Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 100 (Dự đoán) - Chương 56: Người con gái tôi yêu (1)

Nole: .mikayy ;3.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi tan học, tôi và Kaede ghé vào cửa hàng McD gần trường.

Chúng tôi chọn một bàn ở phía trong nơi ít người qua lại, rồi ngồi đối diện nhau.

"Ở Kansai mọi người toàn gọi là "Makudo", nên nghe "Mac" thấy nhớ quá."

"Mà cậu không bị nhiễm giọng Kansai à? Nghe nói sống ở đó vài năm là bị nhiễm đấy."

"Đúng là vậy. Đỉnh cao miễn dịch của mình đấy, hihi."

Bộ tiếng Kansai là một loại virus hay gì à?

Kaede bóc lớp giấy bọc chiếc bánh cheeseburger (Giá 120 yên) rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Cậu vẫn ăn ngon lành như ngày nào nhỉ."

"Vì nó ngon mà."

"Cậu đi ăn liên hoan với đoàn kịch, chắc là được ăn nhiều món ngon hơn chứ?"

Một điều tôi thấy hơi tiếc khi time leap là vị giác của tôi không trở về như lúc còn đi học.

Những món ăn vặt mà tôi từng thấy ngon 'chết người' hồi còn là học sinh, giờ lại trở nên 'Ờ, cũng bình thường', sau khi tôi đã được nếm qua những món ăn cao cấp ở tương lai.

Tôi cứ tưởng Kaede cũng vậy, nhưng trông có vẻ là không phải.

"Ừm, đúng là sau những buổi biểu diễn lớn, tớ có đến những nhà hàng sang trọng..."

Kaede khẽ cười.

"Tớ đã ăn rất nhiều món ngon, nào là cá nóc, bò bít tết,... nhưng dù sao thì hamburger ăn sau giờ học vẫn là ngon nhất."

Cậu ấy nói với vẻ mặt rất "cool".

Sao nghe giống một câu thoại trong game nào đấy từng chơi trong tương lai thế nhỉ.

"Mà sao cậu lại muốn làm diễn viên? Hồi tiểu học cậu có nói gì về chuyện này đâu."

"Ừm... chắc là do cơ duyên thôi. Cha dượng của tớ làm việc ở hậu trường sân khấu. Ông ấy hỏi có muốn thử không, tớ làm theo thì thấy cũng thích thú."

"Ồ, ra là cậu có tài năng đó."

"Tớ thì ăn nhằm gì. Mấy người xung quanh đều là dân chuyên nghiệp diễn từ bé, tớ theo không nổi."

Kaede cười khổ.

"Cậu có định tiếp tục làm diễn viên khi về đây không?"

"Có ạ. Nhưng mà một thời gian nữa tớ sẽ tập trung vào việc học. Ít nhất là đến mùa thu năm nay tớ sẽ không nhận vai diễn nào cả."

"Ừ, cậu nên làm vậy. Dù sao thì cậu cũng đã nghỉ học hai tháng rồi, theo kịp chương trình cũng khó khăn đấy."

"Đúng vậy đó. Hay là cậu kèm tớ học ở mấy giờ nghỉ trưa được không?"

"Ừ, được th..."

Ơ? Mình đâu đến đây để nói chuyện này...

Tôi ngưng lại ngay trước khi nói hết câu.

"Xin lỗi. Tớ có thể dạy kèm cho cậu, nhưng mà không được làm ở nơi đông người."

"Ể? Tại sao vậy?"

"Cậu có biết Yuki... à, Arisugawa-san không?"

"Là cô bạn tóc bạch kim trong Hội học sinh phải không ạ? Cô ấy xinh như búp bê vậy."

"Ừm... Cậu có để ý thấy hôm nay cô ấy cứ lườm bọn mình suốt không?"

"Đừng có coi thường tớ. Tớ là diễn viên đó, về khả năng quan sát thì tớ có thừa..."

"Vậy cậu có để tâm không?"

"Dạ không hề."

"Rồi… Thành thật như vậy thì tốt."

Phải ha. Vẻ ngoài thì thay đổi, nhưng tính cách "tưng tửng" của cậu ấy vẫn không khác gì hồi tiểu học.

"Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?"

"Không phải vậy. Yuki bỗng dưng giận dỗi từ sáng nay."

"Sáng nay á?"

Đổ lỗi cho cậu ấy thì cũng hơi quá đáng, dù sao thì Kaede cũng không có lỗi gì.

Để giải thích lý do Yuki giận dỗi, tốt hơn là tôi nên nói thẳng ra trước đã.

Nếu là tôi của ngày xưa chắc chắn tôi sẽ không nói ra điều này, nhưng bây giờ tôi đã khác.

"À ừ. Đầu tiên... cho tớ nói thẳng điều này."

Tôi khẽ hắng giọng rồi nói dứt khoát.

"Tớ thích cô ấy... Tớ yêu Arisugawa Yuki-san."