Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Truyện tương tự

"Hãy là của em, anh hùng!" - "Ta từ chối!"

(Đang ra)

"Hãy là của em, anh hùng!" - "Ta từ chối!"

Touno Mamare

Được thuyết phục bởi lời nói của cô, Anh Hùng đã hợp tác với Quỷ Vương và cùng nhau thực hiện một kế hoạch mang lại sự thịnh vượng và hòa bình lâu dài cho cả Nhân tộc và Quỷ tộc.

2 6

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

221 16530

JETMAN

(Đang ra)

JETMAN

Toshiki Inoue

Tiểu thuyết được biên dịch bởi Bucky Nguyen

12 534

Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng

(Đang ra)

Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng

아라만

Đúng vậy, mất khả năng đi ra khỏi nhà rồi.

45 320

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

1 2

Tập 01 - Chương 1.3: Cô nhóc trong câu lạc bộ bóng rổ trung học đôi khi lại kỳ quặc

Solo-er: Echo

Không làm gì: đàn cá cảnh

=============================================================

Tôi vừa kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày.

Vì thời khóa biểu hôm nay có mỗi tiết hai và ba nên lúc này mới chỉ hơn 3 giờ chiều. Dù trời đã ngả gần sang tối nhưng ánh nắng vẫn thiêu đốt mặt đất. Ôi cái không khí mùa xuân hoàn hảo đâu mất rồi?

Bởi vẫn còn chút thời gian rảnh trước ca làm nên tôi quyết định tiếp tục thói quen hàng tuần mỗi thứ sáu: nhanh chóng về nhà cất đồ rồi ra công viên gần đó.

Bầu không khí hiện giờ vẫn khá oi bức dù cho thời điểm gay gắt nhất trong ngày đã qua. Tôi rút một chiếc khăn ra từ chiếc ba lô màu đen với những đường viền xanh dương và lau mồ hôi trên mặt.

Công viên có hơi xa chỗ tôi một chút.

“Đến nơi rồi.”

Dù vào bất kỳ lúc nào, bầu không khí nơi đây cũng luôn mát mẻ, hẳn là do thảm thực vật xanh ngát phủ kín khắp nơi. Và ẩn mình ở một góc là một cái sân bóng rổ.

“Ở thế giới này, không được chơi thể thao thoải mái rõ là khổ…”

Trước khi bị dịch chuyển, tôi thuộc kiểu người ghiền thể thao. Tôi thích vận động, từng dành kha khá công sức cho môn bóng rổ và bóng chày. Thế nên không lạ gì khi dù bị ném vào một thế giới xa lạ, niềm đam mê thể thao vẫn thôi thúc tôi không ngừng. Thế nhưng…

Phòng tập công cộng lúc nào cũng toàn phụ nữ nên không thể chen vào được… Còn câu lạc bộ thể thao? Mình không chắc là họ có thực sự chơi nghiêm túc bao giờ.

Đã có lần tôi nghĩ về việc ghé thử qua câu lạc bộ cầu lông của Koumi nhưng không hiểu sao cô cứ cản tôi làm thế. Ở trường đại học tôi chẳng thân với ai khác nên khi cô nàng nói không, tôi đành nghe theo chứ chẳng thể phản đối.

“Chà, ít ra ở đây mình có thể chơi mà không cần lo nghĩ. Thêm nữa, ít người qua lại là một điểm cộng.”

Công viên này thường đón nhiều khách hơn vào cuối tuần nhưng lại khá yên ắng trong những ngày còn lại. Tôi đặt ba lô xuống ghế dài và lấy quả bóng rổ ra.

Tôi dập nảy nó vài lần, đảm bảo chưa bị xì hơi.

“...Được rồi.”

Tôi đã cẩn thận bơm lại hơi từ lúc ở nhà nên nó có vẻ ổn. Quả bỏng nảy lên nảy xuống vừa ý, mang lại cảm giác quen thuộc trong tay. Tôi quay về hướng cái rổ, sẵn sàng ném cú đầu tiên trong ngày.

Đúng lúc đó…

“X-Xin thứ lỗi, anh ơi!”

“Hở?”

Tôi vừa vào tư thế ném thì chợt khựng lại do bị một giọng nói dễ thương từ sau lưng cắt ngang.

Một cô nhóc đang đứng trong tư thế hiên ngang, tay kẹp quả bóng rổ bên hông, rõ ràng là đã sẵn sàng chơi. Mái tóc ngắn, đen óng được điểm thêm bằng một chiếc kẹp tóc hình bông hoa màu lam trông cực kỳ nổi bật.

Cô nhóc mặc một chiếc áo phông tiện cho vận động với những đường kẻ màu hồng trông rất dễ thương và nữ tính. Dù vóc dáng hơi thấp – tầm ngang ngực tôi – nhưng nhỏ vẫn đứng với vẻ đầy tự tin như thể đang cố hết sức để ra vẻ bề trên trước tôi, trông dễ thương không chứ.

“H-Hôm nay chắc chắn là ngày em đánh bại anh! Và sau đó… Em sẽ lấy sân bóng này từ tay anh!”

“Chà chà, chẳng phải là con nhóc lùn ngạo nghễ mọi hôm đây sao.”

“Em không phải là con nhóc lùn! Yuka là học sinh cấp hai!”

Cô nhóc tên Maeda Yuka này là người quen với tôi từ tận lúc tôi mới bị dịch chuyển. Lần đó, vì niềm khao khát được chơi bóng rổ, tôi đã ôm quả bóng đi lang thang quanh khu mình ở để kiếm một nơi nào có sẵn rổ. Kết quả là cái sân trong công viên này đây.

Từ lúc đó, tôi đến đây càng thường xuyên hơn. Hóa ra Yuka đã chơi ở đây được một thời gian và từ khi hai bọn tôi cùng đến đây một lúc, lịch xuất hiện của cả hai cứ ngày một trùng nhau nhiều thêm.

Lúc đầu thì chỉ là giao tiếp từ một phía – cụ thể là từ tôi – với mấy câu kiểu như “Dùng sân thoải mái, anh chơi chút rồi đi ngay!”. Nhưng rồi một ngày nhóc ấy chủ động mở lời “Chơi cùng nhau được chứ?”. Từ đó bọn tôi mới bắt đầu thân thiết hơn.

Cứ thế đến một lúc nào đó, mọi chuyện tự dưng chuyển thành “nếu em thắng, em sẽ lấy chỗ này” …Dù cho nơi đây là công viên công cộng.

“H-Hôm nay, em chắc chắn sẽ dành lại chỗ này…!” Cô nhóc tuyên bố.

Thật lòng thì tôi cũng không phiền bởi mấy lời qua lại với cô nhóc như này.

“Ha ha ha, nhóc đã đánh bại anh lần nào chưa nhỉ, thưa tiểu thư?” Tôi chọc nhỏ.

“H-Hôm nay, em đã có kế hoạch bí mật!” Nhóc ấy đốp lại.

Lần đầu gặp nhau thì nhóc ấy còn học lớp sáu; giờ đã là năm nhất cấp hai rồi. Phần tôi lại là sinh viên năm nhất, không lý nào thằng này thua được. Trên hết, bóng rổ có một lợi thế tối thượng gọi là “chiều cao” và miễn là vẫn còn lợi thế đó, việc Yuka đánh bại tôi là điều bất khả thi. …Hay ít ra lý thuyết là thế.

(Nói thế chứ con nhóc này chơi giỏi thật đấy…)

Tôi không rõ tiêu chuẩn của thế giới này nhưng kỹ năng bóng rổ của Yuka thực sự xuất sắc. Ở cái nơi thể thao nữ dành được nhiều sự chú ý hơn thể thao nam, có khi thường thức mặc định kỹ năng của nữ sẽ nhỉnh hơn chăng. Mà kể cả thế, năng lực của Yuka thực sự vượt xa mặt bằng chung. Hiện giờ tôi vẫn có thể xoay sở nhờ cái lợi thế vượt trội là sự chênh lệch chiều cao nhưng một khi con bé đến tuổi phát triển và đạt đến ngưỡng trung bình thì lúc đấy cỏ lúa cũng bằng nhau. Mà không, tôi chắc chắn sẽ là đứa hít bụi.

“A-Anh lơ mơ cái gì đấy?! Ch-Chúng ta chuẩn bị đấu một chọi một mà nhỉ?!”

Cái khả năng đổi qua đổi lại giữa sự cứng rắn và rụt rè của Yuka lúc nào cũng khiến tôi buồn cười. Đôi mắt xanh lục bảo ngây thơ của con bé vẫn thường đảo qua đảo lại, có lẽ là do vẫn chưa biết phải ứng xử sao với khoảng cách giữa cô và một chàng trai hơn tuổi như tôi. Nhưng đó cũng là một nét dễ thương riêng.

“Thôi, được rồi.” Tôi nhếch mép cười. “Nhưng nhóc nên khởi động tử tế, được chứ? Anh không muốn thấy nhóc bị thương đâu.”

“T-Tất nhiên rồi! Ý em là, em khởi động xong rồi!”

“Hở? Nhóc vừa mới tới đây mà…?”

Thế chính xác là con nhóc đã khởi động ở đâu vậy?

“C-Cú kệ đi, bắt đầu nào!”

Con bé cầm quả bóng lên và ném cho tôi bằng một đường chuyền nảy cùng lúc chuyển sang tư thế phòng ngự. Xem ra tôi sẽ là bên tấn công đầu.

Dĩ nhiên là chúng tôi đang dùng bóng của con nhóc vì nó hợp với cỡ của nhỏ. Dù sao quả bóng tiêu chuẩn cho người trưởng thành cũng sẽ hơi to đối với một nữ sinh cấp hai.

“Tự dưng quyết định thế… Mà kệ đi, anh lên đây!”

Tôi bắt lấy quả bóng và bắt đầu dẫn, thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa. Dù kích thước quả bóng trong tay có nhỏ hơn nhưng không ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát.

Chỉ trong một thoáng, tôi lách sang bên trái con nhóc.

“Em không để anh qua đâu…!” nhỏ hét lên.

Sự linh hoạt của con bé đáng sợ thật. Nhỏ phóng ra trước mặt tôi và chặn đường chỉ với một động tác gọn lẹ.

“Đến đây thôi anh!” Nhỏ tuyên bố.

“Chà!”

Nhưng hành động của cô nhóc không nằm ngoài dự đoán, dù gì hai đứa cũng đấu một chọi một nhiều lần lắm rồi nên tôi chẳng lạ gì nữa. Thế nên tôi đáp trả bằng một cú bứt tốc rồi đột ngột dừng lại một nhịp. Ngay sau đó tôi đứng thẳng lên vào tư thế ném và dứt điểm bằng một cú ném tầm trung.

“Ngon, một điểm cho anh nhé… Hở? Yuka?”

Tôi nhặt quả bóng lên và tính chuyền cho Yuka nhưng chợt thấy cô nhóc vẫn đang đứng đờ ra đấy.

Ngẫm lại thì lúc tôi nhảy lên dứt điểm ngay trước mặt nhỏ, kể cả khi không thể cản được, theo dự đoán của tôi thì lẽ ra cô nhóc cũng cố nhảy lên chắn nhưng thực tế không có động tác nào đáp lại cả.

“...Sao thế?” Tôi hỏi.

“Nhanh quá…” Cô nhóc lẩm bẩm.

Gương mặt nhỏ trông hơi đỏ. Hay là, nhỏ bị bệnh rồi?

“Này, mặt em đỏ lắm đấy. Có bị sốc nhiệt hay gì không? Muốn ra ngồi nghỉ trên ghế dài không?” Tôi lo lắng đưa ra gợi ý.

“Kh-Không, không, không, không! Không phải thế! Em ổn! Nh-Nhanh ném em quả bóng đi! Em gỡ hòa giờ luôn đây!” Yuka lắp bắp

Cô nhóc nhanh chóng quay về điểm xuất phát, trông có vẻ bối rối. Không biết nhỏ bị cái gì vậy nhỉ?

Tôi dập quả bóng trả lại cho nhỏ và lần này đến lượt tôi chuyển sang thế thủ. Tôi không thể hạ thấp cảnh giác. Nghiêm túc đấy, chỉ một giây lơ đãng cũng có thể cho phép con bé ngay lập tức vượt qua tôi. Tôi hạ thấp người, sẵn sàng cho lượt tấn công của cô.

“Em đến đây…!”

Ngay khi dứt lời, Yuka phóng sang phía tay trái của tôi – cũng chính là tay thuận của cô.

“Thế mới đúng là Yuka anh biết chứ!” Tôi kêu lên.

Không chút chần chừ, tôi dạt sang để chắn đường nhỏ. Tôi đã thấy cái động tác này nhiều lần, cảm giác như nó đã in sâu vào não bộ.

Nhưng rồi… Yuka chuyển hướng. Từ cú bứt tốc sang phải, nhỏ thực hiện một cú đảo bóng chớp nhoáng, chuyển trọng tâm sang tay trái.

(Nhanh đấy… Nhưng anh đây biết thừa rồi!)

Đó là một trong những kế hoạch dự phòng mà Yuka sẽ dùng nếu không thể đột phá trong lần đầu tiên: đảo bóng. Kỹ thuật thay đổi hướng đột ngột khiến đối phương khó có thể ngay lập tức nắm bắt.

Nhưng trò này cũng xưa rồi Diễm ơi.

“Đúng là anh trai em biết…!” Nhỏ thốt lên.

Nhưng hôm nay thì khác, Yuka đã chuẩn bị con bài gì đó mới.

“Cái gì…!”

Ngay sau cú đảo bóng, con bé quay lưng lại về phía tôi.

(...Xoay người!)

Đó là kỹ thuật mà người chơi sử dụng chính bản thân làm tường bằng cách quay người lại để vượt qua đối thủ. Nhờ lợi thế tốc độ đáng kinh ngạc của mình, Yuka dường như sắp khiến tôi phải hít bụi. Hoặc kịch bản lẽ ra là thế.

“A…!”

Có lẽ con bé chưa khởi động đàng hoàng rồi.

Ngay khi thực hiện động tác, hai chân nhỏ quấn vào nhau khiến nhỏ mất thăng bằng

“...Bắt được rồi!”

Khả năng phản xạ của tôi bật lên kịp thời – không ngoa khi nói tôi khá mạnh mảng này.

Tôi nhào sang bên đỡ lấy ngay khi cô nhóc bắt đầu ngã, đặt mình vào tư thế cái nệm đỡ cho nhỏ khỏi chạm đất. Kết quả là tôi hứng hết toàn bộ chấn động từ cú ngã.

Thế giới trong tầm mắt tôi xoay ngược lại khi tôi vừa càu nhàu vừa nhắm mắt lại theo phản xạ.

Tiếng ‘thụp’ nặng nề vang lên sau lưng khiến tôi rụt lại trong thoáng chốc.

“Ây da… Không sao chứ, Yuka?

“…”

Âm thanh duy nhất còn lại trên sân là tiếng quả bóng nảy trên nền trong khi lăn dần về phía chiếc rổ.

“Yuka…?” Tôi hỏi lại.

Tư thế của chúng tôi có hơi… không phù hợp.

Con bé đang nằm xoài trên người tôi.

…Chà, con bé thơm quá.

Không, từ đã! Chết chết! Nói thế khiến tôi trông chẳng khác gì mấy tay lolicon thấy gớm!

“Hawa…” Con bé thở nhẹ.

“...Hawa?” Tôi bối rối lặp lại.

Con bé nhẹ tới mức không khiến tôi thấy vướng víu hay gì nhưng tôi thực sự cần đỡ nhỏ dậy… Đấy là tôi nghĩ thế. Một lúc sau, Yuka bắt đầu hoảng loạn.

“Hawawawa!”

“Hở? Sao thế?!” Tôi thốt lên.

Gương mặt con bé đỏ rực và trông như thể một thiết bị điện tử vừa bị đoản mạch.

Và vẫn nằm trên người tôi.

“Cái gì thế…?” Tôi lẩm bẩm.

Hết cách, tôi đành cõng con bé lên lưng và đưa ra chỗ một cái ghế dài dưới bóng râm gần đó. Tôi đặt con bé nằm ngửa, gắp chiếc khăn lại làm gối kê dưới đầu.

Giờ nhìn gần mới thấy gương mặt con bé cân đối và hoàn hảo đến nhường nào. Mi mắt dài, làn da trắng mềm trông như đang tỏa sáng. Con bé lúc này vẫn còn sót lại những nét ngây thơ tuổi trẻ nhưng không nghi ngờ gì rằng chỉ vài năm nữa, nhỏ sẽ trở thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

(Chờ đã, sao mình lại bình tĩnh phân tích thế này…?)

Tôi thực ra chưa biết nhiều về cô nhóc. Nhỏ đang ở cái tuổi mà việc có một anh bạn trai chẳng phải chuyện lạ gì. Đám nhóc ngày nay – nhất là học sinh trung học – trưởng thành nhanh thật đó.

“...Chắc mình ở lại thêm chút nữa vậy.”

Tôi lấy một quyển vở ra từ trong ba lô và dùng nó như một cái quạt tạm bợ, phẩy qua phẩy lại cho nhỏ một lúc. Dần dần, gương mặt ửng đỏ đã dần trở về bình thường nên tôi quyết định quay trở lại sân tập ném bóng một mình. 

Chương này dặc như kịch T cx deo hiểu sao mới 3h chiều đã gần tối, do ng ta ở gần chí tuyết bắc chăng? Ê