Trans: ML0909
Edit: ML0909
=============
Thủ đô Hoàng gia Ribek, Cung điện Hoàng gia.
Tôi vừa trở về và Mira đến chào tôi.
[Chào mừng Chủ nhân!]
[Anh đã về. Thế nào có gì xảy ra khi anh rời đi không?]
[Umm ..... điều diễn ra tốt đẹp. Yuria đã làm điều này và điều kia ... nó làm mọi thứ giống như thường lệ.]
[Anh hiểu rồi. Làm tốt lắm.]
Tôi nói và lấy ra một huy chương cho em ấy mà tôi đã chuẩn bị trước.
Tôi đã chuẩn bị ba cái và đưa cho Mira một cái.
[Đó là phần thưởng.]
[Cảm ơn anh rất nhiều!]
—Ma lực đã được nạp vào 10.000—
[Yuria và Lilia đâu?]
[Yuria ở Belmi và Lilia đang ở Bisk.]
[Anh hiểu rồi. Vậy thì đưa chúng cho họ khi họ trở về.]
Tôi trao cho em ấy huy chương.
[Hey Chủ nhân?]
[Hm?]
Tôi nhìn em ấy. Em ấy trông nghiêm túc một cách bất thường.
[Có chuyện gì vậy?]
[Umm…..về cô gái đó…]
[Cô gái đó?]
[Cô gái nô lệ vĩnh cửu khác…]
[Ồ, nô lệ của Seiya? Chuyện gì đã xảy ra vậy?]
[Cô ấy bị ốm.]
[…..Cái gì?]
********************************* ******
Cách Ribek một đoạn là một khu vực yên bình.
Có một nơi cư trú ở đó. Nó giống như trang viên tôi từng sống.
Tôi đã để nô lệ của Seiya sống ở đó.
Chúng tôi đã xác định rằng chúng tôi sẽ đối xử với cô ấy như một vị khách nên chúng tôi cho phép cô ấy sống trong trang viên như thế này.
Tôi bước vào tòa nhà và đi theo hành lang.
Tôi đi thẳng đến phòng ngủ và bước vào.
[…………]
Cô ấy đang nằm. Cô ấy nằm trên giường và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Tôi đã thực sự ngạc nhiên, cô ấy còn tệ hơn những gì Mira đã nói.
Cô ấy dường như nằm liệt giường.
Má cô hóc hác và đôi mắt cô trống rỗng.
Nếu không phải vì những cử động nhẹ của cơ thể, tôi sẽ nhầm cô ấy với một con búp bê sáp.
[…….Chào.]
Tôi gọi và cuối cùng cô ấy quay sang nhìn tôi. Ít nhất giờ thì có vẻ như cô ấy còn sống.
Thành thật mà nói, cô ấy dường như không bị bệnh đó là tất cả những gì tôi biết.
Tôi bước về phía cô ấy và nói.
[Cô khỏe không?]
[Tôi ổn mà ……….]
Tôi có một chút khó chịu ... Cô ổn thế nào chứ?
Nhìn vào mà nói không có vấn đề gì, điều ấy là hoàn toàn nói dối.
[Tôi hiểu rồi. Đây là một món quà thăm viếng.]
Tôi cầm một cái vỏ mà chúng tôi đã nhặt được từ chuyến đi biển.
Nô lệ của tôi nhận được huy chương và khách của tôi nhận được vỏ tôi nhặt từ biển.
Đó là sự khác biệt.
[….cảm ơn ngài.]
Cô ấy nói bằng một giọng như một con muỗi.
Tôi không thể cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào từ cô ấy. Chỉ là [cảm ơn] nhưng cảm giác nó khá là giả tạo.
Cô ấy không thích cái vỏ.
Cô ấy chỉ ngồi trên giường.
[Tôi đã rất ngạc nhiên khi tôi nghe từ Mira ... chuyện gì đã xảy ra?]
[Không có gì ... Tôi ổn…]
[…….Cô chưa tìm thấy Seiya…]
Cô ấy giật người.
[Chúng tôi đã tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy anh ta ... và cô vẫn muốn tiếp tục ...]
[Vâng….]
Cô ấy nói khi quay mặt đi.
Nhìn vào cô ấy có vẻ rất đau đớn.
Tôi nên nói thế nào …… Tôi không thể cảm nhận được bất kỳ ý chí nào để sống từ cô ấy.
Khi tôi nhìn xung quanh một cách không thoải mái, cái vỏ đã lọt vào tầm nhìn của tôi.
Món quà tôi đã tặng cho khách của mình.
Đó là thứ tôi muốn cho một vị khách…..không phải là nô lệ.
[Tôi có thể đã bị nhầm lẫn ...]
[…… eh?]
Cô ấy nhìn tôi, vẫn vô cảm như mọi khi.
Tôi nắm lấy tay và kéo cô ấy đứng dậy.
[Kya!]
Cô ấy ngã từ giường xuống.
Có vẻ như cô ấy không có sức để đứng bình thường.
Mặc dù vậy tôi cứ kéo cô ấy đứng lên.
[Ng-Ngài muốn gì …… ..]
[Tôi đã sai.]
Tôi lặp lại lời nói của tôi một lần nữa.
Đúng vậy…
Tôi đã sai.
[Sự điều trị của tôi cho cô thế này là sai.]
[Tôi ... điều trị?]
[Đúng vậy. Cô là một Nô lệ vĩnh cửu, một chủng tộc được sinh ra với bản tính phục vụ đã ăn sâu vào tâm trí. Cô sẽ không thoải mái trong những lúc thế này…]
[……….]
[Và như vậy, tôi sẽ để cô làm việc —— từ bây giờ.]
[T-từ bây giờ?]
Cô ấy có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của tôi.
[Đúng vậy, cô có vấn đề à?]
[Một vấn đề ... đó là ——]
[Kể cả khi cô không quan tâm.]
Tôi ngăn cô ấy nói.
Làm thế nào tôi có thể diễn tả nó ... Tôi cảm thấy phương pháp này là chính xác.
Nô lệ vĩnh cửu.
Cô ấy muốn trở thành nô lệ tôi nên đối xử với cô ấy như cô ấy mong muốn.
[Nhưng tôi là ... nô lệ của Seiya-sama ...]
[Tôi không quan tâm.]
[Ehhhh?]
[Giờ khi nhắc đến nó... tôi không cần phải kiềm chế. Tôi sẽ vượt mặt và đánh bại anh ta ... cô là chiến lợi phẩm của tôi. Tôi không cần phải nghĩ đến việc trả lại anh ta ... cô ngay từ đầu nên là của tôi.]
[………]
Cô ấy dường như hoàn toàn chết lặng.
Cô ấy dường như không thể nói và chỉ nhìn tôi chằm chằm.
[T-thực sự?]
[Hm?]
[Tôi có thể …… làm việc được không?]
[………]
Tôi không nói một lời nào và thay vào đó véo má cô ấy và kéo.
[Tôi, ihyaiihihai ...]
[Cô đang trở nên chậm chạp đấy ……]
Tôi nói trong khi kéo má và nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy…
[....Hãy làm việc đi.]
Một lúc sau ..... cô ấy bắt đầu mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của cô ấy.
—Ma lực đã được nạp vào 900—
Vẫn còn hơi gượng gùng… nhưng đó là một nụ cười.