Buổi hẹn hò tiếp tục diễn ra suôn sẻ. Sau khi ăn xong, chúng tôi đến cửa hàng quần áo để thử đồ, rồi sau đó ghé qua một tiệm tạp hóa.
Dù vậy, chúng tôi không phải người yêu nên buổi hẹn này không thể mang bầu không khí màu hồng như những cặp đôi khác. Hai đứa vẫn nắm tay nhau, nhưng cảm giác căng thẳng và ngượng ngùng vẫn còn.
Tôi và Komaki giống như hai cục nam châm cùng dấu, càng đến gần càng đẩy nhau.
Lẽ ra tôi và nhỏ không nên can dự vào cuộc sống của người kia, nhưng vì sự thù địch, cả hai buộc phải gắn liền với nhau.
Chỉ một lần thôi cũng được, tôi muốn thắng Komaki. Đó cũng là lí do tại sao tôi vẫn còn ở đây.
Nhưng Komaki không hề lưu luyến chút nào, nên nếu từ bỏ, nhỏ sẽ tự động rời xa tôi.
Tôi đã từng nghĩ vậy, nhưng sau nhiều trận đấu, tôi nhận ra mọi thứ không giống như mình tưởng tượng. Komaki thật sự ghét tôi.
“Cậu muốn làm gì nếu có người yêu?”
Komaki siết chặt tay tôi. Nếu bây giờ trả lời thành thật, tôi sợ nhỏ sẽ tổn thương, nhưng có nói dối thì nhỏ vẫn sẽ nhìn thấu được thôi.
“Không biết nữa.”
“Thế thì nghĩ đi. Gì cũng được.”
Tôi khẽ thở dài. Tôi cũng đã từng nghĩ tới những điều mình muốn làm với bạn trai, nhưng kể từ khi cá cược với Komaki, suy nghĩ ấy đã trở nên mờ nhạt dần rồi biến mất.
“Chắc là ngủ lại nhà chăng?”
“Hmm.”
Chính nhỏ là người hỏi câu đó xong bây giờ lại tỏ ra thờ ơ. Thế thì hỏi làm gì cơ chứ? Có lẽ nhỏ đang lên kế hoạch để lấy đi một thứ quan trọng nữa của tôi.
“Tôi thì không thể ngủ trên một cái gối xa lạ được.”
“Tôi biết. Hồi tiểu học hay kể cả khi lên cấp hai, cậu đều làm loạn lên khi đi chơi với trường.”
“Làm gì đến mức đấy. Mà cậu còn nhớ tôi ngủ như thế nào không?”
Tôi có thể nói rằng mình không nhớ, nhưng làm vậy cũng chẳng ích gì.
“Cậu lôi tôi ra làm gối ôm chứ gì nữa.”
Chuyến dã ngoại hồi năm ba cấp hai là chuyến đi tệ nhất đời tôi. Mặc dù không ưa Komaki, nhưng đến cuối cùng tôi lại phải ngủ chung với nhỏ.
Lúc đó, nhỏ lo lắng nói rằng mình không thể ngủ ngon khi ở một nơi xa lạ.
Vậy nên tôi đành phải ôm nhỏ ngủ. Mặc dù không thích nhưng khi thấy nhỏ như vậy, làm sao tôi có thể bỏ mặc được chứ.
Tôi đúng là ngốc thật.
“Vậy là cậu vẫn nhớ. Tôi đang rất mong đợi nó đây.”
Tự nhiên có gì đó sai sai thì phải? Mà thôi, tôi cũng không muốn đào sâu thêm nữa. Cứ để câu chuyện dừng lại ở đây được rồi.
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau đi tiếp. Chẳng bao lâu sau, cả hai đến rìa của trung tâm thương mại. Cả lối vào chính lẫn bãi đỗ xe đều không có một bóng người. Cứ như đây là một nơi tách biệt hoàn toàn vậy.
Tôi đột ngột dừng lại. Komaki cũng dừng bước sau đó.
Tôi ngước lên nhìn nhỏ và nhỏ cũng nhìn lại tôi. Đôi môi nhỏ vẫn còn đang đỏ rực. Tôi tự hỏi cảm giác khi phải hôn người mình không thích sẽ ra sao.
Komaki luôn chớp cơ hội để cướp lấy đôi môi tôi, không biết nhỏ có cảm giác thế nào khi làm vậy nữa.
Nếu nhỏ thấy vui khi vừa lấy mất đi thứ gì đó từ tôi thì nhỏ sẽ cười. Nhưng khi hôn tôi, mặt nhỏ lại không cảm xúc như thể không quan tâm vậy.
Nếu bắt nạt một người mình không ưa thì ít ra cũng nên tỏ ra thỏa mãn một chút chứ.
Nụ hôn đầu của hai đứa như thế nào nhỉ? Đó là lần đầu cũng như lần cuối tôi chủ động hôn nhỏ.
Tôi không thể trao đi nụ hôn nhằm khiến người mình ghét tổn thương.
Nhưng nếu chủ động, có lẽ tôi sẽ biết thêm gì đó.
“Umezono, dây giày cậu tuột rồi kìa. Cậu nên buộc lại đi.”
“Đợi tôi chút.”
Nghe tôi nhắc, Komaki cúi xuống để buộc lại dây giày. Tôi liền ôm hai má nhỏ rồi lặng lẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy.
Do không nghịch ngợm như Komaki nên tôi không đưa lưỡi vào. Tôi chỉ hôn nhẹ nhàng và tạo ra một tiếng *chụt*.
Tôi vẫn không cảm thấy vui chút nào.
Dù Komaki đã lau sạch miệng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được vị gelato. Cảm giác như mọi thứ nhỏ ăn hôm nay đều đọng lại một chút trên môi vậy.
Môi nhỏ ấm áp hơn và có một hương vị khác lạ. Ngoài ra, nó còn hơi cứng chứ không mềm mại như lần trước. Có vẻ như khi không chuẩn bị trước thì nhỏ sẽ cứng đờ ra như thế này đây. Tôi cảm thấy có chút phấn khích khi biết thêm một khía cạnh khác của Komaki.
Komaki luôn nghĩ rằng bản thân thật hoàn hảo nhưng thực tế không phải vậy.
“Tôi ghét cậu.”
Tôi bất giác bật cười vì thấy lời nói và hành động của mình hoàn toàn trái ngược nhau.
“Wa..kaba.”
“Không có hà mã ở đây đâu. Chỗ này không phải sở thú.”
Tiếng cười khúc khích văng vẳng trong đầu tôi.
Phải chăng tôi đang bối rối vì đã chủ động hôn Komaki?
Không, điều đó nghe thật ngu ngốc.
“Giờ cậu đã hiểu cảm giác của tôi chưa?”
Komaki đờ cả người ra, sau đó, nhỏ khẽ chạm vào môi mình. Tôi không ngờ nhỏ lại có phản ứng như vậy đấy.
Chẳng vui tí nào cả.
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Komaki cũng chẳng khiến tôi cảm thấy khá hơn. Tôi giậm chân xuống đất như thể vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng.
Kết thúc buổi hẹn bằng một nụ hôn. Có lẽ nó là một trong những điều nằm trong danh sách 'cậu muốn làm gì nếu có người yêu' ban nãy đấy.
Giọng tôi hơi run rẩy.
“Tôi đi trước đây.”
Mãi một lúc sau, Komaki mới bừng tỉnh rồi chạy theo tôi.
河馬 – kaba (hà mã) và わかば – Wakaba đọc giống nhau