Bên trong dinh thự của Lãnh chúa, Risha đã quay trở lại với cáo của mình.
[Chủ nhân, em đã trở về từ khu rừng.]
[Làm tốt lắm, tình hình ở đó như thế nào?]
[Số lượng động vật đã tăng lên. Cho đến bây giờ thì mọi thứ đều ổn cả, nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta mở rộng khu rừng ra.]
[Anh hiểu rồi. Tiếp tục nào--- Yuria]
Tôi quay qua hỏi Yuria, người đã trở thành thư ký riêng của tôi.
[Thị trấn Akito đã tăng thêm 30 người và vì thế nên chúng ta cần xây dựng thêm nhà ở đó.]
[Anh hiểu rồi. Chúng ta cũng nhận được yêu cầu chỉnh lại vị trí của <Nikota>. Anh sẽ để Thị trấn đó cho em xử lý, lần trước em đến đó em đã có được lòng tin của mọi người ở đấy rồi.]
[Em hiểu rồi]
Risha chuẩn bị bắt đầu khởi hành để hoàn thành công việc tôi giao cho em ấy.
Vào lúc đó Mira bước vào phòng.
[Chủ nhân!]
[Có chuyện gì thế?]
[Có tin nhắn từ Maya-san. Họ đã hết lương thực và yêu cầu chúng ta cung cấp thêm!]
[Chết! Anh quên mất vụ này!]
Nhờ Mira nhắc nên tôi mới nhớ.
Tôi đã cho Maya và nhóm của cô ấy đi hết nơi này đến nơi khác, nhưng mỗi lần đi như vậy thì họ sẽ cần tiếp tế từ tôi.
Tôi đã hỏi họ vào lần trước nhưng đột nhiên tôi quên bén đi.
[Maya và những người đó đang ở đâu?]
[Họ hình như đang ở gần Thị trấn Akito]
[Anh hiểu rồi]
Tôi gật đầu và nhìn Risha.
[Vậy anh cũng để việc này lại cho em luôn. Anh sẽ làm đủ số lượng <Pushinee> và giao nó cho họ]
[Em hiểu rồi.]
Risha gật đầu.
Thẻ nô lệ của cô ấy hoạt động cũng giống như thẻ của tôi, em ấy có thể cầm và mang những vật phẩm đã được tạo ra một cách dễ dàng.
<Pushinee> và <Nhà gỗ>--- thậm chí di chuyển cùng với cả kho hàng cũng được luôn.
[Vậy thì, em đi đây.]
[Hẹn gặp lại.]
Tôi gật đầu và nhìn Risha bước đi.
Sau đó tôi chợt nghĩ có lẽ mình đã chia cho em ấy nhiều việc quá rồi.
Khi nghe nói về việc ở Akito, tôi đã đẩy nó qua cho Risha mà không suy nghĩ gì nhiều... nhưng bây giờ thì nó nhiều hơn nữa... khá là khó cho em ấy rồi.
[Chủ nhân]
[Chuyện gì vậy Yuria?]
[Có tin nhắn từ Kazan. Họ muốn giới thiệu anh với một Thị trấn khác gần đó.]
[Hmmm, một yêu cầu trợ giúp khác sao? Hoặc chỉ muốn chào hỏi thôi? Dù sao thì, anh hiểu rồi. Gửi tin nhắn lại báo rằng anh sẽ gặp họ.]
[Vâng. Ngoài ra, vì thương mại đã quá phát triển nên số tiền hiện tại là không đủ.]
[Không đủ sao? Anh hiểu rồi, anh sẽ đi tìm thêm rồng.] (Trans: RIP giống loài thượng đẳng :(()
Yuria nói thêm vài việc nữa và tôi cũng trở nên bận rộn.
Tôi trở nên bận đến mức hoàn toàn quên hết những lo lắng của mình với Risha.
Xxxxxxxxxxxxx
[Risha!]
Khi Risha trở về dinh thự của Lãnh chúa từ Thị trấn Akito, em ấy đã ngất nên được đưa về phòng của mình.
Nô lệ duyên dáng của tôi đang nằm trên giường của em ấy với khuôn mặt đau đớn và những những giọt mồ hôi lớn đang trên ở trên tráng của em.
[Yuria, Risha làm sao thế?]
Tôi hỏi Yuria, em ấy đi vào phòng của Risha cùng với tôi.
[Làm việc quá sức.]
[Làm việc quá sức?]
[Vâng, công việc quá bận rộn, nên khi chị ấy quay trở lại đây. Chỉ ấy đã ngất xỉu.]
[Làm việc quá sức …]
Tôi nhìn Risha.
Mặt em ấy nhợt nhạt và mang trên mình tất cả triệu chứng của việc làm quá sức.
Hmmm...
[Anh nghĩ rằng vì anh giao nhiều việc quá...]
Tôi suy nghĩ về những sai lầm của mình.
Mặc dù tôi nói rằng khâm phục nô lệ của mình... Tôi đã giao cho em ấy hết việc này đến việc khác... Nó là hậu quả của việc làm ngu ngốc của mình.
Tôi tiếp tục suy nghĩ.
[u..........m]
Risha từ từ mở mắt của mình ra.
Khi tỉnh táo trở lại, em ấy nhìn quanh phòng.
Cuối cùng em ấy ngồi dậy khỏi giường mình một cách nhanh chóng khi còn mang trên mình khuôn mặt ngạc nhiên.
[Hả--- Tại sao mình---]
Em ấy cố gắng đứng dậy nhưng ngay lập tức ngã xuống vì bị chóng mặt.
Nó là hậu quả của việc thiếu máu vì em ấy đã làm việc quá sức.
Tôi đẩy Risha xuống giường và nói. (Trans : Hehe=)) )
[Đừng tự ép mình. Em chỉ cần nghỉ ngơi một lát thôi.]
[Em … chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Em ấy hỏi bằng giọng yếu ớt.
[Em bị ngất vì làm việc quá sức. Anh xin lỗi, anh đã quá ngu ngốc khi đẩy cho em quá nhiều việc----]
[Làm việc quá sức sao!]
Risha bỗng nhiên hét lớn. Nó đủ to để làm tôi giật mình.
Khuôn mặt em ấy nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại sáng lên.
Tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt này trước đây rồi. Nó giống như lúc tôi cho em ấy cái vòng cổ.
Sau đó.
------Ma lực được nạp vào 5.000.000------
“Hả?”
Tôi vô tình thốt ra.
Tôi vô cùng ngạc nhiên. Những gì trong tâm trí tôi hiện tại là giọng nói thông báo cho tôi về việc tôi được nạp vào một số lượng ma lực.
Hơn nữa, đây là số lượng ma lực lớn nhất tôi từng nhận được từ một việc bình thường của nô lệ tôi.. (Trans: CHAP35 đã nhận được 120tr và 80tr và được tính như một sự kiện lớn chứ không phải là việc thưởng ngày. Chắc chắn không phải lỗi vì mình đã check cả bản nhật và bản eng luôn. Chắc do ngôn từ cả thôi.)
Nó đứng đầu trên tất cả mọi thứ tôi đã nhận được cho đến bây giờ.
[Em...làm việc quá sức...]
[Đợi đã nào! Cái phản ứng này là gì? Em đã đã ngất vì làm việc quá sức đó biết không?]
[Với một nô lệ--]
Yuria cắt ngang.
[Làm việc cho chủ nhân của mình cho đến khi ngất xỉu là một niềm vinh dự. Đó là biểu tượng của niềm tin và sư tin tưởng mà Chủ nhân của mình đặt vào người nô lệ.]
[Hả?]
Trong một giây, tôi thậm chỉ không thể hiểu được những gì em ấy đang cố nói ra.
Làm việc cho đến khi ngất đi là đáng tự hào? Việc đó...không thể nào.
[Em đang đùa, phải không?]
[Không,nó là thật---]
Khi Yuria đang trả lời cái của bỗng nhiên phát ra tiếng động @Rầm@.
Mira đang đứng ở đó. Mira... một trong những nô lệ của tôi như Risha và Yuria.
[Risha-san!? Có thật là Risha-san đã ngất vì đã làm việc quá sức không?]
Mira, người dễ xúc động nhất trong ba người họ đang giơ lên đôi mắt sáng phấn khích.
[Hình như là vậy]
[Tuyệt vời! Tốt quá! Tốt quá cho chị rồi Risha-san!]
Mira có vẻ ghen tị và nhảy xung quanh như một đứa trẻ.
Em ấy thật sự ghen tị với Risha..... ghen tị vì bị ép làm việc quá sức mình.
…..... điều này thực sự đang diễn ra...........
[Chủ nhân!]
[A-anh đây!?]
[Làm ơn cũng cho em thêm nhiều việc nữa!]
Em ấy nói khi tiến gần lại tôi.
Cho em ấy nhiều việc hơn... Tôi nghĩ rằng câu đấy dịch ra là [Cho em thêm nhiều việc hơn cho đến khi em ngất xỉu] Tôi đoán vậy.
Khi tôi đang suy nghĩ trong bối rồi và mông lung, Yuria lại một lần nữa nói.
[Mira-senpai. Chuyện đó không tốt chút nào.]
[Ehhh?]
[Làm phiền Chủ nhân của chúng ta vì muốn được làm việc là thất bại của việc làm nô lệ. Nếu chị thật sự cố gắng làm việc chăm chỉ để có được sự tin tưởng và dần dần chị sẽ được cho nhiều việc hơn một cách tự nhiên, chuyện chị vừa làm là không tốt. Nếu chị làm như vậy thì sẽ không đáng được tự hào về mình.]
[Chị hiểu rồi.]
Mira khẽ gật đầu.
Toàn bộ cơ thể em ấy rã rời trong thất vọng.
…. Em ấy muốn nó nhiều đến vậy hả....
[Ummm... Chị sai rồi.]
[Em cũng nói luôn. Nếu giờ chị đòi hỏi một hình phạt thì nó cũng là một việc không nên làm.]
[Chị biết rồi. Chị sẽ chứng mình điều đó bằng việc làm của mình!]
Em ấy nói và rời khỏi phòng.
Chứng mình bằng việc làm của mình? Tôi đoán là em ấy sẽ làm tiếp công việc đang được giao.
[Chủ nhân, xin hãy thứ lỗi cho em.]
Yuria nói và rời đi.
Tôi thật sự không hiểu lắm nhưng tôi đoán là em ấy cũng trông chờ điều đó giống như Mira.
Vậy là trong phòng chỉ còn lại tôi và Risha.
Tôi nên giải quyết nó như thế nào đây... Tôi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về việc này.
Vinh dự của nô lệ sao?
Tôi nhìn Risha. Em ấy vẫn còn nhợt nhạt, nhưng em ấy dang vuốt ve cổ tay của mình một cách đáng yêu.
[ummm, Chủ nhân?]
[Sao thế?]
[Em... hạnh phúc vì đã trở thành nô lệ của anh. Chủ nhân là người Chủ nhân số một trên thế giới này.]
[...Ha...]
Toán đoán là... không còn cách nào khác ngoài việc tin vào những gì diễn ra trước mắt tôi.
Kể cả vậy tôi vẫn phải nói...
[...Risha]
[Vâng]
[Đây là mệnh lệnh. Em phải nghỉ ngơi trong hôm nay.]
[...Em hiểu rồi.]
Risha nói với vẻ mặt thất vọng.
[Anh sẽ để lại một lọ <Thuốc chữa bách bệnh> ở đây. Hôm nay em phải nghỉ ngơi, sau đó uống thuốc vào sáng ngày mai.]
[Sáng mai sao?]
Risha ngạc nhiên hỏi.
[Đúng vậy. Uống nó vào sáng ngày mai và hôm nay em phải nghỉ ngơi. Ngày mai anh sẽ cho em một công việc khác.
[------Vâng!]
Sau một giây, em ấy hiểu được những gì tôi đang nói và một nụ cưới lớn lan rộng trên khuôn mặt của em ấy.
------Ma lực được nạp vào 10.000---------
Lần này tôi nhận được một lượng ma lực như thông thường.
Đó là ma lực xuất phát từ sự ngưỡng mộ của nô lệ của tôi dành cho tôi... nó thấp hơn so với số ma lực được tạo ra từ “Vinh dự của nô lệ” của em ấy nhưng đối với tôi vậy là đủ rồi.