Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4175

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 109 [Đang tiến hành] - Chương 56: Người con gái tôi yêu (1)

Nole: .mikayy ;3.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi tan học, tôi và Kaede ghé vào cửa hàng McD gần trường.

Chúng tôi chọn một bàn ở phía trong nơi ít người qua lại, rồi ngồi đối diện nhau.

"Ở Kansai mọi người toàn gọi là "Makudo", nên nghe "Mac" thấy nhớ quá."

"Mà cậu không bị nhiễm giọng Kansai à? Nghe nói sống ở đó vài năm là bị nhiễm đấy."

"Đúng là vậy. Đỉnh cao miễn dịch của mình đấy, hihi."

Bộ tiếng Kansai là một loại virus hay gì à?

Kaede bóc lớp giấy bọc chiếc bánh cheeseburger (Giá 120 yên) rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Cậu vẫn ăn ngon lành như ngày nào nhỉ."

"Vì nó ngon mà."

"Cậu đi ăn liên hoan với đoàn kịch, chắc là được ăn nhiều món ngon hơn chứ?"

Một điều tôi thấy hơi tiếc khi time leap là vị giác của tôi không trở về như lúc còn đi học.

Những món ăn vặt mà tôi từng thấy ngon 'chết người' hồi còn là học sinh, giờ lại trở nên 'Ờ, cũng bình thường', sau khi tôi đã được nếm qua những món ăn cao cấp ở tương lai.

Tôi cứ tưởng Kaede cũng vậy, nhưng trông có vẻ là không phải.

"Ừm, đúng là sau những buổi biểu diễn lớn, tớ có đến những nhà hàng sang trọng..."

Kaede khẽ cười.

"Tớ đã ăn rất nhiều món ngon, nào là cá nóc, bò bít tết,... nhưng dù sao thì hamburger ăn sau giờ học vẫn là ngon nhất."

Cậu ấy nói với vẻ mặt rất "cool".

Sao nghe giống một câu thoại trong game nào đấy từng chơi trong tương lai thế nhỉ.

"Mà sao cậu lại muốn làm diễn viên? Hồi tiểu học cậu có nói gì về chuyện này đâu."

"Ừm... chắc là do cơ duyên thôi. Cha dượng của tớ làm việc ở hậu trường sân khấu. Ông ấy hỏi có muốn thử không, tớ làm theo thì thấy cũng thích thú."

"Ồ, ra là cậu có tài năng đó."

"Tớ thì ăn nhằm gì. Mấy người xung quanh đều là dân chuyên nghiệp diễn từ bé, tớ theo không nổi."

Kaede cười khổ.

"Cậu có định tiếp tục làm diễn viên khi về đây không?"

"Có ạ. Nhưng mà một thời gian nữa tớ sẽ tập trung vào việc học. Ít nhất là đến mùa thu năm nay tớ sẽ không nhận vai diễn nào cả."

"Ừ, cậu nên làm vậy. Dù sao thì cậu cũng đã nghỉ học hai tháng rồi, theo kịp chương trình cũng khó khăn đấy."

"Đúng vậy đó. Hay là cậu kèm tớ học ở mấy giờ nghỉ trưa được không?"

"Ừ, được th..."

Ơ? Mình đâu đến đây để nói chuyện này...

Tôi ngưng lại ngay trước khi nói hết câu.

"Xin lỗi. Tớ có thể dạy kèm cho cậu, nhưng mà không được làm ở nơi đông người."

"Ể? Tại sao vậy?"

"Cậu có biết Yuki... à, Arisugawa-san không?"

"Là cô bạn tóc bạch kim trong Hội học sinh phải không ạ? Cô ấy xinh như búp bê vậy."

"Ừm... Cậu có để ý thấy hôm nay cô ấy cứ lườm bọn mình suốt không?"

"Đừng có coi thường tớ. Tớ là diễn viên đó, về khả năng quan sát thì tớ có thừa..."

"Vậy cậu có để tâm không?"

"Dạ không hề."

"Rồi… Thành thật như vậy thì tốt."

Phải ha. Vẻ ngoài thì thay đổi, nhưng tính cách "tưng tửng" của cậu ấy vẫn không khác gì hồi tiểu học.

"Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?"

"Không phải vậy. Yuki bỗng dưng giận dỗi từ sáng nay."

"Sáng nay á?"

Đổ lỗi cho cậu ấy thì cũng hơi quá đáng, dù sao thì Kaede cũng không có lỗi gì.

Để giải thích lý do Yuki giận dỗi, tốt hơn là tôi nên nói thẳng ra trước đã.

Nếu là tôi của ngày xưa chắc chắn tôi sẽ không nói ra điều này, nhưng bây giờ tôi đã khác.

"À ừ. Đầu tiên... cho tớ nói thẳng điều này."

Tôi khẽ hắng giọng rồi nói dứt khoát.

"Tớ thích cô ấy... Tớ yêu Arisugawa Yuki-san."