Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

2 7

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

45 162

Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

(Tạm ngưng)

Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

Fumitaka Jinguji

Từ một lời nói dối mà bắt đầu, nhưng cảm xúc lại ngày một chân thành.Đây là câu chuyện tình yêu hơi “điện sóng” nhưng cũng ngọt ngào đến lạ thường…

4 26

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

14 122

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

73 3963

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 3: Vợ tôi thời trung học thật dễ thương.

Nole: mikayy ;3.

---------------------------------------------------------------------------------------------

“Tại sao cậu biết tên tôi? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Cô ấy nghiêng đầu với vẻ mặt nghi hoặc.

Quả thật đúng là Yuki. Yuki thời trung học...

Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt chực chờ tuôn ra. Có lẽ việc trở về quá khứ này khiến tôi nhạy cảm hơn.

"…………"

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, trong lúc đó Yuki tiến lại gần và nhìn xuống dòng sông bên dưới cầu.

"Nếu định ‘giải thoát bản thân’ thì bỏ đi. Rơi từ độ cao này chắc cũng không chết đâu. Chắc chỉ bị gãy chân thôi."

"Hả? G-Giải thoát!?"

Tôi e rằng mình đã bị hiểu nhầm là một kẻ muốn tự vẫn.

Cũng phải thôi. Giữa tiết trời đông giá rét, dưới chân tôi là dòng sông đang mùa nước lớn mà tôi lại đứng trên lan can cầu. Trong mắt người ngoài, tôi chẳng khác nào một người đang tuyệt vọng.

"Trông cậu cũng cỡ tuổi tôi, chắc là áp lực thi cử? Hay là bị ai bắt nạt?"

“À không. Chỉ là..”

"Hừm, cũng chẳng sao. Tôi sắp thi rồi, đừng để tôi nhìn thấy mấy chuyện xui xẻo như này."

Xui xẻo… sắp thi… À, hẳn là ám chỉ việc thi trượt.

Cô vừa gãi mu bàn tay vừa thở dài, vẻ mặt có chút chán chường.

Tuy tỏ ra thái độ dứt khoát, nhưng trong lòng có vẻ như cô ấy đang lo lắng cho tôi.

Tôi biết rõ, vì mỗi khi bất an cô đều có thói quen gãi mu bàn tay. Có vẻ như thói quen đó đã có từ hồi còn nhỏ.

"Cậu hết ý định nhảy xuống rồi chứ?"

"À, ừ…"

"Vậy thì mau về nhà đi."

Có lẽ đã yên tâm, cô ấy thở phào một tiếng rồi quay người đi về phía nhà ga.

"Khoan… đợi đã."

"? Gì vậy?"

Đến lúc nhận thức được thì tôi đã giữ cô ấy lại, ngăn không cho cô ấy rời đi.

Thế nhưng, tôi không thể thốt nên lời. Rõ ràng tôi có rất nhiều điều muốn nói.

Trong suốt những năm tháng kết hôn, chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau mỗi ngày.

Nhưng giờ đây những lời thốt ra từ miệng tôi lại vụng về như của một cậu thiếu niên chưa từng trải nghiệm chuyện tình cảm.

"…C-Cao Trung, cậu định thi vào đâu?"

"? Học viện Shichibou. Hôm nay tôi vừa đi tham quan trường về."

Những lời cô ấy nói trùng khớp với những gì tôi đã được Yuki của tương lai kể lại, về một ngôi trường danh giá hàng đầu khu vực Kanto.

Sau này, cô ấy sẽ nhập học tại đó và tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất.

"Không còn gì chứ? Vậy tôi xin phép.”

Nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất dần, tôi đứng ngây người ra một hồi. Bởi lẽ tôi vô cùng kinh ngạc khi được tái ngộ cô ấy.

Nhưng không chỉ có vậy…

"Yuki thời trung học… thật sự rất đáng yêu."

Tôi đã quen với hình ảnh Yuki khi trưởng thành, nhưng Yuki thời trung học lại mang một vẻ đẹp khác.

Không phải vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu sa mà là vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết. Từ "dễ thương" quả thực rất phù hợp.

"Anh muốn được gặp em thêm một lần nữa…"

Những lời đó vô thức phát ra từ miệng tôi.

***

"Con ăn xong rồi ạ."

Về đến nhà, sau khi ăn xong bữa tối tôi liền chạy về phòng và lấy ra một tờ giấy.

Phiếu đăng ký nguyện vọng vào Cao Trung.

Trường tôi đã từng học là Cao Trung Miyagimachi. Cách nhà khoảng năm ga tàu, một trường Cao Trung dự bị cũng khá tốt.

Cô ấy đã không học ở đó, nhưng tôi cũng đã có những năm tháng học trò khá vui vẻ với đám bạn.

Ô trống dành cho Nguyện vọng một. Tôi nên điền gì vào đây?

"……………"

Đây chính là ngã rẽ cuộc đời.

Nếu tôi không viết Miyagimachi vào đây, chắc chắn tôi sẽ bước đi trên một con đường khác với cuộc đời trước đây.

Không phải tôi không hề sợ hãi.

Vì tôi sẽ hối hận rằng cuộc đời trước đây đã tốt hơn rồi.

Nhưng――

Tôi siết chặt cây bút bi…

Hãy tỏ tình với em thật nhiều, cả chục, cả trăm, cả ngàn lần cũng được. Và hãy bù đắp cho em những tháng ngày thanh xuân ấy cùng anh...

Những lời nhắn nhủ của Yuki từ tương lai vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.

Phải chăng, lần time leap này là để tôi thực hiện nguyện ước của cô ấy?

Tại sao tôi lại trở về mùa đông năm Ba Sơ Trung? Hơn nữa, lại đúng vào ngày quyết định tương lai.

Chắc chắn phải có lý do ――

"Cứ liều mình thử xem!"

Khi nhận ra điều đó thì nỗi sợ hãi đã biến mất.

Trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Đó là khát khao được tái ngộ với cô ấy một lần nữa.

Tôi viết tên trường vào tờ phiếu nguyện vọng một cách vội vã.

Suzuhara Masaomi  --- Nguyện vọng học lên Cao Trung.

Nguyện vọng một --- Học Viện Shichibou.

Lý do chọn trường --- Vì vợ tôi sẽ nhập học ở đây.