Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

14 59

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

194 903

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

34 300

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

(Đang ra)

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

Hai người họ, không hề nhận ra mình đã trở thành cặp đôi mạnh nhất trong suốt một nghìn năm qua, đã nhập học vào Học viện Ma pháp Hoàng gia để quyết định ai là người mạnh hơn!

96 6784

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

5 64

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 100 (Dự đoán) - Chương 56: Người con gái tôi yêu (1)

Nole: .mikayy ;3.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi tan học, tôi và Kaede ghé vào cửa hàng McD gần trường.

Chúng tôi chọn một bàn ở phía trong nơi ít người qua lại, rồi ngồi đối diện nhau.

"Ở Kansai mọi người toàn gọi là "Makudo", nên nghe "Mac" thấy nhớ quá."

"Mà cậu không bị nhiễm giọng Kansai à? Nghe nói sống ở đó vài năm là bị nhiễm đấy."

"Đúng là vậy. Đỉnh cao miễn dịch của mình đấy, hihi."

Bộ tiếng Kansai là một loại virus hay gì à?

Kaede bóc lớp giấy bọc chiếc bánh cheeseburger (Giá 120 yên) rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Cậu vẫn ăn ngon lành như ngày nào nhỉ."

"Vì nó ngon mà."

"Cậu đi ăn liên hoan với đoàn kịch, chắc là được ăn nhiều món ngon hơn chứ?"

Một điều tôi thấy hơi tiếc khi time leap là vị giác của tôi không trở về như lúc còn đi học.

Những món ăn vặt mà tôi từng thấy ngon 'chết người' hồi còn là học sinh, giờ lại trở nên 'Ờ, cũng bình thường', sau khi tôi đã được nếm qua những món ăn cao cấp ở tương lai.

Tôi cứ tưởng Kaede cũng vậy, nhưng trông có vẻ là không phải.

"Ừm, đúng là sau những buổi biểu diễn lớn, tớ có đến những nhà hàng sang trọng..."

Kaede khẽ cười.

"Tớ đã ăn rất nhiều món ngon, nào là cá nóc, bò bít tết,... nhưng dù sao thì hamburger ăn sau giờ học vẫn là ngon nhất."

Cậu ấy nói với vẻ mặt rất "cool".

Sao nghe giống một câu thoại trong game nào đấy từng chơi trong tương lai thế nhỉ.

"Mà sao cậu lại muốn làm diễn viên? Hồi tiểu học cậu có nói gì về chuyện này đâu."

"Ừm... chắc là do cơ duyên thôi. Cha dượng của tớ làm việc ở hậu trường sân khấu. Ông ấy hỏi có muốn thử không, tớ làm theo thì thấy cũng thích thú."

"Ồ, ra là cậu có tài năng đó."

"Tớ thì ăn nhằm gì. Mấy người xung quanh đều là dân chuyên nghiệp diễn từ bé, tớ theo không nổi."

Kaede cười khổ.

"Cậu có định tiếp tục làm diễn viên khi về đây không?"

"Có ạ. Nhưng mà một thời gian nữa tớ sẽ tập trung vào việc học. Ít nhất là đến mùa thu năm nay tớ sẽ không nhận vai diễn nào cả."

"Ừ, cậu nên làm vậy. Dù sao thì cậu cũng đã nghỉ học hai tháng rồi, theo kịp chương trình cũng khó khăn đấy."

"Đúng vậy đó. Hay là cậu kèm tớ học ở mấy giờ nghỉ trưa được không?"

"Ừ, được th..."

Ơ? Mình đâu đến đây để nói chuyện này...

Tôi ngưng lại ngay trước khi nói hết câu.

"Xin lỗi. Tớ có thể dạy kèm cho cậu, nhưng mà không được làm ở nơi đông người."

"Ể? Tại sao vậy?"

"Cậu có biết Yuki... à, Arisugawa-san không?"

"Là cô bạn tóc bạch kim trong Hội học sinh phải không ạ? Cô ấy xinh như búp bê vậy."

"Ừm... Cậu có để ý thấy hôm nay cô ấy cứ lườm bọn mình suốt không?"

"Đừng có coi thường tớ. Tớ là diễn viên đó, về khả năng quan sát thì tớ có thừa..."

"Vậy cậu có để tâm không?"

"Dạ không hề."

"Rồi… Thành thật như vậy thì tốt."

Phải ha. Vẻ ngoài thì thay đổi, nhưng tính cách "tưng tửng" của cậu ấy vẫn không khác gì hồi tiểu học.

"Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?"

"Không phải vậy. Yuki bỗng dưng giận dỗi từ sáng nay."

"Sáng nay á?"

Đổ lỗi cho cậu ấy thì cũng hơi quá đáng, dù sao thì Kaede cũng không có lỗi gì.

Để giải thích lý do Yuki giận dỗi, tốt hơn là tôi nên nói thẳng ra trước đã.

Nếu là tôi của ngày xưa chắc chắn tôi sẽ không nói ra điều này, nhưng bây giờ tôi đã khác.

"À ừ. Đầu tiên... cho tớ nói thẳng điều này."

Tôi khẽ hắng giọng rồi nói dứt khoát.

"Tớ thích cô ấy... Tớ yêu Arisugawa Yuki-san."