Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4175

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 100 (Dự đoán) - Chương 73: Hẹn hò ở Akiba (4)

Nole: .mikayy ;3.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Nóng quá..."

"Trời đúng là đã sang hè rồi ha."

Chúng tôi đi dạo quanh Denkigai được một lúc, nhưng hôm nay là cuối tháng Năm, nhiệt độ cao nhất trong ngày cũng đã vượt quá ba mươi độ.

"Hay là mình vào khu trò chơi kia nghỉ một chút nhỉ? Arisugawa-san không chịu được nóng mà?"

"Ừ thì đúng là vậy, nhưng mà... tôi có nói là mình không chịu được nóng rồi à?"

"À... ừm... tại tôi cứ hình dung người châu Âu thì hay ngại nóng ấy mà."

"Ừm. Cũng đúng."

Bên trong khu trò chơi mát rượi nhờ những luồng khí lạnh từ điều hòa.

"Phù..."

Yuki đưa tay phe phẩy vạt áo trước ngực.

"!"

Hành động có phần bất cẩn của cô ấy khiến tôi giật mình. May mà xung quanh không có khách nào khác, chắc là không ai thấy đâu.

Khu trò chơi có ba tầng. Tầng một là khu vực máy gắp thú, tầng hai là khu vực máy bắn xu, tầng ba là khu vực trò chơi âm nhạc.

"Ồ, đây là máy gắp thú à?"

Yuki có vẻ rất tò mò, ngắm nghía các món đồ chơi trong máy gắp thú.

Giờ mới để ý, hình như ngay cả ở tương lai mình cũng chưa từng vào khu trò chơi cùng Yuki.

"Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cậu vào đây sao?"

"Ừ. Tôi có nhìn thấy từ bên ngoài vài lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên vào thử. Trường tiểu học và Sơ trung của tôi cấm học sinh vào mấy chỗ này."

Thật sao? Nội quy nghiêm khắc thế! Không biết các trường tư thục danh tiếng khác có như vậy không nhỉ?

"Thử chơi một lần xem sao?"

"Để xem... nhưng mà, chắc chẳng có món đồ nào tôi thích đâu."

Vì là Akihabara nên mấy món đồ trong này toàn nhắm đến dân otaku, chẳng món nào lọt vào mắt xanh của Yuki cả.

"Ồ, cái này thì sao? Mèo kìa! Là thú nhồi bông hình mèo đấy!"

"Cậu nghĩ chỉ cần là mèo thì tôi sẽ thích hết sao?"

Ể? Không phải à? Yuki của tương lai rất thích mà.

"Thú nhồi bông... trẻ con thế..."

Yuki vừa lẩm bẩm vừa tiến đến trước máy gắp thú. Rồi cô nhìn thẳng vào mắt bé mèo bông bên trong.

"……………"

Cạch. Yuki bỏ vào máy một đồng 100 yên.

A, em ấy chơi thật kìa.

"Đừng hiểu lầm. Không phải vì tôi muốn có nó đâu, mà tôi cảm thấy bé mèo đang muốn được ra khỏi cái hộp kính này..."

Bé 'mèo trắng' này đang nói chuyện với bé mèo kia à... Yuki của tương lai ngại làm thế này lắm mà.

"Cái này... phải nhấn giữ đúng không?"

Yuki nhấn nút, chiếc cần trục bắt đầu di chuyển sang ngang.

Ồ. Vừa vặn theo chiều ngang rồi, lần đầu mà khá đấy chứ.

Tiếp theo là canh độ sâu...

"A..."

Yuki khẽ kêu lên một tiếng thất vọng. Cô ấy đã canh hơi quá tay về phía trước, cần gắp quơ một đường trên không.

"L... lần nữa."

Lần thử thứ hai. Lần này chiều ngang vẫn chuẩn chỉnh. Nhưng mà lại lố đà rồi, cần gắp chỉ khẽ chạm vào tay con gấu bông rồi lại thôi, chẳng thể nhấc lên nổi.

Chỉ nhìn từ phía trước thì khó mà canh được khoảng cách nhỉ...

"Để tôi giúp cậu nhé?"

"Giúp là giúp thế nào?"

"Tôi sẽ đứng bên cạnh, rồi chỉ cho cậu thời điểm nên nhả nút."

Tôi đi vòng ra bên cạnh máy gắp thú.

Ừm, từ đây thì nhìn rõ hơn rồi.

"Tôi sẽ nói 'Dừng lại', lúc đó cậu nhả nút ra nhé."

"Khoan đã. 'Dừng lại' là dừng ở chữ 'Dừng' hay là chữ 'lại'?"

"Vậy thì chữ 'Dừng' đi."

"Chữ 'Dừng'... Rồi, tôi biết rồi."

Đến cái tuổi này rồi mà còn họp chiến thuật ngớ ngẩn thế này, nhưng mà cũng vui thật đấy.

Tôi vừa tủm tỉm cười vừa dõi theo Yuki đang chăm chú ấn nút, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"……………………Dừng lại!"

"!"

Tuyệt vời... chắc là chuẩn rồi.

Cần gắp ngoạm chặt lấy bé mèo bông... nhưng mà ai dè lại tuột ra ngay.

Cái cần gắp này yếu đuối quá đấy! Thế là hỏng rồi.

Đúng lúc tôi nghĩ vậy thì... Mấy cái móng gắp lại vướng vào cái mác của con gấu bông.

Ái chà! Kỹ thuật cao siêu "móc mác" à. Lần đầu tiên được thấy tận mắt đấy.

Mà nói là "móc mác" thì hơi quá, là "vướng mác" thì chuẩn hơn. Vì Yuki có cố tình làm thế đâu.

Con gấu bông rơi "bịch" một tiếng xuống khay lấy thưởng.

"May mắn ghê ha."

"Ừm, đúng thật."

Ôm con thú nhồi bông vừa gắp được, Yuki nở nụ cười rạng rỡ. Kích thước vừa khít để cô ấy ôm luôn.

Trời ơi, vợ tôi dễ thương quá này làng nước ơiiii!!!

"Đây!"

"Hử? Sao cậu lại giơ tay lên thế?"

"Đập tay nào. Kỷ niệm hợp tác thành công chứ sao."

Ở tương lai, mỗi khi chơi game cùng Yuki và vượt qua màn chơi phối hợp ăn ý, chúng tôi đều đập tay ăn mừng.

"………………"

Yuki có vẻ hơi phân vân, nhưng rồi cô ấy chuyển con thú nhồi bông sang tay trái, giơ tay phải lên đập tay với tôi.

Hình như tay tôi giơ hơi cao quá, Yuki phải nhón chân lên một chút. Xin lỗi em nha.

"300 yên mà gắp được, đúng là quá hời luôn."

"Bình thường thì mất bao nhiêu?"

"Tôi nghĩ là thường tốn hơn một nghìn yên. Hồi xưa, tôi từng mất hơn hai nghìn yên cho một con thú nhồi bông."

"Không nghĩ đến chuyện bỏ cuộc à?"

"Thì kiểu 'đã bỏ cả đống tiền vào rồi, giờ mà bỏ thì phí' ấy."

"Đó chính là chiêu trò của họ đấy. Tôi mà thấy vô vọng là tôi bỏ cuộc luôn cho nhanh."

Nói xạo quá. Với tính cách của em chắc chắn sẽ móc đến đồng cuối cùng trong ví mới chịu thôi.

"A, ơ kìa..."

Yuki kêu lên với giọng lo lắng.

"Bé mèo không vừa túi tôi..."

Yuki cố nhét con thú nhồi bông vào chiếc túi nhỏ của mình, nhưng cái đầu của nó cứ lòi ra ngoài.

"Cứ để vậy cũng được, thế này cũng đáng yêu mà..."

"K... không được! Xấu hổ lắm... Trông trẻ con chết đi được."

Vẫn như mọi khi, Yuki không thích bị coi là trẻ con.

Cuối cùng thì chúng tôi đã xin nhân viên một chiếc túi giấy và cho con thú nhồi bông vào đó.