Chỉ khi mất đi, ta mới nhận ra

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Toàn tập - Chương 13: Mãi mãi không bao giờ buông

Solo: Loli666

========================================

Từ buổi tâm sự trên sân thượng, chúng tôi dành phần lớn thời gian bên nhau.

Nào là ngồi đối diện và thoải mái trò chuyện vào giờ nghỉ, đôi khi còn cùng tới căn tin. Vài lúc còn trốn tiết để thư giãn tại chỗ nào đó.

Nếu lỡ ai nhìn thấy thì hẳn sẽ có tin đồn, nhưng bỏi sự chú ý đang đổ dồn hết qua Ichinose và bạn trai nên chỉ rất ít người quan tâm tới chúng tôi.

Quả là một sự giúp đỡ đắc lực đấy, Ichinose nhỉ?

Tận dụng tình thế hiện tại, Hinata và tôi ngày càng thân thiết mà chẳng bận tâm tới những người xung qunah… Nhưng dù vậy, tôi biết rồi sẽ có người ngáng đường.

Suzuka Ichinose bắt đầu nhận ra tình hình của Hinata và cố nói chuyện với cậu ấy thường xuyên hơn và cũng ít đi thăm bạn trai. Nhưng bởi tôi đã ra tay trước nên Hinata chủ động từ chối mọi lời mời với lý do ‘tránh làm phiền lòng bạn trai của Suzuka’.

Cô ta không hề thích điều đó và bắt đầu theo đuôi chúng tôi. Ichinose thậm chí còn ra mặt bảo rằng tôi đừng dính tới cậu ấy tại nhà vệ sinh nữ, nơi vốn Hinata không có mặt.

Sau một thời gian thiếu vắng, cô ta hẳn đã nhận ra điều gì là thực sự quan trọng với mình…

—Nhưng quá trễ rồi. Tôi biết rõ bản thân không thể để mất chân ái của mình.

Từ lần gặp tại nhà vệ sinh, tôi thận trọng hết mức có thể mỗi khi cô ta ở gần. Tôi luôn chắc rằng phải ở sát bên cậu ấy khi ở trên trường để hai người họ không thể gặp riêng, và tôi cũng luôn mời cậu đi chơi sau khi tan học.

Có một lần, tôi choáng ngợp trước sự tốt bụng và hơi ấm qua cái ôm của Hinata khi hai đứa ở cùng nhau. Khoảng thời gian bên cậu ấy thật dễ chịu bởi tính cách ân cần và dịu dàng.

Đồng thời, tôi cũng có một quân cờ hữu dụng đến bất ngờ: bạn trai của Ichinose. Vì cô ta bắt đầu thấy nhớ Hinata nên hiếm khi ghé qua lớp bên, từ đó mà tên đó cũng ra tay.

Trái ngược với mọi khi, hắn ta mới là người tới gặp Ichinose. Bởi là cặp đôi nổi tiếng cộng với hành động công khai tới gặp bạn gái nên đương nhiên sẽ là một tin sốt dẻo. Ngay sau đó, cả đám bạn cùng lớp liền vây quanh lấy họ.

Chính lúc đó, tôi đã kéo Hinata đi mất và Ichinose không thể làm gì ngoài che giấu sự phẫn uất của mình. Nhờ thế mà tôi và cậu ấy có thể ở bên nhau, thậm chí là hứa sẽ dành thứ bảy này—cũng là lễ giáng sinh—cùng với nhau.

—Sắp rồi, sắp được rồi…

Nghĩ đến những chuyện sẽ diễn ra vào lễ giáng sinh làm tim tôi đập loạn cả lên như sắp phát điên vậy. Chỉ nhìn nụ cười ấm ấp của Hinata mà cơ thể tôi nóng rực cả lên, và khi cậu không chú ý tới, tay tôi lại vô thức vươn ra. Tôi đã phải hết sức kiềm nén dòng cảm xúc tuôn trào này.

—Chưa phải lúc, không phải bây giờ…

Gồng mình kiềm chế, tôi đã xoay sở cho đến được lễ giáng sinh.

Khi tới nơi gặp mặt, Hinata cố làm vẻ bình tĩnh nhưng tôi nhận ra có điều gì đó khiến cậu ấy kích động.

“Sao thế?”

“Huh? G-gì cơ?”

Tôi nắm lấy tay cậu trước khi đối phương kịp đánh sang chủ đề khác.

“…nếu có bất kỳ lo lắng gì, cứ nói với tớ. Tớ muốn giúp cậu, Hinata.”

“K, Kuraki-san?! Um…”

“Cậu không cần ngần ngại với tớ đâu. Hinata tốt bụng nên lúc nào cũng kiềm chế, nhưng tớ muốn biết mọi thứ về cậu.”

“O-oh…Cảm ơn…”

Hai má cậu ấy đỏ lên trong lúc cúi đầu xuống. Tuy nhiên, Hinata lần nữa lên tiếng như thể đã hạ quyết tâm.

“…Hôm qua, Suzuka đã nói đừng có chơi với cậu, và um, rằng cậu ấy lo sợ về những tin đồn.”

“…Ra vậy.”

“Tớ không thích việc người đã đối tốt với mình bị nói xấu nên đã tức giận với Suzuka. Có vẻ cậu ấy cũng khó chịu nên cứ gọi điện liên tục, và…tớ có hơi sợ nói chuyện với cậu ấy…”

Hinata quay qua nhìn điện thoại với biểu cảm lo lắng và hối hận. Thấy vậy, tôi chỉ muốn nói lớn rằng cậu chẳng cần phải thấy có lỗi đâu.

“Thật mừng khi cậu chịu nói ra, và tớ cũng hạnh phúc vì cậu đã tức giận cho tớ nữa.”

“Đây cũng vậy. Cảm ơn vì đã lắng nghe nỗi lo của tớ. Cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn khi kể ra với cậu.”

“Tuyệt! À mà, bởi hôm nay là lễ giáng sinh nên hãy tận hưởng và quên hết chuyện buồn đi!”

“Mhm! Hãy cùng vui vẻ nào, Kuraki-san!”

Sau khi bảo cậu ấy tắt điện thoại, cả hai đã đi chơi với nhau. Khoảng thời gian ngập tràn hạnh phúc cứ thế trôi. Chỉ một chút niềm vui hiện giờ là quá đủ làm tôi ngây ngất.

Nụ cười ấy, giọng nói ấy, và cả mùi hương nhè nhẹ…Mọi thứ về Hinata đang lấp đầy tâm trí tôi. Cảm giác như tôi đang say vậy, sự hưng phấn không ngừng tăng khi được ở bên cậu ấy.

Tôi không muốn đưa Hinata cho bất kỳ ai. Nụ cười đó chỉ được thuộc về tôi… Và để điều đó thành hiện thực, tôi phải thúc đẩy mối quan hệ này.

Chúng tôi vui đùa cho tới khi màn đêm buông xuống và đã đến lúc đưa cậu ấy về nhà. Tôi sống một mình tại chung cư, còn bố mẹ chỉ để lại tiền nên nơi đó chỉ dành cho tôi. Nhưng từ giờ, nó sẽ là của hai ta.

Tôi thận trọng không để lộ việc bản thân sống một mình. Ngay khi bước vào và nhận ra sự tình, Hinata không khỏi cảm thấy bồn chồn. Chúng tôi dành thời gian bên nhau, và tôi đã tựa người vào cậu ấy tới để mở cờ. Vừa đủ và tinh tế.

Trong khi đó, cậu cố giả vờ ngây thơ, nhưng biểu cảm đáng yêu ấy chỉ khiến tôi muốn lấn tới mà thôi. Và rồi, tôi căn đúng lúc để đi tắm, dù đã thận trọng để cho cậu hiểu…nhưng hoá ra đó lại là một sai lầm.

Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng từ bên phòng mình. Dường như Hinata đang nói chuyện điện thoại. Chắc cậu ấy đã nghe máy bởi tôi đang đi tắm và không nghĩ ngợi quá nhiều khi nhìn thấy cuộc gọi từ Ichinose.

“…Thôi đi! Kể cả cậu có nói thế thì tất cả cũng đã chấm hết! Tớ còn sợ sẽ làm cậu lo nếu cứ mãi tuyệt vọng, nhưng giờ cậu muốn quay lại? Đã quá trễ rồi.”

Vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ để yên như vậy nên tôi đã tiến lại gần khi trên người chỉ mặc mỗi đồ lót và đè Hinata xuống giường bất chấp tiếng kêu phản kháng từ cậu.

“Cái…Eh? Ah, khoan đã…”

Tôi cưỡi lên người, cướp lấy đôi môi ấy đồng thời dùng hai chân khoá chặt để không cho cậu chạy trốn. Chỉ vài giây sau, Hinata đã chẳng còn chống cự và tôi bắt lấy chiếc điện thoại bị rơi ra.

Tôi sẽ nói với cô ta.

“Hinata!?”

“Cậu đã đánh mất cậu ấy, đã quá trễ rồi, Ichinose-san.”

“…Huh?”

Tôi chỉ để lại vài lời như vậy rồi một lúc sau mới ngắt máy. Tôi làm vậy để tông giọng nhạy cảm của Hinata lọt vào máy. Từ đó, cô ta chắc sẽ hình dung được chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Đêm hôm đó, tôi đã mất đi vài thứ nhưng lại là một chuyện tốt.

Hinata nằm đó thở dốc. Trông cậu có vẻ mệt nhưng vậy là chưa đủ. Nhiều hơn...tớ sẽ khiến cậu không thể sống thiếu tớ được nữa. Tôi tiếp tục ghì chặt Hinata xuống và đưa môi tới ghé sát tai mà thì thầm, “Từ giờ, tớ sẽ luôn ở bên cậu…mãi mãi…”

“Kuraki-san…?”

*** (Đoạn này đổi cách xưng hô cho hợp)

Một thời gian sau, tôi đã tới tận nhà đón Hinata và cùng nhau tới trường, chỉ hai chúng tôi mà thôi. Kể cả giữa nơi công cộng, tay cả hai vẫn siết chặt lấy nhau mà chẳng bận tâm người khác nghĩ gì. Mỗi khi chạm mắt, anh ấy đều mỉm cười.

“Hehe, vui tới vậy sao? Từ giờ, anh sẽ phải như thế mỗi ngày đấy.”

Tuy sẽ khiến những người xung quanh chú ý nhưng cũng chẳng sao. Nhờ thế mà cả trường sẽ nhận ra Hinata thuộc về tôi.

Trong tiết, giải lao hay kể cả khi tan học—tất cả thời gian bên anh ấy đều chỉ của mình tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng người khác bàn tàn, đúng như đã kỳ vọng.

“Huh~? Hai người họ đang hẹn hò à?”

“Mẹ kiếp, ghen tỵ với tên đó vãi.”

“Cậu ta đã bỏ tiền ra à?”

“Chắc không phải đâu, nhìn vào cô ta mà xem…”

“Hmm, Kuraki trông, erm, khá là si tình ấy? Cứ như sẵn sàng làm mọi điều mà cậu ta muốn ấy.”

“Vậy là Kuraki đã thích Hinata ngay từ đầu à?”

Chẳng ai hiểu được… đây không phải là ‘thích’ mà là hơn thế nữa. Cũng giống như cô gái đó vậy.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ, tôi nhận ra đó là Ichinose đang vô hồn nhìn chằm chằm về phía này. Cô ta không đáp lại bất kỳ ai mà chỉ hướng mắt nhìn điều quý giá mà bản thân đã đánh mất. Tôi có thể thấy hàng nghìn cảm xúc đang xoay cuồng trong đôi mắt cô ta.

Thấy thế, tôi bước tới chặn trước mặt Hinata. Tôi không thể để con người đó tới gần được. Nhưng sau đấy, Hinata nhìn về phía tôi và mỉm cười.

“Mhm, đừng lo lắng. Anh sẽ ở mãi ở bên em mà.”

Đúng vậy, tôi hoàn toàn khác với Ichinose. Bởi vì…

Em sẽ không bao giờ buông anh ra đâu.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage