Trans: ML0909
Edit: laiyar
===============
Tôi đi ra ngoài với Risha.
Chúng tôi rời Ribek và ra ngoài vùng hoang dã mà không sử dụng tàu.
Tôi nói với Risha, người đang đi phía sau tôi một bước.
[Có chuyện gì xảy ra khi anh đi vắng không?]
[Không có gì ạ. Mọi người đều làm theo lệnh của Chủ nhân. Dân số đã tăng lên. Có một số cuộc tấn công từ lực lượng của Ác thần nhưng lực lượng tinh nhuệ và người dân của Kazan đã đẩy lùi chúng.]
[Anh hiểu rồi.]
Tôi gật đầu.
Maya và những người phụ nữ đã sử dụng Chiến hạm Risha và người dân Kazan, những chiến binh dũng mãnh mà ngay cả là một đứa bé. Tôi có thể tưởng tượng nó.
Ngay cả khi tôi đang giúp Lyra, đất nước vẫn tiếp tục phát triển mà không vấn đề gì.
Điều đó thật tốt.
[……….]
Risha liếc nhìn tôi từ bên cạnh.
Em ấy dường như không thể bình tĩnh. Có vẻ như em ấy có gì đó muốn nói.
[Có chuyện gì?]
[Ơ?]
[Em có điều gì muốn nói phải không?]
Risha ngập ngừng trước khi hít một hơi thật sâu.
[Khi Chủ nhân không ở đây, em không thể giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên em xa Chủ nhân quá lâu.]
[Không thể bình tĩnh?]
Không khó chịu hay cô đơn?
[Vâng. Ummm…. Nếu không có lệnh mới của Chủ nhân, mỗi buổi sáng thức dậy đều có cảm giác bồn chồn khó chịu.]
[Anh hiểu rồi.]
Điều đó ... giống với Risha.
Nô lệ vĩnh cửu là chủng tộc như vậy. Họ yêu mến chủ nhân của họ và các mệnh lệnh. Họ đáng yêu và đáng ngưỡng mộ.
Tôi nghĩ mình đã hiểu họ, nhưng một lần nữa tôi nhận ra mình đã sai.
Tôi cảm thấy như mình phải xin lỗi vì đã đi quá lâu, chính xác hơn là tôi cảm thấy cần phải tặng họ một món quà nào đó.
Tôi nghĩ vậy, nhưng dừng lại.
[Khi chúng ta quay về, anh sẽ giao cho em nhiều việc hơn nữa.]
[Vâng!]
Khi tôi nói điều đó, Risha mỉm cười và viên đá quý trên chiếc vòng của em ấy sáng lấp lánh.
******************************
Chúng tôi đi bộ cho đến khi chúng tôi có thể nhìn thấy thị trấn Akito.
[Thị trấn Akito của Chủ nhân?]
[Đúng vậy.]
[Tại sao chúng ta đi bộ thay vì sử dụng tàu?]
[Đó là một vấn đề quan trọng. Tàu sẽ không tốt.]
[Quan trọng..…..đã rõ. Vậy em sẽ liên lạc với Madway-san.]
[Chờ đã]
Tôi ngăn Risha khi em ấy chuẩn bị chạy đi.
[Tại sao?]
Risha hỏi trong khi nghiêng đầu bối rối.
Đáp lại ánh mắt của em ấy, tôi lấy ra Thẻ thứ hai, Thẻ ma thuật.
Khi thẻ của tôi phát triển từ common lên rare, tôi có thể sử dụng một ma thuật mới.
Tôi đã sử dụng hai Phép thuật và đặt một vòng tròn cho cả Risha và tôi.
Hai chúng tôi biến đổi.
Khuôn mặt của Risha vẫn như cũ nhưng tóc cô chuyển sang màu đen thay vì vàng.
Đôi tai nhọn của em ấy trở nên tròn và chiếc vòng của cô biến mất khỏi tầm mắt.
Chiếc váy màu xanh đậm của em ấy biến thành một mảnh vải bình thường.
Em ấy đã đột nhiên biến thành một cô gái trẻ của một gia đình giàu có!
[Chủ nhân trông khác hẳn!]
[Risha cũng vậy]
[Ah, đúng vậy…...]
Em ấy nói khi lấy tay chạm vào tai mình.
[Tuyệt vời, Chủ nhân có thể làm cả thế này?]
[Đó là một phép thuật mới. Để thay đổi ngoại hình. Để biến đổi trở lại, chúng ta chỉ cần nói [bozbet] và …….Ahh!] :D
Tôi vô tình nói ra.
Ngay lúc đó tôi trở lại với diện mạo thật.
Tôi bây giờ là Akito bình thường.
Tôi cười gượng và sử dụng phép thuật một lần nữa.
Chỉ một lời nói làm tôi mất một phép thuật không cần thiết. Tôi đoán tôi có thể coi đó là một lời giải thích.
[Là như vậy. Em hiểu chưa?]
[Vâng! ….... nhưng tại sao anh lại thay đổi ngoại hình của chúng ta?]
[Từ giờ chúng ta sẽ là người của Thị trấn Akito. Chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng trẻ bị biến trở lại từ Nguyền thú.]
[Vợ chồng trẻ? em và chủ nhân?]
[Đúng vậy.]
[Thththththththththththththth THAT’S TOO MUCH!]
Risha hét lên trong hoảng loạn.
Cùng với Nô lệ vĩnh cửu chơi trò vợ chồng trẻ, điều gì đó khiến em ấy hoảng sợ?
Tôi lên tiếng để trấn an em ấy.
[Chỉ là diễn thôi, đó là điều cần thiết cho chúng ta.]
Khi tôi nói nó như một mệnh lệnh, Risha bình tĩnh lại.
[Vâng.]
Bình tĩnh lại vì mệnh lệnh của Chủ nhân cũng giống như một nô lệ vĩnh cửu.
Em ấy đã bình tĩnh hơn nhưng em ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Em ấy bối rối nhìn tôi như hỏi [Tại sao?].
Tôi giải thích thêm.
[Đất nước đã phát triển ít nhiều. Dân số của chúng ta đã vượt quá 10.000 người, nhưng hầu hết người dân đều biết mặt anh. Anh đã đi khắp nơi với tư cách là vua, nhưng có khả năng có thứ đang diễn ra mà anh không biết. Khả năng anh nhìn thấy một mặt khác.]
[Trong trường hợp đó, chúng em sẽ…….]
[Bọn em cũng sẽ như vậy. Em là nô lệ trung thành nhất của nhà Vua. Nếu họ không cho anh biết, chắc chắn họ cũng sẽ không cho em thấy đâu.]
[Thật vậy.]
Risha gật đầu.
Bây giờ Risha và Yuria đang được đối xử như những thần tượng, họ sẽ càng không muốn thể hiện những điều đó nhiều hơn nữa .. nhưng tôi không nói vậy.
[Đó là lý do tại sao chúng ta biến đổi và lẻn vào như những người bình thường. Anh muốn thấy sự thật trần trụi của thị trấn.]
[Là như vậy…..Ah!]
Risha bị bất ngờ.
[Có sáu thị trấn, vì vậy, chúng ta sẽ làm tất cả?]
Tôi bật cười. Em ấy đã nhanh chóng đoán ra.
Thị trấn Akito.
Thị trấn Bisk.
Thị trấn Magatan.
Thị trấn của thành phố Kazan.
Thị trấn Bragadeleu.
Thị trấn Pelmi.
Ngoài Thủ đô Ribek, còn có sáu nơi khác.
Risha nô lệ đầu tiên.
Mira nô lệ thứ hai.
Yuria nô lệ thứ ba.
Lilia thứ tư nô lệ.
Raisa nô lệ thứ năm.
Svetlana nô lệ thứ sáu.
Tôi đã có sáu nô lệ trưởng thành.
Số lượng thị trấn và số lượng của họ là bằng nhau.
Tôi mang Risha đến Akito với tôi.
Tôi sẽ đi đến các thị trấn khác và lẻn vào với những nô lệ khác của tôi.
[Được rồi, đi thôi.]
[Vâng!]
Chúng tôi lên đường.
Risha vẫn như thường lệ đi sau tôi một bước.
Sự đối xử tôn kính của em ấy đối với tôi và vẻ ngoài của em ấy giống như Risha Nhưng —— nó mang lại cảm giác không tốt.
Em ấy rất có thể sẽ làm cho một số người nghi ngờ.
[Risha]
[Chủ nhân có chuyện gì ạ?]
[Khung cảnh của chúng ta là một cặp vợ chồng trẻ.]
[Haa]
Còn nó thì sao? Khuôn mặt em ấy dường như muốn nói gì đó.
[Thái độ của Risha giống như một nô lệ. Điều đó không tốt. Chúng ta cần trông giống một cặp vợ chồng hơn.]
[Như chồng và vợ ……... chúng ta làm điều đó thế nào?]
[Hmm, hãy khoác tay nhau.]
[T-Tay!]
[Đúng vậy]
Tôi gật đầu và Risha vô cùng bối rối.
[Đó là-- khoác tay với Chủ nhân…...]
[Risha]
Tôi nhìn em ấy nghiêm túc.
[Đó là lệnh]
[Wa, Vâng]
Risha vâng lời.
Em ấy rụt rè khoác tay với tôi.
[Th-thế này có ổn không?]
[Đúng rồi.]
Chúng tôi khoác tay nhau và đi vào thị trấn Akito.
Mặc dù đó là một mệnh lệnh, nhưng nhìn thấy sự bối rối khi em ấy khoác tay tôi nó trông thật đáng yêu.
Bộ ngực của em ấy cũng mềm mại nữa.
(L: bên jp cũng tương tự z nên thôi để eng đi) (L: túm lại đc đi ăn mảnh 6 lần :v )