Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7904

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1516

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

5 37

Ma thuật thư của zero

(Đang ra)

Ma thuật thư của zero

虎走 かける;Kobashiri Kakeru

Nàng ấy đề nghị sẽ đưa ta trở về hình thái ban đầu. Đổi lại, ta phải làm vệ sĩ cho người, là người đồng hành cùng người trên hành trình lấy lại quyển ma thư đã bị đánh cắp.

6 58

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

(Đang ra)

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

Lilia đối đầu Hazuki cuộc chiến nảy lửa giành lấy trái tim của chủ nhân chính thức bắt đầu!

5 26

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 - Chương 5: Lễ nhập học lần thứ hai

Nole: mikayy ;3.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Xin mời... Đại diện tân học sinh năm Nhất, Suzuhara Masaomi.”

“Vâng.”

Lễ nhập học…

Ngồi ở hàng ghế đầu, tôi khẽ cười gượng trong lòng rồi đứng dậy.

Tại sao tôi lại phải đứng đây đọc diễn văn chào tân học sinh chứ?

…Trước khi time leap, tôi cũng thuộc dạng học khá, đỗ vào được một trường đại học công lập có tiếng, thậm chí còn đạt top 100 trong kỳ thi thử toàn quốc.

Nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ dừng lại ở mức 'học khá'. Kỳ thi vào Học viện Shichibou quả thực là một 'hang động ma quỷ' nơi tập trung những học sinh giỏi nhất cả nước. Toàn những thành phần đặt mục tiêu vào thẳng Đại học Tokyo hay Đại học Kyoto.

Ban đầu, tôi còn khá tự tin nghĩ bụng “Dù sao thì cũng chỉ là thi cấp ba thôi mà? Ta đây đã là người từng trải, từng vượt qua kỳ thi đại học rồi cơ mà?”

Nhưng sau khi xem qua đề thi thử của Học viện Shichibou thì tôi không còn chill được nữa.

Tôi bèn lao vào học tập một cách nghiêm túc.

Mỗi ngày tôi chỉ ngủ bốn tiếng. Vận dụng những phương pháp học tập đã được rèn luyện qua kỳ thi đại học, tôi dồn toàn lực vào việc ôn luyện.

Nhờ vậy mà tôi đã đỗ, nhưng…

“Đỗ Thủ khoa đúng là hơi quá rồi…”

Kết quả là, tôi đã thi đỗ với vị trí 'Thủ khoa'.

Mà như thế này thì nổi quá… Chiếc huy hiệu hình ngôi sao bảy cánh bằng Vàng lấp lánh được gắn trên ngực này.

Thất Mang Chương.

Học viện Shichibou với chủ trương 'trọng học lực', trao huy hiệu Vàng, Bạc, Đồng cho ba người có thành tích cao nhất trong kỳ thi đầu vào. Những học sinh đeo huy hiệu này sẽ được ăn trưa miễn phí tại căn tin, được trường chi trả tiền mua sách tham khảo và nhận được nhiều ‘ưu đãi’ khác.

Thất Mang Chương sẽ được thay đổi sau mỗi kỳ thi lên lớp. Việc tôi mang huy hiệu Vàng đồng nghĩa với việc tôi là thủ khoa năm Nhất.

Tôi vốn không muốn gây sự chú ý... nhưng thôi thì đành cố gắng chịu đựng đến năm sau vậy.

“Ồ. Cậu ta là thủ khoa năm nay sao?”

Khi bước lên bục phát biểu, tôi nghe thấy hai người đàn ông trung niên trong số các khách mời đang nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

“Cậu ta không đeo kính nhỉ. Thời của tôi ai cũng học đến cận thị hết cả.”

“Nghe nói chất lượng học sinh cũng đang giảm dần theo từng năm. Chẳng lẽ là do tình trạng ít trẻ em sao?”

“Ít trẻ em cũng là một phần, nhưng quan trọng hơn là giới trẻ ngày nay thiếu ý chí. Thiếu ý chí!”

Hai người này… Đúng là mấy ông bố thời Showa.

Hai người có biết tôi đã vất vả thế nào để thi đỗ không hả? 

Tôi định bụng sẽ hoàn thành bài phát biểu một cách bình thường thôi, nhưng có lẽ tôi nên làm họ bất ngờ một chút.

Đứng trên bục, tôi khẽ hắng giọng rồi bắt đầu bài phát biểu mà không cần nhìn vào tờ giấy đã chuẩn bị trước.

“Hôm nay, tôi xin chân thành cảm ơn nhà trường đã tổ chức một buổi lễ long trọng như thế này cho chúng tôi. Thay mặt cho toàn thể tân học sinh, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất.”

Rồi tôi hướng về phía các khách mời ở bên trái.

“Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn chân thành đến quý vị khách quý đã dành thời gian quý báu đến tham dự buổi lễ hôm nay.”

Tôi cúi gập người.

“Tôi vô cùng vinh dự khi được trở thành học sinh Khóa 69 của ngôi trường với bề dày lịch sử và truyền thống này.”

Lần này, tôi nhìn về phía các giáo viên ở bên phải.

“Kể từ giờ phút này, chúng tôi sẽ nỗ lực hành động với tinh thần trách nhiệm cao nhất với tư cách là học sinh của Học viện Shichibou. Chúng tôi nguyện cùng bạn bè học tập, rèn luyện bản thân, nỗ lực hết mình để theo đuổi ước mơ. Kính mong thầy Hiệu trưởng, quý thầy cô và các anh chị tiền bối sẽ tiếp tục quan tâm, chỉ bảo và giúp đỡ chúng tôi. Trên đây là toàn bộ bài phát biểu của đại diện tân học sinh. Xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”

Cuối cùng, tôi cúi gập người một lần nữa.

Một khoảng im lặng bao trùm cả hội trường, sau đó là những tiếng vỗ tay rải rác, rồi dần dần lan rộng ra khắp khán phòng.

“Ghê vậy…”

“Thật sự là cậu ta bằng tuổi bọn mình sao…”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước bài phát biểu vô cùng ‘mướt’ không cần giấy tờ của tôi, hai người khách mời vừa xì xào tôi cũng há hốc mồm. So với việc phát biểu trước hội đồng cổ đông của công ty thì chuyện này chẳng có gì áp lực cả.

Dù sao có thất bại cũng chẳng bị phạt gì.

“!”

Khi bước xuống bục, tôi bắt gặp ánh mắt của người vợ tương lai đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Arisugawa Yuki.

Trên ngực cô ấy cũng được gắn một chiếc Thất Mang Chương bằng Bạc.

Điều đó có nghĩa là cô ấy đã đỗ Á khoa.

Trong thoáng chốc nghĩ “Đúng là vợ mình có khác!”, nhưng tôi chợt nhận ra…

Không lẽ, trước đây cô ấy là thủ khoa sao? Vậy nghĩa là chính tôi đã cướp mất bài phát biểu lẽ ra thuộc về cô ấy à?

“Lần tới tôi sẽ không thua cậu đâu!”

Khi tôi đi ngang qua, cô ấy khẽ lẩm bẩm điều gì đó…