Vậy là đời cao trung của tôi giờ đây đã có thêm cô bạn gái.
“—Kisumi ơi, lại đây nào…”
“Yoruka, cậu mới thắt cà vạt cho tớ mà. Đừng vội tháo ra chứ.”
“Nó vướng víu lắm. Tớ muốn gần cậu hơn, Kisumi.”
“Nhưng đang trong lớp mà. Lỡ có người đến…”
“Thì càng kích thích hơn chứ sao. Nói thật nhé. Nguyên kỳ nghỉ xuân là quá đủ với tớ rồi.”
“...Được không đấy?”
“Để tớ cởi đồng phục ra nhé.”
“Yoruka.”
“Không sao đâu.”
—Trí tưởng tượng bay cao bay xa được một lúc rồi nhỉ. Cũng vì vậy mà thời điểm sau câu trả lời của cô ấy tôi chẳng nhớ được bao nhiêu. Thật mừng não tôi quên sạch bài phát biểu dông dài của hiệu trưởng, khi tôi đang ngơ ngác thì khai giảng đã xong từ lâu và tôi quay về lớp.
Thực sự tôi chả nhớ màn giới thiệu bản thân của mình thế nào. Nanamura Ryuu, thằng bạn tôi quen năm ngoái ở đội bóng rổ đã giúp tôi đỡ gượng gạo khi giới thiệu. Mặt khác, Arisaka đơn giản nói ít thông tin cho xong phần của mình.
“Tôi là Arisaka. Xin hết.”
Tôi bất giác ấn tượng trước phong thái điềm tĩnh ấy như thể cuộc trò chuyện trước buổi lễ là chưa từng xảy ra. Có vẻ mỗi sự kiên nhẫn của tôi bị đem ra thử thách.
Giới thiệu xong cô nàng liền yên vị trên ghế, liếc mắt sang tôi. Cái nhìn tuy ngắn ngủi nhưng đủ ngầm hiểu lời tỏ tình đã thành công.
Úi cái mặt, chưa gì đã muốn cười rồi.
Ở bên Arisaka Yoruka, tôi liền căng thẳng khi kế bên là một mỹ nữ. Nhưng một khi đã quen thì cứ nhu cánh đồng hoa nở rộ vào mùa xuân vậy—tuyệt đẹp và muôn màu.
Thích thì cứ cười sự lạc quan của tôi đi. Đến tôi còn ngạc nhiên mà.
Không ổn rồi, tôi lo lắng khi nghĩ về tương lai.
Như đã hứa, tôi sẽ không chim chuột với Arisaka trong lớp. Và tôi cũng chả muốn khoe mình có cô người yêu xinh xắn nên tính ra việc giữ bí mật cũng không hẳn là tệ.
Có điều cảm xúc là thứ cho dù cố che giấu thì vẫn sẽ lòi ra. Dù có kiềm chế bao nhiêu thì ánh mắt tôi vẫn không rời cô ấy nửa bước.
“Quả là người đầu têu có khác. Trình poker face thượng thừa.”
Arisaka vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Thấy vẻ mặt đó làm tôi xém quên cả hai đang hẹn hò. Để chắc ăn tôi chống cầm thử véo má một cái.
Đau vãi. Không phải là mơ.
“Sena-san. Từ nãy giờ em cứ mơ mơ màng màng hoài đấy.”
Kanzaki-sensei đứng trên bục giảng mắng tôi.
“Dạ?”
“Tập trung giùm. Chức lớp trưởng năm nay cô định giao phó cho em kìa.”
Cô ấy khẽ thở dài, và quay sang học sinh khác.
“Hasekura-san, em thay cậu ta quản lớp nhé.”
“Dạ. Hôm nay Sena-kun lơ mơ quá nên tớ sẽ hô khẩu lệnh. Cả lớp đứng—”
Giọng nói trong trẻo của Hasekura Asahi cất lên đánh dấu tiết sinh hoạt hôm nay kết thúc.
“Sumisumi. Hồi sáng mặt cậu khác gì con zombie mà sao giờ tươi tỉnh thế.”
Cô nàng lười biếng tiến lại gần là Miyauchi Hinaka, hai đứa có học chung năm ngoái.
Mái tóc vàng cắt ngắn, tai thì xỏ khuyên kèm khuôn mặt trẻ con quá đỗi với đôi mắt to tròn như một con động vật nhỏ đáng yêu. Cô ấy khá lùn, da trắng dáng người mảnh mai, luôn khoác chiếc hoodie quá khổ thay vì áo khoác đồng phục. Cô luôn để hoodie trễ một bên vai và hay có thói quen khua khua phần tay áo thừa ra.
Trường cấp 3 Eisei này cho phép học sinh tự do ăn mặc vì bầu không khí thoải mái của ngôi trường dự bị, nhưng cô nàng đặc biệt được mọi người yêu mến vì nét dễ thương của mình.
Ngặt một cái là cổ thích đặt biệt danh lạ lạ cho ai thân thiết. Tên tôi là Kisumi thành ra biến thành Sumisumi. Còn tôi cũng gọi cô ấy là Miyachi.
“Vậy á? Bình thường mà ta.”
“Thường đâu mà thường. Kanzaki-sensei tính chọn cậu làm lớp trưởng 2 năm liền mà mặt cậu cứ ngơ ra.”
“Tớ làm thay người ta thôi.”
“Asaki-chan đúng chưa?”
“Tớ có nói mình muốn làm đâu”
“Năm ngoái ai kia nói y chang để rồi cũng có từ chối đâu.”
Miyachi cười khì khì.
“Một phiếu cho Sena nha. Có mày là lớp trưởng thì thoải mái nhờ mày đủ việc rồi.”
Át chủ bài đội bóng rổ Nanamura Ryuu chen vào.
“Đệt mày tưởng tao là chân sai vặt à Nanamura.”
Đứa vừa nói là Nanamura Ryuu sở hữu thân hình to lớn cao 1m9. Thể hình cơ bắp này khi đứng cạnh Miyachi mới thấy tương phản rõ rệt giữa người không lồ và nàng tiên là như thế nào.
“Nanamu. Chúng ta lại chung lớp nè, có gì nhờ cậu chiếu cố nha.”
“Cứ trông cậy vào tớ. Mà cậu vẫn nhỏ như ngày nào.”
“Tại Nanamu to quá thì có!”
Thằng cao lớn nhất và cô gái nhỏ nhắn nhất lớp đang vui vẻ chém gió với nhau.
“Ê ê Sena. Từ lúc về lớp tao để ý mày nhìn Arisaka-chan hoài. Tại sao vậy?”
“... Có gì đâu.”
Tôi thản nhiên đánh trống lảng.
“Bớt xạo. Mắt mày dán chặt vào cô ấy luôn đó. Hai mắt đỏ ngầu kìa.”
“Mày tưởng tượng thôi. Chẳng qua tao thiếu ngủ ấy mà.”
Nanamura thường hoạt bát rất chăm chỉ khi sinh hoạt câu lạc bộ nhất là luôn hoàn thành bài tập sáng trước khi đến lớp. Vậy nên cậu ta mới biết hôm nay tôi tới sớm.
“Ây da Sumisumi đáng ngờ quá hen, Nanamu?”
“Miyachi nói chí phải.”
Hai người họ trao cái nhìn ẩn ý.
“Mà cũng lạ là các cậu quan tâm đứa như tớ.”
“‘Sena-kun thường ngày’ nhạt lắm chả vui tẹo nào. Hôm nay là ngoại lệ.”
“Nanamu hơi quá rồi. Sumisumi chỉ là già dặn trước tuổi thôi.”
“Nói trắng ra cậu ta không có gì nổi bật.”
“Đừng nói nữa giùm!”
… Bọn họ toàn thích gì nói nấy. Tôi khẽ cười và đột nhiên nhận ra Arisaka đã đi đâu từ lúc nào.
Cô ấy về sớm à? Không, chắc đang ở phòng mỹ thuật đây mà. Một thói quen mọi ngày của Arisaka.
“Không tầm phào nữa, hai cậu không định về sao? Tớ đi đây.”
Tôi nói rồi đeo cặp lên vai.
“Nanamu ơi nghi phạm đang bỏ trốn kìa!”
“Không đùa nữa. Thành thật khai báo đi. Cứ coi như trả ơn tao giúp mày trong phần tự giới thiệu.”
Chướng ngại lớn nhất là Nanamura chặn đường tôi.
“Tại thiếu ngủ nên tao mới mơ màng xíu. Và tao đến sớm vì cả đêm không chợp mắt được chưa.”
“Tớ hơi lo cho cậu rồi đấy Sumisumi.”
“Thì giờ tớ về nhà ngủ đây.”
“Miyachi dễ với Sena vậy cà.”
Nanamura tỏ vẻ không hài lòng khi Miyachi dễ dàng nhượng bộ.
“Miyachi tốt bụng lắm ai như mày. Thôi có gì lần sau tao trả ơn nhé. Bye.”
“Ờ lần sau thì lần sau.”
Nanamura bước sang một bên.
“Hẹn gặp lại. Chúc cậu ngủ ngon!”
Miyachi vẫy tay áo thừa tạm biệt tôi.
Rời khỏi lớp, tôi liền rảo bước tới phòng mỹ thuật. Căn phòng khuất sâu trong tòa trường là căn cứ bí mật của Yoruka.
Tôi chậm rãi mở cửa. Nội thất đồ đạc tươi mới được ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào, thoang thoảng mùi sơn dầu. Bản sao những bức danh họa được treo khắp trên tường, tác phẩm của các học sinh khác chất ngổn ngang chồng lên nhau đầy trên kệ sắt.
Theo thói quen tôi nghía qua mấy kệ cao hơn để đảm bảo không có thứ gì rớt xuống. Các tượng điêu khắc thạch cao trên bàn bị Arisaka quay mặt đi để tránh chạm mắt với chúng.
Ở điểm mù của chiếc kệ cạnh cửa ra vào là không gian nhỏ ưa thích của Arisaka. Vừa tắm nắng cô ngủ say sưa.
“Mặc kệ sự đời luôn ha.”
Khuôn mặt hoàn hảo từng góc cạnh tựa một tác phẩm điêu khắc về cái đẹp mà Chúa đã quá hào phóng khi ban tặng cho một người. Cô nàng dư sức sánh ngang những kiệt tác đẹp đẽ trong phòng hoặc các tượng nữ thần thạch cao.
Tôi đúng là số hưởng mới được ngắm nhìn cảnh này. Giá như tôi có năng khiếu nghệ thuật thì đã dùng tranh vẽ hay âm nhạc để lưu giữ cảm xúc này.
Tôi lặng lẽ đặt cặp xuống và quan sát khuôn mặt say giấc nồng của cổ.
Ngắm cô ấy cả đời mình cũng chịu. Dù muốn tự tin tuyên bố như một quý ông nhưng thân là học sinh cấp 3 nên tôi không thể làm mấy thứ sến súa trong shoujo manga đó được.
Sợ trí nhớ mình không tốt, tôi bèn mở camera điện thoại lén lút chụp lại khoảnh khắc có một không hai.
Dồn hết tâm trí vào từng âm thanh, chuyển động, thậm chí là hơi thở, tôi cẩn thận set up khung hình.
Thế nhưng Arisaka có vẻ để ý hành vi đáng ngờ mà đã tỉnh dậy.
“... Cậu đừng nhìn tớ hoài được không?”
“Nãy giờ cậu giả vờ ngủ hả?”
“Sena, cậu tới trễ.”
“Tớ bận tán dóc với mấy đứa bạn.”
“Tớ còn biết cậu nhìn tớ quá nhiều trong lớp đấy.”
“Lộ rồi à. Tụi bạn tớ cũng để ý nữa là.”
“‘Để ý’ thôi lại dễ quá! Đến giáo viên còn nhắc nhở cậu lận, ai nhìn vào chả biết hả! Tớ đã phải gồng để không lộ biểu cảm trên mặt kìa!”
“Ồ ra Arisaka cũng nhọc dữ ha.”
“Dĩ nhiên! Không thì mọi chuyện tanh bành hết sao!”
Cô trút mọi bực tức lên tôi.
“Biết cậu cũng vui giống tớ, thật mừng ghê.”
“—Thì cậu là tình đầu của tớ mà. Hạnh phúc một chút là đương nhiên.”
Hai chữ tình đầu nghe thật êm dịu làm sao. Tôi không khỏi ngước nhìn bầu trời tận hưởng chúng.
“Tuyệt quá đi.”
“Đừng có tự nhiên nhắm mắt tỏ vẻ vui sướng chứ. Tởm lắm.”
“Tớ chỉ bày tỏ lòng thành đến vị thần tình yêu thôi mà.”
“Kệ mấy vị thần đi lo nhìn tớ đây nè.”
“Nãy cậu la tớ vì nhìn hoài còn gì.”
“Đó là trong lớp. Còn giờ chỉ có hai tụi mình mà.”
Nghe lời nói đầy ẩn ý của Arisaka, tôi nuốt cái ực.
Bốn mắt chạm nhau. Khoảng cách cả hai không gần không xa. Giờ vươn tay ra tôi có thể chạm vào cô ấy ngay và luôn. Từng chi tiết trên khuôn mặt cô đều nằm gọn trong tầm mắt tôi.
Dưới ánh nắng sắc xuân dịu nhẹ, tôi vắt óc tìm ra phương án tốt nhất.
Mắt tôi đưa về đôi môi cô ấy.
Tình huống này liệu phù hợp để hôn không nhỉ? Chắc ổn mà nhỉ?
“Sena?”
“Arisaka.”
Tôi chậm rãi bước tới thu hẹp khoảng cách.
Arisaka dường như cảm nhận được bầu không khí lập tức đứng dậy.
“Sena này! Cậu chắc đói rồi nhỉ! Cậu bảo bỏ bữa sáng nên mau đi ăn trưa thôi! Ok không! Quyết thế nhé!”
“Tớ muốn ngắm cậu thêm tí nữa.”
“Đừng hòng. Mặt tớ sẽ nóng hừng hực mất.”
Arisaka thở dài.
Tuy luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng cô cực kỳ nhút nhát và ngây thơ trước những hành động thân mật. Sự tương phản ấy làm tim tôi xao xuyến.
Theo một cách riêng thì điều này khá thú vị rất đáng mong chờ.
“Bạn gái tui dễ thương quớ.”
Tôi lỡ nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
“Mặc dù đang được khen sao tớ cứ thấy thua cuộc sao sao ý?”
“Giữa người yêu cũng có thắng thua á?”
“Rõ ràng tớ là người thích cậu nhiều hơn nhưng hình như cảm xúc đó vẫn chưa được truyền tải đủ.”
“Thế cậu định thắng kiểu gì?”
“Thiếu Sena tớ không sống nổi.”
“... Chà, tớ cũng từng cảm thấy vậy.”
“Hở?!”
Arisaka ngạc nhiên thốt lên.
Quan sát biểu cảm cô ấy khi đáp lại tôi, cả người tôi như được khai sáng vậy.
“Tớ no rồi.”
“Hả? Tụi mình còn chưa đi ăn mà?”
Arisaka hiểu lầm bồn chồn nhìn tôi.
Mặc dù mang hình tượng lạnh lùng, bạn gái tôi lại sở hữu nhiều vô vàn biểu cảm ha.
“Ừ đi thôi nào! Cậu đã mời thì tớ không đời nào từ chối!”
Arisaka chợt mỉm cười, đồng thời tôi cũng hiểu cảm giác muốn khoe khoang bạn gái của mình.
BẠN GÁI TÔI DỄ THƯƠNG QUÁ XÁ BÀ CON ƠI.
Tôi chỉ muốn vận một hơi mà hét lên thật to.