Hẹn hò với một cô gái trong ngày nghỉ, chả phải nó quá tuyệt zời sao?
Vậy nếu.....
Đi chơi với hai cô cùng một lúc, chà.... Không lẽ đây là harem ư?
Và sẽ như thế nào nếu tôi nói cho các bạn, rằng cô nào cô nấy xinh nghiêng thành đổ nước....Rõ là nó sẽ đỉnh hơn cả đỉnh nữa.
Nhưng...Mọi thứ sẽ hoàn hảo nếu mấy cô nàng xinh xắn đó không phải em gái và bạn thuở nhỏ của tôi.
Buổi chiều hôm thứ sáu, Nanami đã đưa ra đề xuất, “Cùng đi chơi và ngày nghỉ cuối tuần đi, chỉ ba người chúng ta thôi.”
Akari thì cố gắng từ chối lời đề nghị này, “Không đời nào, sao em phải đi với hai người chứ?”
Đoạn em ấy vừa nói thành lời suy nghĩ của mình, mẹ tôi đã về tới nhà. Hẳn đây sẽ là tiến triển câu chuyện có lợi cho phe chúng tôi....Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
“Ôi trời, Nanami-chan! Lâu lắm rồi nhỉ! Aha! Có phải ba đứa các con định dắt nhau đi chơi vào chủ nhật này không? Suy nghĩ đúng đắn để trở nên thân thiết hơn với nhau đó.”
Thế là mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa, nhờ câu nói đầy nghiêm túc của mẹ. Akari, người vừa trốn tránh lời mời của Nanami, phải lẳng lặng mà chấp nhận đi chơi chung.
Nhờ vụ này, tôi có thể chứng minh với mẹ về việc mối quan hệ giữa tôi và Akari ngày càng được cải thiện tích cực hơn. Mà đảm bảo em ấy đang rầu rĩ vì cuộc vui cuối tuần sẽ cản trở kế hoạch của ẻm.
Với sự tò mò trong tâm thức, tôi mở “cuốn sổ ấy” ra đọc.
[ Thứ 6, Mùng 10 Tháng 7
Mình thực sự đã được Onii-chan tiếp cận rất nhiều. Bởi, mình ngỡ như anh ấy đang dành nhiều sự quan tâm hơn cho em gái yêu quý của anh ấy, Onii-chan có ăn nhầm cái gì không ta?
Không có chắc lắm, chỉ là ‘có lẽ’ thôi...... Onii-chan đã đổ mình rồi à.
Phải làm gì giờ?... Kế hoạch của mình, phải làm sao đây... nhưng để khiến anh ấy trở thành của mình, mình phải bám theo ‘kế hoạch’ đã đề ra ấy.
Cơ mà không thể được, vì vài lý do bất cập, mà mình sẽ được đi hẹn hò cùng Onii-chan ❤️.
Onii-chan, anh đã trở nên nam tính hơn nhiều, Kyaaaaa! Mình điên mất thôi..... ❤️.
Yêuuuuuuuuu anh ❤️.]
Một mớ suy đoán cực kỳ sai lầm đang được liệt kê trong đây.
Nanami, cô nàng chủ động đứng ra ngỏ lời tới em, được gọi thân thiện trong ‘sổ ghi chú’ là “lý do bất cập”.
Cái cách hành văn này, như thể nói lên cuộc hẹn này là của riêng hai ta, phải chứ Akari?
Anh muốn em hối lỗi với Nanami ngay.
....Ờm, tầm này thì, chả ích gì đâu khi Akari lầm tưởng rằng tôi đã yêu em ấy mất rồi?
Cũng thật nhẹ nhõm khi Nanami không được đề cập trong ghi chú. Giờ mà mọi thứ tiến triển như đã định, thì Akari sẽ buộc phải hủy bỏ kế hoạch của em ấy.
Tuy vậy, bỏ cái ‘kế hoạch’ đó sang một bên, tôi có linh cảm xấu về việc sẽ có vài vấn đề khác phát sinh.
***
Chuẩn bị 11 giờ đúng theo kim chỉ của đồng hồ.
Vẫn có gì đó không ổn.....
Tôi tự hỏi nếu đó là kế hoạch Nanami đã đề ra, nhưng gặp mặt để bàn bạc ngay tại nhà tôi là méo ổn tí nào. Lỡ đâu em ấy về và bắt thóp được hai đứa thì sao.
Băn khoăn khá lâu, tôi rời khỏi lãnh địa riêng và tiến tới phòng khách để giết thời gian một chốc, trong lúc chờ đợi.
“Ah!”
Akari đang ở sẵn trong đó khi tôi bước chân vào. Em ấy đã sửa soạn xong xuôi cả rồi. Tôi có hơi bị bất ngờ.
Em ấy ngồi trên ghế sofa, với bộ đồ đi dạo phố trông thật giản dị. Một nét đặc trưng ở em ấy.
Vậy nhưng em ấy vẫn lờ tôi đi và chăm chú vô màn hình TV.
Mới vừa đây, tôi đã tính quay về phòng của mình.
Ơ....đây không phải thời điểm quá thích hợp để bắt chuyện còn gì.
Rồi tôi ngồi xuống chiếc sofa ngay cạnh.
Tôi thoáng chợt nhớ về cú Kabedon vô tình xảy ra hôm nọ.
Sự thật đã được chứng minh, Akari rất dễ bị tổn thương với những tình huống không thể lường trước. Thường ngày, em ấy sẽ trưng ra một khuôn mặt điềm đạm và kiên định, nhưng lúc biến cố bất ngờ kia diễn ra, em ấy tỏ vẻ hoảng loạn và khuôn mặt điềm tĩnh kia cũng bay biến đi đâu mất.
Thế nên giờ là cơ hội tốt nhất để bắt chuyện với em ấy, bằng một cách khác biệt. Đảm bảo Akari sẽ lại lơ tôi đi nếu tôi làm mấy hành động bình thường suốt tuần qua, vậy thì phải nói gì đó khiến em ấy chú ý đến mình.
Những từ mà tôi chưa bao giờ nói, có thể là những tài nguyên tốt nhất trong khoảnh khắc này.... Nào, thử nó ngay thôi.
“Akari...!”
Tôi gọi tên em ấy, người vẫn đang bám dính với sofa.
“Em trông thật tuyệt trong bộ trang phục này. Dễ thương lắm.”
À thì,
Đây là điều đương nhiên khi khen ngợi cách ăn mặc của một cô nàng trước buổi hẹn. Kể cả cho đó là em gái tôi đi chăng nữa. Nên cứ nói ra thôi.
Mà phải nói thật với mấy bố này...
Em gái Akari của tôi, mang một vẻ đẹp hoàn mỹ, và bất kì ai từng nhìn vào em ấy đều có chung một lời nhận xét, rằng em ấy siêu dễ thương.
Nên những câu ngợi khen em ấy của tôi là thật lòng.
“....”
Em ấy không hề hoang mang, vẫn hướng đôi mắt về TV với vẻ mặt kiên quyết, nhưng không che giấu được chút sắc đỏ kia.
Đã dự đoán là sẽ như thế rồi..... nhưng nó quả khiến tôi muốn đào cái hố để chui xuống khi phải nói điều này ra.
Oh, cái gì thế... Có một nụ cười kỳ cục trên mặt em kìa Akari.
Em đang cố kìm lại ư?
“....”
Chỉ có sự im lặng tuyệt đối. Tôi không biết chả nhẽ một người nhận được lời khen từ tôi lại xấu hổ đến mức không thể nói gì cả. Tôi chán nản và chẳng còn gì để bồi thêm.
Ý tôi là, em ấy đang cuống cuồng cả lên, bạn sẽ nhận ra dù không biết về sự tồn tại của ‘cuốn nhật ký’.
Trong đầu em ấy đang diễn ra cái gì thế nhỉ...
Và với mấy người cũng đang gặp khó khăn như này, tôi chỉ muốn nói là.... (câu tiếp theo)
--Ping-pong
... Là tiếng chuông cứu rỗi đây rồi.
“Oh, chắc hẳn là Nanami!”
Tôi tự nhủ rồi đi về phía cửa trước.
Phew, cảm tạ trời đất...
“Chào buổi sáng, Yusuke.”
Tôi mở cửa ra, và chứng kiến một tuyệt sắc giai nhân đang đứng trước cổng.
Đây không phải lần đầu tiên tôi đi chơi với Nanami. Chắc tại vụ Kabedon mà giờ, tôi cũng đang nhìn Nanami theo cách đó.
Trái ngược với Akari, cậu ấy vận mấy bộ sặc sỡ với màu sắc tươi sáng. Không hiểu sao tôi cảm thấy cả hai người đều rất cá tính trong khâu diện đồ.
“May quá, thiệt tốt là bà đã tới.”
“Không có chi. Akari-chan đâu rồi?”
“...Chờ chút, để tôi kêu em ấy ra.”
Vừa mới quay người lại xong...
“Xin lỗi vì đã để chị chờ.”
Đúng người đúng thời điểm, Akari ngay lập tức xuất hiện.
“Được rồi, giờ cả ba đều đã ở đây, khởi hành thôi nào.”
Theo lời chỉ đạo đó, chúng tôi rời khỏi tư gia.
Nanami đi kề bên tôi, còn Akari theo sau hai đứa.
Rồi đây....Chúng tôi sẽ đi những đâu?
“Ehm...Akari-chan, có chỗ nào em muốn ghé qua không?”
Đang dạo bước tới ga tàu, Nanami hỏi Akari.
Vì tôi không có cách nào giao tiếp được với Akari, chúng ta sẽ làm theo loại hình giao tiếp sau : “Akari (nói) với Nanami” và kế đó là “Nanami với tôi”.
Giống hệt cái trò nối chữ ngu xuẩn nào đấy, nhưng ít nhất với thứ này, bạn sẽ biết được nội dung của cuộc trò chuyện từ những người bên cạnh mà không cần phải nói chuyện với người kia nữa. Vậy nên đây là cách duy nhất khả thi.
“Không, chả có gì đặc sắc.”
Em ấy ra vẻ cáu kỉnh và để lộ thói xấu quen thuộc - ‘không hề hứng thú’.
“Hmm, không sao. Nhân tiện, ông thì như nào, Yusuke?”
“Cũng thế à... Tôi không có một nơi đặc biệt nào trong tâm, nên bà quyết định nó nhé, Nanami.”
“Okay, vậy trung tâm thương mại ngay trước nhà ga thì sao? Chúng ta có thể đi đến đó chơi mà chẳng cần lý do.”
Quả thực đó là một nơi khá tốt.
Trung tâm thương mại là nơi cung cấp các loại thời trang mĩ phầm, như ba-lô, túi, giày, các trò chơi giải trí, và rất nhiều thứ linh tinh. Đồng thời nó cũng là một nhà hàng cỡ lớn trá hình.
Một nơi khá phổ biến.
“Rồi, đi thôi!”
Như vậy, điểm đến đã được quyết định.
Một ngày dài dằng dặc chuẩn bị được bắt đầu...
*
*
*
Sau một quãng khá dài, chúng tôi rốt cuộc cũng đặt chân tới trung tâm thương mại này.
Nhưng,
“Ờm, chúng mình đến nơi rồi, cơ mà hình như có một chút.....” (vấn đề)
Đích thị là địa ngục trần gian với cơ số người mà con mắt của tôi khó có thể thấy hết, như thể đang đi chơi lễ hội vậy.
Tôi có nghĩ về việc ra ngoài chơi mà không có mục tiêu cụ thể nào.... Nhưng nếu nhận định tình hình bây giờ... chúng tôi sẽ chỉ phát mệt mất thôi.
“Tôi muốn đi ăn gì đó trước, mà hai người thấy rồi đấy, nhà hàng chắc là chật cứng rồi.”
Phải rồi, sắp tới giờ ăn trưa và nhà hàng này sẽ đắt khách lắm đây.
“Có lẽ chúng ta nên tới cửa hàng trước và khám phá vài thứ nhỉ?”
Tôi gật đầu với ý kiến của Nanami. Akari vẫn câm nín, nhưng nếu là vậy, chắc là ẻm cũng nhất trí rồi.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với nơi nào trước?”
Tôi không có nơi cụ thể nào mà bản thân muốn đến giống Akari. Cứ nên đi theo Nanami sẽ tốt hơn.
“Hmm, hai người sẽ ổn chứ?”
“Tôi không bận tâm đâu.”
Nghe ấn ý rợn cả người.
“Thiệt sự ổn với em không, Akari-chan?”
“Em không quan tâm.”
“Okay, thế thì theo tôi! Cách đây có chút xíu hà.”
Anh em tôi đi theo Nanami và tới nơi.....
“Tiệm đồ bơi? Cái - tại sao?”
Tôi nhận ra ngay tức thì bởi mấy con Ma-nơ-canh đứng ngoài cửa tiệm. Đây là chỗ kinh doanh, buôn bán đồ bơi. Quan trọng hơn chúng tôi đang ở...tiệm đồ bơi nữ.
“Đây là cửa hàng nổi nhất trong thành phố đó. Hè tới đít rồi, và tôi đang nghĩ tới việc mua một bộ đồ bơi mới.”
“Khoan đã nào Nanami, tôi biết mình đã nói ổn với mọi nơi nhưng mà.... chỗ này thì có hơi...”
“Nó đâu có sao nhỉ. Thấy chưa, có vài tên cũng đang ở trỏng kìa, đúng chứ?”
Nhìn vào cửa tiệm, tôi quan sát được có vài người khách là nam giới. Tuy nhiên, họ đến đây với bạn gái của mình.
“Thôi, tôi sẽ chờ ở ngoài, hai người cứ vô lựa đồ bơi đi...”
“Không nhé... Ông sẽ phải lựa đồ bơi cho chúng tôi.”
“Sao cơ?”
“Chính là thế đó! Ông phải giúp tụi này chọn được bộ hợp nhất, đó là lý do chúng ta đến đây, hiểu chửa?”
“Chọn ư? Nhưng sao lại là tôi?”
“Chờ chút đã....”
Lúc tôi đang rối bời, Akari, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng dưng lên tiếng,
“Em vừa nghe, CHÚNG TÔI!”
“Huh? Em không muốn mua một bộ à? Ok vậy chỉ chị thôi, chị không để ý đâu.”
Nanami thản nhiên đáp lời.
“Cũng chả sao. Em sẽ xem qua vài thứ luôn.”
Akari đi lên trước và bước vô trong cửa tiệm.
Để lại tôi và Nanami ở phía sau, Akari nhanh chóng tiến vào. Chả giúp nổi nữa. Khi tôi chuẩn bị theo chân Akari vào tiệm, Nanami bắt đầu thủ thỉ...
“Việc cùng đi mua đồ bơi để thể hiện tình cảm của ông cho Akari... Một lý do chính đáng cho buổi đi chơi hôm nay phải không nè?”
“Lý do chính đáng cho hôm nay? Đừng nói là chúng ta sẽ đi bơi luôn đấy nhé?”
“Yeah, thế nên tôi mới cân nhắc việc mua một bộ đây.”
Nanami vừa cười vừa nói mấy câu châm chọc ấy, còn tôi chỉ biết cười khổ cho qua.
Lỡ đâu cậu ta còn nghĩ gì khác trong đầu thì...
Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi tôi đến cửa tiệm này. Chả nói tới việc nơi này có đang nhiều con trai hay không, cửa hàng này chỉ bán mỗi đồ bơi dành cho nữ.
Cảm giác bị bỏ lại sao mà tồi tệ kinh khủng như này chứ.
“Nè! Ông thích bộ nào hơn?”
Giữa lúc đnag lo lắng bồn chồn, Nanami bước đến chỗ tôi với hai bộ đồ bơi trên hai tay. Cả hai đều là những bộ thuộc kiểu bikini dễ thương... Tôi phân vân về quyết định của chính mình.
“Umm...”
Hai bộ đồ bơi trên tay Nanami, chúng thật sự khác biệt với nhau.
Một bên là dạng áo tắm hơi lòe loạt với hoạt tiết bông hoa.
Một bên còn lại là màu trắng tinh khiết, dành cho những người trưởng thành.
Để mà nói thật lòng mình, tôi nghĩ Nanami mặc bộ nào cũng tuyệt hết... Dĩ nhiên cô ấy sẽ không chấp nhận câu trả lời đó đâu.
“Tôi chuẩn bị thử chúng, hãy nêu cảm nhận của ông sau đó nhé.”
Trông tôi đang lưỡng lự, nên Nanami bẽn lẽn rồi bước vô phòng thay đồ. Ah, biết ngay mà, thể quái nào mà chả diễn ra như này...
“Mà, năm ngoài mình đã được chiêm ngưỡng cô ấy trong bộ đồ bơi, nên chắc sẽ ổn... thôi.”
Tôi nhớ lại vài kỷ niệm năm ngoái, tôi đã đi biển với các thành viên thuộc câu lạc bộ tôi tham gia.
Nghĩ lại thì, Nanami dạo đó hình như nổi bật hơn hẳn các thành viên khác trong câu lạc bộ.
Có lẽ năm nay chúng tôi sẽ lại đi đâu đó. Tôi không chắc mình sẽ bơi hay gì, nhưng nếu là thế thật, tôi cũng nên chuẩn bị cho bản thân một chiếc quần bơi.
...Phải! Nên lựa chúng thật đàng hoàng.
Tôi lẽo đẽo theo sau Nanami và chờ ngay trước khu thay đồ.
“Hmm? Akari cũng nên mặc thử đi.”
Akari lặng lẽ bước vào một phòng thay đồ khác. Em ấy cũng đang cầm trên tay hai bộ.
Tình hình khá khả quan, liệu tôi có phải chọn đồ bơi cho em ấy nữa không ta.
“Tôi vẫn chưa biết bộ nào hợp hơn.” Nanami kêu lên,
Akari thì cứ im lặng vậy thôi.
Chắc là tôi nên ngó ngàng một thứ khác trong này, mà đây là tiệm đồ bơi nữ mà, làm vậy thì có hơi kỳ.
“He~ya, trông thế nào?”
Cả hai phòng thay đồ đều được vén rèm lên.
“Sao nào? Tôi trông ổn với nó chứ?”
Trước tiên là Nanami đang diện bộ áo tắm hoa hòe lúc nãy. Nó hoàn toàn ăn khớp với tính cách vui vẻ của cậu ấy.
“Tôi nghĩ nó khá hợp. Bà mặc chúng trông đẹp lắm.”
Không thể không bị thu hút bởi dáng vẻ nõn nà ấy.
Lạ thiệt, tôi đã từng thấy Nanami mặc áo tắm năm ngoái, và chưa kể tôi đã quen với điều này từ lúc nhỏ... Thế quái nào bây giờ tôi lại thấy xấu hổ thế này?
“Mình tự hỏi liệu nó có ổn không...”
Nanami ngắm nhìn chính mình trong tấm gương lớn đằng kia.
Tôi tự hỏi sao phải làm vậy? Nanami trông quá là đẹp đi ấy chứ!
“Mình sẽ thử luôn bộ còn lại, để cho chắc.”
Dứt lời, cô ấy kéo rèm cửa của phòng thay đồ lại và chuyển sang bộ thứ hai.
Nhiệm vụ lựa đồ bơi cho mấy gái có vẻ khó... hơn tôi tưởng tượng.
- Tôi nên suy nghĩ kỹ càng cho vụ này.
“...”
Tự dưng, tôi nhận thấy một ánh mắt từ phía sau. Ơ khoan! Nghĩa là...
“...”
Quay người trở lại, đôi mắt của tôi va vào Akari, người đứng nhìn tôi nãy giờ với bộ đồ bơi ấy. Em ấy nhận ra cái nhìn của tôi và nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Akari đang khoác trên mình bộ áo tắm màu đen trông cực xinh.
Thông thường, em ấy không phải kiểu người sẽ phối cho mình mấy bộ quần áo quá nổi bật, nhưng lần này với bộ đồ bơi đây lại là một lựa chọn dị hoàn hảo.
“E-Em đã thay đổi rồi! Hoàn hảo! Iêm đẹp lém!”
Khác xa so với khi tôi khen em ấy ở nhà sáng nay. Giọng tôi hơi chùng xuống tí...
Đôi ngươi này đang dán chặt vào em ấy.
Thằng đần này! Đừng có tia Akari nữa coi.
Ngay cả khi em ấy là đối tượng hẹn hò trong một ngày... Thì vẫn là em gái ruột của tôi. Không ổn rồi. Tôi cứ cố thuyết phục bản thân trong vô vọng, nhưng lại thực sự xấu hổ khi đối diện với một góc nhìn mới về em ấy, khiến tôi cứ mải nhìn Akari mãi không thôi.
Cũng vào lúc ấy, Akari quay trở lại và nhìn vào tôi, ánh mắt hai người lại tìm đến nhau một lần nữa...
Cái nhìn của cả hai hòa quyện vào nhau, khiến tôi lẫn Akari không thể nói thành lời được.
Tâm trạng lúc này, tôi nên giải thích nó như thế nào?Và ngay khi đó là cơ sự gây nên diễn biến tiếp theo của câu chuyện...
“Cái này cũng tốt nè.”
Tôi tình cờ nghe được một khách hàng nữ đang lựa đồ bơi ở dãy kế.
“Um, nhưng không phải nó hơi hở hang à?”
“Không hề nha! Trông bà tuyệt lắm ý.”
Hmm, chỉ là mấy vị khách bình thường. Chẳng có gì để lo cả.
Giá mà là như vậy...
“-- --!”
Nghe được giọng nói lạ, Akari liền nắm tay tôi kéo vào trong buồng thay đồ, sau đó kéo rèm lại. Trông em ấy vội thế nhỉ, và tôi thì đang tâm can lẫn lộn về cái thứ đang diễn ra.
“Ah, Aka--”
Vừa chuẩn bị thốt lên, miệng tôi đã bị Akari che đi với bàn tay nhỏ nhắn của em ấy.
Bầu không khí khó xử lúc nãy đâu rồi?
Ah, tôi không hiểu sao lại phải vội như thế? Nhưng tình hình hiện tại có vẻ không ổn cho lắm.
Để mà nói ra lý do, thì phòng thay đồ chỉ dành cho một người sử dụng. Thế nên tất yếu, kích cỡ của nó cho hai người là không đủ.
Thêm nữa, Akari lại còn đang mặc đồ bơi... diễn tả sao nhỉ, em ấy đang để lộ hết phần da thịt kín đáo thường ngày, trừ những chỗ nhạy cảm.
“Ok, anh hiểu rồi... Anh sẽ giữ im lặng, nên là... làm ơn”
“...?”
Cuối cùng em ấy cũng nhận thấy tình huống hiện tại và cố lui ra để giữ khoảng cách với tôi.
“Này... Nguy hiểm.”
Akari chuẩn bị va vào vách với một đà hơi mạnh... Tôi nắm lấy tay em ấy và kéo em lại phía mình.
Ah! Lạy chúa tôi ơi.
“Em ổn chứ?”
Tôi vừa đỡ em ấy khỏi bị ngã. Nhưng có nhìn ra sao đi nữa, chúng tôi đang ôm lấy nhau...
“...!”
Ánh mắt cả hai lại chạm vào nhau... Đôi mắt Akari trở nên long lanh hơn bao giờ hết và hai gò má đang chuyển dần sang màu đỏ.
Thời gian như ngưng lại vào khoảnh khắc đó.
“Ah! Xin lỗi...”
Tôi từ từ buông em ấy ra để ẻm không bị đập vào tường, đồng thời di chuyển cánh tay khỏi bờ lưng em ấy.
Đừng dùng ánh mắt đau buồn đó nữa... Đừng nhìn anh đầy tiếc nuối vậy chứ...
Nó... không được rồi. Tôi nhìn thấu được em ấy đang nghĩ gì. Khuôn mặt đó thật dễ đoán... kể cả là có đang mắc kẹt trong tình huống như này.
Tôi quay về phía rèm cửa và nhìn qua nó. Khi ấy một bạn nữ có vẻ là người nói chuyện vừa nãy, xuất hiện ngay đấy.
Ồ hiểu rồi, đây là tất cả những gì đang xảy ra.
Hai cô gái ấy trông quen quá.
Hình như họ nằm trong số mấy người vây quanh em ấy hôm trước.
Tôi không chắc lắm, nhưng với phản ứng này của Akari, thì những suy đoán đó là có căn cứ. Hiển nhiên em ấy sẽ xử sự như vầy nếu có ai đó thấy Akari đi lựa đồ bơi với một đứa con trai.
Phải rồi... với một thằng như tôi.
Tuy nhiên, đây là cửa hiệu đồ bơi dành cho nữ. Lỡ như xuất hiện một người đàn ông trong phòng thay đồ, sẽ có một chút phiền toái đây.
Tôi không thể cứ đi ra như thế được, Nanami thì đang ở một buồng khác.
Trên hết...Akari đang đứng cạnh tôi với bộ đồ bơi gợi cảm.
Gulp, phải đợi thời điểm thích hợp để lòi đầu ra thôi.
Tôi cởi giày và xách chúng lên giấu khỏi đoạn có thể nhìn qua kẽ hỡ của rèm.
Hmm,giờ mà ở gần rèm thì có khả năng bị phát hiện rồi bế lên phường mất. Tốt nhất lùi ra xa nó một tí.
Vừa nghĩ vừa làm, tôi liền lùi về phía bức tường...
“Hmph!”
Cảm giác mềm mại khủng khiếp đang lan truyền qua chân tôi.
Khoái cảm tôi chưa từng biết đến trước đây. Một sự ấm áp có đôi phần mộc mạc.
Độ mềm mại này là thế nào đây? Nó kiểu gần như một loại nhung lụa ấy.
Tôi tò mò nhìn xuống chân mình và quan sát...
“Ah!”
Ngay lúc này, tôi mém tí nữa muốn hét lên.
Bộ quần áo mà Akari cởi ra để thay đồ bơi, đã được xếp gọn và để ngay đây. Và quả quần lót màu đen cũng trong đống đồ phải thay ra, đang ở dưới chân tôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Hiện giờ tôi đang đạp lên ....của Akari....
“Anh xin lỗi!”
Không thể tin là tôi đã quýnh hết cả lên.
Khoảnh khắc tôi cố dùng thân thể để di chuyển cái chân hư đốn của mình, tôi bị mất thăng bằng. Tất cả là tại cái quần lót.
*Trượt*
“...?”
*Thình thịch*
Tôi đang kẹt trong tư thế ôm ấp Akari gần nhất có thể.
Có thể nói sự cố này giống vụ Kabedon mấy ngày trước. Khác ở chỗ, lần này tôi đang bao phủ toàn bộ cơ thể mảnh mai của Akari.
“Ah...”
Giọng nói ngọt ngào của em ấy khẽ vang, cùng một mùi hương lan tỏa phía sau lưng lọt vào khứu giác của tôi, chúng tôi của hiện tại, đang rất rất gần nhau.
Tôi đang được cảm nhận hơi ấm từ làn da mềm mại trần tục đó!
“Anh rất xin lỗi!”
Tôi lập tức ngả người về phía trước và hối lỗi với em ấy.
Akari thì chết đứng với gương mặt lặng thinh.
Tôi vừa làm cái gì vậy trời...! Việc này giống như...!
“Không thể nào? Yusuke chạy đâu rồi.”
Khi mà cả hai đứa đang bối rối cùng cực , tôi nghe được một tông giọng thân thuộc phía bên vách. Là Nanami, người vừa thay bộ áo tắm thứ hai xong và vén tấm màn ra.
“Hay là cậu ây đến nhà vệ sinh rồi? Mình muốn cậu ấy chỉ tập trung vào mình vì mình đã trưởng thành hơn...”
Thứ lỗi cho mình Nanami, mình không nghĩ có thể lộ diện bây giờ....
“Hừm, nếu cậu ấy không có ở đây, thứ này chẳng hữu ích nữa. Thử thêm cái khác mới được.”
Vừa nghe tiếng màn kéo vô, Giọng của Nanami chốc lát đứt quãng. Cô ấy hình như quay trở lại để thay đồ rồi.
“Akari-chan... em xong chưa.”
Nanami hỏi thăm.
Nhưng Akari vẫn đang đứng như trời trồng, và lời nói của Nanami chẳng thế tới được em ấy.
Một lúc sau...
Tôi liếc ra bên ngoài và xác nhận hai cô gái lúc nãy đã đi chỗ khác rồi.
Well, Akari không cho phép tôi rời đi. Nhưng để thoát khỏi đây... sẽ không còn khoảnh khắc nào như thế này nữa đâu.
Vậy nên, vừa ngó nghiêng ngó dọc, tôi chầm chậm rời khỏi phòng thay đồ và trở lại trước buồng của Nanami.
“Oh, ông quay về rồi.”
“Uh-huh, yeah... Tôi phải sử dụng nhà vệ sinh.”
Trong lúc ngụy biện cho quãng thời gian vắng mặt vừa nãy, tôi ngắm Nanami trong một bộ áo tắm mới.
Haah! Mừng là mình không bị tóm.
Sau đó, tôi chiêm nghiệm thêm những phong cách khác nhau từ mấy bộ đồ bơi cậu ấy lựa, và quyết định đã đến thời khắc chọn và mua hàng. Phán quyết cuối cùng là bộ áo tắm hoa hòe đầu tiên.
Tôi không chắc nó là một bộ đồ bơi phù hợp nhất với cô ấy, nhưng đó là cái khiến tôi biểu lộ cảm xúc nhiều nhất.
Còn phía bên kia, Akari đã không còn ở nơi này nữa. Em ấy đã hoàn tất việc mua sắm và đang ngồi đợi một mình ở băng ghế trước cửa hàng.
Phải nói tôi rất tò mò về bộ áo tắm mà ẻm đã chọn.
Thế nhưng làm sao tôi đối diện với Akari sau ngần ấy việc đây...?