Solo: Loli666
=============================
Cuộc nói chuyện với bạn trai cũ đã giúp tôi nhận chân ái của đời mình: Hinata. Cậu không chỉ là bạn thuở nhỏ mà là một người không thể thay thế với tôi.
Thật lòng, phải cảm ơn Taniguchi đã giúp tôi cảnh tỉnh, dù vậy, anh ta chẳng là gì ngoài kẻ ngáng đường. Mặc kệ tên đó, tôi trở về nhà và ngay lập tức liên lạc với Hinata.
Mai mới là giáng sinh nên vẫn chưa quá trễ. Chúng tôi sẽ đến thuỷ cung và vui vẻ cùng nhau. Tiếp đó, tôi sẽ xin lỗi vì đã vô tâm với cậu ấy suốt thời gian qua, cuối cùng là thổ lộ cảm xúc của mình. Tương lai hạnh phúc ấy đang ở ngay trước mắt.
Cuộc gọi cứ kéo dài, kéo dài nhưng cậu ấy không bắt máy. Chắc do không nghe được rồi, chút nữa, tôi sẽ gọi lại vậy.
…Một lúc sau, tôi thử lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Tôi lại gọi sau một khoảng thời gian.
…Thêm chút nữa, tôi cố gọi lại. Cậu ấy không trả lời nên đành chờ vậy. Chỉ vài phút nữa thôi mà.
…Tôi cố lần nữa, Hinata vẫn không nhấc máy.
…Thêm một lần, không có ai cả.
…Lần nữa, vẫn vậy.
…Không trả lời. Không trả lời. Không trả lời và không trả lời.
Tại sao cậu không nhấc máy?
Tôi chẳng đếm nổi mình đã ấn nút gọi bao nhiêu lần nữa. Tôi đã cố rất, rất nhiều, nhưng chẳng có gì cả. Hinata vốn luôn trả lời tôi trước tiên cơ mà? Tại sao? Ah, lẽ nào cậu ấy đang gặp chuyện! Hoặc có thể là do con khốn đó… Thật không thể tha thứ.
Biết ngay cậu ấy không nên dính tới loại đó mà…
Tuy nhiên, ngay khi tôi định đứng dậy và đi gặp trực tiếp thì chuông điện thoại vang lên. Tôi có thể thấy tên của Hinata trên màn hình. Tôi vội vàng, cố bắt máy nhanh nhất có thể.
“Hinata!?” Tôi hét lên.
“Whoa!? Suzuka? Cậu sao thế?”
“Oh, tạ ơn trời. Cậu vẫn an toàn chứ?”
“Uh, hả? Tất nhiên rồi. Mà cậu gọi nhiều lần thật đấy, có chuyện gì à?”
“Phải! Sao cậu mãi mới trả lời thế? Tớ đã lo lắm đấy!”
“Oh, ra vậy. Xin lỗi nhé, tớ để máy trong cặp nên không để ý.”
“À không, không sao. Tớ xin lỗi. Thế cậu đang ở đâu? Một mình thôi à?”
“Gần về tới nhà rồi, và ừa, tớ đang ở một mình.”
Thật mừng khi cậu ấy không ở cùng con khốn đó. Vậy là Hinata đang ở gần bởi chúng tôi là hàng xóm nhỉ? Lời nói ấy làm tâm trí tôi nhẹ nhõm… nếu có cô ta, tôi sẽ phóng tới và tách hai người họ ra.
“Nhưng mà, sao cậu lại lo lắng đến vậy?”
“Eh, không có gì. Quan trọng hơn, ngày mai chúng ta có việc phải làm đó!”
Vì chẳng muốn nhắc đến cô ta, tôi đi thẳng vào chuyện chính. Tốt hơn hết là lên kế hoạch càng sớm càng tốt.
“Mai là lễ giáng sinh nhỉ? Tớ nhớ cậu từng nói muốn tới thuỷ cung nên đi thôi nào! Chỉ hai ta thôi!”
“Huh? Tớ và cậu ư?”
“Hmm? Tất nhiên rồi. Cậu cũng mong đợi lắm đúng không?”
“Không không, bạn trai cậu cũng sẽ tới. Tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu.”
“Oh, chuyện đó…”
Hinata bối rối trước lời mời bất chợt từ tôi. Cũng không có gì lạ. Tôi định khiến cậu ấy bất ngờ rằng tôi đã chính thức chia tay bạn trai! Tất nhiên, cậu ấy sẽ vui khi tôi không còn dính với ai khác và lại về bên cạnh tôi như trước thôi. Chỉ nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ấy cũng khiến tôi cười thầm.
“Vậy nên chúng ta—”
“À mà tớ có hẹn với người khác rồi nên phải từ chối thôi.”
“…Huh?”
Lời nói ấy chẳng thể lọt nổi vào não tôi…
Người khác?
Cậu sẽ đi dành lễ giáng sinh với họ?
…Không phải tớ?
“Oh, đêm của hội con trai à?” Tôi trả lời. “Không phải ý hay đâu. Cứ đi với tớ đi!”
“Uh, không phải. Tớ sẽ đi mua sắm với Kuraki-san. Cả hai đã hẹn trước và vừa thống nhất những nơi sẽ ghé qua đó!”
Thậm chí tôi còn tưởng tượng được khuôn mặt tươi cười của Hinata, nhưng bụng tôi quặn lên khi nghe cậu hạnh phúc kể về cuộc hẹn hò với một người khác… Còn là Kuraki nữa. Phải rồi, ả ta đang bám lấy cậu ấy cơ mà.
Trái tim tôi còn mới tung tăn trên thiên đường, giờ bị ném thẳng xuống địa ngục bởi từng lời của Hinata.
“…Vậy cậu sẽ ‘chơi’ Kuraki?”
“…Huh?”
“Chà, cậu biết mà, có nhiều tin đồn về cô ta lắm. Nguy hiểm lắm đó.”
“Oh, nếu nói chuyện cùng thì cậu sẽ nhận ra cô ấy tốt bụng lắm. Bị tin tồn thao túng là không tốt đâu.”
“Chỉ là diễn thôi. Con khốn rác rưởi đó đang chơi đùa cậu đấy. Chắc giờ ả đang lẳng lơ ở đâu đó rồi! Cô ta là thứ ti tiện, bán thân vì tiền! Đàn ông chỉ là túi tiền di động với ả thôi. Cô ta đang nhắm vào cậu đấy. Hinata đừng để bị chơi đùa thế chứ!”
“…Suzuka, tại sao cậu lại xúc phạm cô ấy?” Giọng nói ấy chứa đầy sự tức giận. Tôi không thể bắt kịp trước thái độ lạ lẫm ấy. Tại sao cậu lại bảo vệ cô ta thay vì tớ?
“Vì cô ta đang chơi đùa cậu. Tớ lo lắng c—”
“—Đủ rồi!”
“…Eh?” Hinata vừa quát tôi...tôi ư?
“Tớ không ngờ cậu lại người như vậy đấy, Suzuka. Ngày mai, tớ sẽ đi chơi với Kuraki, rồi sao? Cậu cũng nên đi với bạn trai đi. Tạm biệt.”
“Không, khoan đã—!”
Tiếng kêu từ tôi đi vào hư không, cuộc gọi đã kết thúc rồi.
Hinata chưa từng nổi giận với tôi. Nếu không xin lỗi, liệu cậu ấy có ghét tôi không? Không thể chịu đựng thêm, tôi vụt chạy khỏi nhà.
Khi tôi đến trước cửa nhà cậu ấy, bác gái đã trả lời, nhưng…
“Suzuka-chan, hai đứa cãi nhau à? Thằng bé nói rằng tuyệt đối không được cho con vào. Nó chưa từng như thế nên con có thể đến vào khi khác không?”
“Chuyện đó…”
Tôi không được phép. Và vì tương lai xa, tôi không thể làm khó bác ấy được. Tôi bất đắc dĩ trở về nhà với nỗi lo rằng Hinata sẽ ghét mình… Tâm trí tôi không thể dịu lại trước sự khước từ thẳng thừng ấy.
“Tớ nên làm gì đây, Hinata…” Một câu hỏi chẳng có câu trả lời. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gọi điện nhưng tất cả đều bị ngó lơ.
***
Trước khi kịp nhận ra, ngày hôm sau đã tới. Tôi kiểm tra điện thoại nhưng chẳng có thông báo gì từ Hinata, kể cả khi tôi đã gọi nhiều tới vậy…
Không còn lựa chọn, tôi phải đi gặp trực tiếp. Với quyết tâm ấy, tôi bước qua nhà cậu ấy, nhất quyết sẽ làm tới cùng kể cả khi bị từ chối. Nhưng khi bác gái bước ra, câu tiếp theo thật nằm ngoài dự đoán.
“Xin lỗi vì hôm qua nhé, Suzuku-chan. Hinata đã bình thường lại rồi nên cứ tự nhiên nhé.”
“Thật sao ạ? Cảm ơn trời…”
“Nhưng chắc con phải đợi đến mai đấy. Hôm nay thằng bé sẽ không về đâu.”
“Huh? Ý bác là sao ạ?”
“Hmm, nó đã ra ngoài rồi. Dường như là tiệc của con trai hay gì đấy bởi thằng bé làm gì có bạn gái. Nên là, con cứ vào nhà n—”
Tôi vội chạy đi nhanh nhất có thể.
“Suzuka-chan!?”
Dù giọng của bác gái vang lên từ phía sau, tôi vẫn tiếp tục chạy. Kể cả việc đó rất bất lịch sự, tôi không thể đứng yên đó được. Nhất là lúc này.
Tiệc con trai rõ ràng là nói dối.
Mới hôm qua, Hinata chỉ nhắc tới chuyện sẽ đi hẹn hò với Kuraki thôi… Vậy tại sao lại phải nói dối?
Đã quá rõ ràng.
Cậu ấy sẽ qua đêm với cô ta.
Dám chắc Hinata phải nói vậy bởi gia đình sẽ ngăn cản nếu biết cậu ở cùng một cô gái. Và tôi dám chắc cô ta chính là kẻ chủ mưu. Không ổn rồi…
Tao biết rõ mày định làm gì khi muốn qua đêm giáng sinh cùng Hinata! Con khốn! Ả muốn lợi dụng sự tốt bụng của cậu ấy. Thứ tồi tệ…
Hinata của tôi đang gặp nguy hiểm.
Vì thế, tôi điên cuồng vừa chạy vừa gọi tên cậu ấy. Nhưng tôi chẳng biết họ đang ở đâu cả.
***
“Haah… Haah…”
Không biết mấy tiếng đã trôi qua từ lúc tôi chạy đi tìm. Màn đêm đã buông xuống thay cho ánh mặt trời.
Vừa tìm, tôi vừa không ngừng gọi điện cho Hinata nhưng không được hồi đáp. Đã tối mất rồi và sẽ là dấu chấm hết nếu cô ta dẫn cậu ấy về nhà hoặc vào nhà nghỉ.
Đáng tiếc, tôi chẳng biết phải tìm ở đâu nữa. Mọi nơi có thể hẹn hò ở quanh đây đều đã ngó qua nhưng tôi không tìm thấy cậu ấy. Kể cả khi đã chạy không ngừng cho tới giờ… tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Tôi dùng điện thoại gọi thêm lần nữa như nỗ lực cuối cùng. Nhưng khi tôi sắp từ bỏ trước tiếng bíp bíp lạnh lẽo mà tôi đã phải nghe hàng trăm lần—
“Suzuka? Quấy rầy như thế không tốt đâu… Dừng lại đi…”
“Hinata!?”
“Uwah!? Này, Suzuka! Đừng có tự dưng hét lên!”
“Tốt quá rồi, Hinata… tớ mừng lắm…”
“S-Suzuka?”
“Hinata! Xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi. Nên làm ơn, hãy về đi.”
“Vì chuyện hôm qua sao?”
“Ừm! Dù đã bỏ mặc cậu vì người khác nhưng cuối cùng tớ cũng nhận ra cậu quan trọng đến thế nào!”
“Eh? Sao lại…?”
“Tớ xin lỗi vì đã vô tâm như vậy. Tớ cần Hinata, tớ hiểu ra rồi. Xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu.”
“…Thôi đi! Kể cả cậu có nói thế thì tất cả cũng đã chấm hết! Tớ còn sợ sẽ làm cậu lo nếu cứ mãi tuyệt vọng, nhưng giờ cậu muốn quay lại? Đã quá trễ rồi.”
“Tớ biết, tớ biết rõ điều đó, nhưng làm ơn! Hãy về với mình đi!”
“Cái…Eh? Ah, khoan đã…”
“Hinata? Sao vậy, Hinata?”
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang. Từ cuộc gọi vẫn còn dang dở, tôi nghe thấy tiếng hổn hển và giọng nói nào đó—là Hinata và cô ta, Kuraki.
Giọng cậu ấy và tiếng rên rỉ của cô ta là thứ gợi tình nhất mà tôi từng nghe trong đời. Tâm trí tôi như phát điên khi tưởng tượng đến chuyện đang diễn ra ở đầu bên kia.
“Hinata! Hinata! Làm ơn trả lời đi! Hinata!”
Tôi cố gào lên để xua tan hình ảnh ấy nhưng chẳng có ai đáp lại. Giọng của cậu ấy ngày một lớn hơn, như từ tia điện biến thành ngọn lửa vậy.
Dừng lại! Dừnglạidừnglạidừnglạidừnglạiđi!
Tôi không thể làm gì khác ngoài la hét. Và rồi, tôi nghe thấy tiếng gì đó, như thể bên kia đã cầm điện thoại lên để nghe máy vậy. Cậu đây rồi, Hinata!
“Hinata!?”
“Cậu đã đánh mất cậu ấy, đã quá trễ rồi, Ichinose-san.”
“…Huh?”
Cuộc gọi kết thúc với những lời từ chính miệng Kuraki.
“H-Hinata…? Cô ta đang làm gì cậu vậy? …Nè, Hinata? …Ah, aaaaaaaAAAAAAAAAAAAH?!”
Tầm nhìn trở nên tối sầm và ý thức tôi rơi vào màn đêm.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage