng hành tinh mục tiêu—đã hoàn thành.
Alice và tôi đang chuyển mục tiêu chính sang thiết lập cơ sở hoạt động.
Đảm bảo đủ tiền để mua cơ sở hoạt động thông qua các khoản đầu tư bằng nội tệ do Alice thực hiện.
Sẽ cung cấp thông tin cập nhật khi xác định được vị trí phù hợp để làm cơ sở hoạt động.
…Không có trở ngại lớn nào được dự đoán trong việc có được cơ sở hoạt động.
Báo cáo Hoạt động:
Đặc vụ chiến đấu 6