Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 124

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5334

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 85

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 86

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 22

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 - Chương 7: Công cuộc chinh phục bắt đầu

Nole: .mikayy ;3.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một tuần đã trôi qua kể từ lễ nhập học, tôi quyết định dành thời gian quan sát Yuki.

So sánh giữa Yuki của hiện tại, một nữ sinh trung học, và Yuki mà tôi biết, một người phụ nữ trưởng thành tìm để ra sự khác biệt.

Yuki bây giờ… Tóm gọn trong ba từ: ‘Học, học nữa, học miết’.

Không giao du với bất kỳ ai, cứ hết giờ học là cô ấy lại nhanh chóng ra về. Ngay cả giờ nghỉ giải lao, Yuki cũng chỉ im lặng đọc sách tham khảo môn Toán.

Việc thua tôi trong kỳ thi nhập học khiến cô ấy khó chịu đến vậy sao?

Tôi nhớ lại lời cô ấy lẩm bẩm trong lễ nhập học: “Lần tới tôi sẽ không thua cậu đâu.”

“Dù sao thì, biểu cảm đó cũng dễ thương đấy chứ…”

Nếu tôi ở một mình thì chỉ là một kẻ cô độc, nhưng ở cô ấy người ta cảm nhận được 'tự nguyện' chọn lựa cô đơn.

Một sự kiêu hãnh, một vẻ đẹp lạnh lùng tựa như con sói đơn độc.

“À, Arisugawa-san. Tớ có chuyện muốn nói, cậu có rảnh không?”

Một nam sinh tiến đến bắt chuyện với Yuki.

Tôi không nhận ra cậu ta, chắc là học sinh lớp khác. Cậu ta cao ráo, mặt hơi dài nhưng xét về tổng thể thì vẫn là một người điển trai.

Yuki liếc nhìn cậu ta một cái rồi lại dán mắt vào cuốn sách.

“Được thôi. Nói ở đây đi.”

“Ơ…”

Khuôn mặt của anh chàng điển trai kia cứng đờ.

“Ở đây thì hơi… tớ muốn nói chuyện riêng với cậu…”

“Cậu muốn ra khỏi lớp sao? Vậy thì không được. Tôi đang chuẩn bị bài cho tiết hai.”

“À... vậy sao. Thế tớ sẽ tìm lúc khác vậy... Giờ nghỉ tiếp theo thì sao?”

“Không được. Lúc đó tôi đang chuẩn bị bài cho tiết ba.”

“Vậy giờ ăn trưa thì…”

“Tôi phải ăn cơm.”

“Vậy, vậy... sau giờ học…”

“Sau giờ học tôi phải về nhà.”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy như nghe được tiếng trái tim cậu ta vỡ tan. Cậu ta lảo đảo bước về lớp của mình.

“Thái độ gì vậy chứ?”

“Kiêu căng quá đi.”

“Đúng vậy. Cứ như đã quá quen với việc được tỏ tình vậy, thật khó chịu.”

Một nhóm nữ sinh tụ tập ở dãy bàn đầu gần cửa sổ đang xì xào nói xấu Yuki.

À thì những gì họ nói cũng không sai.

Yuki đối xử với tất cả mọi người bằng thái độ lạnh nhạt.

Nếu ở một ngôi trường tệ hơn, có thể cô ấy sẽ bị bắt nạt ngay lập tức vì cái tính kiêu ngạo đó. Nhưng tôi nghĩ với Yuki chắc chắn cô ấy sẽ phản kháng lại nếu bị bắt nạt.

Bên phía những nam sinh trong lớp cũng chỉ biết cười trừ.

“Haizz. Lại thêm một nạn nhân nữa rồi.”

“Đúng là Hoa Hồng Trắng. Không nương tay chút nào.”

Nhân tiện nói, trong tuần này đã có một sự thay đổi.

Yuki đã có biệt danh là “Công chúa Hoa hồng Trắng”.

Xinh đẹp như Bạch Tuyết, nhưng lại lạnh lùng, gai góc như hoa hồng.

Vì vậy đã có cái tên Công chúa Hoa hồng Trắng. Tôi không biết ai đã đặt cái biệt danh này, nhưng nó đã lan truyền nhanh chóng khắp tất cả các lớp năm Nhất.

Bản thân Yuki có vẻ cũng biết điều đó, nhưng cô chẳng buồn để tâm.

“Vậy thì... phải làm gì đây?”

Đã đến lúc hành động… Nhưng nếu cứ đường đột bắt chuyện thì tôi sẽ đi vào vết xe đổ của anh chàng kia mất.

Làm thế nào để chạm vào cô ấy mà không bị gai đâm?

Vừa nghĩ vậy vừa nhìn về phía Yuki, tôi nhận ra điều bất thường.

“Hửm?”

Cô ấy đang lục lọi trong cặp. Cái vẻ mặt lo lắng đó… tôi đã thấy ở đâu rồi…

Đúng rồi. Giống hệt như lúc cô ấy quên ví khi đi hẹn hò!

Vậy có nghĩa là... cô ấy quên sách giáo khoa.

Tiết học tiếp theo là Lịch sử Thế giới của thầy Saito. Tôi nhớ thầy ấy hay gọi học sinh lên bảng trả bài. Không có sách giáo khoa thì làm sao trả lời được?

“…………”

Ôi trời... Thật à? Em tính vào tiết học mà không có sách giáo khoa ư?

Cuốn sách đang mở trên bàn là sách Ngữ Văn, cô ấy đang cố gắng ngụy trang để không bị phát hiện.

Sao không mượn sách của bạn bên cạnh nhỉ? Lòng tự trọng của cô ấy không cho phép sao.

Tôi khẽ cười gượng. Yuki không hiểu nếu bị thầy giáo gọi lên bảng thì còn xấu hổ hơn à?

Nhưng... đây chính là cơ hội của tôi.

Tôi lấy cuốn sách giáo khoa Lịch sử Thế giới từ trong cặp ra và đặt lên bàn của cô ấy.

“Hả?”

Yuki ngạc nhiên quay lại nhìn tôi. Tôi ghé sát tai cô ấy và khẽ thì thầm:

“Quên rồi đúng không. Cậu cứ mượn tạm đi.”

Nói xong, tôi bước ra khỏi lớp.

“Tất cả mau về chỗ ngồi đi. Tiết học bắt đầu.”

Vừa đúng lúc Thầy Saito bước vào lớp.

“Suzuhara. Em có chuyện gì vậy?”

“Xin lỗi thầy. Em hơi khó chịu trong người nên xin phép xuống phòng y tế ạ.”

“Khó chịu trong người?”

Thầy Saito với ánh mắt đầy nghi ngờ, chắc chắn thầy nghĩ tôi định sủi tiết này.

Nhưng chiếc huy hiệu bằng Vàng trên ngực tôi đã phát huy tác dụng.

“Vậy à. Em đi đi.”

Có lẽ thầy đã nghĩ lại, một học sinh Thủ khoa thì không có lý do gì để trốn học vô cớ, nên cho phép tôi rời đi dễ dàng.

“Vậy thì... xuống phòng y tế ngủ một giấc vậy.”

Tôi khẽ ngáp một tiếng, bước đi chậm rãi qua hành lang vắng người.