Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 3: Vợ tôi thời trung học thật dễ thương.

Nole: mikayy ;3.

---------------------------------------------------------------------------------------------

“Tại sao cậu biết tên tôi? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Cô ấy nghiêng đầu với vẻ mặt nghi hoặc.

Quả thật đúng là Yuki. Yuki thời trung học...

Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt chực chờ tuôn ra. Có lẽ việc trở về quá khứ này khiến tôi nhạy cảm hơn.

"…………"

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, trong lúc đó Yuki tiến lại gần và nhìn xuống dòng sông bên dưới cầu.

"Nếu định ‘giải thoát bản thân’ thì bỏ đi. Rơi từ độ cao này chắc cũng không chết đâu. Chắc chỉ bị gãy chân thôi."

"Hả? G-Giải thoát!?"

Tôi e rằng mình đã bị hiểu nhầm là một kẻ muốn tự vẫn.

Cũng phải thôi. Giữa tiết trời đông giá rét, dưới chân tôi là dòng sông đang mùa nước lớn mà tôi lại đứng trên lan can cầu. Trong mắt người ngoài, tôi chẳng khác nào một người đang tuyệt vọng.

"Trông cậu cũng cỡ tuổi tôi, chắc là áp lực thi cử? Hay là bị ai bắt nạt?"

“À không. Chỉ là..”

"Hừm, cũng chẳng sao. Tôi sắp thi rồi, đừng để tôi nhìn thấy mấy chuyện xui xẻo như này."

Xui xẻo… sắp thi… À, hẳn là ám chỉ việc thi trượt.

Cô vừa gãi mu bàn tay vừa thở dài, vẻ mặt có chút chán chường.

Tuy tỏ ra thái độ dứt khoát, nhưng trong lòng có vẻ như cô ấy đang lo lắng cho tôi.

Tôi biết rõ, vì mỗi khi bất an cô đều có thói quen gãi mu bàn tay. Có vẻ như thói quen đó đã có từ hồi còn nhỏ.

"Cậu hết ý định nhảy xuống rồi chứ?"

"À, ừ…"

"Vậy thì mau về nhà đi."

Có lẽ đã yên tâm, cô ấy thở phào một tiếng rồi quay người đi về phía nhà ga.

"Khoan… đợi đã."

"? Gì vậy?"

Đến lúc nhận thức được thì tôi đã giữ cô ấy lại, ngăn không cho cô ấy rời đi.

Thế nhưng, tôi không thể thốt nên lời. Rõ ràng tôi có rất nhiều điều muốn nói.

Trong suốt những năm tháng kết hôn, chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau mỗi ngày.

Nhưng giờ đây những lời thốt ra từ miệng tôi lại vụng về như của một cậu thiếu niên chưa từng trải nghiệm chuyện tình cảm.

"…C-Cao Trung, cậu định thi vào đâu?"

"? Học viện Shichibou. Hôm nay tôi vừa đi tham quan trường về."

Những lời cô ấy nói trùng khớp với những gì tôi đã được Yuki của tương lai kể lại, về một ngôi trường danh giá hàng đầu khu vực Kanto.

Sau này, cô ấy sẽ nhập học tại đó và tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất.

"Không còn gì chứ? Vậy tôi xin phép.”

Nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất dần, tôi đứng ngây người ra một hồi. Bởi lẽ tôi vô cùng kinh ngạc khi được tái ngộ cô ấy.

Nhưng không chỉ có vậy…

"Yuki thời trung học… thật sự rất đáng yêu."

Tôi đã quen với hình ảnh Yuki khi trưởng thành, nhưng Yuki thời trung học lại mang một vẻ đẹp khác.

Không phải vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu sa mà là vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết. Từ "dễ thương" quả thực rất phù hợp.

"Anh muốn được gặp em thêm một lần nữa…"

Những lời đó vô thức phát ra từ miệng tôi.

***

"Con ăn xong rồi ạ."

Về đến nhà, sau khi ăn xong bữa tối tôi liền chạy về phòng và lấy ra một tờ giấy.

Phiếu đăng ký nguyện vọng vào Cao Trung.

Trường tôi đã từng học là Cao Trung Miyagimachi. Cách nhà khoảng năm ga tàu, một trường Cao Trung dự bị cũng khá tốt.

Cô ấy đã không học ở đó, nhưng tôi cũng đã có những năm tháng học trò khá vui vẻ với đám bạn.

Ô trống dành cho Nguyện vọng một. Tôi nên điền gì vào đây?

"……………"

Đây chính là ngã rẽ cuộc đời.

Nếu tôi không viết Miyagimachi vào đây, chắc chắn tôi sẽ bước đi trên một con đường khác với cuộc đời trước đây.

Không phải tôi không hề sợ hãi.

Vì tôi sẽ hối hận rằng cuộc đời trước đây đã tốt hơn rồi.

Nhưng――

Tôi siết chặt cây bút bi…

Hãy tỏ tình với em thật nhiều, cả chục, cả trăm, cả ngàn lần cũng được. Và hãy bù đắp cho em những tháng ngày thanh xuân ấy cùng anh...

Những lời nhắn nhủ của Yuki từ tương lai vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.

Phải chăng, lần time leap này là để tôi thực hiện nguyện ước của cô ấy?

Tại sao tôi lại trở về mùa đông năm Ba Sơ Trung? Hơn nữa, lại đúng vào ngày quyết định tương lai.

Chắc chắn phải có lý do ――

"Cứ liều mình thử xem!"

Khi nhận ra điều đó thì nỗi sợ hãi đã biến mất.

Trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Đó là khát khao được tái ngộ với cô ấy một lần nữa.

Tôi viết tên trường vào tờ phiếu nguyện vọng một cách vội vã.

Suzuhara Masaomi  --- Nguyện vọng học lên Cao Trung.

Nguyện vọng một --- Học Viện Shichibou.

Lý do chọn trường --- Vì vợ tôi sẽ nhập học ở đây.