Chapter 144:
Khẩn trương hành động.
(Instant movement)
Tại cung điện ở Ribek. Yuria nghiêng đầu nhìn tôi.
[Chủ nhân?]
[ Em nói là chúng đã đang ở Akito ư? ]
[ Vâng ]
[ Được rồi, để bọn chúng cho anh xử lý. Em đi liên lạc nhóm Maya và bảo họ tiếp tục bắn oanh tạc thị trấn cho dẫu cho dù nó có kém hiệu quả đi chăng nữa ]
[ Vậy chủ nhân sẽ..? ]
[ Anh sẽ tới thị trấn Akito cùng với Risha ]
[ Vậy em sẽ báo cho Risha ]
[ Nói với em ấy là anh sẽ đợi ở đấy khi tới nơi ]
[… Em hiểu rồi ]
Yuria gật đầu xác nhận rồi rời đi.
Mà thật ra việc thị trấn Akito bị tấn công cũng có thể được gọi là một điều gì đó may mắn.
Vì tôi tin rằng thứ ấy sẽ hoạt động, bởi vì những sản phẩm ma thuật được trực tiếp tạo ra bởi những chiếc DORECA là những tạo vật mang sức mạnh tuyệt đối ở thế giới này.
Giống như rào chắn ma thuật được dựng lên xung quanh cung điện. Cho dù có bị tấn công như thế nào từ bên ngoài thì nó cũng không bị phá huỷ.
Lần trước tôi đã dùng cả thanh True Eternal Slave, cả 12 nô lệ và cả dồn một lượng lớn ma thuật vào thanh kiếm thì cùng chẳng làm lay động được rào chắn một chút nào cả.
Và bây giờ tôi muốn tái hiện điều đó với rào chắn mà Seiya đã tạo ra. Dù cho hắn có thể đã chặn được quân tiếp viện và cả cuộc oanh tạc của Chiến hạm Risha nhưng không có nghĩa là nó có thể can thiệp cánh cửa ma thuật từ DORECA.
Tôi nghĩ nó sẽ thành công do tôi có một niềm tin tuyệt đối cho những tạo vật của bản thân mình.
Tôi tiến đến cánh cửa rồi bước qua nó rồi đến được đầu bên kia mà không có chút khó khăn gì với quá trình dịch chuyển của bản thân.
Hiện giờ tôi đang đứng tại căn nhà tạm thời của mình ở thị trấn Akito. Thật đúng như tôi dự đoán sức mạnh của tấm thẻ là trên cơ so với Ác thần và đây chính là thứ đã chỉ ra điều đấy.
[ Chủ nhân ]
Tôi nghe thấy giọng của Risha gọi tôi từ đằng sau.
[ Em đến rồi à ]
[ Vâng ]
[ Em đã biết được tình hình chưa? ]
[ Vâng, Yuria đã giải thích cho em ]
[ Vậy thì chắc em cũng biết hiện giờ chỉ có anh và em tại đây thôi chứ? ]
[ Vâng! ]
Hiện tại ngoài tôi ra thì chỉ có Risha mới có thể sử dụng cửa dịch chuyển với cả cho đến bây giờ tôi chưa có thời gian làm thêm cánh cổng mới cũng như tìm được cách để những nô lệ còn lại có thể sử dụng nó.
Cho nên giờ đây chỉ có tôi và Risha.
[ Vậy anh sẽ trông cậy vào em nhé ]
[Vâng!]
----- Ma thuật đã được tăng thêm 50,000----
Risha gật đầu dứt khoát. Em ấy thoáng mỉm cười nhưng lập tức sắc mặt em ấy thay đổi.
[ Chủ nhân xin hãy nhìn ra phía bên ngoài ]
Tôi nhìn ra cửa sổ và lập tức trước mắt tôi là cảnh bầu trời của thị trấn.
Phía trên đục ngầu cứ như thể toàn bộ thị trấn bị nhấn chìm dưới một làn nước độc vậy.
[ Ra đây là sức mạnh mà Seiya dùng để kiểm soát thị trấn. Nó không chỉ là một rào chắn nhỉ … không đấy chắc chỉ là một chức năng khác của thứ đó thôi.]
[ Em hiểu rồi … Ah chủ nhân]
[ Chuyện gì vậy?]
[ Em nghe thấy tiếng hét và chiến đấu. ]
[ Thật ư? ]
Tôi tập trung lắng nghe là đúng thật là có tiếng giao chiến trong thị trấn
[ Mọi người ở đây chắc hẳn đang bị tấn công ]
[ Không thể nào khác được. Đi thôi Risha ]
[Vâng]
Tôi rút kiếm ra và chạm nhẹ vào viên hồng ngọc trên kiếm, lập tức Risha bị hút vào thanh kiếm. Viên ngọc phát sáng rực rỡ rồi một ngọn lửa bùng lên ở phần lưỡi kiếm.
Tôi cầm chắc thanh kiếm rồi xông ra ngoài.
[ Hừm ]
Không khí bên ngoài bao lấy tôi, xung quanh tôi có cảm giác như thể là nước đang bao lấy tôi làm cho mọi chuyển động của tôi khó khăn hơn hẳn.
[ Anh ổn chứ chủ nhân? ]
[ Ừ anh không sao]
Dù rằng có chút khó chịu những cũng chẳng làm sao cả.
Tôi cần nhanh chân lên vì thị trấn lúc này đang chịu sự tàn phá của lũ quái vật.
Trong lúc chạy đến nơi có những hét tôi tiện tay tiêu diệt rồi thiêu rụt đám Elka tôi bắt gặp.
Sau khi đến nơi xảy ra cuộc chiến tôi thấy một nhón đàn ông đang bị một con Toroi tấn công.
(Chủ nhân! Kia là ông Madway)
Risha la lên trong đầu tôi và rồi tôi thấy Madway đang bị giữ chặt bởi con quái vật khổng lồ.
[Uooo]
Tôi giữ thanh kiếm lao tới từ đằng sau rồi chém con Toroi từ trên xuống .
Con quái vật ngã xuống với một tiếng ầm.
Để kệ 2 phần của con quái vật đã chết nằm đó tôi giúp Madway tránh xa khỏi con quái khổng lồ.
[ Ông không sao chứ Madway? ]
[C..ậu Aki..to]
[ Đây ông dùng thuốc đi ]
Tôi từ từ đổ thuốc vào miệng của Madway.
(Chủ nhân cẩn thận!)
Risha hét lên và rồi tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang tấn công từ đằng sau.
CLANG!
Ngay lập tức tôi chặn đòn tấn công ấy với thanh kiếm trong tay.
[ AKIHIIIIIITTOOOOOOOOOOO! ]
[Seiya]
Kẻ tấn công tôi là Seiya. Không biết hắn có nhận thêm sức mạnh từ Ác Thần hay không nhưng hiện giờ vẻ ngoài của hắn còn mang cảm giác xấu xa hơn lần trước.
[ Mày vào đây bằng cách nào Akihito? ]
[ Làm như tao sẽ nói cho mày nghe ấy. ]
Rồi hai chúng tôi lao vào sống chết với nhau. Xung kích từ cuộc chiến của bọn tôi hất văng những người xung quanh ra xa. Sau một hồi trao đổi chiêu thức tôi đẩy hắn xa để tạo khoảng cách.
[ Yếu quá Akihto! Mày đã trở nên yếu đuối. ]
(……….)
Tôi cảm giác như Risha đang thấy có lỗi. Tôi chắc em ấy nghĩ rằng vì em ấy nên Seiya mới nói như vậy.
[ Dù vậy nhưng tao lại cảm thấy như vậy là quá đủ để đánh với mày. ]
[ Đừng có coi thường tao!!! ]
[ Đấy chỉ là sự thật mà thôi ]
Để cho Risha biết rằng em ấy không làm tôi yếu đi, tôi bắt đầu nghiêm túc giao chiến với hắn.
Mà tôi thật sự nghĩ rằng chỉ cần em ấy thôi là đã quá đủ. Tất nhiên, Dù cho hiện giờ sức mạnh của tôi không còn được như khi có nhiều nô lệ bên cạnh nhưng để đánh bại hắn cần nhiều như vậy là không cần thiết.
Và rồi từ từ tôi đã chiếm được cửa trên, cứ dần dà thế này tôi sẽ có thể hạ hắn trong ít phút nữa.
[Akihitoooooo, mày!..... Mày vừa nghĩ rằng mày chỉ cần một chút nữa là hạ được tao phải ko?]
Đang choảng nhau thì đột nhiên hắn bay thẳng lên trên cao rồi hét xuống.
[ … Ờ vậy thì sao? ]
[ Mày đã quá bất cẩn rồi thằng khốn!! ]
Seiya gào lên rồi nâng bàn tay của hắn lên. Ngay lập tức tôi cảm giác rằng tôi đang bị bao vây.
Cái hào quang kinh dị từ thì trấn bắt đầu tập hợp rồi cô đặc lại thành hình dạng của một cái mái vòm.
(Đây là----)
[ Một cái lá chắn? ]
[ Chính xác ]
Tôi dùng kiếm đánh vào nó, nhưng chỉ tiếng lưỡi kiếm bị bật lại từ mái vòm.
[Muda muda mudaaaaaaaaaaa! Thứ này chính là phiên bản nhỏ của lá chắn đang bào trùm nơi này. Chỉ khi mày hoàn toàn bị tiêu diệt thì thứ đó mới biến mất]
[ Vậy nó chỉ làm được thế thôi sao? ]
[ Và từ trên đây tao có thể làm điều khiển nó theo ý tao ]
Rồi hắn vung tay ra.
Rìa của mái vòm sáng lên hình thành những mũi tên độc và rồi chúng được phóng về phía tôi.
Tôi dùng kiếm để chặn toàn bộ mũi tên bay về phía mình.
[ Khá đấy nhưng như thế này thì saoooo!! ]
Hắn lại vung tay xuống và những mũi tên lại xuất hiện lần nữa. Do số lượng quá nhiều nên tôi chỉ có thể xoay sở để phòng thủ bản thân mình. Và Seiya không bỏ lỡ cơ hội mười mươi ấy.
[ Ra đấy là giới hạn của mày sao? Vậy đến lúc mày phải trả giá cho những việc mày làm rồi Akihitoooo ]
(Chủ nhân)
[Hừ]
Tôi đổ 50,000 điểm ma lực vào lưỡi kiếm rồi chém vào là chắn bằng toàn bộ sức lực của mình.
Có một chút ít phản ứng nhưng mái vòm không bị xây xát gì cả.
[ Kukuku…. Ghahaahaha ]
Seiya cười lớn điên loạn trên không trung.
[ Sao mày không cố thêm chút nữa đi Akihitooo? Giãy dụa thêm nữa đi! ]
Tôi dừng tấn công trong lúc hắn đang gào rú.
[ Và bây giờ….. Ngoan ngoãn mà chết đi ]
[….]
Tôi tách Risha ra khỏi thanh kiếm, em ấy hiện ra và trở về dạng người của em ấy.
[ Chủ nhân!? ]
[ Vậy là mày đã chấp nhận số phận của mình rồi nhỉ? ]
[….]
Cho mặc kệ hắn lảm nhảm, tôi lấy chiếc thẻ DORECA , triệu hồi một vòng tròn ma thuật rồi cười với Risha.
[ Risha ]
[Vâ, vâng ]
[ Đưa cho anh một sợi tóc của em ]
[Ơ..vâng]
Nhanh chóng gật đầu sau đó đưa cho tôi một sợi tóc màu vàng đẹp đẽ của em ấy. Tôi cũng lấy một sợi tóc đen trên đầu tôi.
[ Muda muda mudaaaaa! Cho dù mày có làm bất cứ điều gì thì cũng vô dụng thôi Akihitoooo! ]
Tôi ngó lơ hắn rồi đặt cả hai sợi tóc của chúng tôi vào vòng phép. Và rồi từ đó xuất hiện.... hai cánh cửa. Chúng chẳng được ngăn cách bởi thứ gì cả, chỉ là hai cánh cửa một trái, một phải.
[ Đi thôi ]
[ ..Vâng ]
Thấy vẻ mặt bình thản của tôi nên em ấy cũng bình tĩnh lại rồi gật đầu. Và thế là chúng tôi cùng bước qua cánh của bên trái. Sau khi tầm nhìn của bản thân trở nên trắng xoá trong một khắc thì chúng tôi đã lai về vị trí ban đầu. (?)
Đúng hơn là, chúng tôi bước vào từ cánh cửa bên trái sau đó đi ra từ cánh cửa bên phải.
Và rồi…
[ Thế *beep* nào? Lá chắn đâu rồi? Mày đã làm gì Akihitooooooo?!!! ]
[ Lên thôi Risha ]
[ Vâng ]
Risha một lần nữa trở vào thanh kiếm.
Mặc dù chỉ là một khắc nhưng chúng tôi đã dịch chuyển khỏi không gian bên trong mái vòm thế nên mới đột nhiên biến mất như vậy.
Nó hoạt động đúng như tôi mong đợi, và tôi chẳng thấy có bất cứ lý do gì để mà giải thích cho tên Seiya đang nổi khùng ở trên đấy cả.