CHARGING MAGIC WITH A SMILE

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

VOL 4 (102-??) - Chương 142: Người hầu nô lệ

Trans: ML0909

Edit: laiyar

===============

Thị trấn Magatan

Nhà nô lệ tạm thời.

Yuria và tôi đã biến đổi bằng Thẻ ma thuật của mình. Chúng tôi đã làm điều tương tự như với Risha ở thị trấn Akito.

Tôi đang tạo ra một Cánh cửa ma thuật kết nối với Ribek.

Với thứ này Yuria và tôi có thể quay trở lại một cách dễ dàng.

Chúng tôi cũng đã thành công trong việc thâm nhập vào thị trấn này.

Yuria đang ở bên cạnh tôi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi cũng không làm gì và chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

[Điều này hơi bất ngờ.]

[Có chuyện gì à?]

Như thường lệ, Yuria im lặng và bình tĩnh khi em ấy nói.

Risha và Yuria đều là loại người điềm tĩnh và ít nói nhưng sự im lặng của Risha dựa trên phép lịch sự và sự cân nhắc trong khi Yuria thì thẳng thừng hơn.

Tôi quyết định giải thích.

[Vì đây là một ngôi nhà dành riêng cho những người mới, anh nghĩ nó sẽ ở ngoại ô, nhưng nơi này gần như ở ngay trung tâm.]

[Vâng.]

[Thông thường giá của khu đất này sẽ đắt hơn. Nó sẽ không biến thành một cái gì đó như khu vực trung tâm thành phố hoặc khu mua sắm? Nhưng nhìn xung quanh những ngôi nhà kiểu này đều không phát triển được. Có điều gì xảy ra mà anh không biết?]

Tôi hỏi Yuria.

Làm một thị trấn, sau đó phát triển nó.

Tôi đã thực hiện rất nhiều loại công việc đó, nhưng giữa chừng tôi chủ yếu ủy thác nó cho Yuria.

Đó là lý do tại sao tôi hỏi Yuria... Nhưng em ấy lặng lẽ lắc đầu.

[Xin lỗi, em không biết.]

[Là vậy sao? Chà, ổn mà.]

Yuria không biết nên em ấy thành thật thừa nhận điều đó.

Em ấy giữa vai trò rất quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi nghĩ rằng nó vẫn ổn.

Đồng thời, có lẽ em ấy [không biết] là tốt.

Vì tôi đã ủy thác hầu hết mọi thứ cho em ấy, Yuria hiểu biết nhiều về đất nước của tôi hơn tôi.

Đó là lý do tại sao chúng tôi đến đây ẩn danh để tìm hiểu mọi thứ từ quan điểm của người dân. Hơi lạ một chút, chúng tôi đã nhanh chóng có thể tìm thấy ít nhất một điều mà chúng tôi không hiểu.

Đó là một khởi đầu tốt.

[Được rồi, anh sẽ đi quanh thị trấn này một chút. Yuria có việc ở Ribek phải không?]

[Un]

[Vậy thì đừng bận tâm đến anh hãy tiếp tục công việc. Anh sẽ trở lại vào buổi tối, vì vậy trừ khi có trường hợp khẩn cấp, em có thể xử lý nó.]

[Đã hiểu.]

Em ấy gật đầu và bước qua cánh cửa ma thuật.

[Ah, đợi một chút.]

[Chủ nhân có chuyện gì?]

[…..Anh nghĩ mình sẽ mua một món quà lưu niệm nhỏ vậy em muốn gì?]

Tôi suy nghĩ một chút và hỏi.

Yuria suy nghĩ một chút và trả lời.

[Bất cứ thứ gì]

[Anh hiểu rồi]

[Un, vậy thì]

Em ấy bình tĩnh gật đầu và bước qua cánh cửa ma thuật.

U ~ n, như tôi nghĩ, việc đó sẽ không dễ dàng như vậy.

Tôi hỏi với hy vọng làm cho em ấy hạnh phúc, nhưng không có phản ứng từ Yuria.

Em ấy có sự rung động cảm xúc yếu nhất trong số sáu nô lệ của tôi. Trừ khi đó là điều thực sự khiến em ấy hạnh phúc, em ấy sẽ không cho tôi thấy nụ cười của em ấy.

Ngay cả với việc đóng giả [Cặp vợ chồng trẻ] mà Risha đã phản ứng, Yuria thực sự không có bất kỳ phản ứng nào.

{Việc đóng giả này sẽ hiệu quả, như mong đợi về Chủ nhân.}

Là điều duy nhất em ấy nói.

Tôi không tìm kiếm lời tâng bốc, tôi muốn em ấy được hạnh phúc và mỉm cười.

Well…. cũng được thôi.

Tôi kéo mình lại và đi ra ngoài.

[Này, anh là người mới chuyển đến phải không?]

Tôi vừa mở cửa thì một thanh niên gọi tôi. Nó gần như anh ta đang đứng chờ tôi.

Đó là một người đàn ông trông mảnh khảnh.

Đó là do quần áo và tư thế của anh ta mà anh ta trông không giống phụ nữ.

[Tôi là Sparov, còn anh là?]

[Sakimori.]

[Rất vui được gặp anh Sakimori-san.]

Tôi bắt tay Sparov.

Bởi ngoại hình của anh ta, anh ta rất lịch sự và cách cư xử mềm mỏng.

[Anh có sống gần đây không?]

[Đằng kia]

Sparov vừa nói vừa chỉ vào một ngôi nhà cách đấy ba ngôi nhà.

[Nó có hơi cũ, nhưng đó là nhà của tôi.]

[Nó gần nhỉ ,vậy chúng ta là hàng xóm rồi.]

[Vâng, từ giờ mong anh giúp đỡ. Nhân tiện, làm thế nào anh đến được đây Sakimori-san?]

[Uhh, .. tôi là một con khỉ? Và bằng cách nào đó tôi quay lại.]

Tôi nói với anh ta câu trả lời tôi đã chuẩn bị.

[Vậy, là tính huống đó. Ở thời đại trước——trước đây, chúng tôi gọi đó là kỷ nguyên trước——anh có ký ức nào về thời đại trước không?]

[Tất cả đều rất mơ hồ, tôi không thực sự nhớ.]

[Nghe có vẻ khó khăn. Nhưng có những trường hợp như vậy nên đừng nản lòng.]

Anh ấy nồng nhiệt động viên tôi sau những lời nói dối trắng trợn.

Lương tâm tôi đau quá man.

[Vì anh vừa mới đến đây nên anh chưa có việc làm phải không?]

[Vâng]

Tôi trả lời với những dòng suy nghĩ trước đây của tôi.

[Có vẻ như anh có thể sống mà không cần làm việc ở đất nước này. Tôi đã nghĩ đến việc làm đại cái gì đó, thi thoảng nhận một số công việc theo ngày.]

Tôi đã nói một điều tương tự lúc trở lại Akito.

Thành thật mà nói, tôi không có thời gian rảnh để kiếm cho mình một công việc toàn thời gian. Chính xác hơn là một người làm công ăn lương sẽ là không thể.

Tôi đã phải làm công việc chính của mình là Vua, cộng với tôi cần phải thâm nhập vào sáu thị trấn nên điều này hoàn toàn không thể.

Tôi không có thời gian để kiếm cho mình một công việc, vì vậy nó phải như thế này.

[Là vậy sao? Tôi nghĩ điều đó ổn, đây là một đất nước nơi anh có thể làm như vậy. Ah, nếu anh muốn một số công việc thì hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ giới thiệu anh. Tuy nhiên, khi anh làm, tôi sẽ cần anh tuân theo một quy tắc.]

[Một quy tắc?]

[Vâng. Lúc đó tôi sẽ giải thích, nhưng tôi sẽ cần anh mặc cái này.]

Sparov vừa nói vừa lấy ra một huy hiệu.

[Đây là?]

[Đây là huy hiệu của Yuria-sama. Hiệp hội của chúng tôi đang hỗ trợ Yuria-sama —— Yuria-sama là một trong những nô lệ tuyệt vời của đất nước này, nô lệ-sama là ――]

Sparov giải thích về đất nước, Nhà vua và sáu nô lệ của mình.

Cùng với nhà vua có sáu nô lệ. Họ quyết định vị trí của họ về cách họ thực hiện xuất sắc.

Tôi gần như định nói rằng có 12 nô lệ chứ không phải 6 .. nhưng tôi sẽ để lộ mình.

[Có lẽ có những người từ thời đại cũ không thích nô lệ ở trên họ nhưng họ có thể sẽ quen với nó.]

[Tôi hiểu rồi]

[Vì vậy khi làm việc, đặc biệt là khi hoàn thành công việc, anh sẽ đưa huy hiệu này lên để kêu gọi ủng hộ.]

[Tôi hiểu rồi]

Tôi đã ném một số câu thích hợp mọi lúc mọi nơi, nhưng chính mình tham gia vào điều này, tôi đã rất ngạc nhiên.

Tất cả họ dường như đã quyết định mọi thứ một mình.

Tôi không hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra, nhưng tôi có lẽ sẽ làm thế khi tôi đeo huy hiệu.

[Tất nhiên tôi sẽ không ép buộc anh, tất cả mọi người đều có hoàn cảnh riêng của họ.]

[…….]

Tôi suy nghĩ một chút.

Đây có thể…. là cơ hội?

Tôi nghĩ về Yuria, người tôi vừa chia tay.

Em ấy gần như không bao giờ cho tôi thấy nụ cười của em ấy. Giới hạn để em ấy có thể cung cấp ma lực cao đến mức đáng sợ.

Cho đến bây giờ tôi đã đạt được nó bằng cách này hay cách khác một vài lần, nhưng hiệu quả khá thấp.Tôi đã nghĩ rằng nó có thể là một phong cách.

Nhưng những điều này? Nếu đó là điều mà Sparov đang nói đến?

Nếu tôi khuấy động những thứ như thế này?

Thay vì chỉ là một Chủ nhân, tôi có thể tìm ra những cách mới để làm cho họ hạnh phúc.

Tôi có thể sử dụng điều này để tăng số lượng những điều tôi có thể làm cho họ với tư cách là Chủ nhân của họ.

Tôi suy nghĩ một chút và quyết định rằng tôi thực sự có thể.

[Hiểu rồi, tôi sẽ tham gia.]

[Là vậy sao? Chúng tôi chào mừng cậu.]

Sparov hài lòng với câu trả lời của tôi và nở một nụ cười.

Không, không phải anh. Tôi không quan tâm nếu anh cho tôi một nụ cười.

Nụ cười của nô lệ của tôi là tốt nhất.