Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1345

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 1

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 1

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 1

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 478

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 514

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - 《Tương lai》Lần đầu gặp em, Arisugawa Yuki (2)

Nole: mikayy ;3.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi tôi trở lại từ nhà vệ sinh, ông Arisugawa đã biến mất tăm. Chắc chắn ông ta đã trả tiền và đi về trước.

Nhưng Yuki vẫn đứng đó. Cô ấy đứng một mình ở lối vào, như một con cún con bị bỏ rơi đang đợi chủ nhân.

“À ừm… Arisugawa-san…”

“Cứ gọi em là Yuki thôi…”

Cô ấy thỏ thẻ, giọng nói gần như khó để nghe thấy.

“Vậy, Yuki… à ừm, em không về cùng ông ta sao?”

“Ông ấy bảo là ‘Chừng nào có thằng nào chịu ôm thì mới được về’…”

“………”

Cơn giận của tôi đã nguôi ngoai, thay vào đó là một cảm giác nặng nề.

Thấy vẻ mặt chán chường của tôi, Yuki cúi gằm mặt, đầy vẻ hối lỗi.

“Em xin lỗi. Ba em là người như vậy. Ông ấy thực sự coi phụ nữ chỉ là món đồ để đàn ông lợi dụng, thỏa mãn dục vọng.”

“À, loại người đó thì… cũng không hiếm gặp.”

Lão già biến thái. Tàn tích của thời đại suy đồi.

Không, những từ đó còn quá nhẹ nhàng. Loại người như ông ta chỉ là cặn bã xã hội.

“Này. Sao anh không từ chối?” Yuki nghẹn ngào hỏi.

“Anh, lúc đầu anh định từ chối mà, đúng không? Nhưng hình như anh đã thay đổi ý định vào phút cuối.”

Cô ấy tinh ý nhận ra được sao? Thấy vậy tôi quyết định nói thẳng.

“Nếu tôi từ chối ngay lúc đó, tôi sợ em sẽ rơi vào tình huống còn tồi tệ hơn…”

“……Anh thật tốt bụng…” Yuki dựa vào tường, nói một cách yếu ớt.

“Đúng vậy. Nếu anh không đồng ý, ngày mai ông ấy định đem em tới tìm đến Numakura-san ở Ngân hàng Trung ương để gạ gẫm.”

“Vậy thì… thật là kinh khủng…”

Numakura của Ngân hàng Trung ương… Tôi đã nghe nói về gã đó.

Một quan chức cấp cao của ngân hàng Trung ương, nổi tiếng với thú vui bệnh hoạn với phụ nữ. Nghe đồn sở thích của gã là lợi dụng các nữ nghệ sĩ hết thời để đổi chác những khoản vay…

Chuyện đó đến cả tai mội người ngoài ngành như tôi thì chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ.

“Trước mắt, đêm nay em cứ tạm trú ở khách sạn nào đó. Tôi sẽ chi trả.”

Tiền taxi và khách sạn chắc khoảng 3 vạn yên là đủ.

Khi tôi vừa định rút ví, cô ấy bất ngờ ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi.

“Y, Yuki… san…?”

“Xin anh… đừng bỏ mặc em…” Cô ấy run lên từng hồi, thì thào bên tai tôi, giọng nghẹn ngào như muốn khóc.

“Nếu em phải một mình, em sợ mình sẽ phát điên mất.”

“………”

Đến mức tuyệt vọng như vậy sao…

Tôi vẫy một chiếc taxi, để Yuki lên xe trước, rồi tôi cũng ngồi vào.

Nhà tôi chỉ có duy nhất một phòng cho khách. Đêm nay đành để cô ấy tá túc ở đó, hy vọng sau hôm nay cô ấy sẽ lấy lại được bình tĩnh.

“…………”

Trong suốt chuyến taxi, Yuki hoàn toàn im lặng, chỉ chăm chú nhìn những ánh đèn neon của các tòa nhà cao tầng hắt qua cửa kính.

“Đến nơi rồi ạ. Hết 3240 yên.”

“Tôi dùng thẻ thanh toán.”

Khi đến chung cư tôi ở, chúng tôi cùng đi thang máy lên nhà. Yuki bước theo sau tôi cách một khoảng ngắn.

“Đây là phòng cho khách, em cứ ở tạm đây nhé.”

“Vâng…” Cô ấy khẽ gật đầu.

Tôi mở cửa căn hộ, bật đèn hành lang. Vừa nhặt nhạnh mấy bộ quần áo vứt lung tung trên sàn, tôi vừa chỉ Yuki vào phòng cho khách.

“Cứ dùng phòng này. Nhà vệ sinh ở ngay kia. Còn phòng tắm thì… em muốn tắm bồn hay…?”

“Em chỉ cần vòi sen thôi. Em lạnh lắm...”

“Được rồi. Em cứ lấy tạm khăn tắm trong tủ đồ mà dùng.”

“Vâng... Cảm ơn anh.”

Nói rồi Yuki bước vào phòng tắm thay đồ. Tiếng quần áo cọ xát sột soạt vang lên. Và chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nước xả ào ào của vòi sen.

Tôi tạm ra ngồi xuống ghế sofa, vô thức nhìn chằm chằm lên trần nhà. Không hiểu sao cổ họng tôi khô khốc, tôi nuốt khan một tiếng.

Lần cuối cùng mình cảm thấy căng thẳng tột độ như thế này là khi nào rồi nhỉ.

Kinh nghiệm với phụ nữ của tôi không thể nói là dày dặn nhưng cũng không đến nỗi ít ỏi. Tôi cũng đã vài lần đưa bạn gái về nhà.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp một người đẹp đến nghẹt thở như vậy.

Và cô ấy đang tắm ngay sát vách.

Dù tôi hoàn toàn không có ý định làm gì quá giới hạn, nhưng tâm trí tôi vẫn bị xao động… Bởi hình ảnh về cơ thể trần trụi của cô ấy.

“Haizz. Mình đang nghĩ vẩn vơ gì thế này.”

Tôi quyết định pha một tách trà nóng để xua đi những dòng suy nghĩ hỗn loạn, bật máy sưởi và thảm sưởi, đồng thời bật điện ấm đun nước nóng.

Cô ấy tắm nhanh hơn tôi dự đoán, chắc chỉ khoảng năm phút.

Vì tôi nghe thấy tiếng khăn tắm mềm mại lướt trên da…

“Cảm ơn anh. Em cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.”

Cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Yuki bước ra ngoài.

“Vậy à. Máy sấy tóc ở tủ phòng rửa mặt… Hơ…”

Ngay khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi giật mình làm rơi cả gói trà đang cầm xuống sàn.

Yuki không hề mặc quần áo.