Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

20 561

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

58 1016

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

13 41

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

292 5147

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

143 3726

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 40: Lời động viên dành cho em (2)

Nole: .mikayy ;3.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi nhận ra giọng nói này.

Giọng nói của Yuki vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong tương lai.

Giọng nói của người con gái tuyệt vọng tới đau lòng.

"Tôi không thể thắng được anh ấy. Hôm qua, tôi đã nhận ra điều đó. Tôi đã chẳng thể làm tốt công việc, lại còn bị ốm... Trong khi đó anh ấy lại có thể làm mọi việc một cách dễ dàng..."

"..."

"À, cậu đừng lo. Tôi không có từ bỏ mọi thứ, chỉ là tôi nghĩ mình nên bằng lòng với những gì mình có... Thay vì lúc nào cũng nhắm đến vị trí số một, tôi sẽ cố gắng trong khả năng của mình...."

"..."

"Thực ra, tôi thấy vui hơn khi đi chơi với cậu so với việc học một mình, không thể học mãi được... Này, cậu hãy chỉ cho tôi những điều thú vị khác đi. Cậu biết nhiều thứ mà."

Yuki cố gắng nói bằng giọng vui vẻ.

"Tôi có thể bỏ cuộc rồi… đúng không... Tôi đã cố gắng hết sức rồi..."

"Arisugawa-san..."

Nếu là một cô gái bình thường, chắc chắn tôi sẽ an ủi "Ừ, cậu nghỉ ngơi đi."

Nhưng Yuki thì khác.

Anh biết…

Em không cần những lời an ủi sáo rỗng ấy.

Điều em thực lòng muốn nghe là...

"Không được. Cố gắng thêm một chút nữa đi."

"Ể?"

Yuki thốt lên đầy ngạc nhiên. Tôi bước lại gần cô ấy hơn…

"Tôi vừa cá cược với anh trai cậu."

"Cá cược?"

"Lễ hội Wakaba năm ngoái và năm nay, cái nào hoành tráng hơn. Người thua phải nghe theo lời người thắng."

"Cậu... cậu làm cái quái gì vậy!?"

Yuki bật dậy khỏi giường, hoảng hốt đến mức quên cả việc mình đang mặc đồ ngủ.

"Nghe theo lời người thắng á... Cậu có biết anh tôi xấu tính đến mức nào không? Chắc chắn anh ta sẽ đưa ra yêu cầu vô lý đấy!"

"Không sao đâu. Nếu chúng ta thắng thì sẽ chẳng có vấn đề gì."

"Nếu chúng ta thắng á... A, đầu tôi... đau quá..."

Yuki ôm đầu loạng choạng.

"Cậu ổn không? Vẫn thấy mệt sao?"

"Tại cậu đấy!"

Yuki hít một hơi thật sâu, rồi hỏi lại với vẻ mặt nghiêm túc.

"Này, kế hoạch của cậu... có bao nhiêu phần trăm chắc chắn là sẽ thắng anh trai tôi?"

"Để xem nào. Khoảng 80%."

Tôi cười nham hiểm, giơ 8 ngón tay lên.

"Nhiều... nhiều vậy sao?"

"... À không, khoan đã. 70%... À không, nếu tính đến các tình huống bất ngờ thì là 60%... Thời gian chuẩn bị cũng không còn nhiều, chắc là 50%..."

"Sao cậu càng nói càng mất tự tin vậy?"

Tại vì anh không thể tính toán được tỷ lệ thành công nếu thiếu em mà.

"Nhưng ít nhất cũng phải 30%! Tôi đảm bảo!"

"30% á... Vậy là tỷ lệ thất bại cao hơn sao?"

"Nhưng mà… nếu có người nói với cậu là có 30% khả năng cậu sẽ thắng anh trai cậu, thì cậu thấy sao?"

"Chuyện đó..."

Yuki sững người lại.

Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi nắm chặt tấm chăn, đôi mắt sáng long lanh như một đứa trẻ được tặng đồ chơi.

"Nghe... hấp dẫn đấy."

"Đúng không nào?"

Ánh mắt Yuki sáng rực lên, cô ấy như bừng tỉnh, rồi lại cúi đầu xấu hổ.

"Sao lúc nãy mình lại yếu đuối như vậy chứ?"

Yuki vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má.

"Haizzz, tự nhiên thấy mấy chuyện mình lo lắng thật ngớ ngẩn."

"Vậy à. Nhờ tôi cả đấy nha."

"Ừ thì... Tôi muốn cảm ơn cậu đấy, nhưng mà..."

Yuki trừng mắt nhìn tôi, rồi túm lấy chiếc gối bên cạnh.

"Trước tiên, cậu ra khỏi phòng cho tôi!"

"Bụp!"

Tôi bị Yuki ném gối vào mặt không thương tiếc, rồi đuổi ra khỏi phòng.

Chiếc gối có mùi dầu gội đầu thơm thoang thoảng.

Tôi đành ngồi xổm ở hành lang, tự kiểm điểm bản thân. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ trong phòng.

Cánh cửa bật mở, Yuki đã thay quần áo bình thường bước ra. Trên gương mặt cô ấy không còn chút buồn bã nào.

Trở lại là Yuki tràn đầy tự tin mà tôi quen thuộc.

"Kể cho tôi nghe về kế hoạch đó."