Đêm thứ hai, sau cú sốc.
Tôi quyết định từ từ vạch ra chiến lược nhằm ‘ngăn chặn kế hoạch của Akari’ trong bồn tắm, hiện là nơi duy nhất tôi có thể thư giãn khi ở nhà.
Dù sao thì, tình cảm mà Akari dành cho tôi đã phát triển đến mức tầm này nhúng tay vô là quá muộn rồi. Giờ mà tôi có nài nỉ em ấy ghét mình đi chăng nữa, cũng chả có lý do gì để em ấy trả lời một cách thẳng thừng “Vâng, em hiểu.”
Ngay từ đầu, tôi cứ nghĩ mình cũng phải ghét bỏ Akari. Rồi em ấy sẽ ngừng đem lòng yêu, và quay trở lại làm ‘cô em gái bé bỏng’ của tôi.
Giờ thì tôi đã tính được một cách tốt hơn. Sử dụng chính kế hoạch của em ấy.
Mỗi người đều nên có khoảng thời gian vui vẻ cùng bạn bè và gia đình.
Nó sẽ là cách tốt nhất khả thi lúc này.
Mặt khác, nếu mối quan hệ hiện tại của tôi và Akari thay đổi trong vòng một năm rưỡi trước khi tốt nghiệp, kế hoạch của Akari sẽ phải thay đổi theo. Vì thế, có khi em ấy sẽ xem xét lại quyết định của bản thân luôn.
Chỉ cần chúng tôi thân thiết trở lại như những ngày thơ ấu, em ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ xó cái dự định kia đi.
“Mặc dù việc này có thể thành công......, nhưng sẽ rất khả nghi nếu tự dưng mình thay đổi chóng mặt vậy.”
Theo như quyển nhật ký kia, có vẻ Akari không hề hay biết việc tôi đã lục lọi phòng ẻm và đọc cuốn “Onii-chan” đó. Mà, tôi đã cực kỳ cẩn trọng để không lưu lại chút dấu vết nào. Vậy nên hy vọng nó sẽ an toàn, chí ít là bây giờ tôi biết mọi thứ đã ổn định.
Nhưng không được chủ quan, có một sự thật là nếu bạn cứ tự ý mà hành động, sớm muộn gì bạn cũng tự thắt cổ mình thôi.
Cái đầu tiên chúng ta cần là cách để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Sẽ thật kỳ quặc nếu tôi chủ động bắt chuyện với em ấy. Tôi cần phải tìm ra nó cho bằng được.
“Sao mà...... khó ghê vậy ta.”
Đồng thời tôi cũng phải lo ngại về những vấn đề trong tương lai. Dù sao thì, không được phép thất bại. Cứ từ từ, từng bước thật thận trọng là ổn.
“...... Được rồi, cứ để mặc Akari thêm chút và làm điều này trước vậy.”
Thiệt ra là tôi có vẽ trong đầu một kế hoạch khác từ đêm hôm qua.
Mà cũng không phải, nó giống một chiếc bảo hiểm cho chính tôi hơn là một chiến lược.....
Trước hết, tôi phải bàn bạc thật kỹ chiến lược này với Yoshiki và Nanami. Họ sẽ giúp tăng khả năng thành công của nó lên nhiều lần.
*********
“Thế nào mới là tốt nhất để làm thân với một người đang cực kỳ ghét bạn?”
“Hm... ‘một người’ nào đó, ý ông là Akari-chan?”
Tôi trả lời ngay tắp lự.
“Ừm thì,..... Yeah, ông đoán chuẩn vậy.”
Biết ngay là cậu ta hiểu tôi đang nói về ai mà. Y như tôi đã liệu trước.
Có thể mọi chuyện sẽ lệch khỏi đường ray nếu Yoshiki không biết ‘ai đó’ mà tôi đề cập tới và đưa ra lời khuyên bảo sai lầm.
Vẫn còn quá sớm, và mọi ý tưởng tôi nghĩ ra hòng ‘ngăn chặn kế hoạch của em ấy’ đang khiến tôi hơi phí thì giờ.
“Hể! Khai đi, sao lại muốn thay lòng đổi dạ thế?”
Yoshiki chất vấn tôi với vẻ thích thú.
Cũng đúng, nếu có người biết mối quan hệ thù địch này của anh em tôi, họ cũng sẽ hỏi một câu như vậy thôi.
“Eh, Không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ đơn giản không biết cơn thù ghét dai dẳng này sẽ còn kéo dài đến bao giờ.”
“Hmm...”
Âm thanh ngờ vực ấy, nói rằng cậu ta chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Một khoảng lặng ngay cuối câu là minh chứng rõ ràng nhất.
Dẫu vậy, tôi cũng không thể kể lý do thực sự ra được. Có hơi nhức nhối trong lòng, nhưng tôi phải khiến Yoshiki tin nó và giúp tôi một tay.
“Vậy là, ông muốn thân hơn với Akari-chan ư?”
Cậu ta hỏi và tôi gật cái nhẹ.
“Well, tôi chỉ có thể nói điều này thôi. Thế, Yusuke, liệu ông có nghĩ là tôi biết điều ông không biết không?”
“Huh? Không?”
Tôi ngu ngơ về câu Yoshiki vừa nói. Chẳng có cách nào mà người lạ ở ngoài lại biết được những điều mà ngay cả anh em ruột (Tôi) còn chẳng thể tìm ra nổi.
“Mà, ông nên khởi đầu mọi chuyện với một lời chào. Ví dụ như, nếu ông thích một người, ông sẽ luôn tìm cách để bắt chuyện với người ta. Ông cũng nên làm vậy đi, gửi lời chào tới em ấy xem.”
“Okay, tôi sẽ bắt đầu với một màn chào hỏi thân thiện.”
“Chuẩn, phải vậy chứ. Hai người là anh em ruột, vậy tại sao ông không thử nói ‘ngày mới tốt lành’ với em gái ông vào buổi sáng?”
Đó không phải ý tồi. ..... Huh, đúng rồi, chắc chắn nó không thể là một ý tưởng tồi được.
“Nhưng còn việc đón ngày mới cùng với một người mà em ấy không thích thì sao?”
“Hmmm, ông phải tự trải nghiệm cảm giác đó thôi. ....Tuy nhiên, ngay cả tôi cũng thấy không ổn với vụ này.”
Cơ mà, trường hợp của Akari lại là ngoại lệ.
Kể cả khi tôi chỉ nói ‘chào’, Akari hẳn sẽ hạnh phúc biết bao. Giống việc nhận được quà ấy.
“Hay là cả hai cùng đi về nhà? Ông và em ấy sống chung, nên có lẽ thôi nhé, ông có thể tản bộ về cùng ẻm..... Và đóng kịch kiểu việc ông gặp em ấy chỉ là tình cờ.”
“Đi về cùng nhau à....”
Tôi nghĩ mình đã hiểu được. Quá khó để bắt chuyện với em ấy, nhưng không phải là hoàn toàn ‘không thể’....... sẽ thế nào khi tôi giả vờ đó chỉ là sự trùng hợp?
“Ý của tôi là, sẽ tốt hơn nếu tạo lâp một tình huống khiến em ấy không thể không chú ý tới ông, nhỉ?”
“Một tình huống mà Akari phải để tâm đến tôi?”
“Ví dụ nè, giả sử Akari-chan đang rời trường một mình, và nhận ra bản thân gặp phải tình huống khiến em ấy bắt buộc phải phản ứng lại. Ông có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Ẻm sẽ thấy thằng con trai vừa ngã trước mặt ẻm là Onii-chan! Đối mặt với tình huống như này, dù có ghét ông đến thế nào, em ấy cũng không thể lờ đi được, đúng chứ?”
“Hi vọng là vậy.”
“Nhưng thế thì hơi quá lố, chẳng phải sao?” (Vẫn là Yusuke)
“Ừm, nó chỉ là ví dụ thôi. Túm cái quần lại, nếu Akari-chan hoàn toàn ngó lơ ông, thì phải làm em ấy không thể bỏ mặc ông nữa. Tôi không biết nhiều về Akari, nên tôi không dám đưa ra cách giải quyết cụ thể nào cho việc này...”
Tôi là anh trai của Akari, tôi hiểu chứ. Tôi phải làm điều đó.
Cậu ta không hề nói rõ ra nhưng tôi biết, tôi hiểu những điều Yoshiki nói với tôi nhiều như việc tôi ghét chúng vậy.
“Mà ông không một mình đâu. Ông nên cảm tạ vì đã có tôi ở đây. Tôi sẽ nói cho ông biết nếu tôi nghĩ thêm được gì từ vụ này.”
Không có chút gian dối hay lường gạt từ những lời thật lòng của Yoshiki.
“Tôi chắc chắn ông sẽ tìm ra giải pháp hợp lý cho tôi.”
Vì vậy nên cảm xúc của tôi đang lẫn lộn, cứ như thể tôi đang lợi dụng lòng tốt của Yoshiki.
Trước mặt cậu ấy, người luôn trân trọng tôi như thể anh em một nhà, tôi không dám nói, dù cho miệng tôi chuẩn bị mấp mé, tôi cũng chẳng thể thốt lên, “Dù ông không cố tìm cách giúp tôi tiếp cận được với Akari cũng không sao đâu.”
*****
“Bà nghĩ làm thế nào để làm thân với một người đang ghét bà hết phần thiên hạ?”
“Ông đang nói về Akari-chan sao?”
Một câu trả lời vào thẳng vấn đề cực kỳ nhanh chóng.
Và gương mặt quen thuộc ấy.
Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, và biết hầu như mọi thứ....
Tôi đã bị ấn tượng thoáng chốc nhưng vẫn vẫy vẫy bàn tay thay lời muốn nói “Không, không phải, ....”
“Ông biết câu hỏi lộ liễu lắm không? Đáp án chỉ có một, là Akari-chan.”
Tôi chỉ biết câm nín.
Chả phải tôi có ý định giấu diếm hay gì đâu, như với Yoshiki ấy, nhưng đoạn này thì có hơi khác tí. Bởi lẽ tôi là một thằng không hề có nhiều bạn.
“Thế, ông muốn làm lành với bé Akari?”
Tôi không chắc cụm từ ‘làm lành’ có đang dùng đúng ngữ cảnh, chỉ bởi đầu tôi chẳng thể nghĩ được từ nào phù hợp hơn để diễn tả nữa, nên đành gật đầu răm rắp.
Cũng là một ý hay khi luôn có bạn bè bên cạnh như thế này.
“Trước hết, tại sao ông lại bất chợt muốn thay đổi vậy?”
Cô ấy lườm tôi đầy nghi hoặc.
Bạn thuở nhỏ của tôi, Nanami Haruse, biết chuyện Akari và tôi từng rất thân hồi Tiểu học.
Cô ấy chắc đã chứng kiến mọi thứ từ những ngày còn đang ở Trung học. Đó là lúc chúng tôi bắt đầu xa cách nhau. Đáng buồn là tôi chấp nhận điều đó, và Nanami biết hết tất cả, từ một phía. (Note : Phía thứ hai là từ em gái, và biết thế quái nào nó bị Brocon chứ...)
Cô ấy hỏi về việc đột ngột thay đổi này cũng là lẽ đương nhiên, vì Nanami biết chuyện giữa chúng tôi....
“...Thiệt ra”
Tuy nhiên, mặc cho tôi và cô ấy có chơi với nhau từ hồi cởi truồng tắm mưa đến giờ, tôi không thể kể sự thật cho cô ấy được.
Nên phải ngụy tạo thôi...
“Tôi có một người quen, nói rằng cậu ấy đang thương thầm Akari. Cậu ta hỏi tôi có thể giúp để cậu ta thân thiết với em ấy hơn không. ..... Thông thường tôi sẽ mặc kệ luôn, nhưng tôi nợ cậu ta một ân tình, và cũng chẳng biết nói ‘không’ như thế nào nữa.”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng lời nói dối này để tiếp tục mạch truyện.
“Hmm...”
Mong là nó hiệu quả.
“Cơ mà nè Yusuke, ông có biết khá khó cho tôi để nói về chuyện này không?”
Đoạn hội thoại tiếp diễn rồi.
Có vẻ cô ấy vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng trong khoảnh khắc này, cô ấy đã tin vào nó.
“Dĩ nhiên. Ngay từ đầu, tới tôi còn chả hiểu sao Akari lại chủ động lánh xa tôi nữa mà.”
“Đúng rồi, chính nó!” Nanami thốt lên.
“Nếu cả ông cũng không hiểu việc đó, thì sao mà tôi có thể làm gì được. Theo như trí nhớ của tôi, chúng ta đang học Sơ Trung khi Akari và ông trở nên ghét bỏ lẫn nhau.”
“Uh huh, lúc đó tôi và bà đang năm hai và Akari học năm nhất. Tôi nghĩ việc này xảy ra trong khoảng thời gian tôi vừa bắt đầu vào Sơ Trung. Càng bất ngờ hơn nữa, tôi còn nhận được lời tuyên bố ‘Tránh xa tôi ra’ từ Akari.”
Với tôi hồi đó, câu ‘cạch mặt’ ấy là quá bất ngờ, và tôi phải đi hỏi ý kiến của Nanami.
“Vậy nên ông phải..... Hmmm, mà ông có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Tôi mà biết thì đã chẳng đi hỏi bà để xin giúp đỡ rồi.... Thật đấy, tôi không hề biết gì cả.”
Rõ ràng tôi đang nói dối chứ còn gì. Tôi biết quá nhiều, và giờ tôi mới là người gặp rắc rối.
Mặt khác, Nanami đang lắng nghe câu chuyện của tôi, và đáp lại , “Ừ nhờ,” với khuôn mặt viết rõ dòng chữ ‘hiểu chết liền’.
“Dù sao thì, Yusuke, ông muốn giúp cậu bạn gì gì đó, đúng không?”
“Well, đúng, tôi nghĩ thế. Kể cả tôi muốn khuyên cậu ta, tôi cũng đâu có biết sở trường, hay em ấy thích hoặc không thích những gì. Mặc dù tôi muốn giúp lắm, tôi vẫn phải cải thiện mối quan hệ này với Akari trước đã. Vả lại tôi không thể làm điều đó một mình.”
Khi tôi bộc bạch ra hết, Nanami trông lo lắng hẳn đi và bắt đầu vặn óc suy nghĩ.
Cuối cùng, sau khi ngẫm khá lâu.
“Được rồi, tôi sẽ lưu vụ này lại trong đầu.”
Tôi thắc mắc.
“Lưu lại?”
“Ừm, tôi sẽ đem nó theo. Tôi sẽ ôm nó về nhà và nghĩ xem mình có thể làm gì.”
Tôi có nghe lộn không đây.... cơ mà phải giữ mình thật bình tĩnh đã.
Nếu can thiệp quá mức vào đoạn trò chuyện này, cô ấy hẳn sẽ nghi ngờ tôi. Thôi thì sẽ tốt hơn nếu giao nó cho Nanami xử lý.
“Ờm, thế, xin lỗi nhưng tôi mong là. Nếu bà nghĩ ra bất cứ điều gì, tôi sẽ cảm kích lắm khi được nghe bà nói lại đó.”
“Yeah, cứ yên tâm đi.”
Dẫu có khác mục đích ban đầu mà tôi định hỏi Nanami, nhưng tôi sẽ tận dụng sự tốt bụng này của cô ấy.
“......Và nhé, sẽ tốt hơn nếu ông làm những điều này vì tôi, giống như ông đang làm cho Akari-chan.......”
“Hả? Bà vừa nói gì?”
“Oh, không, không gì hết. Tôi chỉ độc thoại nội tâm thôi.”
Tôi chưa thể nghe được câu nói ấy, mà hình như có đề cập đến Akari-chan thì phải. Liệu cô ấy đang vội nghĩ ra một kế hoạch sớm nhất có thể ư.