"..."
"..."
Hai người con gái tóc đỏ nằm cạnh nhau trên giường.
Dù là chị em ruột nhưng họ chưa bao giờ nằm chung thế này, và vì vậy nên nó đã khiến bầu không khí giữa cả hai trở nên vô cùng gượng gạo. Lần duy nhất họ nằm cùng nhau có lẽ là khi Sharen bị đánh gục trong một trận đấu kiếm và ngã sõng soài.
"..."
Sharen đặc biệt căng thẳng do đã lỡ lời với Silverna tại quán rượu đêm qua.
'Phải làm sao bây giờ? Hình như chị ấy vẫn chưa biết gì cả.'
Có nên nói ra bây giờ và xin tha thứ không?
Làm thế liệu có đúng không?
'Nhưng nếu chị ấy đánh mình ở đây thì mình chết không ai hay mất!'
Do trong phòng chỉ có hai chị em nên sẽ không có ai đứng ra ngăn Rihanna lại cả.
Hay là đợi đến mai đi, nói ra khi có mặt người khác thì có lẽ sẽ tốt hơn?
Khi Sharen còn đang lo lắng đủ điều như thể đang có một con dã thú đang nằm ngay kế bên.
"Không ngủ được à?"
Rihanna khẽ hỏi trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
"À, ừm, vâng."
"Nếu không thoải mái, chị có thể sang chỗ khác ngủ."
"Không, không! Không phải thế!"
Sharen túm lấy Rihanna khi thấy chị gái mình đang từ từ đứng dậy. Nếu bây giờ mà để Rihanna đi, thì ngày mai cô sẽ không chịu nổi nữa mất.
"Em không ngại ngủ với chị đâu! Em chỉ có nhiều chuyện phải nghĩ thôi!"
"..."
Rihanna nhẹ nhàng nằm xuống lại.
Rồi cô hắng giọng một cách lúng túng và hỏi.
"Em đang nghĩ gì?"
"Hả? À, thì..."
Sharen do dự, rồi cẩn thận liếc nhìn Rihanna và thăm dò tình hình.
"Chị có nghĩ là Silverna thích Isaac không?"
"..."
"E-Em nghĩ là có khả năng đó đấy!"
Trong lúc hoảng loạn, Sharen đã buột miệng nói ra bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu mình.
Đáp lại lời của em gái, Rihanna chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt chớp liên hồi không hề hé lộ tí suy nghĩ nào trong lòng cô.
Một cách ngắn gọn.
"Chắc chắn."
Một từ duy nhất được thốt ra.
Mắt Sharen mở to.
"Thật sao? Chị chắc chắn đến vậy à?"
"Ừ."
Bởi vì Rihanna đã nghe thấy chính xác câu nói đó khi cô còn cải trang thành hầu gái.
'Ta... ta nghĩ là mình th-thích anh ấy.'
Silverna đã thì thầm nhẹ nhàng với Anna trong khi cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
Sau khi nghe lời đó, Rihanna đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ đi đến một kết luận.
"Nhưng đó không phải là chuyện mà chị có thể can thiệp."
Nghe thấy sự buồn bã trong giọng Rihanna, Sharen vô thức quay đầu nhìn chị gái. Đây là lần đầu tiên cô thấy một khía cạnh đầy tính người như vậy ở Rihanna, và nó đã khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
"Chị?"
"Dù sao thì, chị và anh ấy cũng sắp ly hôn rồi."
"Nhưng... nhưng hiện tại chị vẫn là vợ anh ấy mà."
"Chỉ là bây giờ thôi."
"Làm sao mà biết được! Biết đâu Isaac đổi ý và quyết định ở lại thì sao!"
Sharen cảm thấy lạ lẫm khi chính mình lại đang an ủi Rihanna. Dù vậy, cô vẫn muốn tiếp tục nói những lời động viên này.
"Không, Isaac đã quyết định rồi."
"...Chị?"
Nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn, Sharen vô thức nắm lấy tay Rihanna.
"Anh ấy thậm chí còn không muốn nhận một lời xin lỗi."
Sharen cũng cảm thấy có lỗi về chuyện này. Cô cũng từng đối xử với Isaac như một người hầu.
"Chị ơi."
Và cô cũng biết rằng Rihanna đã đứng nhìn và để chuyện đó xảy ra.
"Tại sao chị lại để các anh bắt nạt Isaac?"
Khi Sharen tò mò hỏi, Rihanna thở ra một hơi dài.
"Lý do có còn quan trọng nữa không?"
Rihanna nhắm mắt lại thật chặt.
"Chị đã đưa ra lựa chọn của mình, và nó là một sai lầm."
"...Vậy nên bây giờ chị sẽ buông tay anh Isaac à?"
"Đúng vậy, thế nên em cũng đừng nói những chuyện như em có tình cảm với Isaac hay không nữa."
"Đó là thiếu tôn trọng với Isaac." Rihanna nói thêm.
Sharen khẽ gật đầu và thận trọng lên tiếng:
"Vì chị đã buông tay rồi, nên em cũng sẽ thú nhận chuyện này một cách thật lòng."
"..."
"Thật ra, em đã nói với Silverna rằng... chị và Isaac sắp ly hôn."
"..."
"Nhưng do chị đã buông tay rồi, nên chuyện đó cũng đâu phải là vấn đề lớn nữa... ÁÁÁÁÁ! AUI! TAY! BUÔNG TAY EM RA!"
Sức nắm của Rihanna không phải là thứ mà Sharen có thể chống lại.
"ĐỒ NÓI DỐI!"
***
Ngày hôm sau.
Isaac và Rihanna được triệu tập riêng để thẩm vấn bởi Bá Tước.
"..."
"..."
Nơi họ được gọi đến trông giống một phòng ăn hơn là nơi để thẩm vấn.
Dù căn phòng có hơi nhỏ nhưng những ngọn đèn ấm áp đã chiếu sáng cả gian phòng và trên bàn bày đầy những món ăn nhẹ đơn giản như bánh mì kẹp và thịt khô.
Thậm chí còn có cả cả một chai rượu nữa, nên nó lại càng khiến người ta khó mà tin được đây là một buổi thẩm vấn.
Cả hai ngồi cạnh nhau. Một bầu không khí gượng gạo bao trùm họ vì những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Thấy Bá Tước mãi không đến, Isaac cuối cùng cũng hắng giọng và hỏi Rihanna:
"Hôm qua... em ngủ có ngon không?"
"Có, em đã sang phòng Sharen để ngủ."
Rihanna trả lời với vẻ mặt vô cảm. Đây là phong thái thường thấy của Rihanna mà Isaac biết, nên nó đã khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
'Ổn rồi.'
Isaac đã rất lo lắng khi từ chối một người phụ nữ đã chủ động bày tỏ tình cảm. Anh cảm thấy có lỗi vì đã khiến cô bẽ mặt, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi cô đi. Vì nếu họ mà ở lại cùng nhau vào đêm qua...
"Khụ, vậy thì tốt."
"Còn anh thì sao? Ngủ có ngon không?"
"Anh á? Thoải mái lắm. Do hôm qua mệt quá nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay."
"Vậy à, thế thì tốt."
Rihanna cũng đáp lại tương tự.
Với đôi mắt trống rỗng, cô nhìn chằm chằm vào lối vào như thể đang chờ đợi ai đó đến.
Khi thấy vẫn không có ai, Rihanna khẽ thở dài và liếc nhìn Isaac.
"Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói."
"Giúp đỡ?"
"Aura. Em có thể dạy anh ở đây."
"..."
Aura.
Một thứ mà Isaac hoàn toàn không thể sử dụng được.
[Aura? Cậu đang đùa à? Khi đạt đến cảnh giới cao nhất thì cậu sẽ không cần những thứ như thế nữa đâu.]
Nhớ lại lời của Đại Sư, Isaac trả lời:
"Dạy anh đi."
Nếu Đại Sư ở đây, cô ấy hẳn sẽ bĩu môi và nói:
[Bảo cô ta làm sư phụ của cậu luôn đi.]
Nhưng cô ấy hiện có ở đây đâu. Nên mình học được gì thì cứ học thôi.
"...Được rồi."
Mắt Rihanna mở to một chút khi thấy Isaac đồng ý một cách dễ dàng.
Khi cô đang cố nén lại khóe miệng đang chực chờ mỉm lên của mình, thì cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra và Uldiran Caldias bước vào.
"Xin lỗi vì đã để hai người đợi. Bọn quái vật đang tụ tập gần tường thành."
Uldiran ngồi xuống và lập tức nhai một miếng thịt khô. Vừa nhai, ông vừa nhìn hai người và nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.
"Sao hai người trông cứng nhắc thế? Ta đã để hai người có không gian riêng trong khi hy vọng là hai người sẽ có một chút khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau."
"..."
"..."
"Hmm, là do ta đã suy nghĩ quá nhiều hay hai người trông có vẻ hơi lo lắng vậy?"
Uldiran nhấp một ngụm rượu và nói đùa.
"Không cần phải lo lắng đâu. Cứ thành thật trả lời những câu hỏi của ta thôi, ta không có ý định khiển trách hai người đâu. Dù ta cũng không chắc là Helmut sẽ nghĩ thế nào."
Ông lại lấy thêm một miếng thịt khô và chỉ tay vào Rihanna trước khi cho nó vào miệng.
"Ta chấp nhận việc cô nói chuyện với tư cách là "Rihanna', nhưng cô chắc cũng nên biết là Arundel sẽ không vui khi thấy một Helmut quỳ gối trước một Caldias đâu, đúng không?"
"Vâng, tôi biết."
"...Quỳ gối?"
Isaac nhìn Rihanna với vẻ mặt ngơ ngác.
Rihanna cố tình không quay mặt đi.
"Em đã quỳ gối? Rihanna đã quỳ gối ư?"
"Cậu không biết à? Ta phải công nhận là lúc đấy thực sự khá cảm động. Ta nghĩ mình đã học được tình yêu đích thực là gì."
Uldiran cười lớn.
Isaac nhìn Rihanna với vẻ mặt đầy hoài nghi và đối chất với cô:
"Em đang đùa anh à? Em có biết là Gia chủ sẽ nói gì khi biết tin này không? Ông ấy có lẽ vốn đã tức giận với việc em lén chạy đến nơi này rồi!"
"Em biết."
"Biết mà em vẫn... Hừ, thôi được rồi."
Isaac chống cằm và đáp lại một cách cụt lủn.
Thấy vậy, mắt Rihanna mở to một chút và nói thêm:
"Em đang cố cứu anh."
"Bá Tước có thể đến mà không cần em."
"Như thế sẽ làm suy yếu hàng phòng thủ phía trước. Bá Tước không thể rời vị trí một cách bất cẩn."
"Nếu em giỏi quan tâm đến người khác như thế, thì lẽ ra em nên nghĩ đến tình cảnh của mình hơn. Em sẽ làm gì khi trở về Helmut?"
"Em sẽ tự mình giải quyết."
"Ừ, đúng rồi nhỉ. Anh khá chắc là Gia chủ sẽ chào đón em trở về một cách nồng nhiệt."
"Em đã nói là mình đang cố cứu anh."
"Thế thì em đáng lẽ nên làm thế một cách có chừng mực. Em không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào sao?"
"Em đã cứu anh rồi còn gì? Như thế vẫn chưa đủ sao? Nếu em mà không đến kịp lúc thì mọi chuyện có khi đã trở nên tồi tệ hơn. Anh còn chưa thể sử dụng Aura nữa cơ mà."
"Em vừa nói như thế à?"
"Ai là người gây chuyện trước?"
"Anh đang lo lắng cho em đấy. Gia chủ sẽ không vui khi biết được tin một Helmut lại đi quỳ gối trước người khác."
"Em quỳ gối là vì lo cho anh."
"Vậy thì em đáng lẽ nên tỏ ra lo lắng sớm hơn."
Cả hai tiếp tục nói chuyện như hai đường thẳng song song.
Nhìn họ một cách ngơ ngác, Uldiran gật đầu.
'Đây là cách hai người này thể hiện sự quan tâm đến nhau à?'
Suy cho cùng thì họ rõ ràng là đang lo lắng cho nhau dựa theo cách họ trò chuyện.
'Helmut thật sự là lũ người kỳ lạ'
Vì thấy họ có vẻ sắp xong nên Uldiran quyết định chờ đợi trong lúc ăn thịt khô.
***
Sau khi kết thúc ca trực, Silverna hồi hộp bước vào Lâu đài Malidan. Cuộc thẩm vấn đã kéo dài hơn dự kiến nên cô đến để kiểm tra xem mọi chuyện thế nào.
[Ý em là, tại sao em lại đi nói cho mọi người biết họ sắp ly hôn chứ? Ngược lại, họ mới là đồ ngốc khi cứ liên tục cảnh báo em! Thật bực mình!]
Do những lời của Sharen từ hôm qua cứ luẩn quẩn trong đầu Silverna nên cô đã khó lòng mà tập trung vào nhiệm vụ. Hơn nữa, khi nhìn thấy Sharen tỏ ra bơ phờ và ủ rũ vào ngày hôm nay thì đó rõ ràng không phải là những lời nói vu vơ.
'Ly hôn sao?'
Nếu thật sự là như vậy.
Nếu điều đó là sự thật...
'Vậy có lẽ mình...'
"Tiểu thư?"
"Eep?!"
Silverna, người đang mải mê trong những suy nghĩ viển vông đến nỗi không nhìn rõ phía trước đã giật mình lùi lại.
Trước mặt cô là Anna, người đang đứng trong hành lang. Cô khoanh tay như thể đang dò xét Silverna và hỏi:
"Tiểu thư đang định đi đâu?"
"Hả? À, chỉ là..."
Khi Silverna không thể nói tiếp vì xấu hổ, Anna thẳng thắn hỏi:
"Người định đi gặp Isaac đúng không?"
"Ừm, phải."
"Người biết là anh ta đang bị thẩm vấn mà, đúng không?"
"Thì... anh ấy vẫn là thành viên trong đội của ta. Nên ta chỉ muốn kiểm tra xem tình hình thế nào thôi."
Giọng của Silverna càng ngày càng bé đi. Anna tiến đến với những bước đi dứt khoát, thở dài và đưa tay ra.
"Cởi vài chiếc cúc áo đi."
"Cái gì?"
Anna tự tay cởi hai cúc áo trên áo sơ mi của Silverna. Sau đó, cô đặt tay lên vai Silverna và tuyên bố một cách rõ ràng:
"Nếu đã làm thì phải làm cho đúng. Nếu người đã muốn cướp lấy anh ta, thì phải làm một cách dứt khoát."
"...Anna?"
"Tiểu thư, người nghĩ những cơ hội như này lúc nào cũng có sao? Người đàn ông mình thích đã có vợ nhưng lại đang chuẩn bị ly hôn? Đây... đúng nghĩa là cơ hội trời cho."
"Anna?!"
"Đi nhanh đi! Rihanna Helmut có thể đẹp, nhưng người cũng đâu có kém cạnh gì."
"T-Thật sao?"
"Với đống mỡ đấy thì hầu hết đàn ông đều sẽ phải gục ngã thôi. Nhất là khi Rihanna Helmut dường như có điểm yếu ở khu vực đó."
Anna hất cằm về phía ngực của Silverna.
Silverna gãi má với vẻ mặt xấu hổ, nhưng...
Sau cùng, do bị Anna thôi thúc, cô cuối cùng đã bước vào căn phòng dành cho khách mà hiện đang được sử dụng để thẩm vấn.
"Cứ nhường một lần đi."
"Không."
Căn phòng thẩm vấn mà cô đã tưởng tượng sẽ căng thẳng.
Nhưng vì lý do nào đó thì ba người bên trong đây lại đang chơi bài một cách vui vẻ trên bàn.
"...Trước đây anh từng nhường cho em thắng mà."
Khi Rihanna phồng má, Isaac tặc lưỡi và đáp lại:
"Đó là khi anh còn độc thân."
"..."
"Xẹp má xuống đi."