Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4396

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6486

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1853

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

6 11

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

39 245

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 39: Lời động viên dành cho em (1)

Nole: .mikayy ;3.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Phòng Yuki ở ngay bên phải cầu thang nhỉ?

Tôi bước lên cầu thang gõ cửa phòng Yuki.

Chờ một lúc mà không thấy trả lời.

Em ấy đang ngủ sao?

Tôi gõ cửa thêm lần nữa, nếu vẫn không có phản hồi gì thì tôi sẽ để lại tin nhắn rồi về.

Tuy đang rất vội, nhưng nếu cô ấy chưa khỏe thì cũng không làm gì được.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, Yuki xuất hiện với bộ dạng ngái ngủ.

"Yuuma, có chuyện gì vậy? Em không muốn ăn tối đâu..."

Chắc là do sốt nên cô ấy trông có vẻ ngủ không được ngon. Cúc áo pyjama của Yuki bị bung ra, để lộ làn da trắng nõn mịn màng và khuôn ngực nhỏ nhắn.

"Ể?"

Yuki sững người khi nhìn thấy tôi, tôi cũng vậy.

Chúng tôi đứng nhìn nhau chằm chằm.

Ba giây, không, chắc là năm giây...

"!!!"

Nhận ra tình huống đó, khuôn mặt vốn đã đỏ ửng vì sốt của Yuki càng thêm đỏ bừng.

Cô ấy vội vàng che ngực, tay kia định đóng sầm cửa lại.

Rầm!

"Á!"

Hình như Yuki bị kẹp ngón chân, cô mất thăng bằng, ngã nhào ra sàn.

"Cậu... cậu có sao không?"

"!!!"

Trông đau thật đấy, thương em quá.

Yuki nhăn nhó, có lẽ vì không muốn tôi nhìn thấy mình trong bộ dạng này, nên cô cố gắng bò lên giường, trùm chăn kín mít, rồi lăn lộn trên giường.

Tôi quyết định chờ cho đến khi cô ấy đỡ đau. Trong lúc chờ đợi, tôi tranh thủ quan sát căn phòng của Yuki.

Phòng của Yuki nữ tính hơn tôi tưởng.

Rèm cửa màu hồng nhạt, trên sàn nhà là ba chiếc đệm tựa lưng của sofa, có vẻ như Yuki đã dùng nó thay cho đệm ngồi bệt.

Trên bàn học là chồng sách giáo khoa và một lọ nước hoa phòng, mùi hoa oải hương thoang thoảng khắp căn phòng.

"... Sao cậu lại ở đây?"

Giọng nói nghèn nghẹn của Yuki phát ra từ trong chăn, có vẻ như Yuki đã đỡ đau hơn.

"Tôi đến thăm cậu."

"Cậu đến đây, chắc là do anh trai tôi đúng không... Anh ta lúc nào cũng thích làm những chuyện khiến người khác khó chịu..."

Yuki lẩm bẩm trong chăn.

Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang phồng má, cau có..

"Cậu thấy trong người thế nào?"

"Tôi hết sốt rồi. Chắc mai là khỏi."

"Vậy à… Tốt quá."

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì Yuki chỉ bị cảm nhẹ.

"Mà này… về lễ hội Wakaba, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch."

"..."

"Tuy không chắc là sẽ thành công, nhưng có lẽ đáng để thử. Nhưng mà một mình tôi thì không làm được, cần có cả cậu nữa."

"..."

"Arisugawa-san?"

Em ấy không trả lời. Sao vậy nhỉ?

"Này, tôi có thể bỏ cuộc rồi... đúng không..."

"... Hả?"

Giọng nói Yuki yếu ớt khác hẳn với mọi khi.