Mang theo những món tráng miệng, tôi đi đến thị trấn Kazan.
Chúng được tạo ra bởi <Máy in thực phẩm>. Có nghĩa là ... chúng không được tạo ra bằng cách sử dụng thẻ <DORECA> của tôi ... điều đó cũng có nghĩa là tôi không thể mang chúng dễ dàng bằng khả năng di chuyển đồ vật mình làm ra từ thẻ của mình.
Đối với việc này, chúng tôi cần phải đưa tất cả vào xe hàng. Xe hàng này được Maya và những người cô gái khác bảo vệ trên đường đến Kazan.
Khi chúng tôi đến khu vực trước thị trấn, Valeria đã gặp chúng tôi.
[Ngài đã vất vả rồi, chào mừng ngài đến với thị trấn của chúng tôi!]
[Tôi đã mang những thứ đã hứa lúc trước. Hãy dẫn đường cho chúng tôi.]
[Vâng.]
Trên đường đi, tôi nhìn thấy một số đứa trẻ chơi với bùn ... toàn bộ nơi này làm tôi cảm thấy khá dễ chịu.
[Hmm?]
[Có chuyện gì sao?]
[Chúng ta vừa vào trong Thị trấn đúng không?]
[Đúng vậy. Chúng ta đã đi vào bên trong thị trấn. Có chuyện gì sao?]
[Chúng tôi bước vào thị trấn nhưng cảm thấy không khác gì so với bên ngoài cả?]
[À thì ra ý của ngài là vậy.]
Valeria mỉm cười. Khuôn mặt của cô ấy có vẻ hơi kỳ quặc.
[Đó là ý tưởng của Malta-sama, ngài ấy cho rằng Kazan không cần <Đài phun nước Ilia>.]
<Đài phun nước Ilia>, một công trình không thể thiếu để ngăn chặn quái vật xâm nhập.
Và cô ấy tự hào nói rằng mình không có nó.
[Tại sao thế?]
[Chúng tôi là hậu duệ đáng tự hào của một trong những thành viên trong nhóm Anh hùng đã đánh bại Ác thần, chiến binh Ruslan. Malta-sama nói rằng sẽ ổn thôi miễn là chúng ta giết tất cả những con quái vật cố gắng đột nhập vào thị trấn. ]
Là vậy sao?
[Tôi sẽ nói với ngài luôn thông tin này bây giờ ... đây là những gì đã xảy ra với thực phẩm ngài đã cung cấp cho chúng tôi trong thời gian trước đây. Nó được phân chia cho mọi người theo thành tích của họ trong việc đánh bại quái vật. Họ càng đánh bại nhiều quái vật thì họ sẽ càng mạnh hơn và phần thức ăn được phát cho cũng sẽ được ưu tiên hơn.]
[Vậy đó là những gì các cô đã làm? Tôi đã đưa nó cho cô ... vì vậy tôi cho rằng cô có thể làm như ý cô muốn, nhưng tôi nghĩ một số người sẽ không nhận được gì trong trường hợp này? ]
Trong loại hệ thống phần thưởng như thế này, nó rất có thể sẽ xảy ra.
[Không có những người yếu đuối như vậy ở Kazan đâu!]
Cô ấy bĩu môi.
[HÙ!]
Có một tiếng hét từ phía sau tôi.
Tôi quay lại khi bị giật mình và thấy Malta.
Malta đang đứng đó với hai tay chống hông và ra vẻ còn tự hào hơn Valeria lúc nãy nữa.
[Chúng tôi là hậu duệ của chiến binh vĩ đại Ruslan, chúng tôi không sợ những con quái vật yếu đuối như thế đâu!]
[Đối với các người nó yếu đến vậy sao?]
[Đúng vậy!]
[Tôi hỏi luôn, người bét bảng giết được bao nhiêu con quái vật?]
[Veleria?]
Có vẻ như cô ấy cũng để việc sổ sách cho cấp dưới của mình giống như tôi.
[12 con.]
[Như cô ấy vừa nói vậy đó.]
[Tốn bao lâu để giết chừng đó? Vì người ấy ở dưới đáy trong bảng xếp hạng nên nó tốn tầm một tháng chăng?]
[Không, chỉ trong ngày đầu tiên trong tháng.]
Lần này thì Malta trả lời.
[Hả?]
[Như tôi vừa nói, ngày đầu tiên... đó là số lượng bình thường của ngày đầu tiên.]
[Người bét bảng... giết 12 con quái vật trong ngày đầu tiên...]
[Đúng vậy.]
Malta nói với khuôn mặt làm như chuyện này hết sức là bình thường.
Tôi nghĩ là họ đang nói quá lên thôi---cho đến khi một con quái vật tiến đến phía thị trấn.
Từ xa có một đám bụi bặm trông như thể có con quái vật lao tới. Đó là một con quái vật trông giống như một con heo rừng lớn.
[Akito]
Maya nhìn tôi và tôi gật đầu.
Sau khi nhận được sự cho phép của tôi, Maya và những người còn lại chuẩn bị đánh chặn nó cho đến khi——
Một trong những đứa trẻ đang chơi trong bùn nhảy lên. Đứa trẻ đang chảy nước mũi nhảy lên và làm văng tung tóe nó xuống chỗ bùn.
Đứa trẻ lao xuống trước mặt Maya và những cô gái còn lại sau đó nhảy lên không trung và đá con quái vật.
Maya và các cô gái ngạc nhiên vì trước mặt họ là một việc hết sức bất ngờ như thế này.
Từ cách mà tôi thấy nó tấn công, đứa trẻ này không mạnh lắm (nó ở một mức độ mà tôi nghĩ nó khá mạnh đối với một đứa trẻ tầm tuổi nó), nhưng nó có một tâm lý chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ và nó tiếp tục tấn công con quái vật.
Sau vài phút chiến đấu ác liệt, đứa trẻ đánh bại con quái vật.
Maya và các cô gái thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
[Đệt, nó giết xong con quái vật đó rồi hả?]
[Tao còn đang định xông lên giết nó trước cơ...]
[Đó là lỗi của mày vì mày chậm chạm quá thôi.]
Những đứa trẻ còn lại trở lại chỗ chúng chơi bùn và nói những chuyện mà trẻ con không nên nói tới.
....Ở đây là đâu vậy? Vùng đất của Ác thần ASURA sao ?
Tôi nhìn Malta và nói bằng một giọng ngạc nhiên và hơi chán nản…
[Tất cả mọi người đều giống như này sao?]
[Tất nhiên rồi]
[Thế thì tại sao họ lại gặp vấn đề về việc kiếm lương thực? Chỉ cần dùng xác mấy con quái vật như thức ăn thôi mà?]
[Hả? Anh đang nói gì vậy? Anh bảo chúng tôi làm gì với những con quái vật đã chết này?]
[Ừm, tôi nghĩ rằng vị nó sẽ hơi khó chịu nhưng cô có thể dùng những con quái vật như thế làm thức ăn.]
[Làm ra sao cơ?]
[Hả? Cái gì...??]
Tôi nhìn Malta và Valeria.
Họ không có nghĩ về việc này ở đây phải không?
Tôi đang nghĩ khi một con quái vật khác đột nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, trước khi bất kỳ đứa trẻ nào có thể phản ứng, một ông già từ bên trong thị trấn nhảy ra và nhanh chóng luồng lách để giết chết con quái vật.
[..............Này này.........]
Tôi hơi khó chịu một chút khi tôi thấy ánh mắt kỳ lạ của Maya và các cô gái khác.
Tôi nghĩ... có phải điều này thật sự ổn với những người sống ở Kazan không?
[Bỏ chuyện đó qua bên đi, tôi đã mang tới những gì tôi đã hứa lúc trước.]
Tôi ra hiệu cho Maya và các cô gái mang những xe hàng ra.
Tôi thò tay xuống dưới tấm vải và lấy ra một chiếc hộp nhỏ sau đó tôi đưa cho Malta.
[Đây là cái gì?]
[<Bánh mật ong>. Ăn thử một miếng đi. Nó rất ngon.]
Malta cắn một miếng bánh theo chỉ dẫn của tôi.
Khi cô ấy bắt đầu nhai, mắt cô ấy tỏa sáng.
[Nó ngon quá! Cái gì thế này! Đây là thứ ngon nhất mà tôi từng ăn!]
[Tôi hiểu rồi]
[Mà này... tất cả chỗ này là <Bánh mật ong> sao? Nhiều đến vậy sao?]
[Đúng vậy, như tôi đã hứa lúc trước.]
Tôi nói và đôi mắt của Malta sáng hơn nữa.
=================================
Tôi quay trở lại Ribek và đang ở trong dinh sân của Dinh thự lãnh chúa.
[Mừng Chủ nhân trở lại.]
[Yuria, chúng ta sẽ bắt đầu mua quái vật từ Kazan. Em sẽ lo phần giấy tờ cho nó.]
[Mua?]
[Đúng rồi. Đổi hàng hay đổi lấy Yen đều được. Anh sẽ để điều này cho em lo.]
[Vâng]
Yuria gật đầu.
[À anh cũng đi đến được thỏa thuận rằng Kazan sẽ nằm dưới sự bảo hộ của anh. Anh sẽ để lại báo cáo chi tiết cho em, hãy làm cho nó trở thành một việc nhẹ nhàng cho cả hai bên.]
[Em hiểu rồi]
Tôi ngồi xuống ghế và nghỉ ngơi một lúc.
Tôi cảm thấy hơi mệt một tí.
[Chủ nhân, em sẽ đọc báo cáo cho anh nhé?]
[Ừm]
Tôi gật đầu khi đang nhắm mắt lại.
[Có một câu hỏi từ người dân, họ muốn biết rằng có thể thanh toán tiền thuế bằng tiền không.]
[Ổn thôi, nó sẽ làm mọi thứ dễ kiểm soát hơn]
Từ trước đến giờ người dân chỉ dùng hàng hóa để trả thuế.
[Em hiểu rồi, em sẽ nói với họ. Tiếp theo, em có một gợi ý. Nếu Kazan là của chủ nhân, thì có thể anh sẽ muốn xây một phòng tắm công cộng ở đó cho họ.]
[Anh hiểu rồi. Lần sau anh đến đó, anh sẽ làm như vậy. Kế tiếp?]
[Risha-san và Mira-san đã đi săn những con khỉ. Khu rừng mới trồng ra đã thu hút khá nhiều những con khỉ đó đến.]
[Nếu đó là những con khỉ yếu đuối đó thì anh có thể để nó cho họ. Kế tiếp?]
Tôi hỏi em khi tôi nhắm mắt lại.
Em ấy là một nô lệ cực kỳ có năng lực. Vì vậy, rất có khả năng rằng nếu em ấy không ở đây công việc trong Thị trấn sẽ bị trì hoãn lại.
[Yuria]
[Vâng?]
[Ngồi đây]
[Vâng.]
Yuria di chuyển về phía tôi và ngồi xuống sàn.
[Gần đây em đã làm việc rất chăm chỉ. Có điều gì em muốn nhận để làm phần thưởng không? ]
[Em chỉ muốn có ích cho Chủ nhân.]
Yuria trả lời không do dự.
Tôi có thể thấy đó là lý do thực sự của em ấy.
Nô lệ của tôi ... một nô lệ vĩnh cửu.
Một chủng tộc mà xem việc ngất xỉu vì làm việc quá sức từ lệnh của chủ nhân mình làm niềm tự hào.
Tôi nghĩ về nô lệ của Seiya và làm sao cô ấy có thể chịu đựng được khi ngồi trong seiza trên mảnh đất đá đó.
Đối với họ, nó có không phải là thứ tồi tệ gì lắm ... nhưng tôi thực sự không những thích thứ đó.
[Yuria]
[Vâng]
[Điều chỉnh lịch trình làm việc và làm sắp xếp cho nó để anh và ba đứa có một ngày nghỉ. Gần đây anh đã không chiến đấu với ba đứa như một thanh kiếm của mình, vì vậy anh muốn. Cả ba đứa cùng một lúc.]
[Em hiểu rồi. Tôi sẽ điều chỉnh nó.]
[Tốt]
Tôi gật đầu.
Ma lực của tôi không được nạp vào nhưng tôi thấy Yuria hơi mỉm cười qua đôi mắt mở ra chỉ một tí của mình.
Tôi ngưỡng mộ và yêu quý nô lệ của mình ... có lẽ tôi không thể giúp được gì về vụ họ mong muốn được làm việc quá sức cho tôi. Nhưng tôi cho rằng họ chỉ đơn giản là làm việc hay giúp đỡ tôi thôi.
Tôi sẽ đi theo một con đường khác với Seiya.
[Yuria]
[Vâng]
[Massage vai của anh và tiếp tục báo cáo của em.]
[Vâng]
Em ấy trả lời rõ ràng hơn. Có thể nói rằng em ấy khá hạnh phúc.
Yuria xoa bóp vai tôi và tiếp tục báo cáo của mình.
Thời gian từ từ trôi qua như thế.
[Chủ nhân]
[Hmm?]
Tôi đang ngủ gật nhưng em ấy gọi làm tôi tỉnh lại.
Túi của tôi đang sáng lên.
Đó là <DORECA> của tôi. Tôi lấy nó ra và ánh sáng trở nên sáng hơn - thẻ của tôi đang thay đổi màu sắc.
Từ màu vàng... đến màu bạc sáng choái.
[Hmmm....MENU OPEN]
——————————————-
Akito
Loại thẻ: Bạch kim
Ma lực: 6.721.386
Items đã tạo: 61,343
Nô lệ: 3
Dân số: 5.000
——————————————-
Tôi kiểm tra thẻ của mình và hiểu ra.
Một chỉ số mới đã được thêm vào là 5.000 <Dân số>.
Vì vậy, mà thẻ của tôi lên đến thẻ Bạch kim.
[Vì Risha-san và Mira đã làm việc chăm chỉ]
Yuria thì thầm và tôi gật đầu.
Có vẻ như họ đang làm việc chăm chỉ ở nơi khác.
[Yuria]
[Vâng?]
[Hãy suy nghĩ về một số cách nào đấy để thưởng cho họ.]
[Vâng]
------Ma lực được nạp vào 500.000-------
Sau khi ra lệnh cho Yuria, tôi nhận được một lượng ma lực hiếm thấy từ em ấy.
Thật là... tôi có những người nô lệ thật tài giỏi.