Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 100 (Dự đoán) - 《Tương Lai》Cô vợ thích được ôm (2)

Nole: .mikayy ;3.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, tôi vừa mở điện thoại thì thấy tin nhắn của Masuko.

"Hôm qua tôi xin lỗi vì đã nói đùa quá trớn. Tôi nghĩ rằng những chuyện như thế này thì nên nói thẳng ra với nhau. Dù sao thì hai người cũng sẽ ở bên nhau nhiều năm, nhiều thập kỷ mà."

Nhiều năm, nhiều thập kỷ... sao?

Cậu ta nói đúng. Cứ giữ mãi cảm xúc trong lòng thì cả hai đều không thoải mái.

Ăn sáng xong, cũng đến giờ đi làm...

"Anh đi làm cẩn thận nhé..."

Yuki vừa nói vừa áp bộ ngực mềm mại vào người tôi, định ôm chầm lấy tôi như thường lệ, nhưng tôi đã ngăn em ấy lại.

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"À... ừm... Em có thể đừng ôm anh trước khi anh đi làm được không?"

"Hả...? Sao... Sao thế? Em làm anh khó chịu lắm hả...?"

Yuki rơm rớm nước mắt, trông như tận thế đến nơi.

"Không phải. Không phải là anh ghét, mà là anh vui, vui đến mức mà..."

"Hửm?..."

Yuki nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo nghiêng đầu khó hiểu.

"Đến mức mà... anh không thể tập trung vào công việc được."

Tôi cố tình lảng tránh ánh mắt của em ấy.

Yuki dường như đã hiểu ra điều gì đó, khẽ "à..." một tiếng.

"Em xin lỗi. Chắc là em không hiểu tâm lý đàn ông lắm..."

Không, không phải người đàn ông nào cũng vậy đâu... Chỉ là do anh không đủ tự chủ thôi...

"Không sao. Từ nay em sẽ không ôm anh trước khi anh đi làm nữa."

"À, ừ. Ngoài buổi sáng ra thì lúc nào cũng được. Anh luôn sẵn sàng."

"Vâng ạ~."

Yuki nở một nụ cười tươi rói.

"Nhưng mà, ngoài ôm ra thì em cũng muốn làm gì đó khác để tạm biệt anh."

Không, chỉ cần em tiễn anh đi làm bình thường là anh đã thấy tràn đầy năng lượng rồi.

Yuki suy nghĩ một lát rồi vuốt mái tóc ngang vai, bước đến chỗ tôi.

Gương mặt ửng hồng, đôi lông mày hơi xệ xuống, đôi mắt long lanh.

Em ấy càng lúc càng đến gần... Một thứ gì đó mềm mại và ấm áp chạm vào môi tôi.

Tôi biết đó là gì. Gương mặt đỏ bừng của em ấy ở ngay sát bên tôi đã nói lên tất cả.

"Như vậy thì được chứ? "Chụt chụt" tạm biệt."

Yuki chạm ngón tay vào môi mình cười toe toét.

"Bụp!"

Một tiếng động vang lên trong đầu tôi.

Đến khi tôi nhận ra thì Yuki đã bị tôi đè xuống sàn nhà.

"Ủa...? Ủa? Sao em lại bị anh đè xuống sàn thế này?"

Tôi nới lỏng cà vạt của mình, nhìn xuống Yuki đang hoảng hốt.

"Em không biết tại sao anh lại thành ra thế này á?"

"....... Em hiểu lờ mờ rồi…."

Ít nhất thì cũng phải hiểu rõ ràng chứ.

"Đi làm đi anh! Không kẻo muộn mất!"

Thấy Yuki nói vậy, tôi lấy điện thoại ra và gọi.

"Chào anh. Xin lỗi, tôi có thể dời cuộc hẹn hôm nay sang chiều được không? ........ Vâng. 2 giờ ở phòng họp số 3. Xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Không chút do dự, tôi nhanh chóng sắp xếp lại lịch trình.

"Xong. Vậy là anh có thể ở bên em đến tận trưa rồi."

"Á...!!!"

***

Thế là giữa chúng tôi có thêm một quy tắc mới.

Không ôm trước khi đi làm.

"Chụt chụt" tạm biệt càng không được.

Vì tôi sẽ hóa thành "Berserker" mất.

Berserker - Trong văn bản Bắc Âu cổ ám chỉ những người được cho là đã chiến đấu trong trạng thái cuồng nộ giống như xuất thần... Nói chung là Yuki mà hôn anh nhà thì ảnh chỉ muốn 'đạo tàn bụ' ẻm thôi.